(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

1055: thiểm hôn thiên kim (36-40)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương ():

Tính lưu động nhỏ, công ty cũng ít tổn thất.

"Đều là những cô gái đã học cấp ba, luyện tiếng phổ thông sẽ không quá kém." Đường Quả tiếp tục nói, "Hơn nữa, cũng coi như cho mấy cô gái này một con đường khác, vừa đi làm, vừa có thể tận dụng thời gian trống để học tập, có tiền đồ hơn so với việc vào xưởng nhiều."

Tư tưởng trọng nam khinh nữ thôn nhà họ Lạc rất nghiêm trọng, trừ phi trong nhà rất yêu thương cô con gái này, mới có thể cho cô ấy vào đại học.

Trong tình huống bình thường, bọn họ chỉ cho các cô ấy học xong cấp ba là cho đi làm công, hoặc là giới thiệu đàn ông để kết hôn.

Đường Quả nghĩ thầm, cô mở miệng, đến lúc đó Lạc Diệc Thành tính toán lợi và hại xong nhất định sẽ sắp xếp tốt, không cần cô phải lo chuyện bao đồng. Dù sao Lạc Diệc Thành có năng lực mạnh, nhất định có thể làm được. Nghĩ lại cô thấy thật tốt.

Dựa theo tính tình của mẹ Lạc, nhất định sẽ đem lời đề nghị hôm nay của cô truyền về thôn, ừm, thật không sai.

Hệ thống: Không có lời gì để nói.

Mẹ Lạc chỉ gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp, đứa con dâu này nghĩ thật chu đáo. Lạc gia bọn họ có thể có con dâu như vậy, thật đúng là cực kỳ may mắn.

Lạc Diệc Thành cũng cảm thấy đề nghị của Đường Quả không tồi, hắn ta nhờ mẹ Lạc nhắn cho người trong thôn, gọi bọn họ đến đây đây sớm một chút để huấn luyện.

Vốn dĩ nhân viên kỹ thuật và phục vụ khách hàng trước khi bắt đầu làm việc đều sẽ được huấn luyện nhất định. Đương nhiên, cũng tuyển thêm một vài người quen tay hướng dẫn, chỉ cần chịu học thì không bao lâu sau, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

Đều là người cùng thôn, hắn ta cũng hy vọng những người trong thôn trước kia đã từng giúp đỡ mình có thể sống tốt. Vừa làm vừa học, nói không chừng sau này còn có thể làm được ở vị trí khác trong công ty.

Nghĩ lại thấy không tệ chút nào, Lạc Diệc Thành đem chuyện này bàn với các cổ đông khác. Thật ra cũng chỉ là báo một tiếng, dù sao thì phần lớn cổ phần nằm trong tay của Đường Quả. Chỉ cần Đường Quả đồng ý, cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

Bọn họ cũng cảm thán, con gái nhà họ Đường không tiếc tiền, vậy mà lại đưa nhiều tiền như vậy cho Lạc Diệc Thành để hắn ta mở công ty. Hơn nữa cô cũng không nhúng tay vào chuyện của công ty, toàn bộ mọi chuyện đều do Lạc Diệc Thành quyết.

Mấy người đi theo Lạc Diệc Thành mở công ty kia thường xuyên hâm mộ nói với Lạc Diệc Thành, "Diệc Thành, anh thật là có phúc."

Vậy mà lại cưới được một người vợ tốt như vậy, đã ủng hộ sự nghiệp của hắn ta lại không nhúng tay loạn, mỗi một lần đều chỉ ra điểm quan trọng nhất với bọn họ. Chờ vấn đề giải quyết xong, người ta lại lui về phía sau màn, rõ ràng là không có định nhúng tay, có thể nói là rất tôn trọng Lạc Diệc Thành.

Có một người vợ như vậy, có ai không hâm mộ?

