(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

90)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Cô thích cực kì, cảm ơn họ một hồi, lấy ra không ít thực đơn ngon cho họ.

Người thú không thích gì mấy, nhưng cực kì thích ăn. Cứ rảnh là sẽ lén sang thế giới loài người trộm học nấu ăn, còn mang hạt giống gia vị trở về.

Cứ như thế, Đường Quả dọn vào trong lầu các, không có việc gì thì lên lầu cắn hạt dưa, gặm quả khô, ngắm cảnh phía xa. Kỳ thực có rừng che chắn, cô không thấy được cụ thể bên trong, trừ khi có người bên trong ra ngoài, nhưng cứ ngắm cảnh như vậy, cô cũng rất vui vẻ.

Chớp mắt, lại mười năm trôi qua.

Người thú Mã Tháp rất tò mò, phong cảnh rừng rậm đẹp lắm à? Nếu không sao đại nhân A Quả Quả cứ ăn cơm xong là lại ngồi trên cao nhìn ra xa rồi cười thế? Sở thích đặc biệt này trở thành bí ẩn không lời giải của Mã Tháp.

"Hình như thú triều sắp đến rồi?"

Ngày nọ, Đường Quả ngồi trên lầu các, ngắm về phía xa, "Bọn chúng thật sự không có ý định ra ngoài?"

"Quốc vương tiền nhiệm Lạp Lý khiến người ta ấn tượng quá sâu sắc."

"Nhưng cũng đâu đến mức phải trốn đến mười sáu năm chứ." Ngân Hào ngồi xổm bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, "A Quả Quả đừng sốt ruột, kiểu gì bọn chúng cũng sẽ ra ngoài."

"Em sốt ruột gì chứ, chỉ sốt ruột thay cho người ta thôi à. Cứ trốn mãi bên trong, sớm muộn gì cũng ăn sạch núi, ra ngoài mới phát hiện đâu đâu cũng là địa bàn của Mã Tháp. Chàng nói xem , lúc đó bọn chúng sẽ đi chỗ nào, sau này liệu có phải gặm rễ cây? Rễ cây ăn hết rồi cũng chỉ có nước ăn đất."

"Đại nhân A Quả Quả, thú triều sắp đến rồi ạ." Dũng sĩ dưới thành gọi, "Năm nay ngài có đi qua ăn thịt không ạ?" Họ nhiệt tình mời, bây giờ thịt họ làm ra càng ngày càng ngon.

Đường Quả cười híp mắt, "Ta không đi, các anh cứ ăn đi, nhớ là đừng ăn sạch, thả ra một chút."

"Đã rõ, đại nhân A Quả Quả."

Họ không hiểu vì sao, nhưng đại nhân A Quả Quả nói gì thì làm nấy.

Chưa đến hai ngày, thú triều đến.

Đường Quả ăn uống đều ở trên lầu cao nhất, mắt không chớp nhìn về phía rừng rậm, thấy thú hoang vọt vào.

Cô hơi nâng cằm lên, mong đợi, năm nay có ra không?

"A Quả Quả, đằng ấy rảnh thật." Áo Lỵ đi đến, lắc đầu, rồi quay một vòng trước mặt Đường Quả, "Nhìn váy mới của ta này, Mễ Khắc mua đấy. Còn dây chuyền cả vòng cổ là Mễ Nhĩ mua." Nói xong, nàng kéo "bé gái" đằng sau, "Nhìn con gái ta hôm nay có xinh không?"

Đường Quả nhìn bé trai mặt không còn gì luyến tiếc bị bắt giả gái, bật cười, "Con đằng ấy sắp bị đằng ấy chơi hỏng rồi."

"Là con gái, con gái." Áo Lỵ ảo não nói, "Sinh năm đứa đều là con trai. Haizz, ai bảo nó là đứa thứ năm chứ. Không sinh được con gái, thôi cho nó làm con gái một ngày."

Bé trai bị hù dọa, vội chạy đến sau lưng Đường Quả, "Cô A Quả Quả, cứu cháu với!"

"Áo Lỵ, đằng ấy hà khắc quá. Đằng ấy không sinh được con gái cũng không thể trách Tiểu An Cát được."

Áo Lỵ mím môi, không phản bác, "Được rồi, An Cát, con về thay váy ra đi."

An Cát thở phào một hơi, nhìn Đường Quả biết ơn rồi ba chân bốn cẳng chạy luôn.

"Có ra ngoài không?" Áo Lỵ ngồi bên cạnh Đường Quả, trên mặt là một nụ cười, "Thật muốn gặp một chút." Đám tiểu nhân ăn cháo đá bát ấy.

