“Slif, cô vượt giới hạn rồi.” Zark ở bên cạnh lên tiếng cảnh cáo, ánh mắt lạnh lẽo.
“Xin lỗi, chủ nhân.” Sắc mặt trắng bệch, cô ta cúi đầu nhận sai.
“Không có lần sau.”
Cô ta sợ đến run lên.
Món đấu giá đầu tiên đã chốt giá triệu bảng Anh, lại còn là người thần bí như An Tuyển Hoàng có được, mọi người thán phục nhà họ An có tiền, cũng không khỏi tràn đầy chờ mong đối với sản phẩm tiếp theo.
Có thể nói đấu giá được gì đã không còn quan trọng nữa rồi, tọa sơn quan hổ đấu còn thú vị hơn, không phải sao?
Dạ Cô Tinh ngồi trên sô pha trong phòng, từ trên cao nhìn xuống có thể theo dõi tất cả hoạt động dưới khán đài, nhưng người bên dưới lại không thể nhìn thấy tình hình trong phòng.
Sự bất bình đẳng giữa các cấp, tồn tại một cách hợp lý, được chấp nhận và tuân thủ bởi tất cả mọi người.
“Gia chủ, phu nhân.” Ám vệ nhà họ An, hành tung quỷ dị, thần bí.
“Tình hình thế nào?” Người đàn ông trầm ngâm mở miệng.
“Chắc chắn là King Ives, trong phòng còn có một nam một nữ, nếu không có gì bất ngờ thì chính là vệ sĩ và thư ký của anh ta.”
An Tuyển Hoàng phất tay, ý bảo anh ta lui ra.
Ám vệ khom người lui ra.
“Em đoán bên kia cũng đang làm việc này.” Dạ Cô Tinh sờ cằm, cười như không cười.
Nếu không ngoài dự đoán, King cũng sẽ tình hình trong phòng của họ.
An Tuyển Hoàng ngồi xuống bên cạnh cô, theo thói quen đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ bé của người phụ nữ, Dạ Cô Tinh nghiêng người, để nửa người trên đều dựa trên người anh.
“Gia tộc Ivis có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào anh ta.” Một câu chứa ba phần cảm khái, bảy phần trần thuật.
Dạ Cô Tinh lại nghe ra trong đó ẩn giấu ý cùng chung chí hướng.
Hai người xuất sắc không kém, nhất định tranh giành nhau, nhưng không ảnh hưởng đến việc họ thưởng thức lẫn nhau.
Ánh mắt thâm thúy, Dạ Cô Tinh nhếch miệng, “Anh ta… lợi hại như vậy sao?”
Chỉ có những người đứng ở cùng một vị trí mới có thể tạo ra sự cộng hưởng, “những gì anh hùng nhìn thấy là giống nhau.”
An Tuyển Hoàng trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể tránh được gật đầu.
Dạ Cô Tinh khẽ cười khẽ, “Xem ra, em thua không oan…”
“Tiếp theo là vật phẩm đấu giá thứ hai…” Có lẽ là bởi vì giao dịch ngọc tủy có giá trên trời, giọng nói dễ nghe của người dẫn chương trình khó có thể che giấu sự run rẩy kích động.
Vừa dứt lời, cô gái mặc sườn xám đã mang vật phẩm thứ hai lên.
“Mọi người đều biết, đồ sứ là quốc bảo của Trung Quốc, mà sứ Thanh Hoa lại càng nổi tiếng hơn cả. Nhưng trong sứ Thanh Hoa, cũng được chia thành ba sáu chín hạng, trong đó Nguyên Thanh Hoa là tốt nhất. Trên đài này chính là bình Nguyên Thanh Hoa với họa tiết là bức tranh Quỷ Cốc Tử xuống núi, nó đã được bảy mươi hai thẩm định viên quốc tế giám định và chứng nhận.”
Vậy mà lại là Nguyên Thanh Hoa!
Ngồi bên dưới không thiếu người Hoa, nghe thấy là bảo bối như vậy, trong nháy mắt hít vào một hơi khí lạnh.
Không hổ là hội đấu giá cấp bậc bạch kim của Cleath, hai sản phẩm lên sàn đều là hàng thượng đẳng, tùy tiện chọn một cái cũng có thể coi là bảo vật quốc gia.
“…… Bề mặt chủ yếu được trang trí bằng bức tranh Quỷ Cốc Tử xuống núi, mô tả câu chuyện về Quỷ Cốc Tử- sư phụ của Tôn Tẫn, dưới sự thỉnh cầu nhiều lần của sứ giả Tề quốc Tô Đại, đã đồng ý xuống núi cứu danh tướng Tôn Tẫn và Độc Cô Trần của Tề quốc đang bị Yến quốc vây hãm. Vào ngày tháng năm , tại buổi đấu giá ‘Gốm sứ Trung hoa, công nghệ tinh phẩm và hàng mỹ nghệ’ được tổ chức ở London, nó đã được bán với giá triệu bảng Anh, cộng thêm thuế nữa thì giá trị của nó lên tới , triệu bảng Anh, tương đương khoảng triệu Nhân dân tệ, thiết lập kỷ lục đấu giá cao nhất thế giới cho các tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc vào thời điểm đó.”
“Hôm nay, vật phẩm được bán lại, cơ hội hiếm có! Giá khởi điểm là triệu đô, mỗi lần tăng giá không được ít hơn năm trăm nghìn đô!”
“Sau đây, đấu giá bắt đầu ——”
“ triệu.” Hàng thứ ba ở đại sảnh, vị trí bên trái, có người mở đầu nâng thẻ.
Tống Tiệp còn chưa hoàn hồn từ con số kinh thiên “ triệu bảng Anh”, đã thấy người đàn ông không chút do dự nâng thẻ.
Dùng sức túm lấy ống tay áo người đàn ông, “Chính Hoa, anh điên rồi à?!”
Ánh mắt Hoắc Chính Hoa sắc bén, lộ ý cảnh cáo.
Tống Tiệp vội vàng hạ thấp giọng, quay đầu lại mấy người ngồi sau đang nhìn mình chằm chằm cười tỏ ý xin lỗi, nhưng sự kinh ngạc trên mặt vẫn chưa hết, “Chính Hoa, đây là hai chục triệu bảng Anh đó!”
“Cô biết cái gì?! Đây là đồ tốt!”
“Chính Hoa, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Mua một cái bình sứ vớ vẩn, không có tác dụng gì!”
“Không bỏ ra chút tiền, làm sao khiến vị kia nhìn mình?” Ánh mắt người đàn ông hướng về phía phòng bên trái trên lầu hai, ánh mắt có chút miễn cưỡng.
Trên đời này không phải chỉ có một An Tuyển Hoàng!
Đang lúc hai người thấp giọng nói chuyện, đã có năm sáu người liên tục tăng giá, trong nháy mắt đã lên tới triệu.
Hoắc Chính Hoa cắn răng, túm lấy Tống Tiệp một cái, ánh mắt ra hiệu.
Tống Tiệp run rẩy giơ bảng giá lên, “Ba, ba mươi hai triệu.”
Mọi người đồng loạt nhìn lại, Tống Tiệp hưởng thụ ánh mắt hâm mộ, sự lo sợ ban đầu đã hoàn toàn biến mất, cười vô cùng đoan trang, bày ra bộ dáng người có tiền.
Phần lớn mọi người đã biết khó mà lui, Hoắc Chính Hoa vô cùng căng thẳng, nghiêm chỉnh ngồi, trong lòng đã bắt đầu tính toán nên sắp xếp tiền như thế nào để bù lại lần này.
“Ba mươi hai triệu lần một, ba mươi hai triệu lần hai, ba mươi hai triệu…”
“Bốn mươi triệu.” Giọng nữ thanh đạm không gợn sóng, đến từ phòng bên trái trên tầng hai.
Ồn ào-
“King đã ra tay!”
“Nghe nói người tiền nhiệm của gia tộc Ivis rất thích sưu tập đồ cổ, đối với Nguyên Thanh Hoa càng là có tình yêu đặc biệt.”
“Xem ra, là nhất định phải có rồi…”
“Gia tộc Ivis ra giá triệu!” Người dẫn chương trình khó có thể che giấu sự kích động, “Bốn chục triệu lần một, bốn chục triệu lần hai, bốn chục triệu lần…”
Đấu giá sư đã giơ búa lên, chỉ đợi một chữ cuối cùng nói xong, sẽ gõ búa chốt đơn.
“Năm mươi triệu.” Một câu nói nhẹ nhàng, như thể cô chỉ nói – “Ồ, hôm nay thời tiết thật đẹp!”
“Nhà, nhà họ an… triệu!”
Đám người im lặng trong nháy mắt, tiếng xì xào nghị luận phát ra ngày càng nhiều hơn.
“Kêu, kêu giá?”
“Hai người này muốn đối đầu à?”
“Lần này có kịch hay để xem rồi.”
An Tuyển Hoàng vuốt ve mái tóc dài của cô, không chút kinh ngạc, “Em thích à?”
Dạ Phụ Tinh lắc đầu, “Thật ra không phải.”
Đáy mắt anh xẹt qua một nụ cười trầm thúy, chứa đựng sự cưng chiều, viết đầy sự sủng ái.
Như thể, đây mới là bầu trời của anh, tất cả vui mừng và buồn bã của anh.
Ngồi dậy, hôn một cái, in một nụ hôn lên mặt anh, “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã không bao giờ hỏi, cảm ơn anh đã hiểu, cảm ơn anh… Đối xử với em bằng cả trái tim.
“Em đó…” Bất đắc dĩ cười khẽ.
Dạ Cô Tinh cười, có một số việc không cần mở miệng, chỉ cần một ánh mắt, là có thể hiểu nhau rồi.
“Sáu mươi triệu.”
Bên kia dường như không có ý định chắp tay nhường như lần đầu tiên.
Dạ Cô Tinh tự nhiên cũng không phải người “tiếc tiền”, không chút nghĩ ngợi, đối phương vừa dứt lời, lập tức mở miệng ——
“Bảy mươi triệu.”
“Điên rồi! Thật là điên rồ!”
“Đây căn bản là không tiếc tiền mà! Từ triệu bảng đến triệu bảng, những người này đúng là không coi tiền là gì! Quá khủng bố…”
“Hai người này bình yên nhiều năm như vậy, đây là muốn… tuyên chiến à?”
“Những người như chúng ta cũng chỉ có thể im lặng ngồi nhìn…”
Hoắc Chính Hoa cắn chặt hàm răng, rõ ràng là đang cố sức chống đỡ.
Ban đầu, anh ta định sau khi King kêu giá, thêm vào năm triệu là lấy được đồ vật vào tay, anh ta trước đó cũng có chút giao tình với Slif, tin tưởng gia tộc Evis vẫn sẽ nể mặt anh ta một chút.
Đến lúc đó, anh ta lại tặng đồ tới, chuyện vốn đầu tư nhất định sẽ dễ dàng giải quyết.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, An Tuyển Hoàng cũng sẽ nhúng tay vào.
Bây giờ, đã ra giá đến bảy mươi triệu bảng Anh, là giá trên trời, bán cả anh ta đi cũng không thể gom được nhiều tiền như vậy!
“Chính Hoa, bây giờ, bây giờ còn phải tiếp tục không?” Tống Tiệp ngồi bên cạnh, rụt rè mở miệng.
Mí mắt nhảy dựng lên, lòng tự trọng của người đàn ông bị tổn thương.
Anh ta có thể nói là mình không thể có được nhiều tiền như vậy không?
Câu trả lời là không!
Sau đó, mạnh mẽ nghiêm mặt quát: “Cô yên tĩnh ngồi xem đi!”
Môi Tống Tiệp giật giật, chung quy cũng không dám mở miệng.
“Bảy mươi triệu lần một, bảy mươi triệu lần hai…”
“Tám mươi triệu.” Không còn là giọng nói thanh bình và êm dịu của phụ nữ, thay vào đó, là một giọng nam trầm thấp và êm dịu.
Trong phòng, Slif đã lui ra, quy củ đứng ở một bên, King tự mình mở miệng kêu giá, đôi mắt màu tím đậm nheo lại, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn chằm chằm vào đối diện, chính là vị trí phòng của An Tuyển Hoàng.
Đúng lúc này, góc rèm khẽ động, bị một đôi bàn tay ngọc mảnh khảnh vén lên, Dạ Cô Tinh đưa mắt nhìn, vừa vặn đối diện với đôi đồng tử dị sắc không gợn sóng kia.
Không nhìn rõ mặt, nhưng cô có thể cảm nhận được làn sóng mạnh mẽ bên trong đôi mắt ấy.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau với bộ mặt thật.
Người đàn ông lạnh nhạt không sợ hãi, người phụ nữ mỉm cười.
Dạ Cô Tinh đột nhiên nâng chén lên, nhẹ nhàng nói ra một câu ——
“Lại gặp mặt rồi.”
Người đàn ông đột nhiên cười lớn, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia dịu dàng, nhưng Dạ Cô Tinh biết, dưới sự dịu dàng đó, chắc chắn đang che giấu sóng to gió lớn.
Không giống như sự lạnh lùng của An Tuyển Hoàng, người này cho cô cảm giác chỉ có một chữ —— nhạt!
Không nhạt nhẽo vô dục vô cầu bằng Tề Dục như vậy, trên người người đàn ông này, nhạt nhẽo là thứ che giấu cảm xúc, là pháp bảo mê hoặc lòng người.
Không hổ là người có thể sánh ngang với An Tuyển Hoàng!
Dạ Cô Tinh trong mắt King dưới tác dụng phản quang của cửa sổ sát đất, chỉ là một đoàn ánh sáng và bóng tối không rõ ràng, nhưng anh ta lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt quan sát từ cô, mang theo uy áp như có như không.
Đêm đó, tại Chiêm Ngao, chính là người phụ nữ này đánh anh ta trở tay không kịp?
Thú vị…
“Đúng vậy, lại gặp mặt…”
Cả hai đều hiểu ngôn ngữ môi, mặc dù khoảng cách xa cũng sẽ không cản trở giao tiếp giữa hai người.
Thấy người đàn ông đáp lại, ý cười bên môi Dạ Cô Tinh dần dần sâu hơn, chậm rãi đưa ly rượu vang đỏ lên môi, uống một hơi cạn.
Tiếp nhận ly rượu mà Zarak đưa tới, người đàn ông cũng không cam lòng yếu thế, ngửa đầu uống một hơi, cho đến khi chén rỗng mới bỏ qua.
Lúc này, trên đài đấu giá, tiếng búa rõ ràng truyền đến.
“…… triệu lầm ba! Thành giao! Chúc mừng gia tộc Ivis đấu giá được Nguyên Thanh Hoa Quỷ Cốc Tử xuống núi đồ!”
Dạ Cô Tinh đắc ý nhướn mày, buông rèm cửa sổ xuống, cản tầm mắt của người đàn ông.
King nhíu mày một cái, ánh mắt lóe lên.
“Chơi vui không?” An Tuyển Hoàng đoạt lấy ly rượu trong tay cô, sắc mặt không vui.
Vợ nhà mình trêu chọc người đến mức nào, trong lòng anh biết rõ, “Trêu hoa ghẹo nguyệt?”
Dạ Cô Tinh khiêu khích nắm cằm anh, “Đời này em chỉ trêu đóa hoa là anh, ghẹo bụi cỏ là anh thôi.”
Anh cảm thấy thoải mái trong lòng.
Dạ Cô Tinh nhún vai, mắt lóe lên tia tinh nghịch, “Em chỉ muốn làm anh ta phải tốn thêm ít tiền thôi. Uống một ly chúc mừng nào.”
Nhếch miệng, vươn đầu lưỡi liếm môi, dáng vẻ như vẫn chưa thỏa mãn lắm.
“Đúng là nên chúc mừng một chút.” An Tuyển Hoàng trầm trầm cười, lại rót rượu, tự mình uống một ngụm.
Cánh tay dài duỗi ra, giữ chặt phần gáy người phụ nữ, kéo về phía mình.
Hai môi nối liền nhau, thoáng chốc, mùi rượu tràn ngập.