Tiết trời tháng sáu, nắng hè chói chang, tiếng ve kêu râm ran.
Rừng rậm bao quanh, trang viên của Dạ Thị gần như đã ở ẩn thì lại mát mẻ vô cùng.
Hiệu ứng đối lưu của gió thung lũng cùng với những dòng suối băng chảy róc rách bất tận, cũng không ngoa khi nói rằng nơi đây là chốn bồng lai tiên cảnh ở giữa nhân gian.
Dưới tàn cây râm mát bên cạnh dòng suối, Minh Anh đang uống nước chanh, mặc một bộ bikini màu đen nóng bỏng, làm nổi bật lên làn da trắng nõn như ngọc.
Bên cạnh là một cô gái mặc một chiếc váy dài Bohemian, đội mũ rơm đang ngồi bên cạnh cái hồ bơi kế dòng suối, bàn chân trắng nõn nuột nà lướt qua lướt lại trên mặt nước, để lộ bắp chân trắng nõn.
“An An, ở đây chỉ có hai người chúng ta, cậu có chắc là muốn bọc trong bao tải để hưởng thụ suối băng không đấy?”
Minh Anh lên tiếng, tư thế vươn vai thoải mái, trông vô cùng ưu nhã.
Rồi sau đó nhảy vào trong hồ bơi, tựa như một nàng tiên cá.
Linh hoạt nhẹ nhàng.
“Bao tải?! Nếu dì Diệp Nhĩ nghe thấy lời đánh giá này của cậu thì chắc là sẽ tức ói máu luôn đó.”
Mẫu mới nhất của Two, vẫn chưa có mặt trên thị trường, mà cô công chúa nhỏ của nhà họ An đã mặc để tận hưởng mùa hè mát mẻ luôn rồi.
“Nếu đã đến đây để tránh nóng, thì tất nhiên là phải mặc làm sao cho thật mát mẻ~ Ai mà như cậu, bọc như cái bánh chưng ấy, chắc vui?”
An An mím môi, đôi mắt long lanh, “Tớ thích vậy đấy!”
“Xí——rõ ràng là đang ngại ngùng!” Minh Anh nói với vẻ mặt “Tớ biết ngay mà”, vô cùng nghiêm túc nói tiếp, “Cậu nói xem, cậu đã là một cô gái gần tuổi rồi, sao mà không chịu tiến bộ chút nào vậy? Ngay cả bikini cũng không dám mặc, lẽ nào sau này lúc đi nghỉ mát với chồng cậu cũng mặc như này à?”
“Như này thì làm sao chứ?” Cô đứng dậy, nắm lấy tà váy xoay một vòng, “Tớ thấy đẹp lắm mà… Đâu nhất thiết phải lộ da lộ thịt ra đâu…”
Minh Anh bơi một vòng, quay trở lại, ghé vào thành hồ, cánh tay dài chống cằm, cả người cô đều lộ ra vẻ lười biếng.
“An An, tớ nói thật này, cậu đoan trang quá rồi, có lúc tớ còn hoài nghi cậu có phải là nương nương trong phim cung đấu nhà Thanh xuyên không tới đây hay không đấy…”
Ánh mắt lóe lên, “Cậu nói nhảm cái gì vậy!”
“Cậu xem, tớ chỉ đùa mà thôi, cậu phản ứng mạnh như vậy làm gì…”
Nhà họ An có bốn đứa trẻ, An Tuyệt lạnh lùng, An Húc lanh lợi, An Diệu hiền lành, An An thì trầm tĩnh.
Bạn có thể tưởng tượng ra được một cô gái của thế kỷ , nhưng không cảm thấy hứng thú với các việc như câu cá trên sông hay trèo cây lấy trứng, cũng không thích mấy loại váy hồng công chúa, búp bê Barbie, mà lại đi thích cầm kỳ thi hoạ, thêu thùa nữ công gia chánh hay không?!
Ngay trước mắt đang có một người như vậy đấy.
Công chúa nhỏ của nhà họ An, người cũng như tên, trầm tính nhã nhặn, quý phái kín đáo, không bao giờ mặc quần đùi áo dây, ít khi nào để lộ ra cánh tay và vai.
Không bao giờ có thể nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của cô ấy, cô ấy luôn ăn nói nhã nhặn, tươi cười dịu dàng.
Không nóng không lạnh, không nghiêng không lệch, như thể dù cho cả thế giới có đang sôi sục nhốn nháo, thì cô ấy vẫn tĩnh lặng như gương.
“An An, cậu cứ như vậy hoài là không được đâu!” Ánh mắt Minh Anh nghiêm túc, “Cứ hễ mỗi lần sờ vào cậu một xíu là cậu đã nhạy cảm muốn nhảy dựng lên rồi, cậu như vậy thì sau này ai dám lấy cậu nữa?”
Cô gái cụp mắt xuống, hàng mi cong vút khẽ run, “Minh Anh, tớ… không quen.”
“Làm nhiều là sẽ quen thôi. Đâu có ai từ khi sinh ra đã mặc bikini chứ? Đó chẳng phải là yêu quái à? Khụ khụ… Đương nhiên, ngoài cậu ra, dù sao thì có cha mẹ nhan sắc tuyệt vời, trí thông minh xuất sắc thì từ khi sinh ra đã biết đàn cổ tranh cũng không phải chuyện lạ gì.”
An An khó xử: “Nhưng tớ luôn cảm thấy… Kỳ kỳ sao ấy.”
“Yên tâm, lúc mới ban đầu cảm thấy xấu hổ là chuyện bình thường, thử thêm vài lần nữa là bình thường thôi!” Nói xong, chống tay lên thành hồ, rồi nhảy lên.
“Tớ vẫn còn một bộ dự phòng trong túi, vóc dáng của chúng ta tương đương nhau, cho cậu mượn mặc nè.”
“Không, không cần…” An An như gặp phải kẻ địch mạnh, liên tục xua tay không ngừng.
Minh Anh trừng mắt, “Đã lớn như vậy rồi, tớ còn chưa có lần nào được nhìn thấy cậu lộ đùi! Em gái xinh đẹp à, đừng có ngại mà~”
An An bị vẻ mặt như công tử bột của cô ấy chọc cười, “Vậy thì… cứ mặc một lát…”
“Đi thôi!”
Minh Anh âm thầm giơ ngón tay cái lên, xong rồi!
Nói thật là cô chưa từng thấy An An mặc bộ quần áo gợi cảm nào, lần nào cũng là một cái bao tải to đùng, xấu chết đi được…
Mười phút sau.
Ực——-
Uống một ngụm nước giải khát.
Mắt sắp trợn lên tới trời, vẻ mặt của Minh Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Kêu cậu cởi bao tải ra thì cậu đi quấn vào một chiếc khăn tắm à?”
Hai má An An đỏ bừng, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, “Tớ đi thay đây! Không muốn mặc loại quần áo này đâu!”
“Ấy!” Minh Anh nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế tắm nắng, kéo người lại, “Thay cũng thay rồi, không định cho tớ nhìn à?
“Không cho!” Sự cảnh giác hiện rõ trong mắt cô ấy.
Khóe miệng Minh Anh giật giật, cô lại không phải là dê xồm, xu hướng giới tính bình thường đến không thể bình thường hơn, có cần phải phòng như phòng sói như vậy hay không?
“An An ~ An An tốt à! Cậu xem tớ thuyết phục lâu như vậy, miệng cũng khô luôn rồi, còn đem bộ bikini mà bản thân thích nhất ra nữa, cậu tàn nhẫn đến nỗi không cho tớ nhìn một cái hả?”
Lã chã chực khóc, nước mắt long lanh.
An An khó xử.
“Đừng chần chừ nữa, một ngày nào đó cậu cũng phải quen với nó thôi.”
“Minh Anh, tớ…” Cắn chặt môi dưới, ánh mắt kiên định lại, hít sâu một hơi, chậm rãi buông tay.
Chiếc khăn tắm lớn tuột xuống, Minh Anh đột nhiên mở to mắt.
“Oh! My God!”
An An lúng túng lấy tay che ngực, ánh mắt tránh né.
Minh Anh đã nhìn tới ngây ra rồi.
Có lẽ là do thường mặc các loại áo dài quần dài, tránh được tác hại của tia cực tím, nên làn da của cô gái trắng nõn nà không chút tạp chất, lỗ chân lông cũng nhỏ đến nỗi gần như không có.
“An An, cậu đẹp quá…”
Ngoại trừ từ “đẹp” thô sơ và đơn giản nhất này ra thì tạm thời Minh Anh không thể nghĩ ra tính từ nào tốt hơn trong lúc này.
Trắng như ngọc khắc, tựa như tiên nữ trong tranh.
An An vươn tay nhặt lấy chiếc khăn tắm, một giây sau đã khoác lại lên vai.
“Này… đừng vội mà! Tớ còn chưa nhìn rõ nữa!” Cười xấu xa.
“Có gì đẹp đâu chứ? Không phải là đều giống nhau cả ư? Cậu tự nhìn của cậu đi…”
“Trước đây tớ còn thấy bản thân mình rất được, ngực to mông nở, da trắng eo thon, nhưng mà so với cậu thì lập tức biến thành cây cỏ…”
Minh Anh gào khóc kêu to.
Trong cái nhìn thoáng qua ban nãy đã đủ để cô ấy nhìn rõ, đừng thấy bề ngoài An An nhỏ gầy, thật ra thứ cần có đều có hết đấy.
Quả nhiên, rượu phải chôn sâu mới đủ thơm.
“Nói nhảm! Cậu xinh đẹp như vậy, rõ ràng chính là một đóa hoa yêu kiều diễm lệ.”
An An mím môi, cười khẽ, ánh mắt trêu chọc.
Sau khi uống một ngụm đá chanh, Minh Anh thở dài: “Xinh đẹp thì có ích gì? Cũng chẳng có ai ngắm nhìn…”
“Cậu… với anh tớ…”
Minh Anh lập tức xù lông: “Sao cậu biết?!”
“Toàn bộ trang viên đều biết, OK?”
“Cái gì?! Cậu cậu cậu đừng có dọa tớ…”
“Cho tớ xin đi, Minh Anh à, cậu làm rõ ràng như vậy, chỉ cần không phải người mù thì đều có thể nhìn ra được, ok?”
Giả vờ tình cờ gặp gỡ, làm nũng bày trò, còn viện đủ thứ lý do để ở riêng với An Tuyệt, tất cả các tất cả dấu hiệu đều chỉ về một nguyên nhân duy nhất.
“Anh tớ không dễ theo đuổi đâu.”
An An nói ra sự thật.
Dang hai tay ra, nhún vai nói, “Tớ biết.”
“Vậy mà cậu còn đâm đầu vào?”
“Tớ thích thế.”
“Thế cậu cứ từ từ mà “tận hưởng” đi!”
“An An, ngay từ đầu tớ đã biết ở trước mặt là hố sâu không đáy, nhưng tớ không cam tâm, luôn muốn thử xem, biết đâu chừng có thể tiếp đất an toàn thì sao?”
“Cho dù thịt nát xương tan, cậu cũng không sợ à?”
Minh Anh lắc lắc chiếc kính râm trên tay, động tác ung dung, “Sợ gì chứ? Mười tám năm sau, lại tiếp tục làm anh hùng hảo hán.”
“Minh Anh, tớ khâm phục lòng dũng cảm của cậu” An An lộ vẻ đồng cảm.
Anh cả lạnh lùng cỡ nào, cô ấy biết rõ.
“An, cậu nói xem, có phải là anh ấy cũng biết rồi không?”
“Anh tớ không ngốc.”
Chuyện mà mọi người đều biết thì anh ấy làm sao mà không biết cho được?
“Vậy mà anh ấy vẫn không nói gì, giả ngây giả dại?”
“Tớ không biết.”
Minh Anh lắc đầu, ánh mắt sáng tỏ, “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần anh ấy không từ chối, thì sự kiên trì của tớ sẽ có ý nghĩa.”
“Nhưng… nếu anh tớ từ chối, thì cậu định làm gì?”
“Càng thất bại càng dũng cảm.”
“Minh Anh, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi à?”
“An, tớ phải làm như vậy.” Ánh mắt cô gái nghiêm túc, “Nếu ngay cả việc thử cũng không dám thử mà đã từ bỏ rồi thì tớ nhất định sẽ cảm thấy hối hận, tớ không muốn như thế.”
“Được rồi, goodluck!”
“Cám ơn. Hy vọng anh cậu có thể nhanh chóng bị tớ thu vào trong túi, lấy làm của riêng.”
“Anh…”
“An, cậu đang gọi cái gì vậy…”
Ừm… một ngụm soda trong miệng còn chưa kịp nuốt, Minh Anh ngây ngẩn nhìn người đàn ông đang đứng không xa ở phía sau cô ấy.
Anh mắt lạnh lùng, đường nét thâm sâu.
“Anh Tuyệt, anh đến lúc nào vậy?” Hai má ửng hồng, đúng là Minh Anh gan lớn thật đấy, nhưng cũng không có nghĩa là da mặt dày, huống chi, người mà bản thân vẫn luôn nhớ nhung đột nhiên xuất hiện, còn rất có thể là đã nghe được những gì cô ấy vừa nói…..
Sao có thể không thẹn thùng cho được?
“Vừa mới tới.”
“Anh, em vào trong thay quần áo.” Nói xong quay người rời đi.
Bên cạnh hồ bơi tiếng nước róc rách, chỉ còn lại An Tuyệt và Minh Anh bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông bình tĩnh, cô gái thản nhiên.
“Anh đi vào xem An An.”
“An Tuyệt, anh muốn chạy trốn à?” Đôi mắt híp lại, khí thế mạnh mẽ phát ra từ trên người cô.
Bước chân hơi dừng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt lại tiếp tục bước đi.
“Rõ ràng anh đã nghe thấy rồi, còn muốn giả bộ tới khi nào?”
Xoay người, nhìn lại, đôi mắt màu tím đậm đột nhiên chìm xuống.
“Em cứ làm như anh chưa nghe thấy gì đi.”
Minh Anh cười khổ, “Anh không quan tâm, phải không?”
Cho nên, mới có thể thờ ơ lạnh nhạt, mắt cũng không chớp một cái.
Đối với những thứ mà anh ấy không quan tâm, người đàn ông này luôn không muốn nhìn đến dù chỉ là một ánh mắt.
“Anh Anh, em mãi mãi là em gái của anh.”
Nở nụ cười, cô ấy đeo kính râm lên để che đi đôi mắt đã đỏ hoe của mình, Minh Anh tiến lên, đi tới chỗ người đàn ông rồi dừng lại.
Bộ bikini nóng bỏng, đen và trắng làm nổi bật lẫn nhau, đặc biệt chói mắt.
An Tuyệt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Em gái?” Nhấn mạnh từng chữ, Minh Anh cười nhẹ, “Anh trai mưa, em gái mưa, cũng là anh em.”
“Chắc là anh biết ý của em mà.”
“Xin lỗi, không, muốn, biết.”
An Tuyệt cất bước rời đi, đút hai tay vào túi quần, dáng người thon dài dưới ánh mặt trời rực rỡ chói mắt.
“Đồ nhát gan! Anh sợ rồi? Cho nên không dám nhận?”
“…” Bước chân vẫn không ngừng.
“An Tuyệt, có gan thì anh đừng đi!” Hậm hực đuổi theo, dang hai tay ra, chặn lại.
Đáy mắt của cô gái lộ ra ánh sáng khiến người ta kinh ngạc.
Đôi mắt của người đàn ông khẽ chuyển động.
Có gan đừng đi…
Hừ!
“Không phải là anh rất lợi hại à? Trốn em làm gì? Mưa bom bão đạn cũng xông ra được rồi, còn sợ em lừa tình lừa tiền à?”
Không kìm được, anh đã bật cười.
“Anh Anh, đừng quậy, em vẫn còn nhỏ.”
“Thôi đi! Nói cứ như anh bảy tám chục tuổi rồi ấy!”
“…”
“An Tuyệt, em mặc kệ, hôm nay em tuyên bố. Đời này, em cứ theo đuổi anh mãi đấy, đùng hòng bỏ lại em?”
An Tuyệt khẽ cười, ánh mắt bất lực như đang nhìn cô con gái ương bướng.
“Anh không tin?”
“…”
“Em sẽ chứng minh cho anh xem!”
Gió thổi, mây bay, nắng như đổ lửa.
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu, câu chuyện còn rất dài rất dài…