.
"Bái kiến bệ hạ."
Coi như thấy được một mặt khác của nữ hoàng bệ hạ, Cảnh Thừa vẫn quy củ hành lễ với Đường Quả, cử chỉ nhanh gọn, khác hoàn toàn với những người chỉ cố gắng thể hiện mình.
Ánh mắt cũng không nhìn loạn mà nhìn thẳng vào Đường Quả.
"Hoàng phu, chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của trẫm."
Cảnh Thừa không hiểu sao nữ hoàng đột nhiên hứng thú với mình. Hơn nữa, hình như nữ hoàng cũng có gì đó khang khác.
Trước mặt những người khác, hay là ngoại hình, không có gì thay đổi. Chỉ là khi nhìn chàng, lại có thay đổi.
Cảnh Thừa một mực ở trong thâm cung bất chợt hiểu ra.
Chẳng lẽ nữ hoàng có ý gì đó?
Đương nhiên, chàng không nghĩ nữ hoàng có ý kiến gì với chàng, hẳn là muốn chàng làm một vài chuyện, hoặc lợi dụng thân phận của chàng làm một vài chuyện, thậm chí có thể là muốn cả thân phận này.
Nhưng mà, với trực giác của chàng, nữ hoàng có vẻ không có ý đuổi chàng xuống vị trí này.
Cảnh Thừa không để ý đến thân phận hoàng phu chút nào.
Thân phận của chàng cao, chỉ cần không có sai lầm lớn, nhất định sẽ là hoàng phu của nữ hoàng, đây là tiên hoàng hạ chỉ như thế.
Nhưng so với làm hoàng phu, chàng vẫn muốn lên chiến trường hơn.
Cha chàng, mẹ chàng là ở trên chiến trường. So với nhà các triều thần khác, nhà họ Cảnh có phần khác biệt. Tại nhà họ Cảnh, nam tử và nữ tử khá bình đẳng với nhau.
Chàng không có ác cảm gì với nữ hoàng, cũng không có hảo cảm gì đặc biệt.
Từ lúc tiến cung đến giờ có gặp được vài lần. Dù sao chàng cũng là hoàng phu, nữ hoàng tuy không trưởng thành, không làm gì đó cũng phải dành thời gian đến cung của chàng ngồi một chút.
Không thể không nói, nữ hoàng là một nữ hoàng hợp cách. Cứ một tháng một lần, nàng sẽ đến tất cả các cung xem xét. Thời gian còn lại, nàng lo việc nước việc dân, xử lý chính sự.
Có điều, kể từ khi Tô Thanh và Nam Vân Xuyên tiến cung, nữ hoàng thật sự lau mắt mà nhìn với hai người đó.
Nhưng chàng vẫn không để ý.
Nếu nữ hoàng không thích chàng, vậy tốt quá, chàng sẽ có nhiều thời gian luyện võ. Chàng là hoàng phu, có thể thích làm gì thì làm ở trong cung mình, không ai dám quấy rầy.
Chỉ cần chàng không mắc lỗi, nữ hoàng có người mình thích cũng sẽ không khiến chàng mất mặt. Kỳ thực cuộc sống như thế cũng khá tốt.
"Hoàng phu? Chàng thất thần?" Đường Quả đến gần một chút.
Cảnh Thừa giật mình, xin lỗi. Chàng trả lời câu hỏi của cô, "Hôm nay thời tiết tốt, muốn đến ngự hoa viên ngắm hoa phơi nắng."
Chàng nói đúng sự thật.
Nhưng nhìn đám nam hầu đang ghen tỵ đằng xa kia, sắc mặt chàng không được tự nhiên lắm. Ai ai cũng ở đây chờ nữ hoàng, có phải chàng chọn sai giờ rồi không.
"À vậy hả?" Đường Quả lại gần chút, hai mắt nhìn Cảnh Thừa, "Trẫm còn tưởng hoàng phu đến đây chờ trẫm chứ. Xem ra là trẫm hiểu lầm hoàng phu cũng để ý đến trẫm."
Cảnh Thừa: Chàng có thể chắc chắn, nữ hoàng không ổn.
Nữ hoàng là một người nghiêm túc, xưa nay sẽ không nói đùa, càng sẽ không trêu chọc chàng như thế.
Trong lúc chàng đang nghĩ linh tinh thì một nam hầu có ngoại hình không tệ đi đến, nở nụ cười và hành lễ với Đường Quả: "Bái kiến bệ hạ."
"Đứng lên đi." Đường Quả ngưng cười, lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi, khiến hoài nghi trong lòng Cảnh Thừa không còn.
Bệ hạ vẫn là bệ hạ, không sai.
Cho nên, vì sao trước mặt chàng, bệ hạ lại khác thế chứ?
.
Nam hầu thấy Đường Quả để ý đến mình, trong lòng mừng rỡ, đang định muốn hỏi Đường Quả có thể ngồi xuống cùng mình hay không. Gã đã nghe thấy Đường Quả nói thích trà nhài, dự định bộc lộ tài năng.
Kết quả, Đường Quả mở miệng cướp lời gã, "Gặp hoàng phu ở đây rồi, vậy chàng đi cùng trẫm đi."
Đường Quả giơ tay lên, ra hiệu muốn Cảnh Thừa đỡ mình. Cảnh Thừa kìm nén tò mò trong lòng, vẫn nghe theo, tiêu sái đến bên cạnh cô, nâng tay lên. Sau đó, trên tay chàng có thêm một bàn tay nhỏ xinh ấm áp. Nháy mắt, một cảm giác kỳ quái xuất hiện.
Ánh mắt chàng dán lên bàn tay như ngọc kia, bất chợt muốn nắm lấy thật chặt.
Đương nhiên, chỉ trong một thoáng. Chàng vội vàng ép tâm tư xuống, tiếp tục nhìn thẳng, đỡ Đường Quả đi.
Nam hầu bị ngó lơ, nụ cười trên mặt cứng lại, ánh mắt nhìn Cảnh Thừa hết sức ngoan độc.
Cảnh Thừa cảm giác được, không thể không quay đầu xem một chút. Chỉ là gã đã cúi đầu xuống, thu hồi ánh mắt lại.
Với trực giác của người tập võ, ánh mắt gã nhìn chàng như dao, tuyệt đối không tốt.
"Hoàng phu nhìn người ta làm gì? Chàng nghĩ người ta làm gì được chàng à?" Đường Quả mở miệng ra nói, khiến Cảnh Thừa kinh hoàng.
Ý của nữ hoàng bệ hạ là gì?
Tại sao nghe như đang bảo vệ chàng vậy? Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Chàng không thể không liếc sang Đường Quả. Thấy cô đang mỉm cười, chàng vội thu ánh mắt lại.
Không đúng. Nữ hoàng trước mặt chàng không ổn chút nào.
Nữ hoàng cười, chuyện này không có vấn đề gì, là người cũng sẽ có lúc vui vẻ, kiểu gì cũng phải cười. Nhưng nụ cười của nữ hoàng trước nay đều rất nhạt.
Mà, trước mặt chàng, nàng lại cười rạng rỡ như thế, không thể không khiến chàng suy nghĩ nhiều.
Rốt cuộc nữ hoàng bệ hạ có ý gì?
"Bệ hạ, sắp đi hết ngự hoa viên rồi."
Thấy sắp đi ra khỏi ngự hoa viên mà cả hai vẫn không nói gì, Cảnh Thừa đành phải nhắc nhở.
Đi tiếp nữa là đến nơi khác.
"À à." Đường Quả bừng tỉnh. Nhìn Cảnh Thừa khó hiểu, trong lòng cô vui vẻ, "Đến giờ dùng bữa trưa rồi."
Cảnh Thừa thả lỏng. Đúng vậy, nữ hoàng bệ hạ mau mau về cung dùng bữa đi. Đi dạo cái gì, có vui gì đâu.
"Hôm nay đến cung hoàng phu dùng bữa." Đường Quả không cho Cảnh Thừa cơ hội, lập tức hạ lệnh.
Rất mau, lời của cô truyền đến ngự thiện phòng, đồ ăn đưa hết đến cung hoàng phu.
Cảnh Thừa: "..."
"Hoàng phu, đi thôi. Mặt trời lên cao rồi, trẫm có hơi khát, muốn uống nước." Đường Quả nhìn Cảnh Thừa, Cảnh Thừa nhắm mắt gật đầu, đỡ Đường Quả đến cung mình.
Vào trong cung, chàng vội vàng sai người pha trà cho Đường Quả. Vốn là người luyện võ, chàng có thể nghe thấy âm thanh từ rất xa, nên đã nghe thấy Đường Quả nói thích trà nhài.
Lúc phân phó, chàng vô ý thức nói, "Pha ít trà nhài mới cho bệ hạ đi."
Nói xong, chàng lập tức thấy Đường Quả nhìn mình với ánh mắt hài lòng. Nhưng như thế vẫn chưa hết, Đường Quả còn mở miệng ra, "Vẫn là hoàng phu hiểu trẫm thích gì."
Cảnh Thừa rất muốn nói, không, bệ hạ hiểu lầm rồi, chỉ là vô tình nghe thấy thôi.
"Trong hậu cung này, hóa ra còn có Cảnh Thừa biết trẫm thích trà nhài." Đường Quả không cho Cảnh Thừa cơ hội giải thích. Trà nhài bưng lên, cô uống với vẻ thỏa mãn.
Cảnh Thừa: Bị bệ hạ hiểu lầm, làm sao bây giờ?
.
Hệ thống: [Ký chủ đại đại, Cảnh Thừa này có vấn đề gì...] Đột nhiên nó nhớ ra gì đó, rú lên, [Ký chủ, là anh chàng kia hả?]
Nhìn Đường Quả mỉm cười, lại nhớ đến Đường Quả nói Cảnh Thừa múa kiếm rất ngầu, nó còn cái gì không hiểu nữa.
Bảo sao khi xác định Cảnh Thừa không làm gì có lỗi với mình, ký chủ đại đại lại vô cùng vui vẻ.
Bảo sao ký chủ đại đại còn cố ý đọc kịch bản. Nhà họ Cảnh trung thành tuyệt đối với nữ hoàng, trước kia bọn Nam Vân Xuyên muốn trừ khử nhà họ Cảnh đầu tiên.
Nữ hoàng trẻ tuổi nhưng không hồ đồ.
Lúc cảm thấy không ổn, nàng lập tức phế bỏ thân phận hoàng phu của Cảnh Thừa, hơn nữa còn đưa Cảnh tướng quân đi trấn thủ biên cương.
Đây là việc cuối cùng nữ hoàng trẻ tuổi này có thể làm được. Phần cốt truyện đằng sau, Cảnh Thừa đầu quân lên chiến trường, còn Cảnh tướng quân hình như chưa từng từ bỏ báo thù cho nữ hoàng.
Không có thêm thông tin gì nữa. Vì những chuyện này không thuộc về thế giới nữ chính. Thế giới này kết thúc khi nữ chính chết, là một bi kịch.
"Hoàng phu, chàng thích ăn gì?" Đường Quả đặt chén trà xuống, chống cằm hỏi Cảnh Thừa.
Cảnh Thừa xém nữa làm rơi chén, vội đáp lại, "Thần không kén chọn."
"À... Tức là gì cũng thích ăn?"
"Đúng vậy." Chàng thật không kén chọn, có là ăn được.
Vì ngày nào cũng luyện võ nên sức ăn có hơi lớn.
"Hoàng phu dễ nuôi thật." Đường Quả cười cong mắt, "Phải chăng trẫm kiếm lời rồi?"
Thứ cho Cảnh Thừa không thể nào bình tĩnh nổi, nữ hoàng quá kỳ lạ.
Bữa trưa dọn lên. Ban đầu Cảnh Thừa còn mất tự nhiên, coi như rất muốn ăn nhưng vẫn nhịn được. Bữa trưa của nữ hoàng thật sự phong phú, tốt hơn nhiều so với chàng.
Nhìn đã rất hấp dẫn, ăn đương nhiên cũng ngon.
"Hoàng phu, không kén chọn sao lại không ăn?" Đường Quả hỏi thăm. Cô đã lén nhìn anh chàng này ăn cơm, động tác ưu nhã, tướng ăn dễ nhìn, nhưng mà tuyệt đối không giả vờ thận trọng như bây giờ. Chàng vốn ăn không chậm, sức ăn cũng rất lớn.
Cảnh Thừa sắp không giả vờ nổi nữa, "Sức ăn của thần có hơi lớn, chỉ sợ ăn xong mạo phạm bệ hạ."
"Không sao, cứ ăn đi, trẫm muốn nhìn chàng ăn cơm."
Tay Cảnh Thừa run lên, suýt nữa làm vỡ chén.
Nhưng chàng tin nữ hoàng thật sự sẽ không trách móc chàng.
Chàng thử tăng tốc một chút, vừa ăn vừa nhìn nữ hoàng, đối phương vẫn rất vui vẻ.
Ban đầu còn là thử thăm dò, về sau, vì đồ ăn quá ngon, rất hợp khẩu vị, lại thêm chàng luyện võ đến tận trưa và đang có hơi đói bụng, chẳng bao lâu chàng đã lộ nguyên hình. Ăn nhanh thì không nói, còn rất ưu nhã.
Cung nhân bên người Cảnh Thừa tái mặt muốn cản lại, nhưng ánh mắt của Đường Quả chặn ông.
Cung nhân tuyệt vọng. Ông là người nhà họ Cảnh đưa vào, nhìn công tử nhà mình ăn uống không hề khách khí trước mặt nữ hoàng thế này, ông chỉ muốn ngất.
Công tử ơi, công tử ăn chậm một chút, nữ hoàng đang nhìn đó.
Nhưng Cảnh Thừa đã dần thả lỏng, dường như bên cạnh không phải nữ hoàng mà là một người bình thường.
Thỏa mãn ăn no nê rồi chàng mới nhớ ra gì đó, cả người cứng lại.
Nhìn mâm thức ăn sắp hết, lại nhìn cung nhân trắng mặt bên cạnh, chàng cười không nổi.
.
"Khẩu vị của hoàng phu thật không tệ, xem ra là trẫm sơ sót, nợ chàng rồi." Đường Quả đắc ý uống trà, cứ như không hề nhìn thấy vẻ cứng đờ trên mặt Cảnh Thừa. Cô phân phó cho Đại tổng quản bên cạnh, "Về sau thêm bốn phần nữa cho bữa trưa và bữa tối của hoàng phu."
"Có đồ ngọt cũng mang thêm cho hoàng phu một chút."
Cảnh Thừa: Hình như có gì đó không đúng lắm.
"Chàng là hoàng phu của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ không để cho chàng chịu đói. Nếu vẫn không đủ, chàng cứ phái người nói với Đại tổng quản, Đại tổng quản sẽ xử lý."
Cảnh Thừa còn có thể nói gì nữa. Nữ hoàng không những không để ý chàng ăn nhiều mà còn cho chàng thêm đồ ăn. Thêm bốn phần nữa cho bữa trưa và bữa tối, Cảnh Thừa không lo lắng gì cả, ấn tượng với nữ hoàng cũng tốt hơn nhiều.
Đã vậy còn chuẩn bị riêng bánh ngọt cho chàng, ánh mắt chàng nhìn Đường Quả càng thêm nhu hòa.
Không cần biết nữ hoàng có mục đích gì, nể có đồ ăn, chàng sẽ dốc toàn lực phối hợp.
Nghĩ lại thì, nhà họ Cảnh trung với nữ hoàng, nữ hoàng đối xử đặc biệt với chàng cũng không có gì lạ, vì đây chính là tín nhiệm chàng.
Đột nhiên rút ngắn khoảng cách với chàng, còn ban thưởng cho chàng, sắp tới kiểu gì cũng có chuyện cần nhờ đến chàng.
Cảnh Thừa đã nghĩ rõ ràng, yên tâm nhận thưởng. Đưa tiễn Đường Quả không lâu thì chàng lại nhận thưởng thêm nữa.
Không phải ngọc bội, vàng bạc hay tơ lụa, mà là một thanh bảo kiếm.
Nhìn thấy nó, đôi mắt Cảnh Thừa sáng lên, hảo cảm với nữ hoàng không chỉ cao thêm một chút.
Đường Quả thì ngồi trong cung mình xem Cảnh Thừa múa kiếm. Làm chuyện thế này quá đơn giản.
Không bao lâu sau, Đại tổng quản nhẹ nhàng đến bên cạnh cô, "Hoàng phu rất cảm kích bệ hạ ban thưởng, còn có đôi lời."
"Nói gì?" Đường Quả hỏi.
Đại tổng quản cười, "Hoàng khu nói, nếu nữ hoàng có cần gì, hoàng phu nhất định sẽ làm tốt."
Đường Quả: "..."
Hệ thống: Ha ha ha ha ha ha, hóa ra người ta nghĩ có việc cần phải làm, hoàn toàn không nghĩ là ký chủ đại đại có hứng thú với mình.
"Biết rồi. Khanh cứ đáp lại, trong tương lai nhất định sẽ có chuyện cần chàng ấy."
"Vâng, thưa bệ hạ."
Mấy ngày sau đó, Đường Quả cũng không đi tìm Cảnh Thừa. Cảnh Thừa cũng không thất vọng, đây đều trong dự tính của chàng.
Nữ hoàng không quá thân cận với người nào. Đối với chàng là tín nhiệm, đối với Nam Vân Xuyên chắc là vì hắn khá biết dỗ dành, còn Tô Thanh thì biết đánh đàn khiến nữ hoàng vui vẻ. Những người khác muốn được nữ hoàng để ý không có dễ như thế.
Khi tiến cung, cha mẹ chàng đã nói, chàng an phận một chút, không có chuyện gì cứ ở trong cung luyện kiếm, đừng đi tranh giành tình cảm. Nếu như nữ hoàng cần gì, cứ tận lực phối hợp với nàng là được.
Chàng nghĩ, cha mẹ chàng đúng là biết nhìn xa trông rộng.
Vung bảo kiếm trong tay, lòng chàng thoải mái vô cùng. Nữ hoàng bệ hạ ban thưởng bảo kiếm tốt như thế cho chàng, đương nhiên chàng sẽ tận tâm vì nàng làm việc.
[Ký chủ đại đại, chúc mừng cô thu hoạch được một thần tử trung thành.] Hệ thống nói. Không ngờ có ngày ký chủ đại đại lại gặp phải chuyện này.
Đường Quả nhìn Cảnh Thừa múa kiếm, "Ta không giận chút nào. Đến ngày nào đó, chàng sẽ nảy sinh tâm tư khác với ta."
Hai ngày sau, Nam Vân Xuyên và Tô Thanh xuất cung.
Đương nhiên, cả hai có gặp nhau. Về sau cũng đụng phải Đường Nặc Nguyệt, vừa hay đúng lúc Đường Nặc Nguyệt cũng đã nghĩ ra cách để trở lại bình thường.
Thật ra thì cách này rất đơn giản.
.
Đường Nặc Nguyệt nghĩ, càng rườm rà càng không ổn, nhìn đơn giản chút thực tế lại không dễ khiến người khác nghi ngờ.
Vì thế, cô chọn thời điểm thích hợp, thuê người đập đầu mình. Khi tỉnh lại rồi, cô sẽ thông minh.
Mặc dù rất khó tin, nhưng cách này thật sự không dễ khiến người khác nghi ngờ.
Hơn nữa, cô đọc dã sử cũng từng thấy tình huống như thế.
Cùng ngày, cô mang người theo, mặc quần áo bình thường. Lúc đi ngang qua một con hẻm, đột nhiên một chậu hoa rơi xuống, đập cô đến choáng.
Mặc dù đã có chuẩn bị, đã chải một kiểu tóc thật dày, cũng thuần thục tránh né một chút, nhưng cô vẫn bị đập đến hai mắt thấy sao. Tuy vậy vẫn không đến nỗi bị thương nặng.
Người bên cạnh thấy thế, lập tức ôm Đường Nặc Nguyệt vào trong một khách điếm gần đó, vì khoảng cách từ đấy đến Nguyệt vương phủ có hơi xa.
Không bao lâu sau, Đường Nặc Nguyệt tỉnh lại, bắt đầu thông minh.
Người bên cạnh cô vô cùng kinh ngạc. Đương nhiên, vui vẻ vẫn nhiều hơn.
Một nhóm người lén hồi phủ.
Nhưng các nàng lại không biết, Nam Vân Xuyên và Tô Thanh nhìn thấy hết.
"Đồ ngu biến thành thông minh?" Nam Vân Xuyên nheo mắt, "Vốn còn đang nghĩ nên làm thế nào. Các vị nghĩ xem phải làm gì bây giờ?"
Ở đây ai cũng khôn ngoan, ngoài Nam Vân Xuyên và Tô Thanh ra, còn có cả Tiêu Tấn.
Hiện tại, Đan Ca và Doãn Thu không liên hợp với cả ba.
"Phải tra rõ chuyện này. Ả ta mới thông minh lên hay là đã sớm thông minh rồi, nhất định phải cẩn thận." Tiêu Tấn lắm mưu nhiều kế nhất, "Hai anh phải về cung ngay, làm chuyện này chắc là không tiện, vậy cứ để ta. Vừa hay ta là con tin, không liên quan đến ai cả, có thể xuất hiện bên cạnh ả được, sẽ không khiến người khác nghi ngờ."
"Đương nhiên, vào trong phủ Nguyệt vương được thì càng tốt, như thế có thể quan sát chặt chẽ hơn. Nếu ả không có vấn đề, chỉ vì bị chậu hoa đập đầu mà thông minh lên, sẽ dễ lợi dụng được."
Tiêu Tấn nở nụ cười thâm trầm.
Hai người còn lại cũng cảm thấy được, gật đầu thuận theo.
Từ hôm đó, Tiêu Tấn dùng vài thủ đoạn để làm quen với Đường Nặc Nguyệt.
Cũng không khác bao nhiêu so với kiếp trước.
Có trời mới biết Đường Nặc Nguyệt phải nhịn lắm mới không thẳng tay gϊếŧ chết Tiêu Tấn.
Cô biết Tiêu Tấn bụng mưu mô, ở chung với y nhất định phải cẩn thận. Nhưng cô đã chết một lần, đã dùng đủ loại lý do để gạt y, Tiêu Tấn cũng không hoài nghi gì.
Cô biểu hiện không khác mấy so với kiếp trước, không biểu hiện mình quá thông minh. Cẩn thận quá mới dễ khiến Tiêu Tấn nghi ngờ.
Tiêu Tấn tuy có nghi ngờ nhưng y chắc chắn, ả đàn bà này dù đã bình thường nhưng cũng không hề thông minh.
Nói trắng ra là đần độn, rất dễ dỗ.
Nghĩ thế, y quyết định lợi dụng Đường Nặc Nguyệt.
Nhưng y lại không biết chính mình mới vào tròng.
Hai người phát triển rất nhanh.
Đường Nặc Nguyệt thông minh lên, cả hoàng thành đều biết, Đường Quả đương nhiên phải quan tâm đến chị gái mình, lập tức gọi Đường Nặc Nguyệt tiến cung.
Đường Nặc Nguyệt chờ chính là hôm nay.