(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

hết)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Tất cả chờ đợi, chờ tân nương tử nói tên mình là Đường Quả, là người bọn họ quen biết và đã chờ rất lâu.

Nhưng trên đỉnh đầu tân nương tử chỉ hiện một câu, "Anh là ai? Anh đến đưa tôi đi đúng không?"

Vẻ mong chờ trên mặt Phong Ngọc cứng lại, nụ cười cũng lạnh đi, không tin nổi nhìn câu nói trên đầu tân nương tử. Ngón tay gã bay trên bàn phím, "Tân nương tử, cô tên Đường Quả đúng không?"

"Ở đây toàn cương thi, tôi sợ lắm. Anh có thể đưa tôi ra được không?" Đỉnh đầu tân nương tử lại hiện lên câu này.

Phong Ngọc nhìn chằm chằm câu nói kia, hoàn toàn không tin được. Hốc mắt gã đỏ lên, tay mau chóng gõ chữ, "Cô là Đường Quả đúng không? Chắc chắn cô là Đường Quả, chắc chắn."

"Được, tôi tin anh, sẽ đi theo anh. Nhưng chúng ta phải cẩn thận, đừng để cương thi vương phát hiện."

Không có mấy chữ "Ta tên ĐƯờng Quả". Các câu nói của tân nương tử đều là những câu gã đã viết ra lúc trước.

Người xem trực tiếp trầm mặc một chút. NPC này căn bản không phải Đường Quả. Dù là người đã mất ký ức cũng sẽ nghe hiểu người khác nói gì.

"Tôi có ba trò chơi, có lẽ cô ấy đang trong trò khác." Phong Ngọc nói nhanh, lau nước mắt trên mặt, gắng gượng cười, "Cô ấy hẳn đang trốn trong game khác."

Gã vội vàng mở trò Cô dâu ma cà rồng lên, cẩn thận lên tầng, đi vào phòng của cô dâu.

Thấy cô dâu ngồi trên ghế, gã khống chế nhân vật đi đến hỏi, "Tiểu Quả, anh đến đưa em đi, em đồng ý đi theo anh không?"

"Anh tới cứu tôi đúng không?"

Đáy lòng Phong Ngọc trầm xuống. Gã chưa từ bỏ, tiếp tục gõ chữ, "Tiểu Quả, tuy em không nhớ rõ anh, nhưng anh vẫn muốn đưa em ra khỏi thế giới internet. Anh trả lại cơ thể cho em, tự nguyện dùng cả đời để chuộc lỗi với em. Em đi theo anh đi, được không?"

"Người tốt, cảm ơn anh, tôi cũng không muốn trở thành ma cà rồng. Tôi thích cuộc sống bên ngoài, thích ánh mặt trời rực rỡ. Vua ma cà rồng rất mạnh, lúc đi đừng kinh động đến hắn." Cô dâu vẫn không nghe hiểu, chỉ dựa theo thiết lập trả lời.

Nước mắt Phong Ngọc không cản được, trào ra. Gã giơ tay lên lau, nhưng không được, chỉ cười miễn cưỡng, "Tính Tiểu Quả tự do, có lẽ cô ấy đang trong trò chơi thứ ba. Mọi người chờ đi, chắc chắn cô ấy ở đó."

"Chắc chắn cô ấy ở đó."

Phong Ngọc mở to mắt, mở trò Nàng dâu của quỷ vuowg lên. Mọi người nhìn gã thống khổ, chờ mong và sợ hãi, trong lòng cũng chua xót. Không phải họ đồng tình Phong Ngọc, chỉ là tự vấn bản thân, rằng ngàn vạn lần không cần vì lòng ích kỷ của mình mà làm hại người vô tội, càng không cần đi lừa tình người khác, bởi, biết đâu sau này người đó sẽ thành người quan trọng nhất trong lòng mình.

Đã khiến người ta bị tổn thương rồi, không còn có tương lai nữa.

Đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận, thế giới này thật sự không có thuốc hối hận.

Như Phong Ngọc, vì một người mà làm hại đến một người vô tội khác, ai ngờ được cô gái này lại quá tốt, tốt đến mức gã động lòng lúc nào không biết. Nhìn vẻ chật vật của gã cũng đủ hiểu gã hối hận đến mức nào.

"Nhất định Tiểu Quả ở đây."

Phong Ngọc lẩm bẩm, "Anh hỏi em, em tên gì, em sẽ nói em tên Đường Quả. Anh hỏi em, anh đưa em ra ngoài được không, em sẽ đáp lại, được."

.

"Chắc chắn em đang ở đây."

Phong Ngọc lẩm bẩm, ngón tay trắng bệch đặt trên bàn phím không ngừng run rẩy.

Người xem nhìn gã mở Nàng dâu của quỷ lên, màn hình tối xuống.

Lúc này, gã không sốt ruột vọt tới hỏi người ta có phải ĐƯờng Quả không như trước nữa.

Gã nhìn game trên màn hình, không khống chế được đôi tay đang run lên, trên mặt nở một nụ cười, "Xin lỗi, tôi muốn chuẩn bị một chút để lát nữa nói chuyện với Tiểu Quả thế nào."

"Cô ấy biết được sự thật, chắc chắn sẽ hận tôi." Gã lau nước mắt, "Cô ấy lúc nào cũng dịu dàng với tôi, có rảnh sẽ chuẩn bị bữa sáng cho tôi, trưa nào cũng đưa cơm đến đúng giờ, chiều nào cũng ở văn phòng làm việc với tôi, tối nào cũng ăn tối cùng tôi, đêm nào cũng chúc tôi ngủ ngon.

Tiểu Quả luôn đối xử tốt với tôi, lỡ tôi thấy được cô ấy, cô ấy không để ý đến tôi, mắng chửi tôi, chắc tôi không chịu đựng được. Cho nên tôi muốn chuẩn bị tinh thần một chút để nghĩ xem cô ấy sẽ mắng chửi tôi thế nào. Bằng không, chốc nữa nghe mắng, tôi không biết mình nên nói gì."

Mọi người chờ đợi. Tuy rằng bọn họ cảm thấy khả năng Đường Quả tồn tại rất thấp, nhưng nhìn dáng vẻ của Phong Ngọc, cũng không cản.

Nhìn hai game rồi, nhìn thêm một cái nữa cũng không sao, không mất bao nhiêu thời gian.

Biết đâu, Đường Quả ở trong đó thật thì sao?

Vợ chồng Phong thị nhìn Phong Ngọc, sắc mặt phức tạp. Họ chưa từng nghĩ đứa con họ tự hào vì cứu một sóng não đã chết nhiều năm mà nghĩ ra cách hại người như thế.

Rất nhiều cô gái thích Phong Ngọc nhà họ, nhưng họ chỉ thích Đường Quả.

Đường Quả không đến nhà họ, họ cũng cảm thấy lạ, nhưng nghe Phong Ngọc giải thích, họ cũng không nghĩ được nhiều thế, dù gì cũng chỉ khoảng một tháng.

Không ngờ rằng, Đường Quả lạ là vì bị con trai cưng của họ đuổi sóng não ra ngoài. Đây chẳng phải là tự tay gϊếŧ con bé hay sao?

Bà Phong dựa vào người ông Phong, không ngăn được nước mắt, "Đều tại em, nếu em cẩn thận một chút, sẽ không có bi kịch như thế này. Tiểu Quả sẽ không bị hại."

"Từ nhỏ Phong Ngọc đã thông minh, cũng một lòng thích game như chú nó, chúng ta nào biết được nó sẽ làm như thế." Ông Phong than một tiếng, "Cũng tại anh không dạy dỗ nó tốt, cho nó hiểu mình không thể làm ra chuyện như vậy."

"Về sau..." Bà Phong do dự một chút, "Bán hết trò chơi của Phong thị đi, được không?"

Ông Phong không do dự, ôm vợ mình, "Ừ, bán, bán hết. Game đã cướp đi em trai duy nhất của anh, hiện giờ con trai cũng dùng nó làm chuyện xấu, giữ lại có ích gì. Phong thị chúng ta có khả năng không hợp làm game."

Thật ra ông hiểu, cả hai chỉ là không chấp nhận được chuyện này. Dù có lợi lộc bao nhiêu đi nữa, nhưng nhớ lại cũng chỉ có đau khổ.

"Tôi xong rồi, hiện tại tôi muốn gặp Tiểu Quả."

Phong Ngọc gõ máy, nắm lấy con chuột, trải qua nhiều thử thách, cuối cùng đến được địa bàn của Quỷ vương, cũng thấy được nàng dâu bị nhốt dưới mộ.

Gã đào mộ lên, kích động đến trước mặt cô, "Tiểu Quả, anh biết anh làm sai rất nhiều, em đi theo anh được không?"

"Người tốt bụng, anh đến đưa tôi đi đúng không?" Đường Quả hỏi. Cô đang cười, nhưng Phong Ngọc và người xem không thể nhìn thấy được rõ ràng biểu cảm của cô.

Nghe được những lời này, tất cả trầm xuống.

Đây cũng không phải Đường Quả?

.

"Tiểu Quả, em nói đi, em đi theo anh được không?" Phong Ngọc sụp đổ. Một người đàn ông đẹp trai mà đau khổ đến mức gân xanh trên trán cũng nổi lên, mặt cắt không còn một giọt máu, "Chỉ cần em muốn ra ngoài, em thích thế nào cũng được."

"Quỷ vương rất đáng sợ. Hắn muốn ta làm vợ hắn. Anh có thể đưa tôi đi được không?" Đường Quả nói.

Phong Ngọc trợn mắt, môi răng run lên, vì sao, vì sao không tìm được Tiểu Quả.

"Tiểu Quả..." Gã chỉ gõ hai chữ này, không biết nên nói gì. Nàng dâu của quỷ vương cũng không phải Tiểu Quả, vậy Tiểu Quả của gã đi đâu rồi.

Có phải ở đây quá nhiều người nên Tiểu Quả bị dọa sợ không muốn đi ra.

"Người tốt, nếu anh không thể đưa tôi đi, vậy anh đi đi." Đường Quả nói, "Tuy quỷ vương hung dữ, nhưng thoạt nhìn sẽ không hại tôi." Những lời này, người xem trực tiếp cũng thấy được.

Nhưng Phong Ngọc đang đau khổ lại không chú ý đến, đặc biệt là câu cuối kia.

"Nhất định là ngoài này quá nhiều người nên Tiểu quả mới bị dọa sợ. Các anh ra ngoài đi, chúng không livestream nữa. Lúc tôi một mình. Tiểu Quả sẽ xuất hiện."

Giờ đây ai cũng thấy Phong Ngọc điên rồi. Người xem cũng tiếc nuối tắt livestream đi.

Phong Ngọc bị mang về ngục giam của mình. Người đưa gã về đặt máy tính trong gian của gã, nhìn gã nằm liệt trên giường, không tức giận mà chỉ lắc đầu.

Ngục giam có nhiều tù nhân như thế, Phong Ngọc là người đầu tiên hối hận đến mức muốn tự sát ngay lập tức. Anh ta cũng không đồng tính. Ngày nào cũng phải đối diện với bọn tội phạm, rất nhiều kẻ vì tổn thương người khác mà vào đây.

Đối với loại người này, không cần đồng tình.

Cai ngục nghĩ thế, trong đầu hiện lên hình ảnh vợ con của mình, thầm nhủ, lần này về phép nhất định phải làm bạn với cả hai.

Lại nghĩ, mình công tác trong tù đã lâu nên khó tránh được phải lộ ra biểu cảm hung hãn dữ tợn với bọn tội phạm, thỉnh thoảng còn mang tâm trạng buồn bực về nhà nổi giận với vợ mình.

Nhìn gương của Phong Ngọc, anh ta có phần buồn rầu về hành vi của mình.

Dù công việc thế nào đi nữa, anh ta cũng không nên về nhà trút giận lên người vợ.

Anh ta công tác ở đây, còn vợ anh ta vừa phải đi làm, vừa phải trông con, cũng phải chăm sóc gia đình. Anh ta chẳng làm được bao nhiêu cho nhà mình, về nhà lại giận cá chém thớt với vợ, không biết vợ khổ đến mức nào.

Nghĩ đến một ngày vợ không chịu được và thất vọng bỏ đi, anh ta vô cùng hoảng, vội gọi điện thoại xin lỗi vợ, nói rằng về sau mình sẽ không thế nữa.

Ngày nghỉ, anh ta nhất định phải mua tặng vợ bó hoa cô ấy thích nhất.

"Quả Quả này."

"Sao thế?"

"Anh tìm được một chỗ khác tốt, chúng ta đi xem đi."

"Ừa."

Chuyện xảy ra, Phong Minh biết hết.

Nhờ tài liệu Đường Quả đưa cho, hiện giờ anh đi xuyên mạng cũng không vấn đề gì. Thấy Phong Ngọc khổ sở, anh cũng không đồng tình, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nếu anh là Phong ngọc, muốn cứu Hạ Ý, tuyệt đối sẽ không cướp thân thể của người vô tội.

Làm thế còn không bằng nghiên cứu người nhân tạo, dù thành công hay không cũng vẫn có cách.

Còn Hạ Ý, nếu thực sự không muốn tổn thương người khác, dù không thành công, cũng có thể yêu đương qua màn hình cả đời.

Còn nữa, nếu đã muốn bên nhau, cùng lắm thì anh cũng tự biến mình thành sóng não ở trên internet với người yêu như bây giờ.

.

Phong Ngọc tỉnh lại, vội vàng mở máy tính lên. Gã không tin, gã không tin Đường Quả biến mất.

Gã vào trong game vô số lần, đáng tiếc đều không gặp được Đường Quả.

Sau đó, gã xem lại livestream hôm nấy, thấy được câu cuối cùng, gã tròn mắt.

Tiểu Quả. Đây là Tiểu Quả.

Gã vội vàng tìm lại thiết lập, lật xem lời thoại của nàng dâu, quả nhiên không thấy được câu này.

Cho nên, nàng dâu của quỷ là Tiểu Quả.

Gã hét lớn, nói đã tìm thấy Đường Quả, còn đưa chứng cứ ra, nói rằng muốn vào game một lần nữa. Người phụ trách nửa tin nửa ngờ, cũng không có bao nhiêu hi vọng, nhưng vẫn cho Phong Ngọc thử.

Nàng dâu nói ra câu đó, gã cười lớn, "Anh xem đi, tôi không viết thoại như thế này. Tiểu Quả chắc chắn sẽ nói như thế. Cô ấy là Tiểu Quả."

Người phụ trách mang game đi nghiên cứu, không bao lâu sau đáp lại gã, "Đúng là anh không thiết lập câu thoại như thế, bởi vì đây là thoại ẩn giấu. Lúc ở riêng, thoại ẩn giấu sẽ xuất hiện. Đây không phải Đường Quả."

Phong Ngọc không tin, hoàn toàn không tin. Gã nhớ rõ, ba trò chơi này làm cho Hạ Ý không phức tạp như thế.

Gã không tin, gã muốn chứng minh, nhưng không ai tin gã.

Gã điên cuồng, thậm chí còn đánh cả nhân viên công tác để ra ngoài. Người phụ trách thấy trạng thái của gã không bình thường, không giúp gã tìm sóng não của Đường Quả nữa, hi vọng cấp trên có thể ngừng ưu tiên cho gã.

Từ đây, Phong Ngọc giống như những tội phạm khác.

Gã chống đối một thời gian rồi mới hiểu rõ chỉ có đi ra ngoài mới có thể tìm thấy sóng não của Đường Quả.

Gã tích cực hơn, khiến người khác cảm thấy gã đã tỉnh ngộ, muốn hối cải để trở thành một người mới. Gã cố gắng thể hiện thật tốt chỉ vì hi vọng có thể sớm ra ngoài.

Còn Hạ Ý, ngày nào cũng phải phối hợp làm thí nghiệm. Sau ba năm, cô ta không chịu được nữa. Trong một lần thực nghiệm. sóng não bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô ta chạy ra khỏi cơ thể, chạy vào internet.

Mà thân thể Đường Quả vì sóng não biến mất mà thành người thực vật.

Bọn họ gọi điện cho nhà họ Đường, nói rằng nếu cứ như thế, thân thể Đường Quả có thể chết đi bất cứ lúc nào.

Vợ chồng họ Đường liên lạc với Đường Quả, nói rằng sẽ chờ một năm. Nếu sau một năm còn không có hi vọng, cứ để thân thể đó chết không đau đớn. Họ không muốn thân thể con gái họ thành vật thí nghiệm.

Hạ Ý chạy, Đường Quả tìm không thấy, mọi người không có cách nào, đành tôn trọng lựa chọn của hai vợ chồng.

Một năm sau, thân thể Đường Quả chết không đau, được mang đi hỏa táng.

Năm năm sau, vì tích cực thể hiện nên Phong Ngọc đã được thả ra.

Ra tù rồi, gã cật lực tìm kiếm sóng não của Đường Quả.

Gã mở máy tính chứa ba trò chơi đã lâu không dùng lên. Máy tính hiện giờ đã không giống như những năm trước nữa, nhưng với năng lực của gã, gã làm quen rất nhanh.

Gã khởi động Nàng dâu của quỷ lên.

Đến trước mặt nàng dâu, gã nở một nụ cười, "Tiểu Quả, anh sẽ đưa em ra ngoài."

"Anh biết đây là em. Em quên mất anh nên mới lừa anh."

Đường Quả chưa nói gì thì Phong Minh đã đến.

Chớp mắt, hai người thoát khỏi nhân vật trong game, lộ ra gương mặt thật. Phong Ngọc ngồi trước máy tính nhìn thấy được, choáng váng.

Đặc biệt là khi thấy Phong Minh ôm Đường Quả, gã càng không thể tin nổi.

.

Gã quá quen thuộc với gương mặt của Phong Minh.

Ngoại hình kia chính là lúc Phong Minh chết.

Từ nhỏ Phong Ngọc đã thần tượng Phong Minh, có thể bước được trên đường thiết kế game này cũng là vì ảnh hưởng từ Phong Minh.

Thời đại game thực tế ảo mở ra cũng là nhờ Phong Minh. Năm đó, Phong Minh còn chưa tròn tuổi.

Game thực tế ảo đến tay gã, gã phải mất đến sáu bảy năm mới hoàn thiện được phần sau và hiểu hết những gì Phong Minh làm.

Đây là chênh lệch giữa gã và Phong Minh. Phong Minh là quỷ, còn gã mới chỉ là thiên tài.

Quỷ quẳng lại một thứ mà gã phải mất sáu bảy năm mới có thể hiểu rõ và đưa ra ngoài.

"Chú... Là chú ạ?" Phong Ngọc không xác định hỏi.

Phong Minh gật đầu, "Là chú."

"Vậy chú..." Gã nhìn Đường Quả bên cạnh, sao chú lại ôm Tiểu Quả? Gã không dám tưởng tượng, gã không tin.

