Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương ():
Mọi người yên lặng ăn bữa sáng, ăn xong thì chồng chị cả Lạc phải đi làm, hai đứa con trai cũng phải đi học.
Mẹ Lạc và chị cả Lạc cũng không ra ngoài đi chơi, chỉ canh giữ ở trong phòng, xem kịch trên tivi với Đường Quả.
Hôm qua đã nói nhiều như vậy, giờ mẹ Lạc cũng không còn gì để nói. Là con trai tốt của bà muốn ly hôn, bà có thể nói gì với Đường Quả đây?
Lạc Diệc Thành muốn ly hôn rồi, bà cũng không thể hy vọng xa vời rằng con gái nhà người ta không đi được đúng không? Đường Quả là một cô gái tốt, da mặt không dày như vậy. Muốn trách, chỉ có thể trách Lạc Diệc Thành không biết trân trọng.
"Dì, dì muốn ra ngoài chơi thì ra ngoài đi, con đã đồng ý với dì là mấy ngày nay sẽ không đi."
Mẹ Lạc lắc đầu, "Không đi, giờ dì chỉ muốn ở bên cạnh con nhiều hơn, sau nay không biết có còn cơ hội thế hay không nữa."
"Cơ hội như vậy còn rất nhiều, chúng ta đều ở cùng một thành phố, muốn gặp mặt không phải là rất dễ dàng sao?"
Dễ thì đúng là dễ, nhưng không giống như trước kia rồi.
Trong lòng mẹ Lạc nghĩ, một cô gái tốt như vậy, nhà ai cũng đều muốn có.
Sau này mỗi lần nhắc đến Đường Quả, bà không thể nói đây là cô con dâu tốt của bà nữa rồi. Có thể sẽ có một người khác ở trước mặt bà nói muốn cảm tạ Lạc Diệc Thành nhà bà, cảm ơn hắn ta đã đưa đến một người con dâu tốt như vậy đến nhà bọn họ.
Vừa nghĩ đến cảnh kia, bà sợ là mình sẽ bị tắc nghẽn cơ tim mà chết.
"Sau này con sẽ thường xuyên đến thăm dì," Đường Quả nói, "Nếu tương lai Lạc Diệc Thành kết hôn với cô gái mà anh ấy thích, vậy thì con sẽ ít đến hơn. Nếu dì muốn nói chuyện phiếm với con thì có thể đến tiệm của con nhé."
Hốc mắt mẹ Lạc nóng lên, "Không ai sánh bằng Tiểu Quả hết. Lạc Diệc Thành chính là một tên khốn mà."
Buổi trưa, Tiền Bối Bối và Lạc Diệc Thành gặp mặt, hai người lén lút gặp mặt ở bãi đỗ xe dưới đất.
"Diệc Thành, anh nói rồi sao?"
Tiền Bối Bối bởi vì gấp rút muốn biết kết quả, nên cô ta đã bỏ qua vẻ mặt hơi khó xử của Lạc Diệc Thành, chỉ ôm eo của hắn ta, "Anh và Cô Đường nói chuyện ly hôn rồi sao?"
"Nói rồi." Lạc Diệc Thành nghĩ đến cảnh tối hôm qua, hắn ta hít một tiếng, "Cô ấy đồng ý, lúc đầu bọn anh muốn âm thầm ly hôn trước, không nghĩ tới mẹ anh nửa đêm lại trở về."
Trong lòng Tiền Bối Bối có chút không ổn, "Cho nên không ly hôn được?"
"Ly hôn được, Tiểu Quả đã ký vào bản thỏa thuận ly hôn, ngày khác bọn anh đi làm thủ tục là được. Vì tương lai của chúng ta, mặc kệ mẹ anh nói gì, anh cũng đều không thỏa hiệp."
Nghe Lạc Diệc Thành nói như vậy, Tiền Bối Bối thở phào một hơi, "Diệc Thành, anh thật tốt."
"Diệc Thành, cuối cùng chúng ta cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi, chờ anh và Cô Đường làm giấy ly hôn xong thì chúng ta có thể kết hôn được không? Lần trước vì mẹ em mà chúng ta tách ra lâu như vậy, hôn lễ lần này nhất định phải làm thật náo nhiệt."
Tiền Bối Bối tựa vào ngực Lạc Diệc Thành, cô ta kể về tưởng tượng tương lai tốt đẹp của bọn họ, đột nhiên phát hiện rằng Lạc Diệc Thành không vui như trong tưởng tượng, ngược lại rất trầm mặc.
"Diệc Thành, anh làm sao thế? Chúng ta có thể ở bên nhau, chẳng lẽ anh không vui sao?"
"Không phải", Lạc Diệc Thành nắm chặt tay Tiền Bối Bối, lại sờ lên gương mặt của cô ta, "Bối Bối, tạm thời chúng ta không thể tổ chức hôn lễ."
Tiền Bối Bối không vui, "Anh và Cô Đường đã ly hôn rồi, vì sao chúng ta không thể tổ chức hôn lễ?"
"Anh đoán là mẹ anh sẽ không đồng ý." Lạc Diệc Thành nói lời thật lòng, "Bây giờ bà cực kỳ không hài lòng với việc anh và Tiểu Quả ly hôn, vì cho bà thấy thái độ của anh, tối hôm qua anh còn quỳ ở cổng cả một đêm."
=====
Chương ():
"Nếu như anh vừa ly hôn lại kết hôn với em, còn tổ chức hôn lễ, mẹ anh chắc chắn sẽ làm loạn. Nhất định bà sẽ cho rằng anh và Tiểu Quả ly hôn là bởi vì em, sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em."
Lạc Diệc Thành ôm Tiền Bối Bối, thấp giọng nói, "Bối Bối, bây giờ em có con rồi, nếu như bị mẹ anh hiểu lầm thì nhất định sẽ sống không thoải mái. Anh dự tính là trước tiên sẽ mua một ngôi nhà chỉ thuộc về hai người chúng ta, để em an tâm ở nhà dưỡng thai. Chờ đến khi sinh con ra thì mẹ anh hẳn cũng đã quên chuyện của Tiểu Quả rồi. Giờ mẹ anh cực kỳ muốn ôm cháu trai, đến lúc đó lại thuận tiện tổ chức hôn lễ, bà hẳn sẽ không phản đối."
Trong lòng Tiền Bối Bối không dễ chịu lắm, nhưng cô ta cảm thấy Lạc Diệc Thành nói cũng có lý.
Nếu Lạc Diệc Thành vừa ly hôn mà bọn hắn lại kết hôn ngay, chuyện này truyền ra cũng không dễ nghe.
"Được rồi, vậy em sẽ an tâm dưỡng thai, chờ sinh con ra rồi nói. Nhưng trước khi con được sinh ra, chúng ta cần phải đi đăng ký kết hôn."
"Ừm, đây là chuyện chắc chắn rồi."
Tiền Bối Bối nhìn thấy Lạc Diệc Thành đồng ý sảng khoái như vậy thì trong lòng thoải mái hơn nhiều, cô ta lại hỏi, "Vậy lúc nào anh và Cô Đường đi làm thủ tục?"
"Trong hai ngày này đi, chờ lúc mẹ anh không chú ý thì anh sẽ đi làm với cô ấy."
"Vậy thì làm thủ tục xong, chúng ta sẽ đi xem nhà?"
"Ừm."
Hai ngày sau, mẹ Lạc có người hẹn nên không thể không ra ngoài. Nhân lúc này, Lạc Diệc Thành hẹn Đường Quả ra ngoài làm giấy ly hôn.
Đường Quả đương nhiên đồng ý, lúc mà cô cầm giấy ly hôn, cô hỏi Lạc Diệc Thành, "Diệc Thành, anh với em ly hôn thật sự là vì không có cách nào sinh ra tình cảm với em, chứ không có nguyên nhân khác sao?"
"Đương nhiên." Ánh mắt Lạc Diệc Thành trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào Đường Quả.
Cô cười một tiếng, "Được rồi, nếu như là lý do này, vậy thì em chấp nhận. Diệc Thành, có rất nhiều chuyện, một khi đã xảy ra là không thể quay lại được nữa. Mỗi lần mà anh muốn đưa ra quyết định gì thì nhất định phải nghĩ rõ ràng. Từ hôm nay trở đi, anh và em đã không có liên quan gì về tình cảm nữa. Mối liên hệ duy nhất cũng chỉ có công ty mà thôi."
"Tiểu Quả, nếu như em cảm thấy không thoải mái thì có thể đưa ra những yêu cầu khác, tôi đều có thể làm được."
Đường Quả nhìn Lạc Diệc Thành một cái, "Lúc trước quả thật là em rất thích anh, em tưởng rằng thời gian sẽ thay đổi tất cả, chúng ta có thể tiếp tục. Bây giờ anh cũng đã nói như vậy, em cũng cần biết tự trọng, không cần thiết lại tiếp tục níu kéo."
"Được rồi, anh cũng đã nói như thế, vậy em đây sẽ không khách khí", Đường Quả dừng một chút rồi nói, "Dựa theo cổ phần của công ty, em hẳn là cổ đông lớn nhất đúng không?"
"Đúng vậy, nếu như Tiểu Quả muốn nắm quyền quản lý công ty, tôi không có ý kiến, tôi cũng có thể rời khỏi công ty ngay." Hắn ta tự thấy được trong chuyện này là mình có lỗi với Đường Quả.
Đường Quả lắc đầu, "Không cần đâu, công ty vẫn do anh quản lý, em có cổ phần là đủ rồi, em không có nhiều sức lực như vậy để quản lý công ty. Em chỉ có một yêu cầu duy nhất, em hi vọng anh có thể làm việc, quản lý công ty thật tốt, kiếm nhiều tiền cho em là được."
"Được, nhất định tôi sẽ cố gắng kiếm tiền."
Đường Quả cầm % cổ phần của công ty, trong lòng cô vô cùng vui sướng. Nhất là khi cô nghĩ đến tuổi già còn có một đầu trâu không biết nghỉ ngơi làm công cho cô thì tâm trạng càng tốt hơn.
Tiền Bối Bối trong tương lai thành bà Lạc, trước mặt mọi người thì nở mày nở mặt, nhưng sau lưng thì ai biết. Lạc Diệc Thành vất vả hơn nửa đời người, đến cuối cùng phần lớn tiền đều vào túi của cô và hai người anh trai của cô. Nếu cô ta biết chuyện này thì không biết có bị tức chết hay không nữa.
"Người phụ nữ không có được tình yêu, sau này trong mắt chỉ có tiền."
Ánh mắt Đường Quả yếu ớt nhìn qua Lạc Diệc Thành, "Diệc Thành, anh không thể cho em được tình yêu, em hi vọng anh có thể kiếm thêm cho em ít tiền, em chỉ có yêu cầu này, có được không?"
=====
Chương ():
"Đương nhiên có thể, Tiểu Quả, tôi nhất định sẽ làm cho công ty càng ngày càng phát triển, cam đoan rằng cả đời này em sẽ càng ngày càng giàu, trở thành người giàu nhất cả nước, thậm chí là cả thế giới."
Nghe được rằng Đường Quả chỉ cần hắn ta cố gắng kiếm tiền, sự áy náy lòng hắn ta càng ngày càng nhiều. Bất kể như thế nào, đều là hắn ta có lỗi với cô gái ngốc này.
Nghe Đường Quả nói trong mắt cô chỉ có tiền, trong lòng của hắn vô cùng khó chịu. Hắn không nói gì nữa, cô nhất định sẽ tìm được một người đàn ông đối xử với cô tốt hơn, gặp được Lạc Diệc Thành hắn là do cô quá xui xẻo.
Cũng vì hắn do dự nên mới khiến cô không tin vào tình yêu nữa, trong mắt chỉ có tiền.
Hắn không cho cô tình yêu được, cũng không có cách nào tiếp tục sống với cô. Nếu như cô đã muốn tiền, vậy thì hắn sẽ dùng thời gian cả một đời để cố gắng làm việc, làm cho công ty càng ngày càng phát triển, tranh thủ kiếm thêm cho cô càng nhiều tiền.
Hệ thống: Đây thật đúng là cam tâm tình nguyện làm trâu mà. Không thể không nói, chiêu này của ký chủ đại đại thật cao minh.
Lạc Diệc Thành tự nguyện trở thành máy kiếm tiền, ký chủ đại đại không dây dưa với hắn nữa, còn đồng ý ly hôn rất thoải mái. Sau này ký chủ đại đại có thể nằm kiếm tiền.
Nhìn như không có gì, nhưng trên thực tế, chuyện này sẽ khiến cho Lạc Diệc Thành áy náy cả một đời.
Tương lai nếu Tiền Bối Bối có ý kiến với chuyện này, Lạc Diệc Thành nhất định sẽ nói, "Bối Bối, anh đã cho em tất cả tình yêu, Tiểu Quả giúp anh nhiều như vậy, vì anh nỗ lực nhiều như vậy, còn dùng thời gian ba năm quý báu nhất để chờ anh. Nhưng anh vẫn không quên được em, anh đã phụ cô ấy. Cô ấy đã tác thành cho chúng ta, anh nhất định phải dùng tâm huyết cả đời để cống hiến cho công ty, kiếm cho cô ấy thêm ít tiền. Bối Bối, anh hi vọng em có thể hiểu được anh, người anh yêu chỉ có em, nên anh chỉ có thể dùng tiền - thứ "tục vật" này để đền bù cho Tiểu Quả."
Nghe được những lời như vậy, Tiền Bối Bối sẽ không có cơ hội để phản bác.
Cô ta cũng không thể nói rằng em cũng muốn thứ "tục vật" là tiền này, nói vậy không phải là đang đánh vào mặt của Lạc Diệc Thành và của chính cô ta sao?
Nghĩ đến việc Tiền Bối Bối sẽ tức đến đau ngực, hệ thống âm thầm vui vẻ vô cùng.
"Được, em tin tưởng anh, về mặt công việc, Diệc Thành anh mãi mãi là người lợi hại nhất."
Đã như vậy rồi mà Đường Quả còn khích lệ hắn, trong lòng của Lạc Diệc Thành buồn bã hơn, "Xin lỗi."
"Không cần phải nói xin lỗi nữa, anh đã không yêu em, giờ buông tay là đúng." Đường Quả phất phất tay với Lạc Diệc Thành, "Được rồi, em đi đây, em còn phải đi xem cửa hàng của em nữa, hi vọng những cửa hàng này có thể mang đến cho em nhiều lợi ích."
Lạc Diệc Thành đưa mắt nhìn Đường Quả lái xe rời đi, hai tay nắm chặt lại.
Trong đôi mắt của hắn ta hiện lên mấy phần bi thương, là chính tay hắn đã bức một cô gái vốn lương thiện thành như thế, cả quãng đời còn lại chỉ nguyện chung sống với tiền.
Thế nhưng trừ cố gắng kiếm tiền, hắn còn có thể làm gì cho cô ấy nữa đây?
Lạc Diệc Thành mang theo tâm trạng nặng nề rời đi. Không lâu sau, hắn ta nhận được điện thoại của Tiền Bối Bối, hỏi hắn đã làm xong giấy ly hôn chưa.
Đây là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy có phần bực bội với giọng nói gấp gáp hỏi thăm của Tiền Bối Bối, "Làm xong rồi." Giọng nói có chút lạnh, nhưng Tiền Bối Bối không nghe được, cô ta chỉ biết rằng bây giờ Lạc Diệc Thành là người độc thân, bọn hắn có thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Không lâu sau, Đường Quả nhận điện thoại của hai người anh trai, nghe thấy giọng nói tức giận của họ, cô trấn an, "Anh cả anh hai, hai người không cần phải gấp, dù sao thì em cũng không thích hắn ta, ly hôn thì ly hôn thôi, tài sản dưới danh nghĩa của em một phần hắn cũng không lấy được, em còn lấy được thêm sáu phần tài sản trong tay hắn ta."
"Sáu phần sao đủ chứ?" Đường Minh không vui nói, "Tiểu Quả, em biết tên kia vì sao lại ly hôn với em không?"
"Hắn ta và Tiền Bối Bối kia lại ở bên nhau, hai người bọn họ còn có một đứa bé, đây rõ ràng là cắm sừng em, phải cho hắn ta trắng tay mới được."
=====
Mai là chương rồi, nhanh thật đấy ~~
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ trong suốt thời gian qua. Iu thương.