(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

1075: thiểm hôn thiên kim (58-60)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương ():

Trong phòng rơi vào im lặng, Lạc Diệc Thành có lẽ là chột dạ, cuối cùng hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Đường Quả đang ngồi cuộn trên ghế salon.

Hắn ta nhìn thấy cô cười tủm tỉm chơi điện thoại thì trong lòng buông lỏng. Tiểu Quả không quá để ý đến những hình thức này, một cô gái tốt như vậy vì sao hắn ta lại không thích chứ. Nếu như bọn họ gặp nhau trước, hắn ta nhất định sẽ không chút do dự mà lựa chọn mãi ở bên cô.

"Anh sao vậy?" Đường Quả ngẩng đầu hỏi.

Lạc Diệc Thành vội vàng lắc đầu, "Không có, chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy những năm này không để ý nhiều đến em. Tiểu Quả, cảm ơn em."

"Giữa vợ chồng với nhau còn cần cảm ơn sao?"

"Nhưng, tôi..."

"Không sao cả, Diệc Thành, cũng chỉ mới hai năm. Em có thể đợi được, hơn nữa anh vẫn luôn rất cố gắng, đặt hết toàn bộ tâm tư vào sự nghiệp, không giống như những người đàn ông khác nghĩ đến những việc không nên nghĩ thì em đã rất hài lòng rồi. Chúng ta đã kết hôn, đã lựa chọn đi trên con đường này thì phải tiếp tục đi, ngay từ đầu chúng ta đã nói vậy rồi, không phải sao?"

"Đúng vậy."

Đúng là ngay từ đầu đã nói rõ, Tiểu Quả đã cho hắn ta cơ hội, trong vòng một tuần nếu như hắn ta đổi ý thì bọn hắn sẽ ly hôn.

Nhưng... Lúc đó, hắn ta không chọn ly hôn. Hắn ta cho rằng mình sẽ quên Tiền Bối Bối, cùng với người phụ nữ tên Đường Quả này sống đến hết đời. Hắn ta đã đánh giá cao bản thân mình, cũng đánh giá thấp tầm quan trọng của Bối Bối trong lòng hắn ta.

Nếu như một năm sau, hắn vẫn không có cách nào quên Bối Bối, dựa theo tính tình của Bối Bối thì nhất định phải ở bên cạnh hắn ta. Hắn ta cũng đã đồng ý với Bối Bối, cũng không thể để cô ấy thất vọng được.

Những năm này Bối Bối thường xuyên đổi việc, luôn luôn xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Hắn ta sao có thể không biết rằng Bối Bối vì mình mà từ bỏ tất cả, cam tâm tình nguyện thời thời khắc khắc đi theo hắn ta cơ chứ.

Nếu như hắn ta nuốt lời, Bối Bối nói cả một đời cô ấy sẽ không gả cho người khác, vậy thì cô ấy nhất định là cả một đời cũng sẽ không lấy chồng.

Tiểu Quả là một cô gái tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ gặp được người càng tốt hơn, cô sẽ sống rất tốt. Cho nên, hắn ta chỉ có thể dùng cách khác để đền bù cho Tiểu Quả.

Hắn ta không thể cho Tiểu Quả tình yêu được, nên hắn ta chỉ có thể nỗ lực làm việc kiếm tiền, thứ mà hắn ta cho cô ấy được hẳn là tài phú. Ai bảo tim của hắn ta đã sớm bị một người phụ nữ tên Tiền Bối chiếm hết đâu.

Sau khi nghĩ rõ ràng, Lạc Diệc Thành thở phào một hơi. Sau này cứ làm như vậy đi, hắn ta chỉ có thể đền bù cho Tiểu Quả bằng cách này.

Đường Quả nhìn Lạc Diệc Thành thở phào một hơi, bắt đầu ăn cơm thì cúi đầu cười.

Rất tốt.

Hệ thống run run một chút: Thật ra nó cảm giác không tốt chút nào. Tên Lạc Diệc Thành này có phải là đầu óc có vấn đề không, có một người vợ hoàn mỹ như thế mà không cần lại cứ dây dưa với Tiền Bối Bối kia.

Là một hệ thống, nó thật sự nghĩ mãi cũng không rõ, đầu óc của đàn ông là bị cương thi gặm sao? Vì sao bọn họ lại có thể rắc rối như vậy, luôn lựa chọn thứ khiến cho người ta bật cười.

Cũng may, ký chủ đại đại nhà nó là một người thông minh, dùng ngón tay là có thể đùa chết hắn ta.

Không quá hai ngày thì Đường Quả đã thông báo với mẹ Lạc và chị cả Lạc về chuyện Lạc Diệc Thành chuẩn bị mua biệt thự lớn. Cô còn nói với họ, tương lai muốn ở chung với nhau để hai người họ cũng cùng đi xem, sau khi nghe thế thì cả hai vô cùng vui vẻ. Lạc Diệc Thành không báo cho hai người mà là Đường Quả báo trước, có thể thấy được con dâu/em dâu của họ biết làm người như thế nào.

Lạc Diệc Thành còn nói với hai người là biệt thự này sẽ đặt dưới danh nghĩa của Đường Quả, hắn ta muốn nói rõ trước, sợ hai người có ý kiến gì. Hắn ta tuyệt đối không ngờ rằng, điều đầu tiên mà mẹ Lạc nói là, "Vốn nên đặt ở dưới danh nghĩa của Tiểu Quả, Diệc Thành, con nghĩ như vậy là đúng."

=====

Chương ():

"Đúng vậy đó, Diệc Thành, chị nghe người ta nói Tiểu Quả em ấy đầu tư không biết bao nhiêu tiền cho công ty." Chị cả Lạc cũng rất đồng ý, hai người đều không thấy rằng việc biệt thự đặt dưới danh nghĩa của Đường Quả có vấn đề gì. Phải nói là cho tới bây giờ, cả hai người đều chưa từng nghĩ tới việc Lạc Diệc Thành và Đường Quả sẽ ly hôn.

Theo như họ thấy, cuộc sống hiện tại thật sự rất tốt. Trong nội tâm của họ, Đường Quả có vị trí rất cao, trên cơ bản thì mẹ Lạc đã xem Đường Quả như con gái của bà. Nếu như không có Đường Quả, họ làm sao có thể đến tiệc rượu của giới thượng lưu, có thể biết được sự tươi đẹp của thế giới này? Lạc Diệc Thành có thể thuận lợi, muốn mở công ty là mở công ty sao?

Người ta là con gái nhà giàu có, tài sản dưới danh nghĩa không biết có bao nhiêu, sẽ thiếu một căn biệt thự sao?

Hai người biết Lạc Diệc Thành hiểu chuyện rồi rồi, rốt cuộc cũng biết mang đến niềm vui, biết tặng quà cho vợ. Không phải chỉ là một căn biệt thự thôi sao? Chỉ cần nó có thể làm cho Đường Quả vui, gia đình hòa thuận thì không có vấn đề gì.

Họ còn biết được, lúc trước vào thời điểm công ty vừa mới thành lập, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện vấn đề gì thì công ty bên kia chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì Đường Quả đã đi qua. Cô con gái nhà giàu này không chỉ có tiền mà còn có năng lực, là nhà họ Lạc của bọn họ được lời.

Lạc Diệc Thành thấy hai người đồng ý thì trong lòng buông lỏng. Hắn ta không dám thể hiện ra ngoài rằng hiện tại mua biệt thự cho Đường Quả là có ý gì, tạm thời hắn ta cũng không muốn thể hiện ra ngoài. Nếu để cho mẹ và chị cả của hắn ta biết dự định trong lòng hắn ta thì sợ rằng họ sẽ điên mất.

Thế là, cả nhà rất vui vẻ đi mua biệt thự.

Cũng khoảng một tuần, rốt cuộc thì họ tìm thấy một căn biệt thự khá hài lòng, sau khi thương lượng thì mua lại để dưới danh nghĩa của Đường Quả. Sau đó, mọi người bận rộn dọn nhà.

"Mẹ, chị cả, hai người chọn phòng trước đi." Đường Quả cười nói.

Mẹ Lạc vội vàng lắc đầu, "Con chọn trước đi, Tiểu Quả, con đi theo chúng ta cũng đúng là quá ấm ức rồi. Hiện tại Diệc Thành rốt cuộc cũng có ít thành tựu, căn phòng này vẫn nên để con chọn lựa trước."

"Đúng vậy đó Tiểu Quả, nên để em chọn trước, em mới là công thần lớn nhất trong nhà chúng ta.

"Mọi người đã nói như vậy thì con sẽ không khách khí."

Thật ra thì số phòng trong biệt thự cũng không ít, vị trí cũng không tệ. Đường Quả chọn lựa một căn phòng có phong cảnh bên ngoài rất tốt, cũng không chọn căn phòng mà ngay từ đầu mẹ Lạc đã nhìn trúng kia.

Cả nhà rất vui vẻ vào biệt thự ở. Đột nhiên có một ngày, mẹ Lạc nghĩ đến một chuyện, bà nhìn Đường Quả, "Tiểu Quả, hiện tại mọi thứ đều trở nên tốt hơn rồi, con và Diệc Thành có phải cũng nên có một đứa con không?"

Trước đó bà không nói đến chuyện này bởi vì sự nghiệp của Lạc Diệc Thành đang ở trong thời kỳ cao độ, Đường Quả cũng bận vô cùng. Mẹ Lạc cảm thấy phấn đấu cho sự nghiệp vẫn là quan trọng nhất, bà cũng không phải là bà lão xem cháu quan trọng hơn tất cả.

Năm đó chồng bà chết sớm, tất cả mọi chuyện đều nhờ người trong thôn cứu tế mới có thể nuôi sống được Lạc Diệc Thành và chị cả Lạc, còn đưa Lạc Diệc Thành lên thành phố. Mặc dù là khổ tận cam lai, nhưng khi nhớ tới những chuyện chịu khổ lúc trước, trong lòng bà cũng rất chua xót. Nếu như điều kiện trước kia của bọn họ tốt hơn một chút thì sao lại có thể chịu khổ nhiều như vậy?

Cho nên bà hoàn toàn không phản đối việc người trẻ tuổi phấn đấu cho sự nghiệp trước, chuyện con cái chờ sau khi sự nghiệp ổn định lại muốn cũng được. Đến lúc đó cũng không có chuyện gì làm chậm trễ nữa, sau khi có năng lực, có tiền thì nuôi con nhất định sẽ không vất vả như vậy.

Bây giờ mọi thứ đều tốt, bà lại nghĩ đến chuyện này.

Năm nay Đường Quả cũng đã hai mươi bảy tuổi, Lạc Diệc Thành còn lớn hơn con bé một chút. Hiện tại chính là thời gian tốt nhất để có con.

"Diệc Thành hình như bề bộn nhiều việc, gần đây công ty có hạng mục rất quan trọng, sợ là không thành. Đường Quả nói.

=====

Chương ():

"Có con cũng không tốn nhiều thời gian, Tiểu Quả, bây giờ tuổi của con là tốt nhất, sau này lớn tuổi rồi lại muốn có con thì không tốt cho thân thể."

Lời này của mẹ Lạc ngược lại là lời thực lòng, "Bây giờ tuổi con còn trẻ, dễ dàng khôi phục. Vì tốt cho con, mẹ cảm thấy vẫn nên quan tâm đến chuyện này."

"Mẹ nói rất đúng, chẳng qua năm nay sợ không được, nếu không thì để sang năm đi. Sang năm, hạng mục kia hẳn là sẽ gần hoàn thành rồi, bên con cũng từ từ giao những việc trong tay cho người phía dưới, đến lúc đó có thể an tâm chuẩn bị." Đường Quả cười tủm tỉm nói, không có phản kháng gì với việc mẹ Lạc thúc giục chuyện có con.

Mẹ Lạc thở phào một hơi, trong lòng bà đắc ý, con dâu của bà thật tốt.

