(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

1090: thiểm hôn thiên kim (73-75)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương ():

Mẹ Lạc lo lắng nói, "Hôm qua cả nhà rất lo cho con, điện thoại thì gọi mãi không ai bắt máy, may là sáng nay gọi tới công ty mới biết con đi làm."

"Con hiểu rồi, mẹ, sau này con sẽ không như vậy nữa."

"Đúng rồi Diệc Thành, năm nay con và Tiểu Quả có phải nên có con rồi không?"

Nghe mẹ Lạc nói như thế, Lạc Diệc Thành vô thức nhìn Đường Quả. Trong lòng hắn ta có chút khẩn trương, hắn ta chuẩn bị ly hôn với Đường Quả rồi, sao lại muốn có con chứ.

"Mẹ, bọn con đang chuẩn bị." Đường Quả cười với mẹ Lạc. Cô nói, "Mẹ không cần quan tâm những chuyện này đâu."

"Vậy là được rồi." Sau khi nhắc đến chuyện này thì mẹ Lạc cũng không nói thêm gì, người trẻ tuổi tự có tính toán của bản thân. Bọn họ già rồi, không nên can thiệp quá nhiều, nếu không dễ bị người ta ghét.

Con dâu dễ nói chuyện, bà cũng không thể tăng thêm phiền phức cho nó.

Lạc Diệc Thành thở phào một hơi. Mẹ Lạc còn nói thêm, "Vậy các con nghỉ ngơi sớm đi, muốn có con thì phải nghỉ ngơi tốt. Dưỡng tốt thân thể thì con sinh ra mới khỏe mạnh."

Đường Quả đứng lên tỏ vẻ đồng ý, cô kéo Lạc Diệc Thành về phòng. Lạc Diệc Thành quay người khóa cửa lại, Đường Quả đi đến chỗ tủ quần áo, đẩy tủ quần áo ra, trực tiếp đi căn phòng cách vách.

Không sai, đây là cửa mà sau này bọn họ âm thầm làm, nhờ có cái này mới qua mắt được mẹ Lạc.

Thỉnh thoảng chị cả Lạc mới tới ở, thường thì chị ấy sẽ ở với chồng của mình.

Mẹ Lạc là một người thông minh, con dâu bà tốt như vậy, bà không quản nhiều chuyện của người trẻ tuổi, cũng sẽ không có việc bà vào phòng của bọn họ. Cho nên, những chuyện này đều không bị phát hiện.

"Tiểu Quả." Lạc Diệc Thành gọi Đường Quả lại, định nói chuyện ly hôn.

Đường Quả quay đầu lại nói, "Diệc Thành, anh không cần có gánh nặng trong lòng, em biết anh còn chưa chuẩn bị kỹ càng, bên phía mẹ em sẽ giúp anh giấu diếm, chờ anh chuẩn bị xong lại nói. Bây giờ thì anh chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn đi làm nữa."

Lời của Đường Quả làm cho Lạc Diệc Thành không mở miệng được, "Tôi biết rồi, em nghĩ sớm đi."

Đường Quả kéo tủ quần áo qua, không nhìn thấy người nữa, Lạc Diệc Thành chán chường ngồi trên ghế salon, vuốt vuốt đầu, hắn ta phải mở miệng thế nào đây?

Tiểu Quả là một người tốt như vậy, bởi vì cô quá tốt nên dù hắn ta có làm gì thì cũng không có cách nào để đền bù cho cô.

Đường Quả ngủ một giấc thật ngon. Buổi sáng, hệ thống nói với cô về chuyện Lạc Diệc Thành ở sát vách không ngủ được, hẳn là sợ bị người ta nhìn ra nên sáng sớm đã đến công ty.

Vậy mà hôm nay mẹ Lạc lại dậy sớm, lúc luyện công buổi sáng nhìn thấy sắc mặt Lạc Diệc Thành không tốt thì bà còn dặn dò một câu, "Bình thường thì con nên rèn luyện thân thể nhiều hơn, giờ biết sức khỏe quan trọng thế nào chưa?

Lạc Diệc Thành vô cùng khó xử đến công ty.

