Bỏ lại một câu như vậy, Dạ Cô Tinh bước đi, Đặng Tuyết theo sau cô.
Thuần sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau mới ngẩng đầu, đáy mắt trong veo.
Hóa ra tất cả những gì cô ấy tự cho là đúng, lại bị nhìn thấu một cách ung dung thản nhiên, hệt như một con cá mắc lưới, vùng vẫy, đau khổ, tuyệt vọng, liều lĩnh thoát khỏi gông cùm, nhưng lại không biết người đánh cá đang mỉm cười nhìn, chỉ nhìn thôi…
Ngày hôm sau, Tương Tú bị người ta khiêng ra ngoài, máu me đầy mặt, hôn mê bất tỉnh.
Tất cả người làm trong nhà đều nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt, mắt lộ vẻ kinh hãi, nhưng không một ai mở miệng, im như thóc.
Chị Bân lẫn trong đám người, che miệng, nước mắt rơi mãi không ngừng.
Cô ấy làm sao không biết, đây đều là Tương Tú tự làm tự chịu, nhưng nhớ lại hình ảnh chị em tình thâm trước kia, cô ấy lại làm sao có thể không chút động lòng.
Thuần đứng bên cạnh chị Bân, vô thức đưa tay ra muốn giúp cô ấy bình tĩnh, nhưng bị chị Bân gạt bỏ né tránh.
Cô ấy thu tay lại, đưa mắt nhìn người bê bết máu nằm trên cáng cứu thương, ánh mắt lạnh lùng, khó phân biệt được là vui hay là buồn.
Buổi chiều, Tương Tú nhận được một khoảng tiền thuốc thang, bị đuổi ra khỏi đảo, cả đời này không được đặt chân lên Chiêm Ngao nửa bước.
Cùng với sự ra đi của Tương Tú, mọi thứ dường như đã kết thúc, cuộc sống vẫn vậy, công việc y cũ, chỉ có một vài thứ đã dần thay đổi.
Chẳng hạn như, quan hệ giữa Thuần và chị Bân, lại chẳng hạn như thái độ của người làm….
“Thuần à, cô sau này… đừng tìm tôi nữa” Chị Bân ngồi trên sô pha, ánh mắt dịu dàng pha chút mất mát.
Nơi đây từng là nơi mà ba người họ từng sống chung, giờ đây cảnh còn người mất.
Thuần hồi lâu sau mới lên tiếng: “Khi nào chuyển đi?”
Chị Bân kinh ngạc nhìn cô ấy, sau đó bị cảm xúc tự giễu che mất, “Thuần à, cô thật sự rất thông minh….”
Thuần nhất thời kinh ngạc, sau đó mới nhớ tới đêm hôm đó, phu nhân cũng nói như vậy.
“Nếu như chị muốn ở lại đây, tôi có thể….”
“Không cần đâu.” Chị Bân cắt ngang lời cô ấy, “Tôi một mình ở căn phòng cho ba người, không thích hợp.” Ngừng lại một chút lại nói “Người cũng không còn nữa, ở lại còn ý nghĩa gì.”
“Ừm.” Thuần không nói nên lời
Tương Tú xảy ra chuyện, quan hệ giữa hai người đã xa cách, có cố gắng đến mấy cũng không thể trở về giống như xưa được.
Cô ấy không sai, nhưng hết lần này đến lần khác lại phải gánh chịu những thứ này, Thuần không cảm thấy đáng thương mà chỉ thấy nực cười.
Chung quy bọn họ không phải cùng một loại người.
“Khi nào chuyển đi?” Thuần hỏi lại lần nữa
“Ngày mai.”
“Tôi tới giúp chị sắp xếp hành lý.” Lúc đầu khi cô ấy chuyển đi, Tương Tú ngoảnh mặt làm thinh, chỉ có chị Bân là tới giúp đỡ.
Thuần là một người có ơn báo ơn, cho dù ơn nghĩa này chỉ bé bằng một hạt cát đi chăng nữa.
“Không cần đâu.” Chị Bân xua tay từ chối, “Tôi gọi Thiên tới giúp rồi, thanh niên cường tráng, thể lực tốt.”
“….Vậy tôi đi đây.” Cô ấy mím môi trầm ngâm, đưa mắt lên sau đó nói: “Sau này có chuyện gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Chị Bân trả lời qua loa.
Cô ấy bước tới cửa, dừng lại một chút, dựa vào khung cửa và không quay đầu lại “Chị Bân, thật ra chị không cần phải quá thương xót cô ta, chị là chị, Tương Tú là Tương Tú, hai người không giống nhau.”
Chị Bân toàn thân chấn động.
“Tôi đi đây, chị nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Vậy cô thì sao?” Chị Bân lẩm bẩm, thẫn thờ nhìn tấm lưng gầy guộc đơn bạc của người phụ nữ này.
“…….”
“Thuần à, cô và chúng tôi… giống nhau không?”
“Không. Từ đầu đến giờ, chúng ta không hề giống nhau.” Cô ấy chỉ muốn sống, đứng ở nơi càng cao mới có thể nhìn thấy càng xa
Thứ cô ấy muốn là —- tự do.
Chị Bân bừng tỉnh, đợi đến lúc phản ứng kịp thì đã không còn thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Thuần ra khỏi cửa, đi thẳng đến nhà chính, nhưng lại bị Chiến Dã chặn ở ngoài cửa.
“Tôi muốn gặp phu nhân, có chuyện rất quan trọng.”
“Không gặp.” Chiến Dã sắc mặt không đổi.
Thuần sửng sốt, lui ra sau hai bước, “Vậy thì đắc tội rồi.” Nói xong, ánh mắt sắc bén, đánh về phía Chiến Dã.
Chiến Dã mạnh mẽ đánh trả, từng chiêu một đều ác liệt.
Mặc dù hai tay không đủ sức, nhưng lực chân lại rất kinh người, mạnh mẽ lao qua, Thuần cảm thấy gò má đau nhức, nếu không phải kịp thời né tránh, chỉ sợ sớm đã ngã xuống đất.
Giao đấu một phen, Thuần sớm đã đánh không nổi, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục, nếu là người quét dọn sau cửa đi ngang qua chắc chắn sẽ sợ hãi, dù sao Thuần trước mắt với cô gái thường ngày vừa an tĩnh vừa khiêm tốn khác biệt quá lớn, hệt như hai người.
Chiến Dã đột nhiên thu tay lại, trở về vị trí cũ, một khuôn mặt lạnh nhạt lại chết lặng.
Thuần che lấy vai, lùi lại hai bước.
“Anh có ý gì?” Cô ấy nhíu mày, nhìn Chiến Dã đầy hoài nghi, toàn thân cảnh giác cao độ, chuẩn bị tiến đánh bất cứ lúc nào.
Chiến Dã không hề mở miệng, hơi nghiêng người, chỉ cho cô ấy một con đường.
Thuần kinh ngạc, “Anh…”
“Phu nhân chỉ gặp người nên gặp “
…
Tại phòng khách rộng rãi sáng sủa
Thuần đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Dạ Cô Tinh ngồi ở vị trí đầu tiên, Đặng Tuyết mắt nhìn thẳng, đứng sau lưng cô
Hệt như tối qua.
Hít sâu một hơi, Thuần nói: “Cô chủ.”
“Cô muốn gặp tôi?”
Cô ấy đầu, “Vâng.” ánh mắt kiên định, mang một loại quyết định dứt khoát.
“Có chuyện gì?”
“Tôi mới là người được cậu hai sắp xếp ở bên cạnh cô.” Từng chữ rõ ràng, cực kì mạnh mẽ.
Dạ Cô Tinh nhướng mày, nhưng không hề ngạc nhiên: “Tại sao lại nói cho tôi biết chuyện này?”
“Cô đã biết rồi?” Thuần nhìn về phía Dạ Cô Tinh, giọng điệu trầm ổn, quật cường mà sáng suốt.
“Thế nên?”
Thuần cong gối, quỳ xuống trước mặt Dạ Cô Tinh, “Xin cô, cứu tôi….”
Dạ Cô Tinh chỉ cười mà không nói.
Cô ấy dập đầu xuống đất, âm thanh vang lên.
“Chuyện mua bán không thu lợi, tôi không làm.”
Ý muốn trao đổi.
Đáy mắt Thuần hiện lên một tia sáng, “Tôi có thể làm tai mắt của cô, giám sát mọi hành động của cậu hai.”
Dạ Cô Tinh không ừ hử gì cả: “Còn nhớ câu nói tôi nói với cô tối qua không?”
“…… còn nhớ.”
“Tôi khen cô thông minh, bởi cô biết làm thế nào để che giấu bản thân, bây giờ, cô không đánh đã khai, xem ra, tôi phải rút lại lời khen này rồi.”
Thuần cười một tiếng: “Xử phạt Tương Tú, rung cây nhát khỉ, so với cô, tôi quả thật không được xem là thông minh”
Ánh mắt của Dạ Cô Tinh trở nên sâu sắc, không hổ là người mà An Tuyển Thần chọn, ăn nói sắc bén….
“Nếu đã biết Tương Tú là người chết thay, tại sao cô lại chọn nói ra mọi thứ.”
“Thành thật sẽ được khoan hồng.”
“Cô cho rằng tôi đã biết lai lịch của cô?”
“Đúng vậy.”
“Làm thế nào khẳng định được?”
“Tương Tú bị người khác mua chuộc, nhưng không thể là cậu hai, điểm này, cô sớm đã biết rõ.” Giống trống khua chiêng, giết gà dọa khỉ, đều là muốn dụ cô ấy hiện thân.
Quả thật, chức vụ của Tương Tú quá thấp, trí thông minh lại nghèo nàn, An Tuyển Thần sẽ không sử dụng loại người vô dụng này để làm việc cho mình.
Người mua chuộc Tương Tú, chỉ có thể là Uyển Tử Kỳ.
“Cô muốn điều gì?” Dạ Cô Tinh nghiêng người về trước, hai mắt khép lại.
“Sống sót.”
Hai ngày sau, bộ nhân sự phát lệnh bố trí nhân lực và quyết định cắt giảm một nửa số người làm ở nhà chính.
Cũng tức là nói, ba mươi người phục vụ ở nhà chính, hiện giờ cắt giảm một nửa, chỉ giữ lại mười lăm người. Lấy lý do là phu nhân thích yên tĩnh, không quen trước mắt có quá nhiều người lắc lư qua lại.
Bây giờ, Dạ Cô Tinh lo liệu việc trong nhà, mọi người đều không có ý kiến gì, trái phải đều là chuyện nhà của cô, người ngoài tội tình gì nói ra nói vào khiến người khác thấy chán ghét.
Đáng nhắc tới là lần cắt giảm nhân sự này áp dụng phương thức tự rời đi, tức là bộ nhân sự không trực tiếp đưa ra danh sách, thay vào đó để họ tự quyết định, người muốn đi tuyệt đối không cản, người muốn ở sẽ không đuổi.
Ngày thứ hai, bảy người rời đi, bị điều đến các bộ phận khác.
Ngày thứ ba, năm người.
Ngày thứ tư, hai người.
Ngày thứ năm, một người.
Thuần là một trong số bọn họ, bị điều tới bộ mua bán, sau nửa tháng, thông qua sự điều động bình thường của bộ nhân sự, được điều tới chỗ An Tuyển Thần làm việc, làm thủ quỹ, quản lý kho.
“Cô chủ, cô cảm thấy cái cô Thuần này đáng tin không?”
Dạ Cô Tinh ngắm nhìn ly trà, tỏ vẻ thâm sâu: “Đáng tin, nhưng lại….không đáng tin.”
Đặng Tuyết sửng sốt, “Nghĩa là thế nào?”
“Nghĩa là, không thể không đề phòng lòng người.”
Đặng Tuyết như hiểu lại như không.
Dạ Cô Tinh vô cùng bình tĩnh.
Cô vẫn nhớ ngày thứ hai sau khi lên đảo, bộ nhân sự phái người qua, nếu như cô nhớ không lầm thì người đó chính là cô gái tên Thuần này!
Cô đã bắt đầu hoài nghi từ lúc đó
Đầu tiên, cô cũng không nói cần người phục vụ, cách làm của bộ nhân sự, có quá nhiều điểm đáng nghi như đang lấy lòng.
Thứ hai, có rất nhiều người để chọn, vì sao hết lần này đến lần khác lại là cô ta? Theo thông tin Đặng Tuyết nghe ngóng được, cô ta là kiểu người khiêm tốn đến mức không có cảm giác tồn tại, luôn an phận, lại không có điểm nào hơn người.
Thứ ba, đây cũng là cơ sở quan trọng khiến Dạ Cô Tinh nghi ngờ, Kỷ Tình nóng lòng muốn nhồi nhét phụ nữ vào nhà chính, trong đó có ba người là Thuần, Tương Tú và chị Bân.
Cô vui vẻ nhận lấy. Đôi khi thứ không biết so với thứ ngay trước mắt càng khiến người ta sợ hãi.
Do đó, khi nguy hiểm đến, thay vì cố gắng né tránh, tốt hơn hãy đặt dưới mắt để quan sát sẽ yên tâm hơn.
……
Chỗ ở của An Tuyển Thần, lầu hai, phòng làm việc.
Ánh đèn lờ mờ, thân ảnh cao lớn của người đàn ông bị bao phủ che khuất, vẻ mặt không thể phân biệt được, có chút đỏ tươi giữa ngón tay, lập lòe vụt sáng, mùi thuốc là tràn ngập trong căn phòng.
Thuần cúi đầu, lưng vẫn thẳng.
“Cô ta phát hiện rồi?” Giọng người đàn ông trầm thấp, ưu tư khó lường.
“Chắc là… có phát giác rồi” Cô ta siết chặt nắm tay.
“Vì vậy cô tự ý rời đi?” Người đàn ông tức giận hét lên.
“Thật xin lỗi.” Cô ta cúi đầu càng thấp.
An Tuyển Thần đạp một cái vào ngực cô ta, nhưng cô ta cũng không né tránh, cứng rắn chịu đựng cái đạp này, che lấy miệng, ngã nhào trên mặt đất.
“Thứ ham sống sợ chết!”
“Tôi chỉ muốn tiếp tục sống” Cô ta lạnh lùng mở miệng, hơi thở bất ổn.
Người đàn ông sửng sốt, chợt bật cười: “Tôi làm sao lại quên mất, cái mạng quèn này của cô rất quý giá.”
Thuần rũ mắt, che giấu đi sự căm hận cuồn cuộn trong đó.
Người đàn ông dùng mũi giày nhấc cằm của cô ta lên, cô ta giương mắt lên, bình tĩnh nhìn anh ta, không vui không buồn.
“Sợ rồi?” Người đàn ông chợt thấy cô ta thu lại sự tức giận, anh ta nghiền ngẫm cười châm biếm: “Người đàn bà kia là hồng thủy hay là mãnh thú? Khiến một người hai người đều sợ thành thế này…”
Cô ta không biết câu “một người hai người” kia là chỉ những ai, nhưng không thể phủ nhận, Dạ Cô Tinh càng khiến người ta khiếp sợ hơn so với hồng thủy hay mãnh thú.
Đôi mắt kia, hệt như có thể nhìn thấu mọi thứ, mọi âm mưu quỷ kế đều không có chỗ để che dấu.
“Ba ngày sau bay tới Nam Mỹ, chuẩn bị cho tốt vào.”
“Vâng.” Cuối cùng cũng bày tỏ thái độ.
“Lui xuống đi.”
Mãi cho đến khi trời khỏi phòng làm việc, cô ta mới từ từ thở phào một hơi, dù sao cũng hữu kinh vô hiểm.
Cô ta biết rõ, nếu cứ tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục ẩn núp ở nhà chính, nghe ngóng tin tức, thì kết cục chỉ có một——— chết!
Trở về bên cạnh An Tuyển Thần làm việc, chí ít có thể giữ lại mạng sống, đổi lại, cô ta nhận lời làm nội gián hai mang cho Dạ Cô Tinh…
Chỉnh đốn nhà chính một phen, giảm bớt nhân lực, so với trước kia càng gọn gàng hơn.
Người đi đa số đều là người lớn tuổi sắp nghỉ hưu, không thì là người bị điều đến nhà chính làm việc sau khi Dạ Cô Tinh lên đảo.
Người ở lại đều là người thân cận do An Tuyển Hoàng sắp đặt, ai nấy đều bản lĩnh đầy người.
Nhà họ An như yên tĩnh trở lại.
Theo An Tuyển Hoàng và Uyển Tử Kỳ lần lượt rời đảo, sắp xếp của Dạ Cô Tinh cũng được đưa vào kế hoạch.
Ngày mười tám tháng bảy, ngày nắng, weibo của Áo Tím cuối cùng cũng có động tĩnh sau bốn tháng im ắng rồi.
“Cảm ơn mọi người suốt thời gian qua đã không rời đi. Tôi đã trở lại, có chào đón không?”
Một bức ảnh tự sướng được đính kèm bên dưới.
Tay giơ chữ V, gió vén mái tóc dài của cô lên, đối diện với ánh mặt trời rực rỡ, Dạ Cô Tinh đeo kính râm, trang phục giản dị, mặc mộc vô cùng ăn ảnh. Đặc biệt là phía sau người đẹp là một chiếc trực thăng có vẻ ngoài vô cùng chói mắt.
“Nữ thần! Cuối cùng cũng trở lại rồi! Hoan nghênh hoan nghênh [ ôm ôm ]
“Sau khi tôi bứt chín nghìn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng lần thứ chín nghìn chín trăm chín mươi chín, nữ thần cuối cùng cũng nghe thấy tiếng lòng đầy trìu mến của tôi rồi, —– trở, lại, rồi.”
“Các bác lầu trên lầu dưới ơi, trước ngõ sau ngõ, chúng ta cùng xông lên! Tiếng vỗ tay ở đâu? Tiếng hoan hô ở đâu gòiiiiii?”
“Á hú hú —– my love.”
“Nhớ cục cưng sắp chết rồi! Tinh yêu dấu có nhớ tui không? [ ngại ngùng ]
“Đã tắm rửa sạch sẽ, chỉ chờ nữ thần sủng hạnh thôi! [ hoa hồng ].”
…
“Ôi mẹ ơi! Trực thăng kìa! Anh An quả thật tiền nhiều như cát!”
“Nữ thần xinh quá đuê, mặt mộc thật tuyệt vời, đẹp đến nỗi cục cưng muốn xỉu ngang mất á á á—”
“Nữ thần, mau thu nạp em đi!”
Chưa đầy ba phút, phần bình luận trên weibo đã bùng nổ và sục sôi!
Cư dân mạng sôi nổi suy đoán, nữ thần chắc là sắp có một bộ phim sắp khởi quay.
Lúc này, chưa đầy nửa tiếng sau khi Dạ Cô Tinh đăng weibo, studio Tinh Huy đã ngay lập tức đăng thông báo chính thức trên weibo—-
Bộ phim hành động lãng mạn “Rose & Lion” của đạo diễn lừng danh Hollywood Joel Cohen, sẽ có sự tham gia của Dạ Cô Tinh trong vai nữ chính Rose!
Tin tức vừa tung ra, giới điện ảnh kinh ngạc, các fan hoan hô.
Có lẽ cái tên Joel Cohen này không tính là quen thuộc đối với khán giả Trung Quốc đại lục, nhưng bộ phim hành động D “Giải cứu tối mật” ra mắt năm trước thì nhà nhà đều biết, thậm chí đạt doanh thu phòng vé cao nhất trong các phim Bắc Mỹ tại Trung Quốc năm đó!
Đúng vậy, Cohen chính là đạo diễn của bộ phim này, ngay cả khi đặt ở Hollywood, nơi đầy những người tài ba, thì cũng là một sự tồn tại đáng chú ý.
Điều này có phải là, Áo Tím muốn nhờ cơ hội này để bước ra quốc tế?
Kể từ khi “Bầu trời thành phố” được phát hành, và “Yên Chi Lệ” phá vỡ kỷ lục doanh thu của phim truyền hình nội địa, danh tiếng của Áo Tím Dạ Cô Tinh ngày càng phát triển, giờ đây đã nằm trong hàng ngũ những ngôi sao hạng A, tham gia trên cả ba mảng: điện ảnh, truyền hình, ca hát.
Ca ngợi thì rất nhiều nhưng nghi ngờ cũng không ít, có kẻ còn không ngần ngại hắt nước bẩn, bôi đen cô.
Có câu, nổi tiếng thì nhiều thị phi.
Lại có câu, càng nổi thì trắng cũng bị biến thành đen.
Trong đó, bị soi mói nhiều nhất chính là danh tiếng của Dạ Cô Tinh ở nước ngoài không đủ, và cô cũng không cùng một đẳng cấp với “Đổng quốc tế.”
Lời này thật là chua, chua đến tận răng luôn!
Dùng Đổng Nguyệt, diễn viên gạo cội đã ra mắt từ lúc còn nhỏ để so sánh với Dạ Cô Tinh, một người mới bắt đầu được hai ba năm, chỉ riêng việc lựa chọn đối tượng so sánh đã vô cùng khập khiễng rồi!
Đầu tiên, blogger khơi gợi đề tài bị fan của Áo Tím tấn công, sau đó nhịp nhàng vả bốp bốp vào mặt.
Đổng Nguyệt bị mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ, Dạ Cô Tinh ngược lại trong họa có phúc, dù sao cô có thể được mang ra so sánh với Đồng Quốc Tế cũng đủ chứng minh kỹ năng diễn xuất của cô.
Càng huống hồ, Đổng Nguyệt cũng sắp ba mươi tuổi rồi, nói dễ nghe là kinh nghiệm phong phú, còn nói khó nghe là định sẵn đã là sóng trước dập trên bãi cát rồi, nên biết rằng, Dạ Cô Tinh mới chừng hai mươi, con đường phía trước vẫn còn rất dài!
Tương lai ai nổi hơn ai vẫn chưa chắc được!
Vấn đề “tiến ra quốc tế” đã được đặt ra, ai cũng biết rõ rằng thứ mà Dạ Cô Tinh thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi.
Một cơ hội để nâng cao tên tuổi ở nước ngoài.
Không ngờ đến, cơ hội này đến nhanh như vậy! Joel Cohen- đạo diễn có doanh thu trăm triệu, không chỉ nổi tiếng ở Hollywood mà còn rất nổi tiếng ở Bắc Mỹ.
Nói cách khác, chỉ cần nắm chặt cơ hội này, Dạ Cô Tinh rất có thể sẽ thành công vang dội ở nước ngoài, xét cho cùng thì danh tiếng của Cohen là đảm bảo tốt nhất tại phòng vé.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, fan của Áo Tím suýt nữa không đỡ nổi, vì nữ thần nhà mình có thể tiến ra quốc tế, suýt nữa vì hạnh phúc rớt nước mắt.
Đủ loại chúc phúc, cầu xin được ôm ôm, quỳ gối, liếm láp.
Các phương tiện truyền thông cũng hành động, các trang weibo đồng thời cập nhật và chuyển tiếp, những người này dù có chạy nhanh đến mấy cũng không bằng những người biết trước tin tức nội bộ “Thế Kỷ Phong Thượng”, vừa nhanh vừa chuẩn
Buổi chiều, Joel Cohen chính thức mở weibo để cập nhật, đồng thời Facebook và Instagram cũng được đăng bài.
Điều đầu tiên của bài đăng —
Rất hân hạnh có thể hợp tác cùng diễn viên Trung Quốc – Áo Tím- Dạ Cô Tinh, để hoàn thành việc quay Rose & Lion trong bốn tháng tới. Các địa điểm quay ban đầu được đặt tại Michigan của Mỹ, vòng quanh Melbourne và thảo nguyên của Mông Cổ. Toàn bộ quá trình quay sẽ được giữ bí mật, và các phương tiện truyền thông bị cấm trừ khi cần thiết để tuyên truyền. Nếu không có gì bất trắc thì nó sẽ được phát hành ở Bắc Mỹ vào đêm giáng sinh và sẽ được chuyển sang Châu Á vào cuối tháng, coi như món quà cuối năm…
Tin tức vừa công bố, fan Áo Tím điên cuồng tràn vào.
“Ôi mẹ ới! Thật là cao cấp mà.”
“Bị hơi thở cao cấp đập thẳng vào mặt.”
“Cohen, anh nhất định phải quay nữ thần nhà chúng tôi thật xinh đẹp lộng lẫy đấy [chống nạnh] mặc dù nữ thần vốn dĩ đã xinh đẹp sẵn rồi…”
“Chờ đợi sự kết hợp này quá.”
“Woww— Rose & Lion, cái tên nghe rất gì và này nọ!”
“Con gái sắp nổi tiếng trên toàn thế giới rồi—.”
“Cái ghế Ảnh hậu này mọi người thay phiên nhau mà ngồi, lần này nhất định phải tới lượt con gái nhà chúng tôi, nếu như không tới thì cứ mạnh mẽ mà kéo tới!”
“Ủng hộ nữ thần, mong chờ Rose & Lion.”
Trên mạng sục sôi ngất trời, thảo luận không ngớt, còn Dạ Cô Tinh vừa lên máy bay thì đã ngủ như chết.
Liên tục ba ngày, cô bị tên sói đói nào đó giày vò đến chết đi sống lại, ngay cả ăn cơm cũng là ăn ở phòng ngủ, hiện tại khắp người đều là vết thương do người kia để lại.
Vết bớt sau lưng cũng bị người đàn ông đó hung ác căn một cái, cô đau đến chết đi sống lại.
Cô nhìn vào gương, một hàng dấu răng ngay ngắn, còn thấm ra chút máu, Dạ Cô Tinh một đạp bay tới người đàn ông kia, người nọ trở tay ôm lấy cô vào trong lòng.
“Đợi dấu răng biến mất, anh sẽ đến cạnh em.”
Cơn tức giận chợt tắt lịm, nhìn đôi nam nữ ôm hôn nhau trong gương, cô nói “Được.”
Cứ như thế, dưới sự ngầm đồng ý và dung túng của cô, người đàn ông càng càn rỡ, ăn cô sạch sẽ hết lần này tới lần khác, chỉ đáng thương cho cô đến giờ chân thì tê tay thì nhức.
Sáng nay lúc tỉnh dậy, chân cô run lẩy bẩy, anh phải xoa bóp cho cô một lúc lâu mới đỡ được.
Hai tên nhóc lại rất nghe lời, mặc dù không nỡ xa mẹ, nhưng khi đưa cô lên máy bay ít ra cũng không khóc nhè.
Dặn dò An Cẩn và An Du chăm sóc hai nhóc thật tốt, Dạ Cô Tinh một thân một mình rời khỏi đảo Chiêm Ngao, à, còn có Minh Chiêu đích thân lái máy bay.
Đặng Tuyết ở lại đảo, thay cô xử lý công việc trong nhà, chuyện nhỏ thì cùng với các trưởng bộ phận thảo luận sau đó đưa ra quyết định, chuyện lớn không thể giải quyết thì dùng email bí mật báo cáo, nếu là chuyện khẩn cấp thì trực tiếp liên hệ qua điện thoại.
Khi máy bay đáp xuống sân đỗ riêng của sân bay quốc tế Bắc Kinh, vừa đúng lúc Dạ Cô Tinh tỉnh dậy.
Cô cho Minh Chiêu một ánh mắt tán thưởng.
“Kỹ thuật khá đấy.”
Minh Chiêu mặt không biểu tình.
“Cho anh nghỉ phép một tuần, đến Mỹ gặp con bé đi.”
Minh Chiêu thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, vui mừng khôn xiết.
Dạ Cô Tinh bước ra cầu thang xuống máy bay.
“Cảm ơn.” Giọng của Minh Chiêu từ phía sau truyền đến, giọng nói mà cũng khô khan như con người anh ta vậy.
Dạ Cô Tinh không quay đầu, chỉ xua xua tay: “Nói cho con bé biết, vẫn còn nửa năm, đừng để tôi thất vọng.”
Anh Tử Lạc ở bên kia đại dương không biết tại sao mình lại mừng rỡ như điên…
Được thôi, cô ấy nhớ tên đầu gỗ lạnh lùng kia.