Lúc bà ra ngoài nói chuyện phiếm với những bà dưới lầu, bà nghe nói vợ chồng trẻ bây giờ không thích trẻ con, nếu nhất định phải có thì nhận nuôi một đứa là được, sinh con không tốt cho thân thể, không muốn sinh. Vì chuyện có con mà cả gia đình cãi nhau, không thoải mái.

Bọn họ làm sao tốt như Tiểu Quả nhà bà được, không có chút không kiên nhẫn nào, tính tính tốt, tu dưỡng tốt, chuyện gì cũng dễ nói.

Tiếp xúc với những nhà giàu nhiều, mẹ Lạc phát hiện rằng thật ra thì người nhà giàu và người bình thường cũng không khác biệt bao nhiêu. Mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, cho dù là nhà giàu có cũng có mâu thuẫn, làm sao giống với nhà của họ, hòa thuận vui vẻ.

Con dâu giỏi giang, mọi chuyện đều quản lý tốt, con trai lại không đi hái hoa ngắt cỏ, nhìn thấy vợ chồng hai người ân ái, bà cảm thấy đời này đáng giá.

Bây giờ con gái cũng khá rồi, thật ra trong nội tâm của bà vẫn luôn có nhiều áy náy đối với con gái của mình là chị cả Lạc. Giờ cuộc sống của chị cả Lạc càng ngày càng tốt, trong lòng bà cũng thấy thoải mái.

Mẹ Lạc sao biết được tất cả những sự hòa bình trong hiện tại đều sẽ bị phá vỡ vào năm sau. Mà người tự tay phá hư gia đình hạnh phúc hòa thuận của bà lại là đứa con trai bảo bối mà bà nâng ở trong lòng bàn tay, là đứa con trai mà bà vẫn luôn kiêu ngạo.

Chuyện muốn có con cứ như vậy được bỏ qua.

Cả nhà sống ở biệt thự lớn hoàn toàn không có mâu thuẫn. Có thể nói, không có mâu thuẫn là bởi vì sự tồn tại của Đường Quả, cô quá hoàn mỹ, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa.

Mẹ Lạc rất thỏa mãn, chị cả Lạc càng không cần phải nói nhiều, hiện tại thì cô đang học cách ăn mặc thời thượng với Đường Quả. Có vật gì tốt, cô cũng nghĩ ngay đến Đường Quả.

Người của thôn nhà họ Lạc đến thăm họ, cho tới bây giờ Đường Quả cũng không hề ghét bỏ bọn họ là người nông thôn. Cô nhiệt tình mời bọn họ đến biệt thự, hoàn toàn không có làm ra vẻ, khiến cho sự nổi tiếng của cô càng ngày càng cao, thanh danh cũng càng ngày càng tốt.

Những thôn bên cạnh thôn nhà họ Lạc đều lan truyền chuyện nhà họ Lạc có một cô con dâu tốt, trên cơ bản thì cả huyện thành đều biết Đường Quả.

Hệ thống: Thật cạn lời.

Trong làng phàm là người chịu làm chịu học tập, lúc đi nhờ Lạc Diệc Thành giúp đỡ, vào lúc mà hắn ta thấy khó xử thì hết lần này tới lần khác Đường Quả xuất hiện, kiểu gì cũng sẽ giải quyết được vấn đề.

Cho nên, người trong thôn đều "làm phản", đối xử với Đường Quả tốt hơn Lạc Diệc Thành.

[Ký chủ đại đại, Lạc Diệc Thành và Tiền Bối Bối thường xuyên tiếp xúc với nhau]. Hệ thống cũng nhìn những tấm hình mà Cổ Diệp đưa tới, nó cảm thấy rất cạn lời.

Từ khi Lạc Diệc Thành nghĩ rõ được làm sao để đền bù cho Đường Quả, sau khi hắn ta phát hiện rằng bản thân mình không quên được Tiền Bối Bối thì cũng không từ chối qua lại với cô ấy. Chỉ là hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định.

Nhưng ngẫu nhiên một ánh mắt, một cái ngước mắt nhìn nhau thì chỉ có mình bọn họ hiểu được tình ý của đối phương.

"Vậy thì tốt rồi, ta cũng không muốn sinh con."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio