(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

chương 613: hoa khôi làng được cưng chiều (42)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Tạ Thế Quân nói, Tống Dã quay sang nhìn Đường Quả. Đường Quả vợ anh đang cười rất ngọt với anh, quả là ngọt đến tận đáy lòng.

Nếu như không có vợ chồng Tạ Thế Quân ở đây, anh thật muốn ôm lấy cô, hôn đôi mắt biết nói đã mang đến cho anh vô hạn ấm áp.

Tạ Thế Quân ho nhẹ một tiếng, trong lòng ghen tị. Anh cũng có vợ, nhưng không có tình yêu.

Lúc không làm lính thì anh cũng là một thanh niên văn nghệ, cũng ghen tị với tình yêu được viết trong sách.

Anh đã từng ảo tưởng vợ tương lai nhất định là một cô gái cười lên rất ngọt ngào và chỉ cười với anh như thế; còn anh, anh sẽ chiều chuộng cô ấy lên tận trời, khiến cho tất cả mọi người ghen tị với cô ấy.

Nhưng hiện thực là, anh có một người vợ hiền lành đảm đang và chưa từng trải nghiệm được tình yêu khiến người trầm mê như trong sách viết.

Tuy vậy, anh vẫn là một người biết thỏa mãn. Vợ anh hiền lành đảm đang, anh chỉ có thể tận lực đối xử tốt với vợ. Không có tình yêu có lẽ sẽ tiếc nuối, nhưng anh có thể có được thứ tốt hơn so với tình yêu.

Có lẽ anh sẽ không nảy sinh tình yêu với Trần Anh, nhưng anh sẽ cố gắng phấn đấu vì gia đình mình, một mực đối xử tốt với vợ, cho vợ một mái nhà ấm áp. Rồi cả hai sẽ từ từ già đi, trở thành người thân của nhau cũng được.

Đôi mắt ấm áp nhìn Trần Anh, nhưng Trần Anh lại không cảm nhận được nội tâm tinh tế muốn cố gắng để thời gian của cả hai tốt hơn trong lòng của người đàn ông nhìn trông thô kệch này.

Cô ta cũng không để ý rằng mình đã có được hết tất cả, có được một người đàn ông toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình, vì mình mà phấn đấu. Mặc dù đôi bên không có tình yêu, anh cũng nguyện ý theo vợ sống tiếp, làm tròn trách nhiệm.

Cô ta chỉ thấy, người đàn ông đời trước chán ghét cô ta vậy mà có được thành tựu lớn như thế ở đời này, còn mười năm như một ân cần với một người phụ nữ khác.

Cô ta không muốn chấp nhận thực tế. Đời này càng khác đời trước, cô ta càng hận Tống Dã, cũng hận Đường Quả.

Vì sao, vì sao Đường Quả có thể khiến Tống Dã đối xử tốt với mình như thế?

"Lần này phải cảm ơn chủ tịch Tống."

Tạ Thế Quân nhớ đến mục đích mời Tống Dã, không thể không nói một câu cảm ơn.

Nghe thế, Trần Anh tỉnh táo lại, có hơi hoang mang một chút, cảm ơn Tống Dã? Tạ Thế Quân làm gì mà phải nhờ đến Tống Dã?

Cô ta kéo Tạ Thế Quân, "Anh làm gì mà cần người ta hỗ trợ?"

Có thể nói, lời này rất không tôn trọng người khác. Tạ Thế Quân có hơi không vui, nhưng thấy Trần Anh chỉ nói thầm, Tống Dã cũng chưa chắc đã nghe được, mới thở ra một hơi.

"Còn không phải chuyện vào thành phố công tác. Trước đó anh đã nói với em rồi, mà em cứ không muốn nghe. Hôm nay anh mời chủ tịch Tống đến ăn cơm là để cảm ơn cậu ấy. Nếu cậu ấy không trợ giúp, có lẽ anh chỉ có thể sang huyện Lâm."

Làm gì có huyện nào tốt như phố, trừ huyện Đường.

Tạ Thế Quân rất cảm kích. Tống Dã giúp anh lần này, anh có thể được lợi rất nhiều năm, trừ khi anh không sống trong thành phố. Người ta sẽ xem mặt mũi của Tống Dã, sẽ không làm khó anh.

Có thể nói, anh nợ Tống Dã một ân tình, nếu không phải sống chung một thôn, có lẽ Tống Dã còn lâu mới giúp anh.

Cho nên, thái độ của Trần Anh khiến anh rất không thoải mái. Anh nghĩ, sau khi về cần phải nói chuyện tử tế với Trần Anh, phòng đắc tội ân nhân anh.

Trần Anh nghe Tạ Thế Quân vào thành phố công tác là nhờ có Tống Dã giúp một tay chứ không phải là có năng lực khiến người thành phố tự mời đến như mình nghĩ, đầu óc nổ tung.

____

Editor: Chào mừng các nàng sang quyển của Nữ phụ bình tĩnh một chút ~~~

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio