“Để tôi!” Không khí trầm lặng chợt vang lên một tiếng, Mạch Tương Ly mặt hầm hầm bước vào.
Toàn thân Đổng Nguyệt cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu nhìn lại, giống như bị sét đánh.
Dạ Cô Tinh ngả người ra sau, thả mình trên ghê sô pha, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Tương, Tương Ly……” Đổng Nguyệt ấp úng, cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn là khóc, “Anh… sao anh lại đến đây?”
“Không tới thì sao có thể thấy được bộ mặt thật của cô Đổng Nguyệt đây?! Ha ha…. cũng là do tôi ngu ngốc, còn cảm thấy có lỗi với cô, làm hại Bé Ngoan nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện…”
Đôi mắt anh ta vô cùng suy sụp, còn có sự lạnh lùng sắc bén như dao nhìn thẳng vào mắt cô ta, không hề che giấu sự căm ghét đến tột cùng, như một gáo nước lạnh dội xuống, lạnh đến thấu tim.
“Không phải như vậy đâu! Tương Ly, hãy nghe em giải thích……”
“Không cần! Lúc nãy tôi đã nghe rất rõ ràng cả rồi.” Người đàn ông trợn mắt nhìn, gằn từng chữ một, “Đổng Nguyệt, cô, đáng, chết!”
“Ha ha… đáng chết ư? Người nên chết không phải là tôi mà là con hồ ly tinh không biết xấu hổ Diệp Nhĩ kia kìa!”
Bốp——
“Im miệng.” Trên trán người đàn ông nổi đầy gân xanh.
Khóe miệng chảy máu, Đổng Nguyệt che nửa khuôn mặt chậm rãi quay đầu.
“Anh…. đánh tôi?” Âm thanh rất nhỏ, khó có thể nghe thấy.
Ánh mắt người đàn ông lãnh đạm, không hề xúc động, cũng không có một chút đau lòng nào, sát khí nhàn nhạt lững lờ khiến trái tim Đổng Nguyệt chìm xuống đáy vực sâu.
“Cổ trên người anh……”
“Bất ngờ không?” Mạch Tương Ly lạnh lùng cười, “Ngay từ lúc cô hạ cổ lên người tôi, có phải không nghĩ tới sẽ có kết cục như hôm nay?!”
Đổng Nguyệt nở nụ cười đầy thê lương, “Rốt cuộc là do tôi đã xem nhẹ tình cảm anh dành cho Diệp Nhĩ, xem thường sự tự chủ của Mạch Tương Ly rồi……”
Cô ta nên sớm đoán ra……
Trước đây, cô ta luôn tin rằng người đàn ông này không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình, cô ta có đủ sức chịu đựng, từng bước tiếp cận, từng bước tấn công, từ từ chinh phục.
Kiên trì suốt bảy năm, đời người có bao nhiêu lần bảy năm đây?
Vì người đàn ông này, cô ta đánh đổi thanh xuân, từ bỏ sự nghiệp, từ trước tới giờ chưa bao giờ hối hận.
Bởi vì cô ta yêu anh ta.
Cam tâm tình nguyện yêu, không oán không hận mà yêu.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Diệp Nhĩ đã làm xáo trộn tất cả công sức cô ta gầy dựng nên.
Cô ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Diệp Nhĩ ở văn phòng của Mạch Tương Ly, từ phim trường trở về, phải ngồi xe suốt hai tiếng đồng hồ chỉ vì muốn cùng anh ăn cơm trưa.
Vẻ mặt ngập ngừng của thư ký khiến cô ta lờ mờ nhận ra gì đó, lại có người phụ nữ nào tính quyến rũ anh à? Hay là bị thiên kim tiểu thư của nhà nào quấn lấy?
Cô đã nghĩ ra vô số tình huống, nhưng lại bỏ sót tình huống ngay trước mắt——
Người phụ nữ ngồi trên bàn làm việc đưa lưng về phía cửa,, người đàn ông đứng trước mặt ôm trọn cô ta trong lồng ngực, dịu dàng hôn lên cần cổ trắng nõn.