Những lúc như vậy, trong nụ cười của Lạc Diệc Thành đều mang theo chút ấm áp. Đúng vậy, có thể gặp được Đường Quả, quả thật là phúc khí của hắn. Hắn nghĩ rằng trên thế giới này không có khả năng lại tìm được một người vừa ủng hộ sự nghiệp, còn biết thưởng thức tài hoa của mình như Đường Quả.

Cho dù hắn yêu sâu đậm, không cách nào quên được Tiền Bối Bối, nhưng cô ấy vẫn không thể so những điểm này với Đường Quả. Cho dù hắn không yêu cô, hắn vẫn không thể bỏ qua được sức hấp dẫn của bản thân cô.

Không lâu sau, mấy người nam nữ trẻ tuổi trong thôn nhà họ Lạc tới.

Công ty cũng mời người đến để huấn luyện cho bọn họ quen tay, thời gian huấn luyện kéo dài nửa tháng, sau đó bọn họ bắt đầu chính thức đi làm.

Tất cả đều tiến hành có trật tự, Đường Quả nghĩ đến việc những người trẻ tuổi kia chưa có chỗ ở, cô đề nghị với Lạc Diệc Thành, "Nếu không thì, anh thuê mấy căn hộ làm ký túc xá của công nhân đi. Cũng không cần coi trọng người này, xem nhẹ người kia, chỉ cần là công nhân của công ty đều có thể ở ký túc xá. Như vậy là có thể giải quyết vấn đề chỗ ở cho bọn họ, quan trọng nhất là ở tại nơi cách công ty gần nhất."

=====

Chương ():

Không cần phải chen chúc đi xe sẽ thuận tiện hơn nhiều, trên cơ bản sẽ không xuất hiện việc đến trễ hoặc những phiền phức khác.

Lạc Diệc Thành cho rằng rất có lý, mặc dù mới nhìn qua thì thấy phải tiêu một số tiền rất lớn. Nhưng khi công ty bắt đầu phát triển thì số tiền cần phải chi cho ký túc xá công nhân sẽ chỉ chiếm một phần nhỏ.

Sau khi bàn bạc xong, hắn ta gọi người thuê hai nhà ở gần công ty, mỗi một phòng đặt từ hai đến bốn cái giường đơn giản, cũng coi là cho nhân viên của công ty có một chỗ đặt chân.

Mấy thành viên quan trọng trong công ty đều có phòng riêng, vì vậy mà bọn họ không hề phản đối cách làm này của hắn ta.

Lạc Diệc Thành nhìn thấy tinh thần và vẻ mặt của các thành viên trong công ty càng ngày càng tốt, làm việc gì cũng rất nhiệt tình, hắn ta thấy rằng những chuẩn bị và hi sinh trước đó đều đáng giá.

Nhất là mấy người nam nữ trẻ tuổi trong thôn kia, bọn họ giống như nắm bắt được cơ hội gì đó, mỗi ngày đều liều mạng làm việc. Hắn ta thấy mấy cô gái kia làm việc xong còn đọc sách.

Có một ngày hắn ta nhịn không được, hỏi các cô ấy đang đọc sách gì. Không nghĩ tới, sách mà các cô ấy đọc là sách tự luyện thi đại học, cùng với một vài cuốn sách chuyên ngành có liên quan đến nghề nghiệp trước mắt của họ. Đồng thời họ còn nói cho hắn ta biết, những cuốn sách này đều là dùng tiền lương tháng đầu tiên mua.

Tự luyện thi đại học (自考大学), tiếng Anh là Self-Taught Higher Education Examinations: Kỳ thi Giáo dục Đại học Tự huấn luyện là kỳ thi để tốt nghiệp giáo dục đại học và bằng cử nhân ở Trung Quốc. STHEE cho phép sinh viên hoàn thành chương trình học thông qua việc tự học mà không cần đến trường.

Nhìn thấy dáng vẻ hiếu học của các cô gái, Lạc Diệc Thành giống như hiểu được điều gì, thật ra thì những cô gái trong thôn này đều muốn học đại học, chỉ là do trong nhà không cung cấp tiền, hoặc là cho rằng con gái có học đại học hay không cũng không quan trọng mà thôi.

Thậm chí người trong nhà của bọn họ còn cho rằng con gái không nên đọc quá nhiều sách, đọc quá nhiều sách vô dụng.

"Là chị Tiểu Quả nói rằng bây giờ bọn em còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội. Coi như là không có tham gia thi đại học hay vào đại học, tranh thủ sau khi làm việc, cũng có thể tự luyện thi."

Lạc Diệc Thành không nghĩ tới những lời này lại là Đường Quả nói, nhịn không được hỏi: "Gần đây cô ấy không tới công ty, cô ấy nói những điều này với các em khi nào?"

"Chị Tiểu Quả thường xuyên đến ký túc xá của bọn em chơi, hỏi bọn em có sống quen không, còn có việc trước kia không thi đại học, chị ấy đề nghị như thế. Vả lại chị ấy còn nói, hiện tại thì trình độ cấp ba rất thấp, bọn em cũng không thể cả đời chỉ làm phục vụ khách hàng, cũng nên vì bản thân mình tìm một đường lui. Bọn em cảm thấy chị Tiểu Quả nói rất đúng, con gái cũng phải đọc nhiều sách. Những cuốn sách này đều là chị Tiểu Quả giúp bọn em mua. Còn có sách về việc làm thế nào để làm một người có đủ tư cách lại không làm cho người ta chán ghét, cũng là chị Tiểu Quả giúp bọn em chọn lựa."

Vào lúc mà Lạc Diệc Thành không biết, Đường Quả đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng của những cô bé này.

Phải nói là trong lúc hắn ta không để ý, sự tồn tại của Đường Quả tồn tại đã ảnh hưởng đến cuộc sống của những người bên cạnh hắn ta.

Dường như những người hắn ta quen biết, người quen biết hắn ta, toàn bộ thôn nhà họ Lạc, còn có các đồng nghiệp của hắn, cho dù là công ty hiện tại hay là công ty trước, ấn tượng của những người biết Đường Quả về cô chỉ có thể dùng một chữ "tốt" để hình dung.

"Vậy các em cố gắng học, Tiểu Quả nói rất đúng, sống ở trong thành phố, muốn sống tốt hơn quả thực cần cố gắng rất nhiều, tiếp thu thêm kiến thức. Tuy trình độ không phải quan trọng nhất, nhưng nó là nước cờ quan trọng đầu tiên."

"Chúng em cũng thấy vậy."

Sau này, hắn ta lại phát hiện mấy chàng trai trẻ tuổi kia cũng đọc sách, lần này cũng không phải nhìn sách tự luyện, mà là đọc một ít sách chuyên ngành có liên quan đến phương diện kỹ thuật.

Hắn ta không khỏi nhẹ gật đầu, đều là một vài người trẻ tuổi hiếu học, chỉ cần bọn họ chịu học, chịu làm, công ty nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Hắn ta vẫn còn có chút tò mò nên hỏi, "Các em đừng với anh rằng những cuốn sách chuyên ngành này cũng là Tiểu Quả giới thiệu đi?"

=====

Chương ():

"Đúng vậy, Tổng giám đốc Lạc, đây thật sự là do chị Tiểu Quả giới thiệu cho chúng em."

Sau khi bọn họ tới công ty, thì không gọi Lạc Diệc Thành là anh Diệc Thành nữa, mà gọi là Tổng giám đốc Lạc, có vẻ chính thức một chút. "Chị Tiểu Quả nói, học mà không nghĩ thì mất hết, nghĩ mà không học thì mỏi mệt, thành tích học tập của bọn em không tốt nên sẽ không đi thi giống như những người kia. Chỉ dựa vào cái đầu này của bọn em thì khẳng định là thi không đậu, cũng không có cách nào đọc những cuốn sách kia. Nhưng chúng em cảm thấy khá có hứng thú với những cuốn sách có liên quan tới máy móc, máy tính kỹ thuật."

Câu danh ngôn của Khổng Tử, Hán Việt: Học nhi bất tư tắc võng, tư như bất học tắc đãi.

"Chị Tiểu Quả còn nói, hứng thú là giáo viên tốt nhất, nếu như bọn em có hứng thú với việc học kỹ thuật, vậy thì mua những cuốn sách chuyên về phương diện này để nghiên cứu."

"Cuối cùng dựa theo năng khiếu của chúng em, chị Tiểu Quả giới thiệu sách cho bọn em. Chúng em dự định tích góp ít tiền, sau này mua máy tính để nâng cao kỹ thuật."

Lạc Diệc Thành nhìn những người trẻ tuổi này, một tiếng một tiếng gọi chị Tiểu Quả, gọi rất thân thiết.

Từ nhỏ bọn họ đã quen nhau, mặc dù có rất nhiều năm không gặp mặt, nhưng dù sao thì hắn ta cũng thân với bọn họ hơn Đường Quả đi? Nhưng lúc này hắn ta cho rằng, nếu như để cho những người trẻ tuổi này chọn, khả năng bọn họ sẽ chọn Đường Quả. Nghĩ đến khả năng này, hắn lắc đầu bật cười.

Tiểu Quả thật sự là một cô gái rất có sức quyến rũ, quan trọng nhất chính là cô vậy mà có thể dẫn dắt bọn họ đi trên con đường đúng đắn.

Lời nói ra cũng không cao thâm, lại rất hiện thực. Người sống ở trên thế giới này, nếu muốn sống tốt hơn thì phải không ngừng học tập, bất kể là phương diện nào.

Bọn họ cũng còn rất trẻ, quả thật là không thể cả một đời đều làm những công việc ở dưới tầng chót. Chỉ có nâng cao năng lực của mình, mới có thể khiến giá trị của mình cao hơn, sống tốt hơn.

Từ biểu hiện của bọn họ cũng có thể thấy được, những chàng trai cô gái này cũng không nguyện ý sống chết lặng ở dưới tầng chót.

Cho dù nhiệm vụ của mỗi ngày đều rất nặng, bọn họ vẫn sẵn lòng tận dụng một ít thời gian nghỉ ngơi để tăng lên năng lực của mình.

Các thành viên khác trong công ty quan sát các người trẻ tuổi của thôn nhà họ Lạc một thời gian, đều thấy rất hài lòng.

Những người tuổi trẻ này không giống với những người trong thành, kiên định, chịu làm, không từ chối trách nhiệm. Nếu thật sự xảy ra vấn đề, việc đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là làm sao để giải quyết vấn đề mà không phải là đổ trách nhiệm lên người khác.

Có thời gian rảnh, những người quen với Lạc Diệc Thành trong công ty cũng nhịn không được hỏi hắn, "Diệc Thành, anh tìm được những bảo bối này ở đâu vậy, trừ trình độ thấp một chút, năng lực quả thật rất mạnh".

Hơn nữa hắn còn nhìn thấy, những người tuổi trẻ này tận dụng thời gian học kỹ thuật, tự luyện thi đại học, làm việc cũng không qua loa, vậy không phải bảo bối sao?

Những vị khách hàng kia đều nói với bọn họ, nhân viên kỹ thuật và những cô gái phục vụ khách hàng trong công ty bọn họ đều không tệ.

Nhân viên kỹ thuật làm việc kỹ lưỡng, những cô gái phục vụ khách hàng có thái độ tốt, kiên nhẫn, tiếng nói êm tai, hỏi họ nhiều vấn đề họ cũng sẽ kiên nhẫn giải đáp.

Cũng bởi vì như vậy mà nghiệp vụ của bọn họ cũng tăng lên không ít.

"Đều là người cùng thôn với tôi, bọn họ có thể có biến hóa lớn như vậy, không thể không nhắc đến Tiểu Quả."

Mấy vị quản lý tò mò, là bởi vì Cô Đường sao?

Bọn họ vẫn là thích gọi Đường Quả là Cô Đường, mà không gọi phu nhân của Tổng giám đốc Lạc, gọi như vậy quá xa lạ, gọi là em gái Đường Quả thì bọn họ lại không thân thiết như thế, nên gọi Cô Đường là ổn nhất.

"Đúng vậy." Lạc Diệc Thành kể chuyện Đường Quả dẫn dắt những người trẻ tuổi đi theo con đường học tập như thế nào, nghe hắn ta chia sẻ, cả đám người xuýt xoa không thôi.

Khó có thể tưởng tượng rằng sức hấp dẫn của Cô Đường lớn như vậy, có thể khiến cho những người ở tuổi ham chơi tập trung học tập và cố gắng làm việc như vậy.

=====

Chương ():

"Tiểu Quả nói với bọn họ rằng học tập cũng cần phải trả giá thật lớn. Không cố gắng làm việc, vậy thì không có tiền học tập."

"Điều này không phải rất có lý sao? Nhân viên quản lý nói, đột nhiên hắn ta nhớ tới bản thân mình cũng đã lâu không học tập, có phải là nên "nạp điện" không?

Trong lúc bất tri bất giác, Đường Quả đã ảnh hưởng tới vô số người. Lạc Diệc Thành cũng không biết, những ảnh hưởng này sẽ mang đến cho hắn ta sự thay đổi như thế nào. Hắn ta chỉ thấy là công ty càng ngày càng tốt, cứ theo đà này thì không cần nửa năm đã có thể thu hồi vốn được rồi.

Đường Quả vô cùng hài lòng khi nhìn thấy công ty càng ngày càng phát triển, hệ thống yên lặng ở một bên, thật lâu không nói chuyện.

[Ký chủ đại đại, cô làm cho những người trẻ tuổi này cố gắng học tập có phải là muốn tương lai lại có thêm nhiều người giúp cô kiếm tiền không?]

"Ừm, thống tử, mi càng ngày càng thông minh."

Hệ thống có chút muốn ngã, thông minh sao? Nó một chút cũng không có. Nó cũng chỉ là mới suy nghĩ cẩn thận mà thôi.

"Mọi người cùng nhau trở nên tốt đẹp, vui vẻ sống ở thế giới này không tốt sao?"

[Rất tốt, lúc trước cô ngầm xúi chị cả Lạc đi đăng ký học trang điểm, học làm đẹp. Cũng khoảng nửa tháng, gu thẩm mĩ của chị cả Lạc tăng lên không ít rồi.]

[Cô cũng xúi mẹ Lạc đi đăng ký học tập, bà ta vô cùng vui vẻ, dù sao thì bà ta cũng là một người có đầu óc thông minh. Bây giờ Lạc Diệc Thành mở công ty, cô lại lừa mẹ Lạc đi học tập lễ nghi, nói là sau này cần tham gia tiệc rượu thương nghiệp, nếu không hiểu những thứ này thì rất dễ bị người khác chê cười.

Mẹ Lạc tưởng là thật, cũng không tiếc tiền, nghiêm túc học, hiện tại đã là bán thành phẩm. Giờ bà ta không mang vòng tai, vòng tay vàng nữa mà mang vòng ngọc thuần chất, gu thẩm mỹ cũng tăng lên, ăn nói cũng không giống trước.]

Hệ thống hít thở sâu một hơi, [Ký chủ, ký chủ đại đại, cô làm những chuyện này vì mục đích gì?]

"Tôi đây không phải là đang chuẩn bị cho tương lai sao? Công ty này của Lạc Diệc Thành sớm muộn cũng phát triển mạnh, dù không có ta tham gia vào thì nhiều năm sau nhà họ Lạc cũng trở thành các thành viên của giới thượng lưu. Ta đương nhiên là muốn giúp hắn ta chăm sóc cho mẹ và chị cả của hắn ta sớm một chút, miễn cho sau này trở thành trò cười." Đường Quả cười tủm tỉm trả lời.

Hệ thống nhỏ giọng thì thầm, [Nhà của Tiền Bối Bối ở trong thành phố này cũng xem như là một nhà bình thường mà thôi. Ký chủ, cô làm như vậy là xấu bụng.]

Được tất cả mọi người bên cạnh Lạc Diệc Thành thích còn chưa đủ, cô còn muốn nâng cao gu của mẹ Lạc và chị cả Lạc, để cho họ sớm quen với giới thượng lưu.

Sau này Tiền Bối Bối gả vào nhà giàu, phải hứng chịu sự tức giận rồi.

Ký chủ vẫn xấu xa như trước.

Đừng tưởng rằng trở thành người giàu thì nhà họ Lạc sẽ sống tốt hơn. Đến lúc đó Lạc Diệc Thành che chở cho Tiền Bối Bối, nhưng mẹ Lạc và chị cả Lạc cũng không phải loại hiền lành gì. Lúc này cũng không giống như trước kia nữa, nếu như không so sánh với đứa con dâu tốt Đường Quả này, nói không chừng mẹ Lạc sẽ vì thương con trai mình mà chịu đựng một người như Tiền Bối Bối.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, ký chủ đại đại nhà nó, Đường Quả là một người con dâu đạt tiêu chuẩn, mẹ Lạc ăn đã quen sơn hào hải vị, làm sao còn có thể nuốt trôi được cơm khô.

Tất cả mọi người chỉ biết là ký chủ tốt, ký chủ cũng không có làm gì, cô chỉ là nâng cao mức sống cho họ, đưa họ đi ra ngoài mở mang kiến thức mà thôi. Cho họ thìa vàng, làm việc gì cũng tốt với bọn họ, không phạm một chút sai lầm nào.

Nhưng mà, thời điểm mà một thứ gì đó bùng nổ thật là mãnh liệt.

Bây giờ mẹ Lạc và chị cả Lạc không biết chuyện trong hôn lễ lúc trước, chờ đến khi Tiền Bối Bối về làm dâu là biết ngay.

Ta dựa!!!

Hệ thống ở trong lòng chửi tục thật nhiều lần, đó chính là lúc mà mâu thuẫn bùng nổ.

=====

Chương ():

Năm đó cô chê con trai của tôi nghèo, không đưa được tiền lễ hỏi, vậy thì hôm nay tôi có thể chê cô quê mùa, chê cô có xuất thân không tốt, không làm ăn được gì.

Nếu là chuyện này xảy ra trước khi Tiền Bối Bối gả đến nhà họ Lạc, vậy thì hiểu thôi, thời gian đó Tiền Bối Bối sẽ càng không dễ chịu.

Sau khi Lạc Diệc Thành làm ăn phát triển, cho dù Tiền Bối Bối còn có lòng tự trọng, muốn từ bỏ, nhưng người nhà họ Tiền hẳn là hận không thể trói Tiền Bối Bối đưa đến nhà họ Lạc.

Ván cờ này của ký chủ chỉ có hai biện pháp để giải quyết.

Thứ nhất: Tiền Bối Bối lập gia đình, quên đi Lạc Diệc Thành.

Thứ hai: Lạc Diệc Thành quên Tiền Bối Bối, vĩnh viễn không dây dưa gì với cô ta.

Đương nhiên, điều đó là không có khả năng, có một câu nói rất hay, thứ không thể sở hữu mãi khiến tâm can rối bời.

Sau khi phân tích xong, hệ thống muốn quỳ với Đường Quả luôn.

Cũng chỉ có ký chủ đại đại nhà nó mới rảnh rỗi nhàm chán đi mưu tính những chuyện này. Xem ra ký chủ đại đại quả thật là đã xem cuộc sống ở mỗi một thế giới nhỏ giống như đi du lịch.

Đang nghĩ ngợi, nó thấy Đường Quả lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho mẹ Lạc và chị cả Lạc, "Đúng ạ, con đưa mẹ và chị đi xem triển lãm tranh, trong vòng này có rất nhiều vị phu nhân giàu có thích đi xem các loại triển lãm, về sau hai người gặp họ cũng có thể nói chuyện."

Vừa nghe đến chuyện này, mẹ Lạc và chị cả Lạc không từ chối.

Buổi chiều, Đường Quả thay trang phục, lái xe đến đón hai người. Nhìn thấy hai người trang điểm và ăn mặc đẹp hơn so với trước kia nhiều, cô không khỏi khẽ gật đầu.

Công ty của Lạc Diệc Thành nhất định sẽ phát triển mạnh. Dù không có cô đầu tư vào thì nó cũng sẽ phát triển mạnh, đây chỉ là vấn đề thời gian. Hiện tại cô đầu tư và giúp đỡ thêm một ít, công ty sẽ phát triển nhanh hơn. Đương nhiên, quyền khống chế nằm ở trong tay cô và hai người anh trai.

Lạc Diệc Thành thật ra vẫn là một người làm công, chỉ là một người làm công khá có tiền.

Nghĩ đến việc có một người giỏi giang như thế giúp cô kiếm tiền, còn cô chỉ cần ngồi ở nhà đếm tiền thôi thì đã cảm thấy vô cùng vui sướng.

Cho nên, số tiền mà mỗi tháng Lạc Diệc Thành cho cô, cô đều tiêu cho mẹ Lạc và chị cả Lạc, không keo kiệt chút nào.

Về việc sau này Tiền Bối Bối cần phải làm sao để thỏa mãn hai người đã được đào tạo về thẩm mỹ này, cũng không phải là việc mà cô cần quan tâm.

Hệ thống: Chó! Quá chó! Mặc dù bọn họ là đồng đội, nhưng nó vẫn là không nhịn được mà trào phúng.

Đường Quả cũng mặc kệ hệ thống nghĩ gì trong lòng, đầu tiên cô đưa mẹ Lạc và chị cả Lạc đi tham gia triển lãm tranh, sau đó lại đi nghe nhạc kịch. Nói chung là, những việc mà những phu nhân nhà giàu trong vòng của cô muốn làm thì cô đều đưa hai người đi thử nghiệm một lần.

Hai người dường như cũng đã quen với những việc này, phong thái, biểu lộ đều vô cùng tự nhiên.

"Luật sư Cổ, anh đang nhìn gì vậy?"

Cổ Diệp lấy ảnh chụp trong tay mình đập lên mặt một cái, phất phất tay, anh nói một cách đàng hoàng chững chạc "Đây là tư liệu vô cùng quan trọng, có quan hệ với tương lai của tôi."

"Có phải là anh lại nhận được đơn nào lớn?" Vị này một người đồng nghiệp cốt cán trong phòng làm việc của Cổ Diệp, cũng xem như là cùng một hội với Cổ Diệp, nhưng mà thời gian anh ta làm việc trong phòng không nhiều, "Liệu có phải là có một vị khách giống như Cô Đường không?"

Lông mày của Cổ Diệp giương lên, "Cậu hỏi nhiều thật đấy."

"Được rồi, được rồi, tôi không hỏi, không hỏi là được chưa gì?" Người đàn ông lắc đầu, "Đồ keo kiệt."

Bọn họ tốt xấu gì cũng cùng một hội, anh ta lại không đoạt mối làm ăn, cần phải che giấu như thế sao?

Không đúng, mặc dù Cổ Diệp khá keo kiệt, nhưng dù gì thì anh cũng sẽ nể mặt là người cùng hội mà cũng sẽ cho anh ta một ít tin tức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio