Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương ():
"Hẳn cô ấy nghĩ có thể từ từ cùng Diệc Thành nhà các người phát triển tình cảm, không nghĩ tới rằng đã dùng ba năm nhưng vẫn bị tổn thương."
Mẹ Lạc nghe xong tất cả, lúc về biệt thự đã có chút mờ mịt.
Rất nhiều ngày trước, người nhà họ Đường đã đến đón Đường Quả về.
Bà vậy mà lại không biết hóa ra Diệc Thành và Tiểu Quả kết hôn là do chuyện như vậy. Bà cảm thấy có chút bi ai, con trai của bà thật đúng là ngốc? Là do bà không có dạy tốt, người tốt như vậy cũng không biết giữ lại, cũng không xứng để giữ lại.
...
"Luật sư Cổ, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, thật ra tôi đã không hứng thú với những tin tức này nữa." Đường Quả múc kem trong ly, từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn, "Bây giờ nhà họ Lạc thế nào không liên quan gì với tôi cả."
Cổ Diệp mỉm cười, "Cái này coi như tôi tặng cho cô." Anh nhìn ly kem đã sắp thấy đáy, "Cô Đường, con gái vẫn nên ăn ít loại đồ lạnh như kem này, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe."
"Tôi mà không có thì sao ăn được chứ, đây không phải do Luật sư Cổ rất nhiệt tình, mỗi lần hẹn tôi ra ngoài đều sẽ mua cho tôi một phần sao?" Đường Quả mỉm cười nói.
Cổ Diệp thấy nụ cười này trong lòng hơi rung động, cô cười lên thật quá đẹp mà.
Đây chính là cô vợ trẻ tương lai của anh, thật xinh đẹp, thật đáng yêu. Cái gì cũng tốt cả, chỉ là rất khó theo đuổi! Cô luôn thích đánh lạc hướng anh, để anh không có cơ hội để bày tỏ một lần.
"Cô Đường."
"Sao vậy? Luật sư Cổ, bây giờ tôi là người độc thân, anh cũng không cần thiết chào hàng nghiệp vụ gì với tôi."
"Không phải, Cô Đường, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cô."
Đường Quả dừng động tác, ánh mắt nhìn kỹ vào Cổ Diệp, "Chuyện gì? Dáng vẻ này của Luật sư Cổ vẫn khiến cho tôi cảm thấy anh muốn chào hàng thứ gì đó với tôi."
"Đúng, lần này tôi cũng muốn đề cử với Cô Đường một loại gói dịch vụ độc nhất vô nhị." Biểu cảm của Cổ Diệp nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, nếu cẩn thận quan sát thì còn có thể cảm giác được anh rất khẩn trương.
Đường Quả cười nhẹ một tiếng, "Quả nhiên là Luật sư Cổ, lúc nào cũng sẽ không quên kéo nghiệp vụ, được rồi, tôi nghe thử chút về gói dịch vụ mà anh muốn chào hàng với tôi đi. Chẳng qua Luật sư Cổ à, hẳn anh hiểu rõ rằng bây giờ tôi căn bản không cần gói dịch vụ gì."
"Không, Cô Đường, cô cần."
Đường Quả buông thìa xuống, nhẹ giương cằm lên, cô nhìn thẳng vào Cổ Diệp, "Được rồi, Luật sư Cổ, bây giờ là thời gian chào hàng của anh, năm phút."
Khóe miệng của Cổ Diệp khóe miệng co quắp một chút, người phụ nữ này đúng là quyến rũ anh mà.
Anh ho nhẹ một tiếng, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng vào Đường Quả, dáng vẻ nghiêm túc chưa từng có.
"Cô Đường, gói dịch vụ mà lần này tôi muốn chào hàng với cô là một thứ độc nhất vô nhị. Cô không cần phải trả một đồng nào, cũng không cần tốn hao tinh lực gì cả, càng không cần lo lắng chất lượng sẽ xảy ra vấn đề. Bởi vì, quy cách của gói dịch vụ này là vì cô mà chế."
Đường Quả nhướn mày lên, trong lòng cười chết.
Hệ thống: Nó cũng cười chết.
"Gói dịch vụ này tên gọi Cổ Diệp, là người độc nhất vô nhị trên thế giới này, việc duy nhất mà Cô Đường cần làm là nhận lấy."
"Anh ấy biết làm cơm, biết làm việc nhà, biết kiếm tiền, đẹp trai, biết dỗ ngon dỗ ngọt, kể chuyện cười để cô vui vẻ." Cổ Diệp nhìn thấy Đường Quả đang mỉm cười, tiếp tục nói, "Anh ấy rất trung thành, chỉ trung thành với một mình cô, chỉ cần cô bằng lòng thì anh ấy vĩnh viễn sẽ không phản bội cô, vĩnh viễn đứng bên cạnh cô, bảo hộ cô, che chở cho cô, cho dù thứ cô muốn là sao trên trời, anh ấy cũng sẽ vì cô mà hái xuống."
=====
Chương ():
"Đương nhiên, anh ấy còn biết làm kem ly, có thể làm đủ loại hương vị. Sau này dù nửa đêm cô muốn ăn thì anh ấy cũng sẽ làm cho cô."
"Cô Đường, tên của gói dịch vụ này cũng có thể gọi là bạn trai toàn năng, là thứ mà cô xứng đáng có được, suốt đời không xấu, anh ấy chỉ rung động vì cô."
Nói xong, sau lưng Cổ Diệp đầy mồ hôi lạnh, đúng là khẩn trương hơn lúc anh ra toà án. Quả nhiên, người phụ nữ này mới là vấn đề khó khăn lớn nhất kiếp này của anh.
Càng đáng sợ hơn chính là, sau khi anh nói xong cô còn cười tủm tỉm, biểu cảm không giống như suy nghĩ của anh.
"Cho nên, gói dịch vụ lần này thật ra chính là Luật sư Cổ tự tiến cử mình sao?" Sau một lúc, rốt cuộc Đường Quả mở miệng hỏi.
Cổ Diệp thở ra một hơi, vội vàng trả lời, "Đúng vậy, chính là tôi tự tiến cử, tôi hâm mộ Cô Đường đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội bày tỏ tâm ý của mình. Cô Đường, không biết cô có bằng lòng cho tôi một cơ hội hay không. Cổ Diệp tôi một khi đã quyết định, đã nói thì nhất định sẽ làm. Nếu như cô cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không phụ cô, sẽ phụ trách với cô cả một đời."
"Luật sư Cổ tự tiến cử rất thành tâm," Đường Quả giương khóe môi lên, "Nhưng bây giờ tôi vừa trở lại là người độc thân, còn chưa muốn nói chuyện yêu đương, đoạn tình cảm lúc trước đã tạo ra bóng ma tâm lý cho tôi rồi, bây giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống tự do tự tại."
"Vả lại, bây giờ chuyện tôi muốn làm nhất là kiếm tiền."
"Tôi biết kiếm mà." Cổ Diệp vội vàng nói, "Sau này, tiền của tôi đều là của cô." Nhìn thấy dáng vẻ cười mị mị của Đường Quả, anh tiếp tục tiến lên, "Của cô vẫn là của cô, tôi cũng là của cô, mọi thứ của tôi đều của cô."
Hệ thống: Cười chết nó. Tên Cổ keo kiệt này thật đúng là biết lựa gió phất cờ mà.
Đường Quả đỡ cằm, giương mí mắt, "Nhưng bây giờ tôi còn chưa muốn yêu đương đâu."
"Không sao cả, tôi sẽ chờ đến lúc cô muốn yêu đương." Cổ Diệp đã quyết định rằng kiếp này không theo đuổi được cô thì anh sẽ không bỏ qua.
Đường Quả cười nói, "Luật sư Cổ đã có lòng thành như vậy, được anh bày tỏ như vậy thì tôi cũng không thể trực tiếp cự tuyệt rồi, nếu anh muốn đợi thì tôi sẽ không xen vào, được không?"
Trong lòng Cổ Diệp vui mừng, sao mà anh không hiểu rằng đây là cô đang cho anh cơ hội chứ.
"Ừm, tôi sẽ cho em thấy được thành ý của mình."
Đường Quả đứng lên, "Chuyện của nhà họ Lạc tôi đã không còn hứng thú, Luật sư Cổ không cần nói chuyện của nhà bọn họ cho tôi nữa."
"Giày vò ba năm, tôi cũng thấy hơi mệt mỏi rồi, gần đây tôi định đi du lịch giải sầu một chút."
Biểu cảm của Cổ Diệp hơi dao động, anh hỏi thăm, "Cô Đường đi một mình sao?"
"Không, tôi sẽ thuê vệ sĩ và trợ lý." Đường Quả cười tươi, "Tôi có tiền, dù không làm việc thì cũng sẽ có người ngày ngày ra sức kiếm tiền cho tôi."
Lúc nghe những lời này, Cổ Diệp nhớ tới Lạc Diệc Thành mỗi ngày đều làm việc rất vất vả, anh rất tán thành, con trâu này còn phải kiếm tiền cho cô vợ của anh cả đời nữa.
Cô vợ trẻ đúng là vô cùng thông minh, biện pháp như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, mấu chốt là con trâu này cam tâm tình nguyện làm.
Đường Quả muốn đi du lịch, người nhà họ Đường biết, họ không yên lòng về cô. Cô nói mình muốn tìm vệ sĩ và trợ lý, lúc ấy bố Đường mẹ Đường đứng ra nhận chuyện này, tỏ vẻ rằng họ muốn tự mình tuyển người.
Ba ngày sau, hai người nói với Đường Quả rằng đã tìm được người thích hợp, trong lời nói còn khen không dứt miệng, nói rằng người ta một người bằng mười người.
Người này công phu quyền cước không tệ, cao lớn mạnh mẽ, lại còn nhanh nhẹn. Biết nấu cơm, nói chuyện rất dễ nghe, thậm chí là biết được nhiều thứ tiếng.
Người này hoàn toàn có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của con gái cưng của họ, đối phương còn có các giấy chứng nhận chuyên môn, có kinh nghiệm đi du lịch nhiều nước, họ rất yên tâm.
=====
Chương ():
Đường Quả cảm thấy không có vấn đề gì nên đồng ý.
Lúc mẹ Đường bố Đường mời người vệ sĩ kiêm trợ lý đến, nhìn thấy là Cổ Diệp thì hệ thống cười đến số liệu tán loạn.
Nó biết ngay mà, được nhiều người khen như vậy rất có vấn đề.
Lúc Đường Quả nhìn thấy Cổ Diệp thì chỉ hơi sửng sốt, cũng không thấy ngoài ý muốn.
"Bố mẹ, anh ấy không phải là Luật sư Cổ sao?"
"Không sai, là Luật sư Cổ." Mẹ Đường cười nói, "Luật sư Cổ đúng là không tệ, tuy rằng danh tiếng hơi kém nhưng có rất nhiều chuyện chúng ta đều nhờ Luật sư Cổ xử lý giúp. Tiểu Quả, có phải là con có thành kiến gì với Luật sư Cổ hay không?"
"Mấy năm này, chúng ta cũng có qua lại với Luật sư Cổ, cậu ấy tuyệt đối không phải là loại người trong lời đồn." Bố Đường cũng nói.
Đường Minh và Đường Phong cũng gật đầu, "Có đôi khi Luật sư Cổ vẫn rất tốt, em gái, em cứ yên tâm đi. Tìm những người không quen biết khác chúng ta cũng không yên tâm, tìm Luật sư Cổ thì chúng ta yên tâm hơn nhiều."
Tuy rằng Cổ Diệp hơi keo kiệt, nhưng làm việc đàng hoàng. Vả lại, anh chỉ nhận người thuê đầu tiên, ở mặt này vẫn vô cùng giữ chữ tín.
"Đương nhiên, em gái, nếu như em không hài lòng, chúng ta thay người khác."
Mặc dù người nhà họ Đường đều cảm thấy Cổ Diệp không tệ, nhưng nếu như cục cưng của của họ không thích thì thay người.
Họ cũng không cho rằng, Cổ Diệp nhận chuyện này có vấn đề gì. Bởi vì trong mắt của họ, Cổ Diệp chính là một người có tiền là kiếm, nhất định sẽ không bỏ qua .
Tuy rằng người ta khá keo kiệt, nhưng làm việc rất ổn thỏa. Họ đưa ra giá cao như vậy, Cổ Diệp đến nhận cũng không có gì lạ hết.
Hơn nữa trong ba năm này, thỉnh thoảng mẹ Đường bố Đường sẽ thuê Cổ Diệp làm vài chuyện, người ta quả thật có thể xử lý mọi chuyện rất tốt. Trừ thanh danh hơi khó nghe, có chút keo kiệt như trong lời đồn thì quả thật là một người không tệ.
Hơn nữa họ cũng không cảm thấy rằng người này quá keo kiệt, họ nghĩ Luật sư Cổ đối xử cũng tùy người.
Họ hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc Cổ Diệp sẽ có tâm tư khác, ví dụ như, cướp đi cục cưng của họ.
Đường Quả khoanh tay đến trước mặt Cổ Diệp, cô cười tủm tỉm hỏi thăm, "Được rồi, vậy thì chọn Luật sư Cổ đi, chẳng qua con người của tôi rất phiền phức, cũng rất lười. Luật sư Cổ đã nhận việc này, vậy thì không được phép chê bai tôi phiền phức."
"Sẽ không đâu." Trong mắt Cổ Diệp tựa như có niềm vui đang nhảy nhót, không phiền phức một chút nào, chuyện của cô vợ trẻ chính là chuyện của anh.
Nếu không phải sợ người nhà họ Đường hoài nghi, anh còn muốn làm việc này miễn phí.
Làm vệ sĩ kiêm trợ lý của cô vợ trẻ không phải là chuyện nên làm hay sao? Còn cần tiền làm gì.
Anh keo kiệt với cả mọi người, nhưng hào phóng với cô vợ trẻ. Cả người của anh đều là của cô vợ trẻ, còn có gì không thể cho cô chứ?
Ngày thứ hai, Đường Quả cùng trợ lý toàn năng Cổ Diệp bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới.
Đầu tiên bọn họ đến bờ biển, Cổ Diệp thuê một căn nhà, làm hải sản cho Đường Quả ăn. Ban ngày, anh làm thợ quay phim, giúp cô chụp đủ loại ảnh đẹp.
Họ lại đi đến nơi có núi, ngọn núi đó rất cao. Lúc đi được một nửa, Cổ Diệp đề nghị, "Hay là để tôi cõng em đi. Con đường núi này rất khó đi, ngày mai sẽ đau chân."
"Luật sư Cổ, anh thật sự xem mình là trâu sao?" Đường Quả cười hỏi.
"Nếu như có thể làm trâu của em, vậy tôi cam tâm tình nguyện." Cổ Diệp nói lời thật lòng, trong lòng âm thầm nói, nếu anh là trâu, vậy thì cô vợ trẻ chính là mảnh đất khó cày nhất.
Đường Quả lắc đầu, vươn tay, "Nắm tay tôi đi, cõng tôi rồi còn phải leo núi, nửa đường anh mệt chết thì tôi còn phải tìm cách đưa anh xuống dưới nữa."