Đổng Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này trước đây, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng, khóe môi khẽ cong nở nụ cười nhàn nhạt phá vỡ khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của anh, cái nhìn trân trọng cho thấy anh vô cùng quan tâm người phụ nữ ở trong lòng.
Người đàn ông dịu dàng ấm áp này có phải là Mạch Tương Ly lạnh lùng, tẻ nhạt trong trí nhớ của cô ta không?
Ngay lúc đó, cô ta còn tưởng rằng mình đã đi nhầm phòng, hay là, thời gian và không gian bị đảo lộn.
“Tại sao không gõ cửa?” Anh ta đột nhiên trừng ánh mắt sắc bén, phát hiện cô ta đang đứng ở cửa, vội vàng giúp người con gái sửa sang lại quần áo, tức giận vì bị phá hỏng chuyện tốt.
Trước đây, cô ta bước vào văn phòng đâu có cần gõ cửa?
“Không giới thiệu chút sao?” Cô ta cũng hơi kinh ngạc vì bản thân còn có thể nở nụ cười, ánh sáng phản chiếu lên trên bàn làm việc một nụ cười tươi như hoa.
“Bạn gái anh, Diệp Nhĩ.”
Người con gái quay người, khuôn mặt xinh đẹp thu vào tầm mắt, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng như sứ, đôi lông mày thanh tú khiến người ta chăm chú không rời.
Cô gái đưa tay, đôi mắt cười của cô ta khiến Đổng Nguyệt chợt khựng lại, dường như tất cả sự đau lòng cô ta cẩn thận giấu đi đều bị nhìn thấu, không còn nơi nào để che giấu.
“Xin chào, Diệp Nhĩ.”
“….Xin chào, Đổng Nguyệt.”
Khoảnh khắc bắt tay ấy, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ cũng chính thức bùng nổ.
Đổng Nguyệt trước giờ chưa từng phủ nhận Diệp Nhĩ là một đối thủ mạnh.
Người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ quyến rũ, giống như một ngọn lửa cháy bỏng, giống như một bụi hoa hồng gai, có sức hấp dẫn chết người đối với đàn ông.
Trong những màn đấu trí tiếp đó, cô ta thất bại thảm hại, nhìn thấy trái tim người đàn ông càng lúc càng xa mình, cô ta không cam lòng, phẫn nộ, sau một lần tự tử thất bại, cô giật mình tỉnh ngộ ——
Tại sao mình phải tự tử?
Người nên chết không phải nên là kẻ thứ ba Diệp Nhĩ kia à?
Mình có khả năng thần không biết quỷ không hay giết chết cô ta, không phải sao?
Chỉ cần Diệp Nhĩ biến mất khỏi thế giới này, vậy thì Mạch Tương Ly sẽ thuộc về mình, hai người sẽ sống đến đầu bạc răng long, hạnh phúc một đời……
Cô ta lựa chọn Lạc Hoa cổ để ra tay với Diệp Nhĩ bởi vì triệu chứng bệnh không có gì kỳ lạ, chỉ có đau đầu mà thôi, ai có thể đoán được sẽ chết người chứ?
Để đảm bảo chắc chắn không có sơ hở gì, sau khi hạ cổ vào người Diệp Nhĩ, cũng hạ cổ tương tư trên người Mạch Tương Ly, chỉ cần hai người nảy sinh quan hệ thể xác, thì người đàn ông này sẽ thuộc về Đổng Nguyệt vĩnh viễn, cả cuộc đời chỉ có một người phụ nữ duy nhất là cô ta.
Trước kia không dùng cách này vì cô có đủ tự tin để chinh phục trái tim anh ta; bây giờ đã đi đến bước đường cùng bắt buộc phải dùng, không còn cách nào khác!
Mọi thứ đều diễn ra như cô ta mong đợi, không một chút sai sót.
Diệp Nhĩ bị ốm, Mạch Tương Ly lo lắng, cô ta xuất hiện đúng lúc, ân cần hỏi han khiến anh ta cảm động, đồng thời cảm thấy vô cùng áy náy.
Một vở kịch hoàn hảo, hợp lý suôn sẻ, chỉ chờ Diệp Nhĩ chết đi, Mạch Tương Ly sẽ là của một mình cô ta!
“Tôi ở bên anh bảy năm, chờ đợi bảy năm chỉ để đổi lại một câu ‘đáng chết’? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy!”
“Bảy năm nay đều do cô tự nguyện, tôi không có yêu cầu gì với cô cả, cô vốn dĩ có thể bay cao bay xa hơn nữa.”
“Ha ha… là tôi tự mình đa tình? Tự làm tự chịu?”
“Tôi lấy cô làm lá chắn, đóng giả làm người yêu để né tránh cha mẹ thúc dục kết hôn, đây là tôi có lỗi với cô. Ngoại trừ nó ra, tôi không nợ cô gì hết.” Mạch Tương Ly không chút thay đổi, đây mới là con người thật của anh, lạnh lùng vô cảm, khiến người ta đau thấu tim.
“Đúng vậy…” Đổng Nguyệt nở nụ cười đau thương, “Anh không nợ tôi. Cho dù tôi khỏa thân đứng trước mặt, anh vẫn có thể kìm chế phản ứng sinh lý bản năng của mình; ngay cả khi tôi làm tất cả mọi thứ, hèn mọn đến dơ bẩn, anh vẫn ngoan cường giữ chặt trái tim mình, không cho tôi cơ hội cướp đi… đây chính là “không nợ” của anh sao?”
Người đàn ông mím chặt đôi môi không nói gì.
Mấy năm nay, anh ta cố chấp bảo vệ đoạn ký ức thời thơ ấu, như sư thầy khép kín bản thân, chỉ vì chờ đợi người con gái ấy xuất hiện.
Những người còn lại đều không quan trọng, bao gồm Đổng Nguyệt.
“Mạch Tương Ly, anh có cảm thấy mình rất tàn nhẫn không?! Bởi vì cô ta, anh làm tổn thương tôi, bỏ rơi tôi, khiến tôi trở thành trò cười của giới giải trí! Anh thật vô tình, thật ích kỷ……”
Người phụ nữ tố cáo từng tiếng, nước mắt chảy giàn giụa.
“Tôi cứ ngỡ, thời gian bảy năm, dù là băng đá cũng sẽ tan chảy, dù trái tim sắt đá đến mấy cũng sẽ trở nên yếu mềm! Chỉ có anh là trường hợp ngoại lệ! Khi tôi thấy trong mắt anh hiện lên sự áy náy không đành lòng, anh có biết rằng tôi đã vui như thế nào không? Cho dù đó là do cổ trùng quấy phá, tôi cũng tự lừa dối nói với bản thân, trong lòng anh vẫn có tôi.”
Dạ Cô Tinh nhìn thấy người phụ nữ dường như sụp đổ, trong mắt không có cảm tình, nhưng cũng không còn chán ghét như trước nữa.
Cái sai duy nhất của Đổng Nguyệt, là đem lòng yêu người đàn ông không thuộc về mình!
Hỏi thế gian tình là gì?
Làm cho người ta điên dại, khiến người ta quay cuồng, thiên đường và địa ngục, chẳng qua chỉ là một ý niệm mà thôi.
Hai bên đều yêu nhau, đó là hạnh phúc, tình cảm không giao phó, nó sẽ trở thành nguồn cơn bất hòa.
Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.
Dạ Cô Tinh nhìn về phía Lạc Xuyên, Lạc Xuyên hiểu ý, cởi trói cho Đổng Nguyệt.
Không còn chỗ dựa, Đổng Nguyệt yếu ớt nằm trên mặt đất, nước mắt tuôn ra như suối.
Đột nhiên, cô ta dùng tay che ngực, sắc mặt đỏ lên, nét mặt vặn vẹo, phun một ngụm máu tươi, máu trên sàn nhà biến thành màu tím đen, bốc mùi hôi thối kinh khủng.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, “Đi thôi.”
Ba người rời đi, căn phòng to như vậy giờ chỉ còn hai người Mạch Tương ly và Đổng Nguyệt.
“Cô chủ, chúng ta…. cứ thế mà đi sao?” Lạc Xuyên vẫn còn trẻ, không có sự bình tĩnh giống Vu Sâm, mở miệng trước.
“Không đi thì còn có thể làm gì”
“Cứ như vậy buông tha cho cô ta? Không phải quá dễ dàng sao……”
“Thiên đạo luân hồi, cô ta sống không được lâu đâu.”
“Thiên, thiên đạo?”
“Làm việc tốt trời sẽ báo đáp, sống thiện lành người đời ghi danh. Nhiều năm nay Đổng Nguyệt học cổ, không có lợi cho dương thiện, lại làm tổn hại âm đức, hơn nữa Mạch Tương Ly mạnh mẽ bức bỏ tương tư cổ, bản thân cô ta sẽ bị phản phệ, sống không quá nửa tháng.”
Dạ Cô Tinh ngẩng đầu nhìn trời, chỗ này tầng tầng lớp lớp mây đen, ở phương xa đã có ánh sáng vàng dần xuất hiện.
Xua tan mây mù cho ngày tươi sáng, tràn trề hi vọng.
Cả đời Đổng Nguyệt bị tình yêu chi phối, mà Mạch Tương Ly là nút thắt không thể nào tháo gỡ của cô ta, kết cục hiện tại là do ý trời, chỉ mong ở kiếp sau cô ta sẽ không còn bị chấp niệm làm khổ, thoải mái, tự do.
Lạc Xuyên chỗ hiểu chỗ không, “Anh Vu Sâm, lời của cô chủ nghĩa là gì?”
Vu Sâm nhìn cậu, ánh mắt trầm lặng như nước, chầm chậm thốt ra ba chữ: “Tích âm đức.”
“Ặc……” Bọn họ đánh đánh giết giết người, còn có thể tích âm đức sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, “Phàm là việc người lương thiện biết, gọi là dương thiện; việc người lương thiện không biết, gọi là âm đức. Những người chúng ta không có duyên với dương thiện.”
Lạc Xuyên nghe vậy, chợt nhận ra, “Có nghĩa là…. bề ngoài thì giết người, nhưng thật ra không phải giết người…”
Vu Sâm không nói gì cả.
Cũng giống như trộm cắp cũng có đạo đức, nhiều lúc giết người cũng là vì cứu người.
…..
Đổng Nguyệt dùng tay lau đi vết máu trên khóe miệng, mặt mày tái nhợt cười, “Tương Ly, em nhớ anh từng nói anh tin vào luật nhân quả, lúc đó em đã phản bác, em không tin vào số mệnh, không tin trời, chỉ tin vào bản thân. Anh còn nhớ không?”
Người đàn ông dường như đang nhớ lại, thời điểm đó, hai người còn là bạn bè, anh đối với cô ta lúc nóng lúc lạnh, còn cô ta luôn vì anh toàn tâm toàn ý.
Người con gái với khuôn mặt tự tin, dõng dạc ấy đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ, Đổng Nguyệt lúc đó như con nghé con, đấu đá lung tung, mang theo ánh sáng phấn chấn và luôn tràn đầy sức sống.
Nếu cuộc đời này không xuất hiện Bé Ngoan khiến anh yêu say đắm, Mạch Tương Ly từng nghĩ, có lẽ mình cũng sẽ như những người đàn ông khác, đem lòng yêu một cô gái ưu tú như vậy, đáng tiếc là trên đời này không có nếu như.
Trước đây, anh ta không thể quên được hồi ức; bây giờ càng không thể buông tay Diệp Nhĩ.
Anh ta bắt buộc phải phụ lòng cô ta, anh ta không xứng với tấm chân tình sâu nặng cô gái này dành cho mình.
“Nhớ ra rồi? Em của lúc đó một lòng tin rằng chỉ cần cố gắng, thì không có gì không thể đạt được. Bây giờ quay đầu nhìn lại mới thấy rằng, mình thật sự dại khờ……”
Sống chết không thể tránh khỏi, không chiếm được tình yêu, càng không thể chiếm lấy trái tim của người này.
“Đều do số mệnh……” Anh mở miệng than nhẹ, trong mắt có chút buồn bã, nhưng anh không thể trao cho cô ta thứ tình yêu mà cô ta khát vọng.
Cuối cùng, là cô ta cưỡng ép, cho tới tận bây giờ cô ta vẫn không thể chạm tới người đàn ông này.
“Đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy.” Cô ta vịn vào sô pha chậm rãi đứng lên, thân hình lung lay như sắp ngã, tựa như quả lê trắng đung đưa trong cơn mưa bão, có lẽ trong giây lát nữa nó sẽ rời cành rơi vào vũng bùn, “Anh biết không, cuộc đời em ghét nhất là nhận sự thương hại của người khác, nhất là anh, Tương Ly.”
“Nguyệt, hãy quên tôi đi, cô xứng đáng với người tốt hơn.”
Không dây dưa, không xíu kéo, Đổng Nguyệt rộng lượng bất ngờ.
“Được.”
Cô ta gật đầu, cười tươi như hoa.
“Em sẽ đưa phương pháp giải cổ đến tay bà An, anh yên tâm, em cam đoạn sẽ trả lại cho anh một Diệp Nhĩ hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Cô…” Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt kinh ngạc, xúc động không nói nên lời.
Đổng Nguyệt đứng thẳng, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt chân thành nhìn Tương Ly: “Thật sự xin lỗi, làm nhiều chuyện sai trái như vậy, giúp em gửi lời xin lỗi đến cô ấy.”
Người đàn ông chợt cảnh giác.
Ánh mắt Đổng Nguyệt thoáng chút ảm đạm, cố gắng không rơi nước mắt, xua tay cười khẽ: “Anh yên tâm, em sẽ không giở thủ đoạn gì đâu, những lời vừa nãy, đều là thật lòng.”
Mạch Tương Ly nhìn cô ta một lúc lâu mới lên tiếng: “Cô nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Cô ta không hề muốn nghĩ thông suốt… Nhưng không thông suốt thì còn cách nào sao? Cô ta không còn sống được bao lâu nữa, ngay cả tranh thủ làm những việc cơ bản nhất trong cuộc đời cũng không kịp nữa.
Tự gây nghiệp chướng, không thể sống tiếp.
“Anh đi trước đi, em muốn cùng Carlo ôn lại chuyên cũ.”
Tầm mắt nhìn xuống vũng máu tanh tưởi loang lổ trên mặt đất, Mạch Tương Ly nhíu mày: “Tốt hơn cô nên đi bệnh viện kiểm tra trước……”
“Không cần đâu.” Đổng Nguyệt ngắt lời anh ta, “Trong biệt thự có bác sĩ riêng rồi.”
“Được rồi.”
Hình bóng dáng người đàn ông bước đi càng lúc càng xa, Đổng Nguyệt nhắm mắt, không đành lòng nhìn tiếp, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi.
Tạm biệt, người đàn ông em yêu nhất trên đời.
“Đáng không?” Đổng Nguyệt biết giọng chuẩn New York này là của ai.
Đổng Nguyệt từ từ mở mắt, bóng dáng người đàn ông đã khuất xa tầm mắt, “Chắc là đáng…”
Carlo nhún nhún vai, chẳng nói gì.
“Chỉ còn mười ba ngày… không ngại thu nhận tôi chứ?” Cô ta nhìn về phía người đàn ông này, không có hổn hển trách móc, chỉ trích như trọng tưởng tượng.
Carlo bỗng dưng cảm thấy kỳ lạ, “Tất nhiên rồi, chỉ cần cô muốn.”
“Ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Carlo xoay người rời đi, nhíu mày nghi hoặc.
Mười ba ngày?