.
Hôm sau, Ninh Lạc nghe được thành viên bộ lạc định ra ngoài, dự định xin đi theo để tìm một chút đồ chỉ có cô ta mới biết.
Hắc Lang đồng ý, Cái Ân, Ngải Mạc và Minh Cửu không yên tâm cũng đi theo.
Vốn dĩ Mễ Nhĩ và Mễ Khắc cũng cần ra ngoài đi săn, nhưng vì có Đường Quả dặn Áo Lỵ, Áo Lỵ yêu cầu cả hai ở nhà với mình một ngày. Hai người thú này nghe lời Áo Lỵ răm rắp, còn nghe lời hơn cả nghe thủ lĩnh, vội vàng xin Hắc Lang cho nghỉ.
Hắc Lang cảm thấy có Cái Ân, Ngải Mạc và Minh Cửu rồi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì, cũng đồng ý.
"Áo Lỵ yêu dấu, không phải nàng muốn chúng ta không làm gì mà ở đây nhìn nàng may quần áo cả ngày đấy chứ?" Mễ Khắc hỏi.
Mễ Nhĩ cũng không nhịn được, lên tiếng, "Tốt xấu gì đi ra ngoài cũng có thể tìm được một ít đồ ăn, mùa đông năm nay mới có thể sống tốt được. Chúng ta còn phải có dự định cho sang năm nữa, biết đâu sang năm sẽ có con." Nói xong, trên mặt chàng là một nụ cười hạnh phúc, rồi bị Áo Lỵ gõ cho một trận.
"Nghĩ gì thế, con con cái gì, A Quả Quả nói ta là công chúa nhỏ, chưa đến lúc sinh con."
"Đúng, Áo Lỵ nói gì cũng đúng."
"Vậy Áo Lỵ, nàng nói đi, vì sao chúng ta phải ở lại?" Mễ Khắc trông chờ hỏi.
Áo Lỵ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Mễ Nhĩ thức thời ra đi ngoài nhìn quanh, rồi quay lại nhỏ giọng nói, "Áo Lỵ, ta xem rồi, không có ai, nàng nói đi."
"Là A Quả Quả. A Quả Quả bảo hôm nay không được ra ngoài."
Hai anh em nhìn nhau, đáy mắt có một chút kinh ngạc. Là A Quả Quả? Là giống cái thích cười hay ngồi trên tảng đá ngoài hang ôm đống quả khô gặm và cũng là bạn thân của Áo Lỵ?
Hai anh em là tộc cáo, không chỉ có sức mạnh mà đầu óc cũng rất thông minh. Cả hai không nghĩ rằng A Quả Quả đang nói bừa. Không cho họ ra ngoài, nhất định là có ý gì đó.
Thấy Áo Lỵ không thèm quan tâm, họ cũng không có dự định nói cho nàng. Áo Lỵ của họ rất đơn thuần, nàng chỉ cần sống vui là được, chuyện phiền não cứ để cho họ.
Nhưng cả hai nghĩ mai cũng không nghĩ ra vì sao Đường Quả lại cản họ ra ngoài.
Chờ đến tận chiều, thành viên bộ lạc lục tục trở về, ai cũng chật vật. Hai anh em nhìn nhau. Có chuyện.
Cả hai vội chạy ra ngoài hỏi thăm rồi mới biết được các thành viên đến một nơi xa lạ, không biết làm sao mà bị lạc nhau.
Ngải Mạc về cùng Minh Cửu, hiện giờ còn nhiều thành viên bao gồm cả thủ lĩnh Hắc Lang vẫn chưa về, Ninh Lạc và Cái Ân cũng thế.
Toàn bộ lạc rơi vào khủng hoảng, kinh hãi nhất là Mễ Nhĩ và Mễ Khắc. Cả hai lui ra khỏi đám người, thấy không ai chú ý mới nhỏ giọng nói chuyện.
"A Quả Quả biết trước?"
"Nếu không phải, sao lại cản chúng ta ra ngoài."
Hai anh em mơ hồ. Dù đầu óc thông minh đến mấy cũng không nghĩ thông.
"Mễ Khắc, Mễ Nhĩ."
Hai người nghe thấy tiếng của Đường Quả, cứng ngắc xoay người lại, thấy chỉ có mình cô, thở ra một hơi. Họ hơi do dự, nhưng không giải được câu đố, trong lòng cứ cảm thấy không thoải mái.
"A Quả Quả." Mễ Khắc mở miệng, "Cô đoán được chuyện hôm nay à?"
Đường Quả vẫy tay với hai anh em, chờ cả hai đến gần rồi mới cao thâm nói, "Hôm qua ta chỉ mơ thấy có tiếng nói rằng phải để cả nhà bạn thân Áo Lỵ của ta ở trong nhà, chuyện khác cũng không biết."
Hệ thống: Ký chủ lại làm thần côn.
"Trừ chuyện này ra, còn một chuyện quan trọng nữa ta muốn nói với hai anh."
.
Thành viên trong bộ lạc vô cùng hoảng hốt. Hắc Lang là dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc, đại tư tế cũng đã ra ngoài rồi, nếu bộ lạc có chuyện, thật không biết làm sao.
Mặt trời lặn, màn đêm cũng dần buông xuống, trong khi các thành viên bộ lạc vẫn còn lo lắng thì Hắc Lang mang theo mấy thành viên bị thương trở về. Hắc Lang nhìn vẫn còn tốt, những người khác bị thương không nặng lắm.
Hắc Lang nghe được Cái Ân và Ninh Lạc vẫn chưa về, sắc mặt vô cùng khó coi. Trời đã tối rồi vậy mà hắn lại dự định ra ngoài tìm tung tích của cả hai.
Ngải Mạc, Minh Cửu và thành viên bộ lạc cũng cảm thấy nhất định phải tìm Ninh Lạc về, Ninh Lạc rất quan trọng, nên đều đồng ý.
Thế ra Hắc Lang mang theo một nhóm người ra ngoài tìm người.
"Đã muộn thế này rồi, thủ lĩnh không sợ có chuyện hả?" Áo Lỵ không nhịn được, "Thú triều mới kết thúc không lâu, hiện tại vẫn đang trong thời gian nguy hiểm, đêm hôm ra ngoài thế này, lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao đây?"
May là Mễ Khắc và Mễ Nhĩ nhìn tương đối gầy yếu nên không bị Hắc Lang chọn trúng.
Áo Lỵ nhớ lại, lúc mình đưa Mễ Khắc và Mễ Nhĩ về khoe với A Quả Quả là cả hai rất mạnh, A Quả Quả có dặn nàng rằng không được để cho Mễ Khắc và Mễ Nhĩ thể hiện sức mạnh ra.
Trước kia không hiểu, hôm nay Mễ Khắc và Mễ Nhĩ không bị Hắc Lang chọn đi tìm người, Áo Lỵ cảm thấy thật may mắn vì đã nhắc nhở cả hai.
Mễ Khắc nói, "Thủ lĩnh có vẻ rất lo cho Ninh Lạc."
"Không chỉ mỗi thủ lĩnh, cả Ngải Mạc lẫn phó thủ lĩnh cũng cực kì lo." Mễ Nhĩ tiếp lời.
Họ nhớ hồi chiều A Quả Quả có họi họ lại, nói mấy lời không thể hiểu được. Nhìn Áo Lỵ thiên chân vô tà, họ cảm giác A Quả Quả coi Áo Lỵ là bạn thân nhất, hẳn là nên tin tưởng.
Nếu như hôm nay không có A Quả Quả nhắc nhở, có thể họ sẽ gặp phải nguy hiểm không lường được. Tóm lại, họ khắc ghi lời A Quả Quả dặn dò, cũng quyết định đến lúc đó thì làm theo.
"Kì thật đấy, Ninh Lạc có gì tốt, ai cũng lo cho cô ta." Áo Lỵ mím môi, "Thậm chí còn bất chấp cả tính mạng. Đúng là đáng ghét y như ngày trước."
Đối mặt với Áo Lỵ nghĩ gì nói nấy thế này, Mễ Khắc và Mễ Nhĩ càng quyết định chôn bí mật với A Quả Quả trong lòng, phòng mang đến phiền phức cho Áo Lỵ.
Bộ lạc ầm ĩ cả đêm, Đường Quả cũng phải dậy giữa chừng rất nhiều lần. Cô ra ngoài hang. Bên ngoài có đốt một đống lửa, người trong bộ lạc ngồi xung quanh.
"Mong là Cái Ân với Ninh Lạc không sao."
"Đúng, Ninh Lạc là giống cái thông minh nhất mà tôi đã từng gặp, đáng tiếc tôi không phải dũng sĩ lợi hại, bằng không cũng muốn thành phối ngẫu của Ninh Lạc."
Đa phần giống đực nghĩ như thế. Hắc Lang không mang bao nhiêu người ra ngoài, khoảng mười ba người, nhưng đã mang hết dũng sĩ mạnh nhất đi.
Người thú giống cái mặc dù cũng nói mong Ninh Lạc bình an trở lại, nhưng thực chất không có chân thành như thế.
"A Quả Quả cũng lo cho Ninh Lạc à?'
Ngải Y thấy Đường Quả đi ra, vội vàng ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Rõ ràng A Quả Quả mới là giống cái thông minh nhất bộ lạc, sao người ta cứ hiểu lầm chứ?"
Đường Quả liếc Ngải Y, rũ mi xuống, khóe miệng xẹt qua một nụ cười lạnh. Bi kịch của A Quả Quả, nàng ta cũng có tham dự, còn có vai trò hết sức quan trọng.
Nhưng cái kết của Ngải Y cũng rất thảm.
.
"A Quả Quả không cảm thấy Ninh Lạc không về được là tốt hơn sao?" Ngải Y vẫn nhỏ giọng, "Sẽ không ai cướp danh tiếng của đằng ấy nữa. Đằng ấy chính là giống cái thông minh nhất bộ lạc."
"Ngải Y, sao đằng ấy có thể nói như thế được?"
Ngải Y không ngờ rằng Đường Quả lại đứng bật dậy, còn tức giận nhìn nàng ta, "Ngải Y, Ninh Lạc còn chưa biết có gặp nguy hiểm hay không đấy. Nàng ấy mang đến nhiều thay đổi cho bộ lạc chúng ta như thế, làm sao đằng ấy có thể nói nàng ấy không về sẽ tốt hơn?"
"Ngải Y, coi như đằng ấy thích Cái Ân, muốn làm phối ngẫu của Cái Ân, cũng không nên độc ác nguyền rủa Ninh Lạc thế chứ?" Vẻ tức giận của Đường Quả hết sức chân thật, các thành viên khác nhìn cô cũng không nghi ngờ gì, đều tức giận nhìn Ngải Y. Ngải Y thật sự nguyền rủa Ninh Lạc không về?
"Tôi... A Quả Quả, đằng ấy..." Ngải Y hơi ngơ ngác, muốn nói vài câu chữa cháy, nhưng Đường Quả không cho nàng ta cơ hội.
"Có phải đằng ấy vừa nói không muốn Ninh Lạc về đúng không?"
Ngải Y cảm thấy tất cả các thành viên đều đang nhìn mình, sắc mặt càng ngày càng hoảng, rõ ràng nàng ta đã nói ra.
Nàng ta thật không ngờ, nói Ninh Lạc không về sẽ khiến A Quả Quả phản ứng lớn như thế. A Quả Quả thật ngu xuẩn, nói lớn vậy, sợ người khác không nghe được à?
"Ninh Lạc dạy đằng ấy làm giày, còn dạy mọi người biết gia vị và rau dại có thể ăn, sao đằng ấy có thể vong ân phụ nghĩa, nguyền rủa nàng ấy lúc này chứ?"
Đường Quả nhìn mọi người xung quanh, lớn tiếng, "Ta tin thành viên bộ lạc Lạp Đa chúng ta có lòng biết ơn. Được ơn nhất định sẽ không quên và không sinh ra suy nghĩ ác độc như thế."
Tất cả gật đầu, vội đáp lại, bọn họ sẽ vô cùng biết ơn, sẽ nhớ Ninh Lạc tốt với bọn họ, tuyệt đối không có suy nghĩ ác độc.
"Ta nghe nói, một khi làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa, thần tiên sẽ xuống trừng phạt nghiêm khắc." Đường Quả ra vẻ thánh tần để cho tất cả tôn kính, không thể không đồng tình, " Ngải Y, ta tin đằng ấy chỉ đơn giản là nhất thời lỡ miệng, không có suy nghĩ quá xấu. Về sau mấy câu ác như thế, không cần phải nói ra. Ninh Lạc có ân với đằng ấy, hi vọng đằng ấy có thể hối cải và thay đổi, không có suy nghĩ ích kỉ như thế, vậy thần tiên mới không xuống phạt đằng ấy."
"Coi như đằng ấy thích Cái Ân, cũng không bởi vì thế mà... ghét Ninh Lạc."
Các thành viên vội vàng hùa theo, "Đúng đúng, Ngải Y, hi vọng cô có thể thành một giống cái hiền lành, không ác độc nguyền rủa Ninh Lạc, nếu không sẽ bị thần tiên trừng phạt."
"Đúng đấy, Ninh Lạc mang lại bao nhiêu lợi ích, còn thay đổi cuộc sống của chúng ta. Ngảy nào chúng ta cũng được ăn canh thịt ngon lành. Ngải Y, chuyện này là cô sai rồi."
Ngải Y đứng ở giữa, nhận đến toàn bộ ánh nhìn chăm chú và lời chỉ trích của tất cả, gương mặt bị đốt đến đỏ bừng.
Nàng ta cắn môi, nhìn mọi người xung quanh, xem ra nàng ta không thể giải thích được. Vấn đề nữa là, những lời kia thật sự là nàng ta nói ra.
A Quả Quả này sao có thể ngu đến thế.
Thật là, biết trước đã không nói.
Còn không bằng một con người ngoài như Ninh Lạc, quá ngu.
Được Quả mặc kệ Ngải Y oán trách trong lòng, nhìn đám người trách móc Ngải Y, tâm tình tốt ghê gớm.
Ngải Y sẽ không dám đến quấy rầy cô nữa. Chỉ cần nàng ta dám đến, cô sẽ giống như hôm nay, lớn tiếng nhắc lại lời của nàng ta.
Quá đã.
.
Sáng hôm sau, Hắc Lang mang theo các thành viên mệt mỏi về bộ lạc.
Mọi người thấy hắn không bị thương, thở phào một hời.
Ninh Lạc và Cái Ân vẫn chưa về, trong lòng bọn họ càng thêm tuyệt vọng.
Nhất là ba giống đực có ý với Ninh Lạc, đều lộ ra vẻ trầm mặc.
"Ta ắn chút rồi bay lên cao đi tìm thử xem." Minh Cửu nói. Hắn thuộc tộc chim ưng, có thể bay rất cao. Hôm qua ra ngoài hắn cũng bay xa, nhưng vì đêm muộn nên có một vài chỗ không nhìn rõ được.
Hắc Lang gật đầu, "Được, một khi có tin nhất định phải nhanh báo cho chúng ta."
Ngải Mạc có hơi ưu sầu, "Hi vọng Cái Ân có thể bảo vệ được Lạc Lạc."
Ba người nhìn nhau, rồi cho ra cùng một suy nghĩ, nếu tất cả cùng bảo vệ Ninh Lạc, chuyện như thế sẽ không xảy ra.
Trước kia Hắc Lang lựa chọn chậm rãi mưu đồ là vì có quan hệ bạn bè với Cái Ân. Giờ Ninh Lạc còn chưa biết có trở về an toàn hay không, nếu có, hắn sẽ không dậm chân tại chỗ nữa mà sẽ nói với Cái Ân rằng mình cũng muốn có Ninh Lạc.
Chỉ khi sắp mất đi rồi mới biết được Ninh Lạc quan trọng thế nào.
Ngải Mạc và Minh Cửu cũng nghĩ như thế.
Xế chiều, Ninh Lạc và Cái Ân trở về, Ninh Lạc còn cõng một người thú giống đực bị thương nặng. Ninh Lạc nhìn vết thương chồng chất trên người người ta, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, còn nắm tay người ta, chạy theo bước chân Cái Ân vào trong bộ lạc.
"Đại tư tế về chưa?"
Ninh Lạc thấy Đường Quả trong đám người, xông lên tóm lấy cô, "A Quả Quả, đại tư tế về chưa? Mau gọi đại tư tế đi. Mau cứu Duy Qua, Duy Qua bị thương nặng lắm, sắp, sắp... Hức, tôi không muốn Duy Qua chết, tôi muốn Duy Qua sống."
Đường Quả không biết xấu hổ, tiếp tục nhai quả khô trong miệng, thở ra một hơi rồi nuốt miếng còn lại.
Sau đó mới lên tiếng, "Đại tư tế vẫn chưa về."
Cô nhìn Duy Quả thê thảm nằm trên ván gỗ, "Nhìn như sắp chết đến nơi rồi." Con rắn thối này là đáng ghét nhất. Trong kịch bản có viết, con rắn này quá thông minh nên mới có thể phá kế hoạch của Ngân Hào, và cũng là nó đánh Ngân Hào trọng thương.
Đường Quả thầm nghĩ, chết mới tốt.
Nhưng hiển nhiên, nam chính cũng có hào quang, dù chỉ là nam chính NP, nhưng cũng không dễ chết thế được.
"Không, Duy Qua sẽ không chết, anh ấy làm sao có thể chết được chứ?" Ninh Lạc đè lên người Duy Qua khóc váng. Đường Quả cũng không thèm nhắc rằng cô ta làm thế sẽ khiến người ta càng bị thương nặng hơn.
Ninh Lạc đau lòng nói với Duy Qua, "Chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ chấp nhận anh, chuyện lúc trước sẽ quên sạch. Duy Qua, anh có đồng ý không?"
Lần này Cái Ân cũng không cản.
Nếu không phải Duy Qua đột nhiên xuất hiện, hắn và Ninh Lạc đã mất mạng.
Duy Qua đánh chết thú hoang, nhưng thú hoang cũng đã cướp đi hơn nửa cái mạng của Duy Qua.
Thành viên bộ lạc nghe chuyện, ban đầu vốn không thích tộc rắn cho lắm, nhưng Duy Qua cứu Ninh Lạc, vậy Duy Qua là dũng sĩ.
"Hay là tìm một ít lá thuốc cho Duy Qua dùng?" Ngải Y nhìn gương mặt đẹp trai của Duy Qua, cho dù trọng thương cũng không lấp được hào quang mạnh mẽ, "Đại tư tế không ở đây, nhưng A Quả Quả vẫn thường xuyên đi hái thuốc với đại tư tế, chắc chắc nàng biết rất nhiều thảo dược."
Ninh Lạc dù biết một ít thảo dược nhưng chỉ là mấy loại đơn giản có thể thanh nhiệt giải độc chẳng hạn. Còn loại thảo dược trị thương, cô ta không hề biết.
.
Ninh Lạc đỏ mắt nhìn chằm chằm Đường Quả, rồi chạy đến trước mặt cô, bộp một tiếng quỳ xuống, "A Quả Quả, cô mau cứu Duy Qua đi. Tôi biết cô không thích tôi, trách tôi cướp đi danh tiếng của cô, nhưng tôi cũng không cố ý. Chỉ cần cô đồng ý cứu Duy Qua, chờ Duy Qua tốt lên rồi, tôi sẽ cùng anh ấy đi."
Cô ta nói xong, ánh mắt tất cả nhìn Đường Quả cũng thay đổi, dường như là cô vì ghét Ninh Lạc nên mới không chọn cứu Duy Qua.
Ngải Y như tìm được cơ hội, "A Quả Quả, không phải đằng ấy nói Ninh Lạc là ân nhân của bộ lạc chúng ta hay sao? Bây giờ nàng đang muốn đằng ấy cứu Duy Qua, đằng ấy nên ra tay đúng không?"
"Thì ta có nói sẽ không giúp đâu?"
Đường Quả liếc Ninh Lạc, kì quái nói, "Cô nghe ai bảo là ta ghét cô?"
"Tôi..." Ninh Lạc lau nước mắt, "Không phải người ta đang đồn hay sao?" Bằng không, vì sao A Quả Quả lại không thích để ý đến cô ta? Nhất định là ghét rồi.
Lúc cô ta chưa đến, A Quả Quả là công chúa nhỏ của bộ lạc. Cô ta đến rồi, hấp dẫn được sự chú ý của nhiều người, A Quả Quả ghét cô ta cũng không kì lạ.
"Ta không có ghét cô."
Sắc mặt Đường Quả không thay đổi, "Muốn ta cứu hắn?"
"Đúng vậy. A Quả Quả, cô có thể giúp tôi không?" Ninh Lạc sốt ruột hỏi.
Đường Quả nhíu mày lại, "Ta không biết nữa. Mặc dù ta đi học theo đại tư tế một thời gian, nhưng hình như não ta không được khôn cho lắm, không thể ngày một ngày hai học được bản lĩnh của đại tư tế. Nếu dễ thế, cả bộ lạc chắc đã sớm học được rồi."
Ninh Lạc cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu Đường Quả không giúp, sẽ không ai có thể cứu Duy Qua.
"A Quả Quả, dù thế nào đi chăng nữa, xin cô xem thử, tận lực cứu Duy Qua."
Đường Quả nghĩ một chút, "Ta sợ ta chữa chết hắn."
"A Quả Quả, tôi tin cô." Ninh Lạc như bắt được cọng rơm cứu mạng. Các thành viên khác cũng nhao nhao, nếu có chuyện sẽ không trách cô.
Đường Quả buồn cười trong lòng. Nếu thật sự chữa chết Duy Qua, người đầu tiên trách cô sẽ là Ninh Lạc, và mấy người này sợ là sẽ nói, rõ ràng không học tốt còn muốn đi cứu người nên mới hại chết người ta.
"Được thôi, cô cũng đã nói vậy, thế thì ta thử xem. Vừa hay đại tư tế có dạy ta một cách chữa trị vết thương nặng."
Ninh Lạc thở phào một hơi, nhưng vẫn lo lắng. Thấy Đường Quả giã nát lá thuốc, còn để các thành viên đi hái lá thuốc mới, rồi đắp thuốc đã giã lên vết thương của Duy Qua, cô ta mới thở phào.
Xem ra A Quả Quả thật sự không có ý giở trò.
"Máu ngừng rồi." Ngải Mạc nói, "Thật hữu dụng. A Quả Quả siêu đấy."
Đường Quả rất khiêm tốn, "Đại tư tế dạy thôi. Thật ra ta chỉ làm theo cách của đại tư tế, cũng không hiểu vì sao máu ngừng được."
Lời này hầu như không ai không tin, ngay cả Ngải Y cũng tin.
Nhưng hai anh em Mễ Khắc đang đứng hóng lại nhìn nhau, A Quả Quả thật sự không có nói dối? Hơi hoang mang.
Áo Lỵ thì reo hò mừng rỡ vì Đường Quả, một mực nói, "A Quả Quả, A Quả Quả, đằng ấy thật lợi hại, đúng là giống cái thông minh nhất."
Hai anh em Mễ Khắc nghe được, có hơi bất đắc dĩ.
Dù Duy Qua không tỉnh lại, nhưng nhờ Đường Quả "tận tâm chữa trị", vết thương dần kết vảy.
Ninh Lạc cảm kích cô vô cùng.
Đến ngày thứ mười, Duy Qua tỉnh lại, mở mắt ra thấy Ninh Lạc; cả hai không nhịn được, dự định đùa một chút, không ngờ...