Đường Quả nghe xong thì cười một tiếng, "Ngày tốt lành của Lạc Diệc Thành còn đang ở phía sau đấy."

Hệ thống: Nó khuyên Lạc Diệc Thành cố quý trọng khoảng thời gian bình tĩnh mà ấm áp hiện tại đi, vì sau này nó chỉ còn tồn tại trong trí nhớ.

Lạc Diệc Thành ở công ty suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gọi cho luật sư tư nhân của mình.

"Tổng giám đốc Lạc, có chuyện gì vậy?"

"Anh giúp tôi soạn một bản thỏa thuận ly hôn đi."

Luật sư trừng lớn mắt, thiếu chút thất lễ ngay tại chỗ, nhưng hắn nhớ tới nghề nghiệp của mình nên mới hỏi, 'Tổng giám đốc Lạc, tôi không nghe lầm chứ, thật sự là thỏa thuận ly hôn sao?"

"Là thỏa thuận ly hôn, anh đi làm đi."

Lạc Diệc Thành thở phào một hơi, "Tôi tự nguyện từ bỏ mọi tài sản dưới danh nghĩa của Đường Quả, đồng thời chia % tài sản dưới danh nghĩa của tôi cho Đường Quả."

"Tổng giám đốc Lạc..."

"Nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ rồi."

"Đi đi."

"Được."

"Còn có, nhớ giữ bí mật."

Đầu óc của vị luật sư nào đó nhão ra, hắn ra khỏi văn phòng, cực kỳ không hiểu, đang êm đẹp sao lại ly hôn?

=====

Chương ():

Suốt nửa tháng, Lạc Diệc Thành đều tìm cơ hội nói chuyện ly hôn với Đường Quả.

Luật sư đã chuẩn bị bản thỏa thuận ly hôn xong, hiện tại chỉ cần Đường Quả đồng ý ký tên thì hai người bọn họ sẽ không còn liên quan gì với nhau nữa.

Nhưng trong nửa tháng này, hắn ta không tìm được cơ hội tốt nào.

Cơ bản thì vào những lúc có Đường Quả thì mẹ Lạc cũng ở đó, hắn ta theo bản năng cảm thấy chuyện này không thể nói ngay trước mặt mẹ Lạc.

Hắn biết mẹ mình hài lòng với người con dâu Đường Quả này bao nhiêu. Nếu hắn dám nói chuyện ly hôn ở trước mặt mẹ Lạc, bà không làm ồn mới là lạ.

Đến lúc hai người về phòng, hắn ta vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị thì giờ đây chẳng nơi được gì cả. Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của Đường Quả, từ đầu đến cuối hắn ta không mở miệng được.

Từ khi hắn ta và Tiền Bối Bối ở bên nhau lần nữa, dường như mỗi ngày bọn hắn đều sẽ gặp mặt.

Tiền Bối Bối không muốn sống lén lút như vậy nữa, mà hắn ta cũng không muốn lén lút với Tiền Bối Bối.

Bọn hắn vốn yêu nhau thật lòng, chẳng qua ban đầu trời xui đất khiến, bởi vì các loại lý do nên mới không ở bên nhau.

Nếu kéo dài nữa thì chuyện này đối với ai cũng không tốt.

"Diệc Thành, anh còn chưa nói với Cô Đường sao?" Tiền Bối Bối ngồi ở trong xe, trong lòng cô ta có chút ấm ức, "Có phải anh không nỡ xa Cô Đường hay không, nếu như vậy sao anh không nói sớm cho em biết?"

"Bối Bối, anh không có." Lạc Diệc Thành vội vàng ôm Tiền Bối Bối an ủi, "Nếu anh thật sự thích cô ấy thì đã quên được em rồi. Bối Bối, tin tưởng anh, anh cần tìm một cơ hội tốt."

"Chúng ta đã ở chung hơn nửa tháng rồi, Diệc Thành, cũng không thể mãi không tìm thấy cơ hội chứ? Thật ra chuyện này chỉ cần Cô Đường đồng ý thì dễ làm rồi."

"Anh biết, nhưng mỗi một lần anh định mở miệng thì mẹ anh đều ở đó. Nếu như bà biết được anh muốn ly hôn, chắc chắn bà sẽ không đồng ý."

Trong lòng Tiền Bối Bối khó chịu, cô ta nói, "Diệc Thành, lần này nhất định không thể để bố mẹ cản trở nữa. Chúng ta đã lãng phí nhiều năm như vậy, nếu như lại bỏ lỡ nhau lần nữa thì chẳng lẽ anh còn muốn em đợi anh thêm ba năm nữa ư?"

"Sẽ không đâu, anh sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với Tiểu Quả. Chỉ cần Tiểu Quả đồng ý, bọn anh có thể làm thủ tục ly hôn trước, bên phía mẹ anh lại từ từ nói sau. Chờ sau khi thủ tục ly hôn làm xong, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn ngay, như vậy sẽ không còn ai có thể cản trở chúng ta nữa."

Tiền Bối Bối thở phào một hơi, "Được rồi, em tin anh. Anh về đi, tìm cơ hội nói rõ với Cô Đường sớm một chút, cũng không thể lại làm chậm trễ cô ấy nữa. Giờ cô ấy còn trẻ, có thể tìm được người càng tốt hơn."

Đường Quả thật sự quá hoàn mỹ, ba năm này Lạc Diệc Thành không động lòng với Đường Quả, cô ta không dám bảo đảm bốn năm, năm năm, sáu năm...sẽ ra sao, nếu tiếp tục kéo dài thì liệu Lạc Diệc Thành có động lòng hay không.

"Cô Đường, còn phải đợi tới khi nào?"

Hầu như mỗi ngày vào giờ này thì Cổ Diệp đều sẽ mời Đường Quả đến quán cà phê, hai người ở cùng nhau nghe Lạc Diệc Thành và Tiền Bối Bối tâm sự, nói những lời ân ái.

Ngay từ đầu anh còn tưởng rằng Đường Quả dù không phẫn nộ thì cũng sẽ tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi chiều cô đều sẽ vừa ăn kem ly vừa nghe. Sau khi cô nghe xong thì cũng không giống một người có chuyện gì cả.

"Làm gì có chuyện dễ dàng ký tên ly hôn như vậy?" Đường Quả lau khóe miệng, "Kết hôn làm lớn như vậy, ly hôn cũng không thể kém."

"Không phải bọn hắn không thể bỏ lỡ nhau lần nữa sao? Nếu trong lúc có quan hệ hôn nhân mà còn dám vượt quá giới hạn, vậy thì hắn ta sẽ phải trả giá đắt."

Lần này, Cổ Diệp cuối cùng cũng nghe được ít lời bình thường từ miệng của người phụ nữ này.

Không đúng sao, những lời này mới giống lời của một người phụ nữ có chồng vượt qua giới hạn, chuẩn bị ly hôn.

=====

Chương ():

Lúc Lạc Diệc Thành trở về, Đường Quả đã về trước một bước.

Thấy Đường Quả ngồi một mình ở phòng khách, Lạc Diệc Thành vội đến ngồi gần hỏi, "Tiểu Quả, gần đây em cũng về sớm vậy sao?"

"Đúng vậy, mọi chuyện đều giao cho người phía dưới làm rồi, gần đây em cũng muốn thư giãn một chút, dù sao cũng đã đồng ý với mẹ là 'Chuẩn bị mang thai' rồi thì phải làm bộ một chút đúng không, tránh cho bà nghi ngờ."

Đường Quả cười nói, "Diệc Thành, anh không cần quá áp lực, chuyên tâm cho sự nghiệp là được rồi. Bên phía mẹ em sẽ ứng phó giúp anh trước."

Lạc Diệc Thành vốn định mở miệng nói chuyện ly hôn nhưng giờ cũng không nói gì được. Hắn ta đang chuẩn bị chuyện ly hôn, định ly hôn xong sẽ kết hôn với Bối Bối.

Đường Quả còn giúp hắn ta giấu diếm chuyện bọn hắn không phải là vợ chồng thực sự, lừa gạt mẹ hắn, tránh việc bà tìm phiền toái. Trong lòng của hắn càng áy náy, cô gái này rốt cuộc ngốc đến mức nào.

Lúc trước cô vì giúp hắn giữ gìn mặt mũi mà đồng ý đăng ký kết hôn với hắn đã rất ngốc rồi, bây giờ còn giúp hắn giấu diếm hết mọi chuyện thì càng ngốc hơn. Hắn đã từng nghĩ, sống hết đời với cô cũng không tệ. Có lẽ, qua một thời gian dài sống chung, hắn sẽ yêu cô thì sao.

Đáng tiếc, hắn không làm được, hắn không buông được Bối Bối.

Lại chờ thêm đi, chờ thêm mấy ngày nữa hắn sẽ nói. Có lẽ, hắn có thể từ từ xa lánh cô ấy, để cô ấy phát giác ra vài điểm, đến lúc đó ly hôn cũng sẽ không khiến cho cô ấy bị tổn thương quá nhiều.

"Mẹ đâu?"

"Mẹ qua chỗ chị cả chơi rồi, chắc hôm nay không về đâu."

Lạc Diệc Thành thở phào một hơi, "Vậy thì em nghỉ sớm một chút đi, em vất vả rồi."

"Anh nói gì khách khí vậy, không phải chúng ta đã kết hôn sao?"

Lạc Diệc Thành khẽ giật mình, đúng vậy, bọn hắn đã kết hôn rồi. Nhưng hiện tại, hắn lại muốn ly hôn.

Ngày thứ hai, Tiền Bối Bối vẫn gặp Lạc Diệc Thành ở nhà xe như cũ, nhìn thấy vẻ im lặng của Lạc Diệc Thành, cô ta liền biết rằng nhất định anh ấy lại không thành công.

"Diệc Thành, hôm nay anh chưa nói chuyện ly hôn với Cô Đường sao?"

"Bối Bối, chờ thêm một thời gian nữa, nhất định anh sẽ xử lý tốt."

Trong lòng Tiền Bối Bối không hề vui vẻ, nhưng cô ta không muốn gây sự với Lạc Diệc Thành.

"Được rồi, em lại chờ thêm một thời gian nữa, tối đa một tháng. Diệc Thành, nhiều nhất em sẽ chờ một tháng. Một tháng hẳn là anh có thể chuẩn bị xong rồi chứ?"

"Ừm."

Lạc Diệc Thành hạ quyết tâm, trong vòng một tháng nhất định phải ly hôn.

Thời gian thoáng một cái đã qua, đã nửa tháng.

Rõ ràng hắn ta có cơ hội ở riêng với Đường Quả, nhưng mỗi một lần Lạc Diệc Thành đều không thành công mở miệng được. Ngày hôm sau nhìn thấy khuôn mặt ấm ức của Tiền Bối Bối, trong lòng của hắn áy náy vô cùng.

Rõ ràng hắn ta không yêu Đường Quả, như vì sao lại không mở miệng được đây? Có lẽ do Tiểu Quả là một người quá tốt.

Nửa tháng sau, Tiền Bối Bối nhìn thấy Lạc Diệc Thành vẫn im lặng, cô ta ấm ức nói, "Diệc Thành, đã sắp hai tháng rồi."

"Bối Bối, anh..."

Tiền Bối Bối nắm lấy tay Lạc Diệc Thành đặt lên bụng của mình, cô ta nâng cằm lên, "Diệc Thành, lần này anh nhất định phải ly hôn, em đã mang thai rồi."

Lạc Diệc Thành kinh ngạc, trong lòng vừa vui vẻ vừa khẩn trương. Hắn nhớ tới đây là con của mình và người phụ nữ mình thích thì vui sướng chiếm hơn một nửa. Hắn thận trọng an ủi Tiền Bối Bối, "Hôm nay anh sẽ về nói chuyện ly hôn với Tiểu Quả."

"Diệc Thành, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, em có thể đợi, nhưng con thì không đợi được. Nếu như anh lại không hạ quyết tâm được, để con trở thành con riêng, thậm chí phải sống cuộc sống không có ba, vậy thì không bằng để em bỏ nó đi."

Tiền Bối Bối nghiêm túc, cô ta rơi nước mắt, "Em hoàn toàn không có chuẩn bị, cứ như vậy một lần đã có con rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio