Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương ():
"Xin nhớ kỹ cho, mấy người đã là người lớn, phải học được cách tự mình giải quyết khó khăn."
Nói xong, bộp một tiếng, Cổ Diệp cúp điện thoại, ôm eo cô vợ trẻ xuống đáy biển chơi. Người trong phòng làm việc nghe âm thanh điện thoại bận thì vẻ mặt đầy đau khổ.
"Sao rồi?"
"Ông chủ hỏi, không có anh ấy, chúng ta có chết hay không, tôi nói sẽ không. Anh ấy còn nói, anh ấy không phải ba của chúng ta, không thể cứ có khó khăn là tìm anh ấy được, còn nói chúng ta đã là người lớn, phải học được cách tự mình giải quyết phiền phức. Oa...... Tôi không muốn làm người lớn đâu."
Các đồng nghiệp: ...Cớ này ông chủ đưa ra hay thật đấy, anh ấy cho rằng bọn họ không xem vòng bạn bè, không biết anh ấy mỗi ngày đều đi chơi với bạn gái xinh đẹp hay sao?
Thấy sắc quên nghĩa, sắc đẹp lầm người, không làm việc đàng hoàng...Có mỹ nhân, quên giang sơn.
Đường Quả sống rất tốt, nhưng Tiền Bối Bối thì không ổn chút nào.
Trong mấy tháng đầu, cô ta không ra khỏi cửa, không nhận điện thoại, nhờ vậy mà tránh được nhiều phiền phức. Nhưng vì cô ta mang thai, lại không đi làm, còn có thêm các chuyện phiền toái, những thứ này làm cho cô ta luôn cảm thấy bất an.
Lúc đầu, mỗi ngày Lạc Diệc Thành còn an ủi, dỗ dành cô ta, nhưng sau này Lạc Diệc Thành làm việc mệt mỏi, vừa về nhà đã ngủ, hai người rất ít khi nói chuyện với nhau.
Chẳng qua mỗi lần cô ta nhắc nhở thì Lạc Diệc Thành sẽ nói xin lỗi cô ta rất nhiều. Trong lòng cô ta cũng thấy an tâm hơn, thấy còn hai tháng nữa là sinh con nên cô ta không khỏi hỏi, lúc nào bọn hắn có thể tổ chức hôn lễ, còn phía mẹ Lạc thế nào rồi.
"Bối Bối, em đừng gấp, mai anh sẽ về bàn với mẹ."
"Được."
Ngày hôm sau, Lạc Diệc Thành về biệt thự mà rất lâu rồi hắn ta chưa quay về.
Mẹ Lạc nhìn thấy hắn ta, nhưng không có ý muốn mắng. Hắn ta nói, "Mẹ, Bối Bối còn hai tháng nữa là sinh rồi."
"Mẹ biết, mẹ cũng có tính thời gian." Mẹ Lạc mặt không đổi sắc nói, "Sao vậy, hôm nay cuối cùng nhớ mà về nhà rồi sao?"
"Mẹ, mẹ còn đang tức giận sao?"
Mẹ Lạc ngẩng đầu nhìn Lạc Diệc Thành, "Con là con của mẹ, sao mẹ có thể giận con lâu chứ? Nói đi, lần này con trở về là có chuyện gì."
"Mẹ, Bối Bối cũng sắp sinh rồi, mẹ thấy có phải nên bù cho cô ấy một hôn lễ không."
Hôn lễ không có cha mẹ hai bên thì không gọi là hôn lễ. Chỉ cần cha mẹ hai bên có mặt, hắn ta và Bối Bối mới thật sự là kết hôn.
Trong lòng mẹ Lạc cười lạnh, bà nói, "Diệc Thành, con thật sự muốn kết hôn với Tiền Bối Bối sao?"
"Dạ, mẹ, con không thể lại bỏ lỡ cô ấy nữa."
"Diệc Thành à, con đã từng nghĩ rằng thật ra việc các con bỏ lỡ nhau không phải do bất cứ người nào khác, mà là do các con không có đủ lòng tin với đối phương chưa? Nếu như cô ta sớm phản kháng, vậy thì các con đã kết hôn rồi. Nếu như con kiên trì thêm một chút, có lẽ hai đứa cũng sẽ ở bên nhau."
"Con đã biết sai rồi, mẹ, vậy nên con và Bối Bối mới muốn ở bên nhau thêm lần nữa, nhất quyết không rời xa nhau."
Mẹ Lạc thấy Lạc Diệc Thành không hiểu ý của mình thì cũng không khuyên giải nữa, bà nói, "Có thể tổ chức hôn lễ, nhưng, mẹ có điều kiện."
"Mẹ, mẹ nói đi."
Mẹ Lạc hít sâu một hơi, "Ngôi nhà này về sau sẽ do mẹ quản, chờ mẹ qua đời rồi sẽ giao lại cho con."
"Ý của mẹ là..."
"Ý của mẹ chính là quyền quản lý tài chính tạm thời giao cho mẹ, tiền mà con kiếm được trừ số tiền con chi tiêu ra thì còn lại phải giao hết cho mẹ để mẹ phân chia. Mẹ con là người như thế nào, Diệc Thành, chẳng lẽ con còn không rõ sao, sợ mẹ lấy của con sao?"
Mẹ Lạc cười nói, "Mẹ cũng không thiếu tiền, trước kia Tiểu Quả có đưa mẹ đi mua cổ phiếu, đầu tư các loại kiếm được không ít, còn đầu tư ít tiền cho trại nuôi heo của anh rể con, mẹ có cổ phần, không thiếu tiền."
=====
Chương ():
"Diệc Thành, mẹ là muốn tốt cho con, với cái tính kia của người nhà họ Tiền cộng thêm việc Tiền Bối Bối là một người dễ mềm lòng, liệu cô ta có thể bỏ qua việc phụ cấp cho nhà mình không? Nói không chừng vừa mới cưới xong là đòi mua nhà lớn cho em trai cô ta, không chừng sau này con còn phải chịu trách nhiệm với hắn ta đến khi chết nữa."
Thấy Lạc Diệc Thành còn đang do dự, mẹ Lạc lại nói, "Diệc Thành, con đừng quên là thiếu chút nữa con đã mất hết mặt mũi trong hôn lễ năm đó rồi, cuối cùng nếu không phải gặp được một cô gái hiền lành như Tiểu Quả thì liệu con có thể có ngày hôm nay sao?"
"Tiền Bối Bối có lẽ là một cô gái đơn giản, nhưng cô ta dễ mềm lòng, từ chuyện trong hôn lễ lúc trước thì con nên hiểu rõ rằng cô ta rất dễ bị người trong nhà lừa gạt. Có mẹ giúp con quản lý cái nhà này, chờ mẹ mất đi rồi thì người nhà họ Tiền cũng không chen tay được."
"Con thấy mẹ nói có đúng không?"
"Mẹ, con nghe lời mẹ, sau này mọi quyền quản lý tài chính sẽ giao cho mẹ hết."
Lạc Diệc Thành cũng nghĩ đến chuyện trong hôn lễ lúc trước hôn lễ, cho dù hắn ta yêu Tiền Bối Bối, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ tồn tại gút mắc này.
Hắn ta có thể tha thứ cho Tiền Bối Bối, nhưng lại không cách nào quên chuyện người nhà họ Tiền đã làm.
Mẹ Lạc cười, "Vậy được rồi, con tự mình lo liệu chuyện tổ chức hôn lễ lần này đi. Sở thích của những người trẻ tuổi và những người lớn tuổi như mẹ đây không giống nhau. Dù sao thì với địa vị bây giờ của con thì cũng không thể tổ chức hôn lễ quá kém được, tránh bị người khác chê cười."
Về phần Tiền Bối Bối có chấp nhận hay không thì bà không xen vào. Con trai bà đã hồ đồ rồi, bà không thể hồ đồ theo nó.
Bà đã không thể quản được bọn nó có kết hôn hay không, vậy thì bà chỉ có thể quản thật chặt tiền tài của con trai mình, tránh cho nó bị người nhà họ Tiền dỗ lấy mất.
"Đúng rồi, sau này sinh con ra nếu các con không rảnh để chăm sóc thì đưa đến đây để mẹ chăm cho, dù sao mẹ cũng rảnh."
Trong lòng Lạc Diệc Thành vui mừng, đây ý là mẹ hắn ta đã chấp nhận Bối Bối rồi sao?
Trong lòng mẹ Lạc lại nghĩ, đứa bé kia dù gì cũng là con cháu của nhà họ Lạc bà, không thể để Tiền Bối Bối dạy hư nó được, đến lúc đó để nó và nhà họ Tiền cùng nhau lừa gạt tiền của con trai của bà.
Nếu như vậy thì không bằng giữ lại bên người bà, bà sẽ dạy dỗ nó thật tốt, nhất định sẽ không nó trở thành công cụ bị Tiền Bối Bối lợi dụng.
Nhìn bộ dáng của người phụ nữ kia, chỉ chăm chăm vào tình yêu, sợ là không chăm sóc tốt cho con mình.
Tiểu Quả đi rồi, không còn là con dâu tốt của bà nữa, con bé là một người tốt biết bao nhiêu, là bà không có phúc khí này.
Lạc Diệc Thành vô cùng cao hứng về nhà Tiền Bối Bối, nói lại những lời của mẹ Lạc.
Tiền Bối Bối nghe được rằng mẹ Lạc vậy mà bằng lòng giúp cô ta chăm con thì trong lòng khá vui vẻ, cũng cho rằng mẹ Lạc đã chấp nhận cô ta.
Cô ta cũng không định làm một người mẹ toàn thời gian, trong mấy tháng mang thai này, lòng của cô ta vô cùng bất an.
Cô ta đã nghĩ kỹ, chờ sinh con xong sẽ đi làm việc.
"Diệc Thành, em muốn đợi sinh con xong thì sẽ đi làm việc, bây giờ đã có mẹ trông giúp thì em cũng có thể đi làm việc rồi, em đến công ty của anh đi, có được không?"
Lạc Diệc Thành khẽ gật đầu, "Em có thể đến công ty anh, dựa theo năng lực của Bối Bối thì nhất định là rất nhanh sẽ có thể thăng chức."
"Còn muốn thăng chức?" Tiền Bối Bối có chút kỳ quái.
Lạc Diệc Thành trả lời, "Đây là quy định mà lúc trước tất cả các cổ đông của công ty đặt ra, tất cả các thành viên đều có thể tiến cử người mình quen biết đến công ty, kể cả người quản lý là anh. Nhưng mọi người nhất định thông qua kiểm tra năng lực mới có thể đến vị trí mà mình có năng lực đảm nhận."
Thật ra phương án này là do Tiểu Quả nói. Bởi vì người trong thôn nhà họ Lạc đến công ty tương đối nhiều, vì để đảm bảo công bằng với những người khác nên mới đặt ra điều lệ này.
Đối với chuyện này thì tất cả mọi người đều rất vui, ai cũng đều có cơ hội đề cử người có năng lực, công ty không tổn thất gì, các thành viên trong công ty cũng không có ý kiến.