.

"A Quả Quả, đêm qua ta có một giấc mơ đáng sợ."

"Ta mơ thấy tất cả mọi chuyện xảy ra không giống với hiện tại. Mã Tháp không thống nhất thế giới người thú, thật sự là một ác mộng."

Áo Lỵ bình tĩnh nói, nhưng trong lòng nàng không hề bình tĩnh. Giấc mơ đó quá đáng sợ. Đáng sợ đến mức nàng không muốn nhớ lại.

"Mơ thế nào?" Đường Quả cười hỏi. Thật ra cô cũng đoán được chuyện như thế sẽ xuất hiện. Dù cô có lấy thân phận A Quả Quả sống một đời, cô cũng không phải A Quả Quả.

"Không muốn nhớ, rất đáng sợ." Áo Lỵ cười, "Nói ra sợ dọa đằng ấy.:

"Vậy thì thôi."

Áo Lỵ gật đầu, ngón tay hơi run rẩy, ánh mắt nhìn về rừng rậm hằn thêm thù hận. Cuối cùng, nàng lại nhìn Đường Quả, cúi đầu xuống cười. Đó chỉ là một giấc mơ, đúng không? Không phải sự thật.

Các nàng hiện giờ đều sống rất tốt. A Quả Quả có Ngân Hào, nàng có Mễ Khắc và Mễ Nhĩ, còn có năm đứa con. Mã Tháp cũng rất mạnh.

A Quả Quả là trí giả Mã Tháp, Ngân Hào là quốc sư Mã Tháp, Mễ Khắc và Mễ Nhĩ nhà nàng là đệ nhất thương nhân của Mã Tháp. Nàng bật cười, hình như nàng chỉ là phối ngẫu của hai thương nhân và bạn thân của A Quả Quả.

Ba ngày sau, trong rừng có tiếng động. Đường Quả và Áo Lỵ ngồi thẳng lại, nhìn đến đó. Ngân Hào, Mễ Khắc, Mễ Nhĩ và năm đứa trẻ đều lắc đầu, năm nào cũng thế.

Nhưng năm nay lại khác.

Một đám người đi ra.

Trông bọn họ thực chật vật, da thú bọc trên người, sắc mặt cũng không quá đẹp. Dù đã qua mười mấy năm, liếc mắt cũng có thể nhận ra.

Trong đó, Ninh Lạc được một giống đực cường tráng cõng đi. Cô ta thoạt nhìn không trẻ nữa, da cũng không trắng, không bóng, thậm chí còn hơi lỏng lẻo.

Các giống đực vốn anh tuấn kia, trên người có rất nhiều vết thương, vết sẹo dữ tợn, thoạt trông rất khủng bố. Đi theo còn có một đám choai choai, cẩn thận đếm, ra đến mười mấy đứa.

Nhìn ngoại hình, có thể xác định được đó là con của Ninh Lạc và phối ngẫu.

Trừ bọn họ ra, còn có các thành viên bộ lạc Lạp Đa, nhiều thêm gương mặt mới, bớt đi gương mặt cũ.

Áo Lỵ nhìn những người đứng ngoài cửa thành hoang mang khó hiểu, không nhịn được mà cười to, "Còn tưởng sẽ phản ứng thế nào, hóa ra là thế kia à."

Nàng nhận ra Cái Ân, vẫn cường tráng như thế, nhưng đã già rồi. Mày nhíu lại, không nhíu cũng có những nếp hằn xuất hiện, đây là kết quả của cau mày nhiều năm, có thể thấy được bọn họ sống chẳng ra gì. Nếu thế, nàng rất vui vẻ.

"Mễ Khắc, ta cần một tấm gương, phải thật rõ." Áo Lỵ nói. Mễ Khắc vội đưa gương ra. Áo Lỵ nhìn gương mặt vẫn còn trẻ trung trong gương, lại nhìn gương mặt vàng như nến dần già đi của Ninh Lạc, nở một nụ cười.

"Áo Lỵ, nàng lúc nào cũng đẹp nhất."

"Đúng, Áo Lỵ là cô gái đẹp nhất."

Mễ Khắc và Mễ Nhĩ vội vàng lấy lòng, Áo Lỵ rất thích.

Nàng không nghĩ có thêm giống đực khác, cho dù có rất nhiều dũng sĩ mạnh tỏ tình với nàng. Nàng chỉ thích Mễ Khắc và Mễ Nhĩ, nàng thích ánh mắt của cả hai khi nhìn mình, dung túng và cưng chiều. Mà trong tâm trí nàng cũng chỉ có hai người họ.

Giống như A Quả Quả và Ngân Hào, đôi bên chỉ có nhau.

"Nước Mã Tháp?" Ninh Lạc nghe được ba chữ này, suýt chút nữa ngã xuống khỏi lưng Cái Ân, "Tường thành Mã Tháp làm sao lại xây đến đây được?"

.

"Hay là quay vào rừng đi." Cái Ân do dự một chút.

Duy Qua lắc đầu, "Trong rừng chẳng còn gì, chúng ta cần tìm chỗ khác để sống."

"Nhưng trước mặt là tường thành Mã Tháp, lỡ bị nhận ra thì sao?" Ngải Mạc lo lắng.

Hắc Lang nói, "Đi chỗ khác xem thử, không phải chỗ nào cũng là của Mã Tháp được. Quay vào rừng, không có thức ăn nước uống, chỉ có thể chết đói. Còn thú triều hàng năm nữa, chúng ta cũng không đối phó được. Nhiều năm rồi, quốc vương Mã Tháp cũng nên quên chuyện cũ."

"Ta thấy thành này không bình thường, cửa thành đang mở hay qua xem thử?" Minh Cửu chưa thấy tòa thành nào vừa cao vừa kiên cố vừa tinh xảo như thế này. Những năm gần đây, rốt cuộc là bên ngoài đã xảy ra cái gì? Hắn thực tò mò.

"Minh Cửu đi xem thử có tìm được đường khác hay không? Rồi gặp lại ở chỗ này."

Đường Quả có hệ thống hỗ trợ, nghe lén được bọn họ nói gì, không nhịn cười được. Hắc Lang thật ra nói đúng, ngoài khu rừng kia ra, chỗ nào cũng là của Mã Tháp. Không rõ khi hắn biết được rồi có thấy trầm trồ hay không.

Đầu cô chợt có ánh sáng lóe lên, ra một ý kiến vô cùng thú vị. Cô gọi một dũng sĩ đến, nói, "Chốc nữa bọn họ có định cùng vào, không thấy nữ thì nói với năm nam là muốn đi vào không được mang nữ đi. Còn nữ, nói là muốn vào phải bỏ lại năm phối ngẫu và con cái. Còn đám con cái cô ta, nếu muốn vào, nhất định phải bỏ lại anh chị em và cha mẹ. Tóm lại, cứ nói bọn chúng bỏ người thân lại, đi một mình thì có thể vào.

"Ý của đại nhân là, nếu tất cả cùng vứt bỏ nhau thì sẽ cho vào?"

"Đúng." Đường Quả mỉm cười, "Nếu tất cả cùng nói là không muốn, cứ cho ở ngoài, nói thêm là, bọn chúng chỉ có hai cơ hội, còn phải lớn tiếng nói."

"Đã rõ, đại nhân A Quả Quả."

Ngân Hào liếc Đường Quả, cô chỉ cười, "Đúng rồi đấy, em đang trả thù."

Ngân Hào gõ trán cô, khẽ cười, "Đã biết, A Quả Quả muốn trả thù."

"A Hào, chàng tin không? Cuối cùng tất cả sẽ vào."

Ngân Hào không xác định được, nhưng Áo Lỵ chắc như đinh đóng cột, "Bọn này sẽ không để vụt mất cơ hội lần hai đâu. A Quả Quả, trả thù được đấy."

Mễ Khắc và Mễ Nhĩ đã sớm phát hiện ra Áo Lỵ là lạ, dường như hận bộ lạc Lạp Đa hơn hẳn.

Minh Cửu đi đến cửa thành, nói muốn vào, thủ thành nghe lệnh Đường Quả, hỏi, "Bọn họ là gì của anh?"

"Người nhà tôi."

"À ra thế. Muốn vào Mã Tháp chúng ta, phải theo quy củ. Anh muốn vào, nhất định phải bỏ lại những người kia mới được. Anh có hai cơ hội, bây giờ là cơ hội đầu tiên."

Minh Cửu lựa chọn xoay người đi ngay, nói tình hình bên này với những người khác. Những người kia cũng đi khắp nơi, đâu đâu cũng là tường thành của Mã Tháp, trong lòng cảm thấy không ổn.

"Ta sẽ không bỏ Lạc Lạc và con ta."

"Ta cũng thế."

Mấy người trước sau tỏ thái độ, nhưng nhiều thành viên của Lạp Đa bắt đầu dao động.

Người đầu tiên quyết định ngay trong ngày, nguyện ý thoát ly nhóm người để vào thành. Hắn không chịu được những ngày sống trong rừng, bị nhóm phối ngẫu của Ninh Lạc ức hiếp. Mấy đứa con nghịch ngợm hay sinh sự của cô ta cũng rất đáng ghét.

.

Gần như là trong cùng một ngày, thành viên Lạp Đa trừ nhà Ninh Lạc, có một nửa tự nguyện vứt người nhà và bạn bè mình để vào trong thành, từ đây về sau thành người lạ từng quen.

"Lạc Lạc, ta sẽ mãi mãi không bỏ nàng." Duy Qua nắm lấy tay Ninh Lạc, thâm tình nói khiến cô ta cảm động, "Duy Qua, em cũng sẽ không bỏ anh, cũng không bỏ mọi người."

Cái Ân, Ngải Mạc, Minh Cửu và Hắc Lang vội vàng nói, bọn họ cũng sẽ không vứt bỏ bất kì ai. Cuối cùng, Minh Cửu nói, hắn muốn bay lên trời xem trong thành rốt cuộc có cái gì, đám người Ninh Lạc đồng ý.

Ngày hôm sau, thành viên bộ lạc Lạp Đa lại có người vào thành, thậm chí còn có người đi ngang qua Ninh Lạc, xì một tiếng khinh miệt với cô ta, "Rốt cuộc cũng thoát khòi ngươi."

Sắc mặt Ninh Lạc trắng bệch, không hiểu vì sao người ta lại đối xử với mình như thế. Nếu không có cô ta, Lạp Đa có thể yên ổn sống trong rừng mười mấy năm hay sao? Không ít đồ mới đều là cô ta mang đến.

Mỗi người vào thành đều đi ngang qua Ninh Lạc, lộ ra ánh mắt chán ghét. Ninh Lạc không hiểu được. Cô ta không làm gì, vì sao lại bị đối xử như thế? Rốt cuộc cô ta đã làm sai cái gì?"

"Để ta nói cho ngươi."

"Ngươi cảm thấy ngươi không sai đúng không?"

"Ngươi nghĩ rằng ngươi mang đến cho Lạp Đa vô số lợi ích, là người có nhiều cống hiến nhất đúng không?"

Ninh Lạc nhìn người thú già nua trước mặt. Chẳng lẽ không phải? Cô ta đã giúp bọn họ rất nhiều.

Người thú già nhìn tường thành trước mắt, trong mắt có ý cười, "Nếu không phải ngươi tồn tại, chúng ta không cần trốn Mã Tháp, vào trong rừng đến mười mấy năm. Vào rừng sống thì cũng thôi, dù sao chúng ta là người thú có thói quen sống trong rừng.

Nhưng mà, Ninh Lạc, ngươi quên rồi à? Cứ kiếm được thứ gì tốt, phối ngẫu của ngươi đều không do dự đưa cho ngươi, dù là cái gì cũng phải ngươi chọn trước rồi mới đến lượt chúng ta. Thú triều đến, bọn họ là dũng sĩ mạnh, nhưng bọn họ chỉ mải lo cho ngươi và con của ngươi.

Mỗi khi con non có xung đột, dù đúng hay sai thì vẫn là con nhà người khác có lỗi. Nếu con nhà ngươi mắc lỗi, ngươi chỉ đứng ra xin lỗi và bồi thường đồ ăn.

Ngươi quên mất Tiểu Hổ Tử năm đó đã đẩy con Ngải Y xuống nước chết đuối rồi à?

Các ngươi thì bồi thường da thú và đồ ăn cho Ngải Y, nếu cô ấy không nhận, cô ấy là đang làm khó các ngươi, là so đo với một đứa bé. Nhưng các ngươi quên, cô ấy mất con. Chuyện nàng làm, Ninh Lạc ngươi không phải vô cùng tức giận, còn dùng đao sắc để xém thi thể cô ấy thành thịt vụn hay sao?"

"Ninh Lạc, chuyện không xảy ra trên người ngươi, ngươi không cảm thấy sao cả, nghĩ rằng chỉ cần bồi thường mấy món đồ các ngươi dễ dàng có được và có thể không để ý là đủ để trấn an người ta. Nhưng khi chuyện xảy ra với ngươi ròi, ngươi còn nhẫn tâm hơn bất kì ai."

"Tôi..." Ninh Lạc không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu xuống rơi nước mắt.

Người thú già tiếc nuối, "Nếu như lúc trước các ngươi muốn đưa A Quả Quả đi, chúng ta cản lại, đưa ngươi đến Mã Tháp, vậy là tốt rồi."

Nếu như thế, Ninh Lạc không thể mang tai họa đến cho Lạp Đa, nói không chừng tai họa Mã Tháp cũng không có.

.

Người thú già nói xong, chết lặng đi đến cửa thành. Lão ta muốn bỏ chỗ này, rời khỏi khu rừng mang đến vô số bi thảm, rời khỏi Ninh Lạc, phối ngẫu và những đứa con chán ghét của cô ta.

Đường Quả nghe lão ta nói, không nhịn cười được, "Vẫn chẳng hiểu gì cả.:

"A Quả Quả." Ngân Hào rất mạnh, tai mắt cực thính, cũng nghe được lão ta nói. Chàng ôm cô vào lòng, "Đừng để ý làm gì."

"Em chưa bao giờ để ý bọn họ." Đường Quả mỉm cười, "Em để ý ai, chẳng lẽ A Hào còn không biết?" Cô nhận ra, bên tai Ngân Hào đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, xì một tiếng, rồi nhào vào trong ngực chàng cười lên.

"Cũng đáng lắm. Bị làm sao cũng không nghĩ mình sai, cứ đẩy lỗi lầm lên đầu người khác. Lúc trước giao A Quả Quả đi không phải là người Lạp Đa hay sao?" Áo Lỵ lạnh lùng châm chọc, "Nếu giác ngộ ra, sẽ hiểu chính mình cũng tự tạo nghiệp. Ninh Lạc tuy có sai, nhưng sai lầm lớn hơn vẫn là của bọn nó."

Đường Quả nhìn Áo Lỵ đang hơi mất bình tĩnh, nói, "Được rồi, Áo Lỵ, chưa thấy đằng ấy kích động như thế bao giờ."

"Còn không phải là tức quá à. Cứ nhớ lại là tức." Áo Lỵ từ trên cao nhìn xuống người Lạp Đa đang lục tục kéo vào trong thành, "Thật muốn xuống hỏi thăm xem, cảm giác có giống với khi bỏ rơi A Quả Quả hay không. Xem người ta chối nhau kìa. A Quả Quả, không thể không nói, chiêu này của đằng ấy vô cùng hả giận."

Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng trên người Cái Ân và Ninh Lạc, hừ lạnh, "Chống mắt lên xem Ninh Lạc và Cái Ân có thể kiên trì đến bao giờ."

Đường Quả chống cằm, "Cứ nhìn đi. Tình cảm đôi bên có vẻ khó phá lắm, hoặc là... một phát đã gãy."

"A Quả Quả, nếu như đằng ấy và Ngân Hào gặp tình huống như thế, vậy thì nên làm gì?" Áo Lỵ đột nhiên hỏi.

Đường Quả nhíu mày, "Không, ta và A Hào sẽ không gặp tình huống như thế, không bằng hỏi nếu như trước kia Ninh Lạc đi Mã Tháp thì có thể có được Mã Tháp bây giờ hay không. Chúng ta không thể so sánh, ta có khả năng thay đổi vận mệnh của mình, cũng có thể thay đổi vận mệnh của toàn thế giới người thú, sẽ không rơi vào tình trạng kia."

Áo Lỵ nhìn Đường Quả phơi phới, sửng sốt một chút, rồi cúi đầu cười, lẩm bẩm, "Đúng, không so được, ai cũng không bằng được A Quả Quả. Dù A Quả Quả có ở đâu, A Quả Quả cũng khác người ta, không chỉ có thể thay đổi vận mệnh của mình mà có thể thay đổi vận mệnh của những người khác."

[Ký chủ, cô có thấy linh hồn Áo Lỵ dao động lạ không?"

"Có."

[A, tôi còn tưởng cô không phát hiện.]

"Biểu hiện rõ như thế, sao ta lại không phát hiện được. Độ dày linh hồn nàng không giống như trước, chỉ là cũng không ngờ nàng trùng sinh hoặc thức tỉnh ký ức kiếp trước. Tại tính nàng kiếp này không khác kiếp trước là bao, ngoại trừ có hơi nóng tính một chút."

[Ký chủ, thời gian cô ở đây không nhiều lắm. Dựa theo thời gian A Quả Quả chết đi, tuổi thọ của cô có thể kéo dài mười năm. Nhưng lần này lại kéo dài đến hai mươi năm, hiện tại còn ba năm.]

"Biết rồi, ta cũng đã quen, đừng có dùng cái giọng đau khổ đấy nói với ta. Mi cũng không phải người, chỉ là một hệ thống.]

Hệ thống im lặng, cảm tính một tí cũng không được à? Ký chủ càng ngày càng nghiêm khắc.

Đường Quả đột nhiên phản ứng lại, "Hai mươi năm?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio