Hiệu suất làm việc của Cohen rất cao, chưa đến mười phút đã có một chuyên viên trang điểm khác đến, người này tay nghề thành thục, trang điểm đơn giản, tự nhiên.
“Như thế này còn tạm được…” Johnstone dập tắt điếu thuốc, nhẹ giọng hừ một tiếng.
Leo gật đầu, giọng nói đồng tình: “Cũng được đó.”
Dạ Cô Tinh nhìn vào trong gương, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
Chuyên viên trang điểm mới này bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Sân thượng gió thổi vù vù, rộng rãi và sáng rực, dưới ánh nắng, hàng rào sắt loang lổ như được mạ lên một lớp vàng rực rỡ.
Bức tường gạch trong trạng thái đổ vỡ một nửa, bên trên có đặt một khẩu súng ngắm màu đen, nòng súng tăm tối hướng thẳng đến Khách sạn Hilton.
Một bàn tay trắng nõn khẽ chạm vào thân súng, những khớp xương mảnh khảnh, ngón tay thon gầy, bất cứ ai cũng không thể đoán ra được đôi bàn tay mềm mại yếu đuối này đã nhuốm đầy máu tươi, giết chết biết bao nhiêu người.
Ống kính chầm chậm di chuyển lên trên, thấy được góc nghiêng cằm đầy đặn của người phụ nữ cùng với cặp kính râm có phần to quá cỡ.
Mái tóc tung bay trong gió như những cọng rong biển, bờ môi khẽ nhếch lên làm cho người ta có cảm giác chân phát lạnh.
Chỉ thấy cô hơi hé môi, khẽ nghiêng người, đường cong mềm mại hoàn toàn hiện ra trước ống kính.
Đặt tay lên cò súng, nheo mắt, ngắm bắn, động tác chuẩn xác, tư thế hoàn hảo, vẻ đẹp phóng khoáng mà không mất đi sự quyến rũ.
Người phụ nữ lạnh lùng vô tình như thế nhưng lại có sức thu hút riêng.
Cohen ngồi thẳng người, rung động trước dáng vẻ này.
Từng gặp qua người trong sáng lãng mạn, ngây thơ hồn nhiên, từng ngủ cùng không ít người gợi cảm nóng bỏng, tuy rằng từng gặp qua không ít phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người có thần thái như Dạ Cô Tinh!
Vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ, trong quyến rũ có ẩn chứa chút gì đó trẻ con.
Tính tình ngang ngược, nét đẹp pha trộn, cô có thể là bộ dạng này, cũng có thể là bộ dạng khác.
Đúng thật là quyến rũ, phong tình vạn chủng.
Đuôi mắt Johnstone khẽ động, cô ta nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, không rõ suy nghĩ gì đó.
Một lúc lâu sau thì khẽ thở dài một tiếng: “Ninh Nhi à, chẳng trách em không tranh được với người ta…”
Hai tay Leo đút trong túi quần, đứng bên cạnh trợ lý để chờ lên diễn, anh ta bất giác nhìn về nơi nào đó phía trước.
“Athena thật sự rất xinh đẹp…” Giọng nói của người nam trợ lý thì thầm.
“Vậy sao, cô ấy đẹp chỗ nào?” Leo thuận miệng hỏi một câu, ánh mắt vẫn không dời đi hướng khác.
Dường như không ngờ được anh lại bị hỏi như vậy, nam trợ lý ngẩn người, sau đó liên tục lắc đầu, “Tôi cũng… không biết. Chỉ là dưới góc độ là đàn ông mà nói, thì cô ấy có thể nháy mắt làm cho tôi rung động.”
Người Pháp, chỉ một câu nói thôi cũng có thể khiến mọi thứ trở nên lãng mạn.
Leo chạm lên ngực mình, khẽ cười bất đắc dĩ, “Hóa ra không phải là ảo giác của một mình tôi.”
“Barrett MA, vua bắn tỉa, thật đáng tiếc…”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đột nhiên vang lên, trùng khớp với người trong trí nhớ, ngay cả những ký ức bị thời gian vùi lấp cũng dần dần rõ nét và sống động.
Giơ súng lên sau đó xoay người, người phụ nữ nhíu mày, sớm đã che giấu sự kinh ngạc của mình: “Capone Bonanno?”
Cơ bụng tám múi, làn da màu đồng, đường nét thân thúy, biết nói tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Latinh.
Người đàn ông thú vị đó.
“Hoa hồng có gai, đã lâu không gặp.”
“Anh nói… Đáng tiếc?”
“Thật là đáng tiếc.”
Khuôn mặt xuất chúng của người đàn ông không có gì thay đổi, chỉ là sắc mặt nhuốm chút gì đó lạnh lùng.
Rose như bừng tỉnh, người đàn ông trước mắt là người kế thừa mới của Mafia…
Anh ta sớm đã không còn là người ngoại quốc không hẹn mà gặp nơi đất khách quê người nữa rồi.
Giờ đây, bọn họ là kẻ thù, là kẻ thù phải cầm súng chĩa vào nhau.
“Đáng tiếc?” Người phụ nữ bình luận hai chữ, ánh mắt trống rỗng, “Đúng vậy, thật đáng tiếc…”
Vừa giống như một tiếng thở dài, lại không giống như đang thở dài.
Ngay sau đó, ánh mắt bình tĩnh lại, sớm đã không còn vương vấn gì đoạn tình cảm ngắn ngủi kia.
Cầm lên được thì cũng buông bỏ được, đây mới đúng là bông hoa hồng nở rộ thơm ngào ngạt bóng tối!
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, sau đó anh ta khẽ cười, “Thật đáng tiếc cho khẩu súng trong tay cô.”
Người phụ nữ ổn định nòng súng, ngắm đúng vị trí ngực người đàn ông.
Giống như đang nói đùa: “Anh cho rằng tôi không dám bóp cò?”
Người đàn ông nở nụ cười quỷ dị, mười mấy người mặc đồ đen cầm súng trong tay đã nhanh chóng bao vây lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Người phụ nữ trong trang phục mạnh mẽ bước ra khỏi đám đông, vẻ mặt không phân biệt được, biểu cảm cười mà như không cười, còn có ánh mắt trêu tức của diều hâu đuổi bắt gà con.
Rose hoảng sợ, tâm trạng trùng xuống.
Một lúc lâu sau, nghiến chặt răng giận dữ, “Alice! Đồ phản bội.”
Johnstone dơ tay lên, đám người mặc đồ đen đã thu súng lại, “Rose, còn nhớ ba câu mà trước khi xuất phát tôi nói với cô không?”
“Câu đầu tiên, sống chết không định trước, cô nhất định phải bảo trọng; câu thứ hai, nguy hiểm đầy rẫy, cô cần phải cẩn thận; câu thứ ba, đây là một cuộc đua mà cô đã biết trước kết quả là mình buộc phải thua!”
Đôi mắt của Dạ Cô Tinh hơi nheo lại như có tia nguy hiểm vụt qua.
“Là cô đã đổi thông tin?”
Alice cười vui mừng, “Cô nghĩ rằng Capone sẽ vào Hilton cho nên mới chọn tòa nhà Empire State làm nơi bắn tỉa, không nghĩ ra là chúng tôi lại phục kích sau lưng cô đúng không?”
“Hèn hạ!”
Alice trừng mắt lên, “Lần trước chẳng phải cô cũng tính kế tôi hèn hạ như thế sao? Vì vậy, ai cũng không có quyền nói ai, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh của mình!”
Khẽ cười lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng như ánh lửa, “Bây giờ cô muốn thế nào? Muốn giết tôi à?”
“Cô nghĩ rằng tôi không dám sao?”
Rose quay sang nhìn chằm chằm người đàn ông.
“Anh cũng nghĩ như vậy?”
Capone không nói lời nào, khó nhận ra được lông mày của anh ấy khẽ nhíu lại.
Nhưng động tác đó làm cô hạ quyết tâm.
Ánh mắt chuyển động, vẻ xinh đẹp sẵn có.
Cô một tay cầm lấy khẩu súng, tay kia vén tóc mai lên, có cơn gió thổi qua giống như cuốn theo một gợn sóng màu đen, trong nháy mắt làm cho ánh mắt người đàn ông bối rối.
Hơi thở của Alice có chút căng thẳng, thầm mắng cô gái này đang trêu ghẹo người khác, tuy nhiên rung động trong lòng lại không phải là giả, trên mặt lộ ra chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã được che giấu đi.
“Anh thật sự muốn giết tôi?” Đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Capone.
Thân hình Leo khẽ lướt qua, đôi mắt sâu thẳm, suýt nữa thì anh không khống chế được, anh biết quá rõ sự quyến rũ đầy mê hoặc của người phụ nữ này.
Vội vàng thu lại tâm trạng của mình, quay trở lại tình tiết phim, “Tôi có lí do để không giết cô sao?”
“Anh có.” Cô tiếp lời, lúm đồng tiền tươi như hoa, “Suy cho cùng, chúng ta cũng đã từng ngủ cùng nhau…”
Âm cuối như kéo dài ra.
Leo chỉ cảm thấy trong lòng như bị mèo cào vậy.
Sắc mặt của Alice có chút biến đổi, đuôi mắt khẽ nheo lại, đáy mắt lộ ra một tia phẫn nộ mà chính bản thân cô ta cũng không nhận ra.
Tiến lên phía trước một bước, ôm lấy cánh tay người đàn ông, nụ cười rạng rỡ, “Hai người… quen nhau sao?”
Ánh mắt có chút lăn tăn do dự đặt trên người Rose và Capone.
Dạ Cô Tinh hơi giật mình, cô không biết rằng Johnstone có thể cười xinh đẹp như thế này, đuôi mắt cũng cong lên.
Cũng có thể do tình tiết của bộ phim yêu cầu.
Nhìn vào vị trí hai tay quấn lấy nhau của hai người, nụ cười của Rose vẫn không đổi, đúng là một đôi cẩu nam nữ!
Ánh mắt ngoại trừ sự lạnh lùng thì cũng không có tia căm phẫn hay ghen tị nào cả.
Capone trong lòng bất bình, đúng là một người phụ nữ tuyệt tình.
Alice bỗng cảm thấy tức giận không hiểu tại sao.
Dạ Cô Tinh thở dài, đúng là một tam giác tình yêu vừa rối rắm, vừa mập mờ.
Chỉ là trái tim Alice vấn vương người nào, có lẽ vẫn phải nghiên cứu, chứng minh thêm…
“Cắt!” Cohen dùng tay ra hiệu, lúc này mọi người mới như thoát khỏi tình tiết phim, quay về hiện thực.
Vừa hô cắt, Dạ Cô Tinh lập tức xả vai, Leo và Johnstone liếc nhìn nhau, quả thực là có đủ sự lạnh lùng, thờ ơ…
Tuy nhiên, bản lĩnh thành thục này ngược lại làm cho hai người bọn họ thấy tự ti.
Dạ Cô Tinh đặt cây súng ngắm giả trong tay xuống, tùy ý vén vài sợi tóc mai bị gió thổi ra sau tai, sau đó nhận lấy cốc nước của Trương Á đưa cho, uống một ngụm, sau đó cô đi đến bên cạnh Cohen để cùng anh ta xem lại cảnh vừa quay xong.
Lúc này một nhân viên trong trạng thái nôn nóng đi đến chỗ Cohen, “Đạo diễn, hiện trường vụ nổ ở khu B xảy ra chuyện ngoài ý muốn, may mà không có ai bị thương, hiện đã gọi rồi.”
Sắc mặt Cohen lập tức thay đổi, anh ta cho dừng việc quay phim ở đây lại và ngay lập tức đi đến khu B.
Đám người Dạ Cô Tinh lại nhàn rỗi rồi.
Quay trở về phòng phục trang, vừa mới tẩy trang xong thì Johnstone đã nghênh ngang xông vào.
Trương Á mĩm môi, ánh mắt rất tủi thân, “Chị Cô Tinh, em không ngăn được.”
Dạ Cô Tinh tự nhiên lại cảm thấy buồn cười, kể từ sau lần Johnstone lừa Trương Á và vào phòng phục trang nhìn trộm cô thay quần áo, Trương Á luôn đề phòng cô ta như đề phòng sói vậy.
Ngay cả “mỹ nam kế” cũng không dùng được.
“Không sao, em cứ làm việc đi.” Dạ Cô Tinh xua tay với cô ấy.
Trương Á đóng cửa phòng lại.
“Cô trợ lý này của cô đúng là tri kỷ!”
Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày, cười lớn, “Trợ lý của tôi, đương nhiên là phải quan tâm tôi rồi.”
Johnstone nhún vai, xòe hai tay ra.
“Có chuyện gì?”
“Ờ… tôi muốn nói lời cảm ơn cô.”
“Cảm ơn?” Dạ Cô Tinh khẽ cười, “Không phải cô muốn trả thù sao?”
Nụ cười có chút gượng gạo, giọng nói bé dần: “Người hại chết Ninh Nhi là An Tuyền Hoàng, không liên quan gì đến cô. Điểm này tôi phân rõ được.”
“An Tuyển Hoàng là người đàn ông của tôi.”
“Cô nhất định phải xen vào sao?” Giọng nói vang lên có vẻ cực kỳ tức giận.
“Cô nghĩ là tôi có thể không quan tâm sao?”
“Người tôi muốn đối phó là anh ta, không phải là cô!” Gân xanh trên trán Johnstone nổi lên, cô ta không hiểu, Dạ Cô Tinh muốn chèn một chân vào làm gì!
“Chưa cần nói đến liệu cô có thể lay động được An Tuyển Hoàng hay không, chỉ dựa vào việc anh ấy là cha của các con tôi, là người đàn ông của Dạ Cô Tinh tôi, thì cô và tôi đã không thể ở cùng một phòng, nhẹ nhàng trò chuyện như bây giờ.”
“Chúng ta không phải kẻ thù.”
“Nếu như cô dám động đến anh ấy, vậy thì chúng ta không thể làm bạn bè nữa rồi.”
“Cô vẫn luôn thiên vị anh ta.”
“Người đó là người sẽ sống cùng tôi cả một đời, tôi không thiên vị anh ấy, lẽ nào thiên vị cô?” Cô tự thấy mình và Johnstone cũng không được coi là bạn bè thân thiết gì.
Còn việc nhiều lần ra tay giúp đỡ, cũng chỉ là những tình huống tình cờ và ngẫu nhiên.
Trong một chớp nhoáng, Johnstone còn có cảm giác xúc động muốn nói ra: “Vậy thì cả đời này tôi ở bên cạnh cô là được rồi!”
Nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
Một lúc lâu sau, “Nếu như tôi động đến anh ta, thì cô sẽ làm thế nào?”
Khẽ nhắm mắt lại, Dạ Cô Tinh chậm rãi nói.
“Có lẽ, tôi sẽ… giết cô.”
Johnstone đi rồi, bước đi loạng choạng, cô ta đâm sầm vào Leo đang ở trước mặt đang đi đến.
Bộ dạng buồn bã của người phụ nữ làm cho anh ta không khỏi nhíu mày.
“Cô không sao chứ?”
Johnstone xua tay, đứng dậy rồi lập tức rời đi.
Vẻ mặt khó hiểu của Leo nhìn về nơi nào đó, sau đó nhìn về phía cửa phòng phục trang đang mở, chắc chắn Johnstone vừa mới từ trong đó đi ra.
Ổn định lại tâm trạng, anh ta bước chân nhanh hơn.
Sự ảm đạm trong ánh mắt của Johnstone không tránh được cái nhìn của Dạ Cô Tinh, tuy có đáng tiếc, nhưng cũng chỉ thở dài một tiếng, cô cũng không rảnh tới mức với bất kỳ ai cũng nảy sinh lòng thương hại.
Ngay cả với tư cách là bạn bè thông thường, Johnstone và Dạ Cô Tinh cũng không phải.
Bởi vì có liên quan đến Đảng Ninh, không biết chừng bọn họ sẽ trở thành kẻ thù của nhau.
Ai có thể biết được đây?
Khẽ cười, ngước mắt lên nhìn thì bóng dáng cao lớn của người đàn ông rơi vào tầm mắt.
Khẽ cau mày, thu lại nụ cười, “Đóng cửa.”
Lúc này, Leo như bừng tỉnh khi nhìn thấy vẻ đẹp dịu dàng trong nụ cười của người phụ nữ, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, giống như không để lại dấu vết gì.
“Làm gì cũng nên cẩn thận thì tốt hơn.” Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhắc nhở.
Sự buồn phiền trong mắt Leo chợt biến mất.
“Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
“Lần sau? Sau khi anh thoát khỏi gia tộc Ives, e rằng chúng ta cũng không còn cơ hội hợp tác nữa rồi.”
“Hy vọng là như vậy.”
“Lấy được đồ rồi?” Vẻ mặt cười như không cười của người phụ nữ làm cho Leo chợt có cảm giác khó xử.
Sau khi đã bình tình lại, anh ta lấy ra một cái túi giấy đưa cho cô.
“Thứ mà cô cần đây.”
Dạ Cô Tinh nhận lấy, không hề kiêng dè mà mở ra xem qua trước mặt Leo.
Một lúc sau, cô cười nhạt: “Chỉ có thế này thôi sao?”
Gương mặt của Leo có chút gắng gượng, bị một người phụ nữ ở trước mặt khoa chân múa tay, thật đúng là… khó có thể tin được!
Tuy nói là danh không chính ngôn không thuận, nhưng tốt xấu gì thì anh ta cũng là “cậu chủ” của gia tộc Ives, từ lúc nào mà lại phải chịu ấm ức thế này rồi?!
Vì tự do, anh ta phải nhẫn nhịn!
“Cô còn muốn gì nữa?”
Dạ Cô Tinh vỗ chồng tài liệu trên bàn trang điểm, tiến lên hai bước, “Nếu như giá trị của anh chỉ đáng bằng đống đồ này, vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng, anh và ám vệ của nhà họ An, cũng chẳng có gì khác biệt.”
Muốn ám chỉ rằng, thứ mà anh điều tra ra được, một người làm của nhà họ An cũng có thể dễ dàng làm được.
“Dạ Cô Tinh, cô khinh người quá đáng.”
“Là cậu hai của gia tộc Ives, dù sao thì anh cũng là người ở vị trí trung tâm, những thông tin này e là một người làm bình thường cũng có thể lấy được, đừng nói với tôi rằng, trong nhà mình, mà ngay cả một người ngoài anh cũng không bằng nhé!”
“Ha ha… Cô nghĩ rằng, vị trí của tôi trong nhà cao như thế nào?”
“Không cao bao nhiêu.”
Người đàn ông sững sờ.
“Vị trí của anh quả thực không cao, nếu không thì anh cũng sẽ không một lòng muốn rời đi, nhưng điều này không có nghĩa là anh không biết những bí mật của gia tộc.”
“Bí mật gia tộc?” Leo nhìn cô một cách đề phòng, “Cô… rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Dạ Cô Tinh cúi mặt xuống, “Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, các bên đạt được thứ mình cần, còn tôi muốn làm gì, không liên quan đến anh.”
Leo có thể thấy được ánh mắt như muốn giết người của cô.
Thật không hổ là người phụ nữ của An Tuyển Hoàng, ngay cả sự tàn nhẫn thể hiện ra trên người cô cũng giống y như nhau.
“Có thể cho tôi gợi ý không? Phạm vi rộng như vậy cũng chưa chắc sẽ có hiệu quả.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh bình thường trở lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười.
“Được thôi, vậy tôi sẽ gợi ý cho anh, ví dụ như mẹ của King… hoặc là cô hai thấn bí của gia tộc Ives…”
Sắc mặt Leo thay đổi.