Phong Minh nhìn cô vợ nhà mình, vui vẻ giới thiệu, "Đây là thím của cháu."

Không!!

Tiểu Quả sao lại có thể là thím của gã.

Gã điên cuồng gõ máy, có ý đuổi người đàn ông giống hệt chú gã đi, nhưng máy tính đã không nghe theo lời gã.

"Tiểu Quả, anh mới là bạn trai em. Em chỉ quên hết mọi chuyện nên mới bị nó lừa thôi."

Đường Quả bật cười, "Tôi không quên. Từ lúc tôi bước vào khoang trò chơi, tôi với anh đã kết thúc rồi, Phong Ngọc ạ."

"Dù có làm gì cũng không cản được anh ra tay với tôi. Anh muốn tôi nhớ lại chuyện cũ đúng không?" Đường Quả tươi cười, "Tôi, chưa bao giờ quên."

Phong Ngọc ngã xuống ghế. Tiểu Quả nói, cô chưa bao giờ quên.

Cô nói, lúc cô vào khoang trò chơi, cả hai đã kết thúc.

Cô, cô biết chân tướng, biết gã hại cô?

"Chúng tôi đã ngả bài với quốc gia.. Hiện giờ thế giới đang tiến vào thời kỳ khoa học kỹ thuật thực tế ảo, tôi và Phong Minh chồng tôi sẽ thành sóng não con người duy nhất thành đầu não của quốc gia, khống chế toàn bộ internet trong nước, bảo vệ khu vực mạng. Từ lúc chúng tôi xuất hiện, không có bất cứ thứ dơ bẩn nào có thể thoát khỏi chúng tôi.

Vài ngày nữa chúng tôi sẽ gặp mặt con người và đồng thời tổ chức đám cưới."

Đường Quả còn lấy ra hai cuốn sổ, mở ra, cười rạng rỡ, "Đây là giấy đăng kí kết hôn của chúng tôi, đã đóng dấu."

Phong Minh nhìn cô vợ nhỏ nhà mình đắc ý, trong mắt chỉ có cười. Anh cũng không ngờ sau khi anh quản lý internet rồi cô lại đi làm việc này.

Cô vợ nhỏ nói rất đúng, thay vì tránh né trên mạng sống riêng cho mình, không bằng làm chút việc có ý nghĩa.

Cô vợ nhỏ như thế, thật quá hài lòng mà.

Về sau nhiều người sẽ biết cô gái giỏi giang này là vợ anh.

Hai người đều là sóng não, toàn thế giới biết vợ anh giỏi nhưng chẳng ai có thể cướp đi được. Hiện tại internet là anh quản lý, con người muốn thành sóng não cũng phải hỏi xem anh có đồng ý hay không. Còn nữa, anh có thể giúp những sóng não vô tình chạy lạc vào trong internet trở về.

Có thể nói, cả hai đã có địa vị siêu nhiên ở đây, đến mức quá khứ thế nào, không ai quan tâm. Người ta chỉ quan tâm đến thời đại mới mà thôi.

"Không, Tiểu Quả, em trở về cơ thể của em đi." Phong Ngọc kích động nói, "Em còn có thân thể, em..."

. kết

Đường Quả dựa vào ngực Phong Minh, mỉm cười, "Thân thể? Không phải đã hỏa táng rồi à?"

Hỏa... Hỏa táng rồi...

Phong Ngọc trợn mắt, liên tục lui về sau. Sao có thể, sao lại có thể như thế?

"A Minh, đi thôi, em không muốn quan tâm đến anh ta nữa."

Phong Minh đương nhiên nghe lời vợ mình. Anh nắm tay cô vợ nhỏ, cùng biến mất với cô.

Phong Ngọc phản ứng lại, muốn đi tìm, nhưng tìm mãi cũng không thấy. Gã đập vỡ máy tính đi ra ngoài, nhìn thế giới xa lạ, chết lặng.

Bảy ngày sau, toàn thế giới biết được sự tồn tại của Phong Minh và Đường Quả. Ai cũng khiếp sợ. Có người có ý công kích tường lửa trong nước, cuối cùng bị hai người phản lại, còn mất rất nhiều tài liệu quan trọng.

Các nước khác biết rằng đất nước có hai sóng não vừa mạnh vừa thông minh như thế này, bọn họ không thể động đến được.

Không chừng người ta còn trộm tài liệu của họ.

Không phải không có nước muốn hợp tác tiêu diệt cả hai, nhưng mà sau khi hội nghị kết thúc, toàn bộ internet nước họ rơi vào tê liệt. Biết rõ là ai làm, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn cục tức vào trong bụng, không thể không công nhận sự tồn tại của Phong Minh và Đường Quả.

Nói thật thì, ủng hộ hay không ủng hộ cũng thế, đối với đất nước đang mạnh dần lên này cũng không có ý nghĩa gì.

Cứ có người phản đối, muốn tấn công vào internet, chắc chắn cả nước đó sẽ bị rớt mạng.

Trên thế giới này không có đất nước nào có thể tách khỏi Internet, rất nhiều thứ đều cần mạng chuyển đi.

Từ lúc vợ chồng Phong Minh xuất hiện, cả thế giới biết rằng quốc gia luôn bị xem thường, bị chèn ép, hoàn toàn nổi dậy.

Thứ họ có được không phải đầu não bình thường mà là hai sóng não của con người, họ không chọc vào được.

Trước kia, trong các hội nghị quốc tế quan trọng, không ai quan tâm đến lời của nước này, nhưng từ đây, an toàn mạng của nước đó do hai người nắm giữ, tội phạm lừa đảo trên internet hoàn toàn thất nghiệp.

Ban đầu, bọn chúng còn nghĩ rằng có thể lợi dụng lỗ hổng, chưa đến hai ngày đã bị tìm đến tận nhà, bị tóm hết toàn bộ.

Về sau, Phong Minh và Đường Quả còn hợp tác với quốc gia nghiên cứu ra chip não, muốn lên mạng đều phải có thân phận hợp pháp. Muốn làm chuyện xấu trên mạng thì khỏi cần dùng mạng trong nước.

Có hai người giám sát, hầu như không có vụ chạy trốn nào thành công.

Đường Quả chơi rất vui. Nhưng mà tuổi thọ cô có dài hơn thì cũng chỉ có hai mươi năm.

"A Minh, có lẽ em phải đi rồi."

Tim Phong Minh run lên. Anh ôm chặt cô, hỏi, "Em đi đâu?"

"Không biết nữa."

"Kiếp sau có thể gặp được em không?"

Đường Quả cười rạng rỡ với anh, "Chắc là có."

"Kiếp sau Quả Quả vẫn là vợ anh chứ?"

Đường Quả lườm anh, "Kiếp sau là kiếp sau, dù kiếp này anh tốt với em, nhưng cũng không thể dành cho kiếp sau. Muốn kiếp sau cưới được em thì phải thể hiện cho tốt vào."

"Đã rõ. Quả Quả, anh nhất định sẽ thể hiện tốt hơn kiếp này, sẽ xuất hiện trước khi em chịu tổn thương để che chở em."

Đường Quả vui vẻ, ôm lấy anh, hôn lên mặt anh, "Em thích anh chiều em, em cũng thích chiều anh nữa."

Đột nhiên, Phong Minh cảm giác được không ôm thể ôm lấy cô. Thân ảnh của cô hóa thành một lớp bụi sáng, biến mất trước mặt anh.

"Quả Quả, chờ anh."

__

Editor: Sau một thời gian suy nghĩ, mị quyết định quay lại với lịch đăng c/ngày nha Tuần này bỏ mãi hiccc

Đoán xem thế giới tiếp theo là gì nào ~~ Có liên quan đến tâm linh đó

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio