“Chắc là, em cũng biết rồi.”
“Biết cái gì?” Vô cùng buồn chán khuấy cà phê trước mặt, dáng vẻ Dạ Cô Tinh lười biếng.
“Alizee, mặc kệ em có thừa nhận hay không, huyết thống là điều không thể xóa nhòa.” King nói như chỉ đang trần thuật một sự thật, mắt sáng như đuốc.
“Xin hỏi, anh đang nói chuyện với tôi sao?”
“Ở đây còn có ai khác sao?”
“Anh gọi tôi là Dạ Cô Tinh cũng được, Athena cũng được, còn, Alizee là ai, xin lỗi, không quen biết.”
“Alizee Ives, đây mới là tên của em!” Mặt anh ta ủ dột.
Đột nhiên Dạ Cô Tinh thu lại ý cười trên mặt, “E rằng, anh nhận lầm người rồi!”
King lấy ra một tập văn kiện, đẩy đến trước mặt cô, “Giấy trắng mực đen.”
Ánh mắt lướt qua, Dạ Cô Tinh nhướng mày, báo cáo DNA?
“Anh cho rằng, tôi sẽ tin sao?”
King hai tay đan chéo, đặt trên bàn, “Đây là sự thật.”
Cô cười khẽ, “Vậy thì sao?”
Sự thật thì sao chứ?
Cô cũng không phải Dạ Cô Tinh thật, huyết thống này, không có ràng buộc gì với cô cả, cho dù tiêu diệt Ives, cô cũng không có chút cảm giác tội lỗi nào.
“Ha ha..” Tiếng cười dần chìm xuống, mặt mày anh ta bình tĩnh, nhưng Dạ Cô Tinh lại cảm nhận được sự tức giận được che giấu trong đó.
“Ives là họ của em, gia tộc trao cho em mạng sống. Mà em, hồi đáp như thế này sao?”
Dạ Cô Tinh nở nụ cười, không chạm tới đáy mắt.
“Cái anh gọi là gia tộc Ives đã sinh ra tôi, hay là nuôi dưỡng tôi? Bây giờ nói chuyện hồi báo với tôi, anh không thấy xấu hổ sao?”
Lời này nếu là do Nina nói, có lẽ cô còn nể tình là người đã sinh ra thân thể này, mà dùng thái độ lịch sự tiếp đãi, nhưng mà, đổi lại vị trước mắt này, đừng trách cô không khách sáo.
“Xin lỗi, anh không có ý đó.” Sắc mặt của anh ta nhàn nhạt, ánh mắt lạnh xuống.
“Vậy anh có ý gì?”
Anh ta cười khổ, “Anh chỉ muốn để em thừa nhận mà thôi…”
“Có quan trọng không?”
King nhướng mày, ánh mắt ẩn chứa sự cảnh giác.
“Chưa cần biết bản báo kiểm tra DNA này là thật hay giả, chù dù là thật, anh cho rằng, tôi sẽ vội vàng chạy đến nhận thân thích sao?”
“Em không nhận?” Đáy mắt anh ta hiện lên sự tức giận.
Dạ Cô Tinh lắc đầu, nhấn từng chữ, “Không, nhận!”
“Em.”
Anh ta rất sốc, lại còn tức giận.
Dựa vào lực ảnh hưởng hiện nay của gia tộc Ives, có thể trở thành một thành viên trong đó, đối với tất cả mọi người, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Mà cô gái này, nghĩ cũng không nghĩ, đã trực tiếp từ chối.
“Em nghĩ kĩ chưa?” Gân xanh trên trán nổi lên, anh ta gằn từng chữ.
“Ý của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao? Vậy được, nói lại lần nữa, tuy gia tộc Ives lớn mạnh, nhưng tôi, Dạ Cô Tinh, không, quan, tâm.”
“Em cho rằng, trở thành vợ của An Tuyển Hoàng rồi, thì có thể an ổn cả một đời?”
“Chẳng lẽ làm cô chủ của gia tộc Ives, thì có thể vô ưu vô lo sao?”
Lồng chim dù lộng lẫy đến đâu, thì cuối cùng vẫn chỉ là ngục tù.
Anh ta im lặng.
Bưng cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, đầu Dạ Cô Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi không cần biết hôm nay anh đến đây nhằm mục đích gì, cũng không có hứng thú quay về nhận tổ quy tông, cứ như thế đi…”
Đứng dậy, cầm túi, bước nhanh rời đi.
“Em ngay cả cha mẹ thân sinh ra mình cũng không muốn gặp sao?”
Bước chân dừng lại, Dạ Cô Tinh không quay đầu lại, “Người vứt bỏ tôi? Không gặp cũng được…”
“Bà ấy chết rồi.”
Gió thổi qua, không tiếng động, chỉ trừ tiếng chuông gió lanh lảnh chạm vào nhau ở trước quầy quán cà phê.
“Ừm.”
Đẩy cửa, trực tiếp rời khỏi.
Nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy nữa, anh ta bỗng nhiên rũ mi mắt xuống, cúi đầu xuống nở nụ cười, “Alizee, em chạy không thoát đâu…”
Lên xe, khởi động động cơ, một chân giẫm chân ga, chớp mắt chiếc Lamborghini như mũi tên rời cung, phóng đi.
Dạ Cô Tinh đeo kính râm vào, hạ mui xe xuống, gió lạnh bỗng nhiên thổi vào người, lạnh thấu tim xương.
Bà ấy chết rồi…
Chết rồi…
Mặc dù trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng tận tai nghe thấy, Dạ Cô Tinh vẫn hết sức kinh hãi.
Từ khi xem tài liệu Dạ Xã đưa tới, Nina từ năm trước đã không thấy tung tích, gia tộc Ives chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm.
Cuối cùng không có kết quả.
King nói như đinh đóng cột, bà ấy chết rồi…
Trong nháy mắt đó, Dạ Cô Tinh thậm chí có thể cảm nhận rõ độ mạnh yếu của nhịp tim mình đập, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một hồi trống ngực đập thình thịch.
Cái này chính là ảnh hưởng của huyết thống sao?
Cho dù linh hồn không xuất hiện, cũng có thể dựa vào bản năng sinh ra phản ứng.
Cô dồn sức đạp ga, ý đồ trong đường cao tốc thoát khỏi cảm xúc sa sút.
Về mặt lý trí, đối với người vứt bỏ mình, Dạ Cô Tinh không có chút thiện cảm nào, cho dù người phụ nữ đó cho cô sinh mạng.
Nhưng mà, trong tiềm thức, Dạ Cô Tinh nhát gan ôm ấp tình cảm thương xót giống như trong nháy mắt sống lại, mâu thuẫn, vật lộn.
Hai nhân cách hoàn toàn trái ngược đang chơi cờ.
Ai thắng ai thua?
Ánh mắt đột nhiên nghiêm túc, trong gương chiếu hậu, ba chiếc Buick đang đuổi sát không tha, Dạ Cô Tinh nhanh chóng rẻ phải, chiếc Buick cũng cùng động tác.
Đóng mui xe lại, nhanh chóng gọi điện thoại…
“Hoàng, bây giờ em đang ở Westendavenue( đại lộ vùng phía Tây), có ba chiếc Buick bám theo, nhìn đoán mỗi chiếc Buick có năm đến sáu người… Ầm ầm!”
“Alô! Alô!” Ánh lửa bùng lên, luồng hơi mạnh đâm hỏng đuôi xe, mùi khét sặc lên khiến người ta buồn nôn.
Màn hình điện thoại hoàn toàn vỡ vụn, Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy bên tai ù ù.
“Shit!” Một chân đạp lên thắng xe, tốc độ lại một chút cũng không giảm.
Hệ thống phanh từ đã chịu tác động của luồng hơi, báo hỏng hoàn toàn.
Bây giờ chỉ còn một cách, trừ nhảy xuống xe cô không còn cách nào khác!
Hít hơi thật sâu, Dạ Cô Tinh tỉ mỉ quan để ý khoảng cách giữa ba chiếc Buick, , ,…
Quay đi góc vuông độ về bên trái, dồn sức kéo phanh tay, trong nháy mắt thân xe nằm ngang, mở cửa xe, nhún người nhảy, tiện thể lăn mình hai cái, chui vào một bên bụi cỏ.
“Trời ơi! Vách núi…”
Do cách chiếc xe Buick thứ nhất quá gần, phía trước quay nhanh, bị xe của Dạ Cô Tinh chắn hoàn toàn, đợi lúc kịp phản ứng, đã đụng trúng lan can bảo vệ, rơi xuống dưới vách đá.
Chiếc xe thứ hai thấy thế, kịp thời phanh lại, nửa đầu xe đâm trúng vách núi, cửa đằng sau mở ra, hai người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen lao ra, trên cổ lộ ra hình xăm loang lổ phức tạp, vừa đúng bị tầm mắt ẩn nấp trong bụi cỏ của Dạ Cô Tinh thấy được.
Vậy mà lại là… Mafia!
Thiếu đi trọng lượng của hai người ép sau đuôi xe, một cái lộn đầu, một chiếc Buick lăn xuống khe núi.
Trên vị trí người lái và phó lái, truyền ra tiếng thét kinh sợ của hai người đàn ông.
Có bài học đẫm máu của hai xe phía trước, chiếc xe thứ ba ổn định phanh lại, trong nháy mắt năm người mặc đồ đen cầm súng lao xuống xe.
Tính cả hai người thoát chết lúc nãy, nảy người giơ súng, mang theo Rambo chạy chậm bao vây xung quanh.
“Đại ca, lần này bắt sống được bạn gái của An Tuyển Hoàng, cậu Colano nhất định sẽ thưởng lớn!”
“Đừng có phí lời! Nhanh chóng lôi người ra đây! Chết rồi thì không đáng giá…”
Đồng tử Dạ Cô Tinh hơi co lại, Anthony Colano!
Vậy mà là nhà Colano luôn đứng trung lập!
Hắc đạo Bắc Mỹ có hai con rồng rất lớn, thứ nhất là An thị, thứ hai đó là gia tộc Mafia Gambino.
Hai bên là kẻ thù không đội trời chung, tranh đấu không ngừng, vì tranh giành địa bàn Bắc Mỹ, thậm chí dốc hết sức đánh đối phương.
Do đó, đầu tiên Dạ Cô Tinh nghĩ đến, là Gambino!
Chưa từng nghĩ, Colano lại có gan đối địch với nhà họ An…
“Đại ca, không thấy người!”
“Cái gì?!” Tên cầm đầu kia mắt trừng lớn, “Lục soát cho tao! Cậu chủ cặn dặn, nhất định phải bắt sống người phụ nữ kia…”
“Vâng.”
Bảy người bắt đầu phân nhau ra tìm.
Dạ Cô Tinh núp vào bụi cỏ, lùi về sau nằm rạp xuống.
Đột nhiên, nghiêng phía sau có một con rắn hoa nhảy lên, mặt cô biến sắc, xoay người chạy nhanh, cùng lúc đó, bụi cỏ cũng vang lên tiếng động vi vu.
“Người phụ nữ đó đang ở đằng kia…”
Dạ Cô Tinh rút ra một khẩu súng bên trong giày, cảnh giác cao độ, đột nhiên đứng dậy, nhắm bắn, bóp cò, hai phát súng liên tiếp, hai tên mặc quần áo đen theo tiếng mà ngã xuống.
“Fuck! Đuổi theo cho tao…”
Nghiêng người tránh vào một khe hở bên vách đá, nín thở nhìn chăm chú, cầm súng chờ đợi.
“Người đâu?”
“Không, không thấy nữa…”
“Tìm cho tao! Tuyệt đối không được để cô ta trốn thoát!
“Vâng…”
“Hai đứa bên trái, hai đứa bên phải…”
Tên cầm đầu chỉ huy, sắc mặt hung tợn.
Gã ta mang theo mười sáu người, đều là thân thể cường tráng, người lão luyện trong việc đánh nhau, không ngờ còn chưa đánh trực diện, đã bị đối phương giết chết hơn một nửa, bây giờ tính cả anh ta chỉ còn lại năm người,
Mặt mũi đều mất hết rồi.
Nghĩ đến kế hoạch của cậu chủ, trong mắt bỗng nhiện hiện lên tia khác thường.
“Nhớ kĩ, phải bắt sống!”
“Đại ca, ở đây…”
Ầm…
Dạ Cô Tinh rút súng về, cơ thể như cái bóng, vụt qua.
“Nhanh! Đi theo tao qua bên kia!”
Bốn người vây kín xông lên, Dạ Cô Tinh cười lạnh, nâng tay đưa súng lên, nhanh nhẹn bấm cò, bỗng, sắc mặt thay đối.
Vậy mà ngay lúc này lại hết đạn?!
Lòng đau xót.
Dứt khoát ném súng đi, ép cơ thể tới gần, tay không đánh nhau.
Dựa vào bản lĩnh của cô hiện tại, giải quyết bốn tên lâu la được huấn luyện cũng không thành vấn đề.
Một chốc sau, bốn tên bị quật ngã.
Dạ Cô Tinh nhặt lên một khẩu súng của một người trong đám, hai mắt híp lại, pằng pằng pằng pằng…
Bốn tiếng vang lớn, tiếng rên rỉ đột ngột dừng lại, bốn người ngã xuống không dậy nổi, biến thành bốn cái xác.
Đừng trách cô thủ đoạn độc ác, chỉ trách, trêu chọc nhầm người!
Dạ Cô Tinh không giết người bừa bãi, nhưng cũng không phải hạng người lương thiện.
Hôm nay, cô không chết, có nghĩa là mấy người này không thể sống.
Vứt súng đi, phủi phủi tay, Dạ Cô Tinh đang muốn quay người, sau gáy chợt đau nhức, bóng tối ập đến.
Trong nháy mắt ngã xuống, cô nghe thấy ở xa giọng nói quen thuộc của người đàn ông truyền tới, “Alizee? Em ở đâu…”
Một tiếng súng vang lên, hoàn toàn rơi vào bóng tối.
…
Mở mắt ra lần nữa, toàn thân Dạ Cô Tinh phát run.
Vách tường bốn bên lọt gió căn bản không đủ để chống rét.
Lọt vào mắt là một mảnh đen kịt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của người đàn ông, và tuyết tan hòa với nước xong, tiếng tách tách nhỏ xuống mái hiên.
Nhắm mắt nghe kĩ.
Ngoài yên tĩnh, cũng chỉ có yên tĩnh.
Hai tay bị trói ra đằng sau, một chân của Dạ Cô Tinh đá lên người anh ta, chỉ nghe được tiếng rên rỉ khó chịu.
“King Ives?” Cô mở miệng thăm dò.
Anh ta đột nhiên mở to mắt, trong bóng tối, đôi đồng tử kia biến hóa kì lạ, thu hút người khác.
“Anh có thể ngồi dậy được không?”
“… Có thể.” Anh ta khàn giọng, hô hấp nặng nề.
“Không sao chứ?”
“Ừm.”
“Chúng ta hiện tại là châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu như đợi người của gia tộc Lucas tới, hai chúng ta chắc chắn sẽ phải chết.”
Anh ta im lặng.
Dạ Cô Tinh tiếp tục nói, “Cho nên, hợp tác đi.”
“Hợp tác như thế nào?” Giọng nói khản đi như đá sỏi trong sa mạc.
“Trước tiên anh giúp tôi cởi dây thừng trên tay ra.”
“… Anh cũng đang bị cột đấy.”
“Dùng răng.”
Dạ Cô Tinh xê dịch sang bên cạnh anh ta, đưa tay lên bên môi của anh, King bắt đầu giúp cô mở trói.
Toàn bộ quá trình, thời gian duy trì không dài.
Bỗng nhiên, một tiếng động nhẹ truyền đến, Dạ Cô Tinh nín thở tập trung tinh thần.
“Mẹ nó, anh thở cái gì mà thở?!” Cô dùng một chân đạp lên người anh ta.
Nháy mắt âm thanh dừng lại.
Hồi lâu, không có người đến, Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra cảm ẩm ướt từ trên cổ tay truyền đến.
Thứ gì đó ấm nóng mềm mại đang chuyển động.
Toàn thân cô cứng đờ, sững sờ một lát, đợi kịp đến lúc kịp phản ứng giãy ra khỏi sợi dây thừng, để tay sau lưng đẩy một cái.
“King, anh điên rồi đúng không?”
Người đàn ông này lại có thể… Liếm tay cô?!