Một chuyến đi, khiến cho hai người phụ nữ kết duyên.
Khi đó, Johnstone tuổi, Đảng Ninh tuổi.
Một người anh tuấn soái khí, một người ngây thơ lãng mạn. Áo sơ mi denin kèm giày vải, đội thêm chiếc mũ lưỡi chai, Johnstone của lúc đó đẹp trai đúng kiểu cậu thiếu niên, thanh xuân vô địch, nụ cười xấu xa, rất dễ hấp dẫn phụ nữ.
Club, đánh nhau, tình một đêm, cuộc sống vừa thối nát lại phóng túng, cả người đều toát lên mùi vị suy đồi, người quen biết rất nhiều, mà người từng đắc tội cũng không ít.
Hoàn cảnh gặp mặt của cô ta với Đảng Ninh cũng có chút kịch tính, giống như trong phim vậy.
Đắc tội với thiên kim nhà xã hội đen, người ta nhìn cô ta không vừa mắt, nên đã thuê một nhóm côn đồ đến tính sổ. Johnstone trốn trong một nhà hàng Italia. Sau cùng lại mất hết khí phách trốn trong váy một quý cô, mới có thể thoát một kiếp này.
“Này, họ đi rồi, anh mau ra đi…”
Johnstone lúc này mới từ trong váy cô gái kia chui ra, đồng thời cũng đụng trúng ánh mắt trong sáng tươi cười của cô gái.
“Ê, cô còn mặc quần ở bên trong váy hở, ý gì đây?”
Cô gái trong phút chốc đỏ ửng hết cả mặt.
Vài ngày sau, cô ta chui lủi trốn trong căn phòng của quán Bar chỗ cô gái, hai người từ lạ thành quen, sau cùng thậm chí còn thân mật ngủ chung trên một chiếc giường.
Johnstone không có ý định che giấu thân phận nữ của mình, chỉ trách Đảng Ninh quá ngây thơ, luôn cho rằng cô ta là con trai, ngoan cố ở giữa giường chắn một tấm rèm.
“Chiếc giường Kingsize, chúng ta mỗi người một nửa, ngủ đi, ngủ ngon.”
Trong thời khắc đó, Johnstone dường như cảm thấy điên rồ, trong lòng có một loại cảm giác ấm áp khó tả, không bài xích, ngược lại còn có niềm vui như tia gợn sóng.
Cô ta quyết định sẽ chơi đùa với người con gái này một chút.
“Samnor, tỉnh dậy đi! Mặt trời đã chiếu đến mông rồi…”
Trong kí ức, cái người được cô ta gọi là “mẹ” cũng đã từng đánh thức cô ta dậy mỗi buổi sáng như vậy.
Cô ta đột ngột đưa tay ra, cô gái trọng tâm không ổn định, vừa chạm đến trước ngực, tiến lại gần khẽ ngửi, hôn trộm một cái.
Hôn kêu chụt một cái.
Cô gái lúc đó hai má ửng hồng, đẹp như như hoa nở tháng ba.
“Cô thật dễ đỏ mặt.” Johnstone cười nhẹ.
Ánh mắt đầy vẻ chêu chọc, ánh mắt cô gái né tránh, vẻ nhút nhát có thể thấy rõ.
“Anh bắt nạt người…”
Sự ấm ức xen lẫn tức giận khiến cho Johnstone suýt chút nữa bật cười.
Nụ cười vang vọng trong lồng ngực, từ tính mà quyến rũ, cô gái lén nhìn trộm “anh ta” một cái, tủi thân cắn chặt môi dưới, ánh mắt trong suốt.
Johnstone như thể phát hiện ra một đại lục mới, ánh mắt khó tin nhìn lên người cô gái.
Ồ! Vẫn là một cô gái đơn thuần!
“Tôi không thích bắt nạt người khác, tôi chỉ thích bắt nạt em.”
Cô gái trong trắng đơn thuần nào đã trải qua lời chọc ghẹo không đứng đắn như vậy, lúc này vừa xấu hổ lại vừa quẫn bách, còn có một chút động lòng mà không muốn cho ai hay biết.
Tuổi chập chững biết yêu, yêu thích con trai ấm áp, nhưng lại cũng khao khát những chàng trai hư hỏng.
Thích dịu dàng như ngọc, đồng thời cũng khó mà chống cự lại những chàng trai mạnh mẽ.
Mà tính xấu xa lưu manh trên người Johnstone đúng kiểu phù hợp với hình tượng” Ác quỷ xấu xa”, chả trách khiến thiếu nữ tuổi động lòng.
Johnstone cũng không biết là mình bị làm sao nữa, vậy mà lại bắt đầu chơi trò mập mờ với người ta.
“Tôi tên Samnor, còn em?”
“Đảng… Đảng Ninh.”
“Ninh Nhi… em bằng lòng làm bạn gái anh chứ?”
“Em… Em đồng ý.”
Hai người phụ nữ, thuận theo tự nhiên tới cạnh nhau, tuy không tránh khỏi trạng thía lửng lơ con cá vàng, tâm trạng chới với trong lòng, nhưng cuộc sống ngọt ngào của hai người vẫn khá là hài hoà.
Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, bí mật này khiến cô nhất thời cứng lưỡi, “Hai người là… người yêu?”
Johnstone rút ra điếu thuốc, bật lửa, đưa lại gần, bất ngờ động tác dừng lại, phiền muộn lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, mở cửa sổ để khói theo đó thoát ra, Dạ Cô Tinh không thích mùi thuốc lá, lần này, cô ta nhớ ra rồi.
“Đúng vậy.” Cô ta thở dài, cô đơn và u sầu, “Làm người yêu mười lăm ngày…”
Giấy không gói được lửa, hơn nữa hai người lại cùng ăn cùng ở, Đảng Ninh rất nhanh đã phát hiện ra Johnstone là con gái.
Người con gái bị lừa dối cực kì bi thương, cả thế giới ngay tại giây phút đó như sụp đổ.
“Đảng Ninh đã làm gì cô?” Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn bắt kịp điểm mấu chốt.
Nụ cười bí hiểm, dường như cô ta vẫn là thiếu niên ngỗ nghịch, phóng túng năm đó, “Cô đoán xem.”
Dạ Cô Tinh tự nhiên lại nổi hứng, tấp xe vào lề đường, triệt để dập khói, dáng vẻ mong muốn cuộc trò chuyện tiếp tục.
“Cô ta cho cô một cái bạt tai? Hay là… nhổ vào mặt cô?”
Johnstone mặt đầy vạch đen, ánh mắt xa xăm, đáy mắt dường như chứa đựng một sự bi thương, sâu lắng như vậy, không phải quá khoa trương.
“Cô ý lấy súng, muốn giết tôi!”
Dạ Cô Tinh kinh ngạc, vuốt cằm đăm chiêu, “Xem ra Đảng Ninh không hề đơn giản.”
“Chính xác là không hề đơn giản.” Nụ cười gượng gạo, Johnstone cũng là lúc đó mới biết, Đảng Ninh là thiên kim xã hội đen, kĩ thuật bắn súng thượng thừa của Johnstone căn bản đọ không lại, chỉ là được người nhà bảo vệ quá tốt nên không biết lòng người hiểm ác.
Nhưng tính bá đạo trời sinh vẫn nằm trong máu, do gia tộc xã hội đen nuôi dưỡng đã ăn sâu vào trong máu, đấu súng với kẻ thù là sự dạy dỗ từ nhỏ của cô, mà Johnstone dám ức hiếp cô, xúc phạm cô, thì nên đáng chết.
Một người con gái vô thường vô nghĩ như vậy, nói thay đổi là thay đổi, không một chút khoan dung. Johnstone biết rằng, lần này cô ta gây ra chuyện rồi.
Thật ra, cô ta cũng khá là thích Đảng Ninh, cái loại khí chất đơn thuần khiến cô ta mê muội, giống như một tên ăn mày nhếch nhác, nhìn người qua đường ăn mặc đẹp mà khao khát, một góc khuất giấu trong lòng, thầm hoang tưởng bản thân cũng có thể thoát khỏi hiện thực mà trở thành họ.
Trong tiềm thức, sự ấm áp đến từ người mẹ vào khoảnh khắc Đảng Ninh gọi cô ta dậy, dường như dùng hoà với hiện thực làm một.
Johnstone không có cách nào phủ nhận, cô ta khát khát thứ tình cảm ấm áp đấy.
Cô ta nghĩ, cô ta là thật sự thích Đảng Ninh, thậm chí còn nảy sinh mong muốn tay trong tay, ý tưởng bên nhau trọn đời.
Nhưng mà, cô ta quên mất, Đảng Ninh là thiên kim tiểu thư được nhà họ Đảng nâng niu trong lòng bàn tay, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cô ta thích Johnstone vì động lòng, không sai.
Nhưng không phải vì vậy mà cô ta có thể nhẫn nhịn bị người khác lừa dối, can tâm tình nguyên vì Johnstone mà làm giảm phẩm giá của mình, chịu bị gia tộc làm khó, sống dưới ánh nhìn hoặc là coi thường, hoặc là thương cảm.
Vì vậy, cô ta lấy súng, cố gắng xoá đi những đoạn kí ức bị sỉ nhục, đồng thời cũng kết liễu người đã đem đến cho cô ta sự sỉ nhục này.
Không cần phải nghi ngờ, đứa trẻ có xã hội đen đứng sau bảo vệ, dù cho là đứa trẻ yếu đuối cũng sẽ không tiếp xúc với hai chữ “mềm lòng”, Đảng Ninh cô chính là ác độc như vậy.
Cái khoảnh khắc bóp cò, trái tim Johnstone tan vỡ, giấc mơ cũng từ đó mà thức tỉnh.
Sau lần tỉnh lại đã là nửa tháng sau.
Giống như một giấc mơ dài, mà cái người con gái tên Đảng Ninh đã lặng lẽ đi vào giấc mơ, cuối cùng, lại lặng lẽ dời đi không một dấu vết.
Trong tim Johnstone ngoài cảm giác nhoi nhói và ghét bỏ sâu hoặc nông, cùng với vết sẹo trên bả vai, ngoài ra, chẳng còn gì cả.
“Cô ấy đi thong dong hơn cô.” Dạ Cô Tinh cười nhẹ, không biết là mỉa mai hay khen ngợi.
“Đúng vậy.” Johnstone sắc mặt lộ rõ tự giễu, lúc cô ta dùng tình cảm thật, thái độ nghiêm chỉnh muốn “một đời một kiếp”, thì người con gái kia lại bỏ đi không một dấu vết, quả là như giáng một cái bạt tai lên má cô ta, ngoài đau ra thì vẫn chỉ có đau.
“Mấy năm nay, tôi vẫn luôn đi tìm kiếm cô ấy, muốn giải thích rõ với cô ấy…”
“Đáng tiếc giai nhân đã mất, khó mà tìm được.”
Sắc mặt Johnstone trầm lại, cởi bỏ những hồi ức thất vọng trước kia, chỉ còn lại sự căm ghét mạnh mẽ.
“Là An Tuyển Hoàng, là anh ta đã hại hết Đảng Nhi!”
Dạ Cô Tinh không có phản ứng gì, cái chết của Đảng Ninh, An Tuyển Hoàng thật sự có lỗi.
Nhưng trong tình hình ép buộc, An Tuyển Hoàn làm như vậy cũng không có gì là sai cả.
Tuy nhà họ Đảng nhất quyết muốn nhồi nhét một đứa con gái vào bên cạnh An Tuyển Hoàng, không vui, không tình nguyện, vậy thì chỉ có bị huỷ hoại.
An Tuyển Hoàng khi ấy vẫn còn trẻ, thủ đoạn tuy có chút ác độc, nhưng đó lại là cách làm tạo nên tên tuổi.
Đổi lại là Dạ Cô Tinh, trong những tình huống ép bức bất đắc dĩ, cô cũng sẽ làm như vậy.
Tuy sinh ra trong nhà họ Đảng, lớn lên trong xã hội đen, ngoài các kĩ năng sống cơ bản, thì thứ cần thiết phải nắm rõ là bản lĩnh nắm bắt tình hình.
Mặc dù An Tuyển Hoàng đã lộ ra vẻ không thích, nếu Đảng Ninh thông minh một chút thì sẽ không ngoan cố chen chân vào, vọng tưởng trở thành vợ của anh.
Rất khó hình dung ra, Đảnh Ninh như vậy và người dám yêu dám hận trong lời kể của Johnstone là cùng một người.
“Cô đang bào chữa giúp anh ta.” Johnstone sắc mặt u ám.
“Anh ấy là chồng tôi.”
Vì thế, cô trước sau vẫn luôn đứng về phía anh, mặc dù là sai nhưng vẫn muốn cùng anh sai.
Cô tin anh, đồng thời cũng ủng hộ anh vô điều kiện, bởi vì, An Tuyển Hoàng xứng đáng dể cô giao phó toàn bộ lòng tin tưởng.
“Anh ta có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó với Ninh Nhi, khó có thể đảm bảo sẽ có một ngày xui xẻo đó sẽ không rơi trên người cô.”
Dạ Cô Tinh lắc đầu, ánh mắt Johnstone toé lửa, “Cô không tin lời tôi?”
“Không.” Dạ Cô Tinh thấy Johnstone một mặt khó tin, cô lại nói tiếp, “Anh ấy sẽ không đối với tôi như vậy đâu.”
“Haha… Cô quá ngây thơ rồi! Trong mắt đàn ông, nhất là với người đàn ông đầy dã tâm, có quyền lực, tiền tài, thì sẽ không thiếu phụ nữ, cô cứ như vậy đâm đầu vào, có đáng không?”
Dạ Cô Tinh nhìn cô ta, ánh mắt sáng rực, “Thứ nhất, tôi không phải Đảng Ninh, không dựa vào quyền thế để ép buộc anh ấy, càng sẽ không có chuyện sau khi bị một người đàn ông tỏ thái độ chán ghét rồi, mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình gả qua đó. Thứ hai, An Tuyển Hoàng không phải người đàn ông như những gì cô nói, anh ấy tốt, chỉ cần tôi biết là được rồi, không cần nghe cô giải thích.”
“Tại sao cô lại bướng bỉnh như thế nhỉ!” Johnstone phát cáu.
“Người bướng bỉnh là cô mới đúng! Đảng Ninh đã chết rồi, đây là sự thật không thể thay đổi, nhà họ Đảng cũng không có sức chống trả lại, đây cũng là sự thật. Nếu cô muốn tìm An Tuyển Hoàng báo thù, vậy được, mời tuỳ ý, chỉ cần cô có bản lĩnh đó, còn nếu như, cô có ý định lợi dụng tôi để trả thù An Tuyển Hoàng, thì cũng không cần khách sáo, bởi vì—-”
“Ai thắng ai thua, chưa thể biết trước được.”
“…”
“Nói tóm lại, nếu cô có bản lĩnh báo thù, tôi không ngăn cản cô. Chỉ là, từ nay về sau, chúng ta là địch chứ không phải bạn, lần sau gặp mặt tôi sẽ không còn bình thản như này hôm nay đâu.”
“An Tuyển Hoàn rốt cuộc có cái gì tốt? Tại sao… cô và cô ấy, bất chấp tất cả đều muốn ở bên cạnh, trở thành người phụ nữ của anh ta?”
Dạ Cô Tinh xoè hai bàn tay, “Rất đơn giản.” Cô nhún vai, “Anh ấy là người mà tôi thích, tôi thích anh ấy.”
“…”
Quay về đến biệt thự Vân Thiên, người giúp việc đã dọn sẵn bàn ăn, chỉ đợi cô vào ngồi.
An Tuyển Hoàng ngồi ở chính diện, đứng dậy, giúp cô kéo ghế ngồi, “Muộn như vậy à?”
“Ừ.”
“Có chuyện gì sao?” An Tuyển Hoàng quay lại chỗ ngồi, tao nhã ngồi xuống.
“Có chuyện.” Dạ Cô Tinh gật đầu, người đàn ông im lặng chờ đợi câu tiếp theo.
Dạ Cô Tinh thở dài, lời nói thốt ra khiến người khác kinh ngạc, “Em hôm nay… tỏ tình với người ta rồi.”