An Tuyệt thật sự phục luôn rồi.
Mặc Lâm sống chết đòi lên đảo chỉ vì để lẩn trốn cha mình.
Tính ra, tên này cũng kỳ quặc, không lo yên ổn học luật, mà lại đam mê kinh kịch rồi mất luôn kiểm soát từ đó.
Nói theo cách của cậu ta—
“Ngoại hình xinh đẹp, cơ thể trắng mịn, tôi đây sinh ra không hát vai đào chánh thì thật là có lỗi với Trình Diệp Y!”
“Trình Diệp Y” chính là người đóng bộ phim “Bá Vương Biệt Cơ” của Trương Quốc Vinh, là một diễn viên nam nổi tiếng cải trang thành phụ nữ hát vai đào chánh, lúc Mặc Lâm năm tuổi, lần đầu tiên xem bộ phim này đã rất kinh ngạc.
Lúc Diệp Y chết, cậu ta đã bật khóc thảm thiết.
Lưu Hinh Đình chỉ có một đứa con trai này, lại còn phải trải qua trăm ngàn cay đắng mới có được, nên vội vàng dỗ dành.
Mặc Huyễn là người rất lý trí, mặc dù anh ấy không tìm ra lý do vì sao con khóc, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh yêu thương con mình.
Được cha mẹ nuông chiều, cậu bạn nhỏ Mặc Lâm đương nhiên sẽ sinh ra bản tính tự tại không thèm kiêng nể ai.
Vì vậy, sau này cậu mới dám cãi lời cha mẹ, học kinh kịch, và còn hát những vai nổi tiếng.
Lưu Hinh Đình vì cưng chiều con trai nên cũng để cho cậu đi, không yêu cầu gì, chỉ cần con vui là được. Mặc Huyễn thì không thể chấp nhận được một đứa con trai suốt ngày bôi son trát phấn, lại càng không thích cái uy nghiêm của mình bị người con trai duy nhất này khiêu khích, nên đã ra lệnh truy bắt, bắt được thằng nhãi con về nhà sẽ cho chịu một trận đòn nặng.
Mặc Lâm là ai? Cậu rất là tinh ranh!
Vừa nghe được tin tức, đã lập tức chạy trốn.
Đáng thương là ông già Mặc Huyễn vẫn còn ngu ngốc vẫn ngồi há miệng chờ sung, chờ con mình tự thay đổi.
“Tuyệt, tôi phát hiện sắc mặt của anh có gì đó là lạ?”
Đáp trả câu hỏi của cậu ta, là một sự im lặng.
Đối với những câu hỏi nhàm chán, An Tuyệt đều sẽ bỏ qua và không quan tâm đến.
“Bị mắng rồi à? Vừa bước ra khỏi trang viện là mặt của anh đã lạnh lùng, chuyện gì đã làm anh phiền não thành thế này?”
An Tuyệt suy nghĩ một lúc, lúc Mặc Lâm nghĩ rằng anh sẽ không nói gì cả, thì đột nhiên anh lại lên tiếng –
“Cậu đã từng thích ai chưa?”
“Phụt –-” Thứ nước trái cây cậu ta vừa uống vào miệng bị phun trào ra ngoài.
An Tuyệt tỏ vẻ kinh tởm, không muốn mở mắt.
“Xem như tôi chưa hỏi gì đi.”
“Đừng mà!” Cậu ta kéo khăn giấy lau sạch sẽ, “Tôi đây phong lưu phóng khoáng ai ai gặp cũng thích, cả đám con gái lúc nào cũng phải xăm xoe nịnh nọt đó nha!”
“Vậy có người mà cậu thích không?”
“Cái này thì chưa có. Nhưng mà, sao tự nhiên cậu lại hỏi như vậy?”
Ánh mắt hơi nheo lại, “Không có gì.”
“Nói dối! Chắc chắn có chuyện gì đó! Quy tắc cũ, khai thật sẽ được khoan hồng!”
“Tôi thích cô ấy nhưng cô ấy không thích tôi.” An Tuyệt cười trong đau khổ, nghĩ đến thái độ xa lánh của Hạ Hà, còn có những hành động như cố ý lẩn tránh mình, lòng lại đau như bị kim chích.
Lời nói của mẹ anh như một nhát dao đâm thẳng vào tim, khiến anh không thể nào không đối mặt với câu hỏi mà mình đã cố tình né tránh – Hạ Hà có yêu mình không?
Hay là….. chỉ xem mình là một người em trai?
Mặc Lâm cảm thấy mình đã nghe thấy một tin tức bất ngờ, nếu như không thắt dây an toàn thì có thể cậu ta đã té chổng mông xuống đất rồi.
“Anh, anh, anh…. thích cô ấy?! Cô ấy là ai?”
“Một người con gái.”
“Tất nhiên tôi biết là một người con gái rồi! Không lẽ anh lại đi thích một thằng đàn ông chắc?”
“Cút!”
“Chậc chậc…” Xoa xoa cằm, Mặc Lâm cười một cách xấu xa, “Tôi nói dù sao đi nữa cũng nhìn không ra được, hóa ra là tình yêu đã nảy mầm, sự kích thích ngập tràn rồi!”
“Cậu còn nói những lời điên rồ nữa, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho chú Mặc, để chú ấy bay thắng đến Chiêm Ngao!”
“Hì…. chỉ đùa một tí thôi mà, đừng tưởng thật, bình tĩnh bình tĩnh nha!”
An Tuyệt không chút do dự đá một phát vào bàn chân đang chìa ra của đối phương.
“Giận cũng ghê nhỉ… khoan đã! Anh vừa nói cô ấy không thích anh?”
“Ừm.”
“Cô ấy thực sự không thích anh sao?!”
An Tuyệt: “…”
“Sao lại có thể nhỉ! Trên trái đất này lại có cô gái không thích An Tuyệt sao?! Vậy chắc là một con quái vật nào đó…”
Mặc Lâm biểu cảm như không cách nào tưởng tượng được.
Với tư cách là bạn cùng phe từ bé, cậu ta biết quá rõ sức hấp dẫn của An Tuyệt, đó chính là “vạn người mê”.
Đẹp trai, dáng chuẩn, xuất thân lớn mạnh, năng lực vượt trội, không chỉ có tài năng, có ngoại hình, mà còn có thế lực và giàu có.
Nếu là con gái thì cậu ta đã sớm lao đến, tìm kiếm tình yêu, sự thương hại và bám lấy tấm bùa hộ mệnh này rồi!
Đáng tiếc là, dù cậu sinh ra với một khuôn mặt của phụ nữ, cũng có một dáng người của phụ nữ, ăn mặc trang điểm đều đi trước thời đại, nhưng vẫn không phải phụ nữ thật sự, nên đã phải bỏ lỡ người chồng cao quý trước mặt này rồi!
An Tuyệt nói một vài ý chính, giấu đi những chi tiết giữa mối quan hệ của mình và Hạ Hà, giải thích đại khái tình hình.
“Ý của anh là cô ấy chỉ xem anh như em trai thôi sao?”
“…Ừm.”
Đôi môi mỏng như lưỡi dao, mờ nhạt.
“Tôi có thể hỏi một câu không?”
“Nói đi.”
“Tại sao anh lại thích cô ấy?”
Tại sao?
An Tuyệt nhướng mày, ánh mắt trầm tư nhưng không biết phải nói thế nào.
“Như vậy đi, tôi sẽ đổi sang một cách hỏi khác, anh cảm thấy cô ấy có chỗ nào tốt? Hay là, cô ấy có điểm nào thu hút anh? Đừng nói mấy câu kiểu “yêu không cần lý do” nhé, đó chỉ là lời nói dối mà thôi.”
Có gì tốt?
Ký ức thuở ban đầu quay lại, anh cũng không biết tại sao mình lại có thể nhớ được rõ ràng đến vậy.
Trong đêm liều mạng chạy trốn đó, cô bé dẫn mình đi, rõ ràng là rất sợ hãi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề buông tay mình ra. Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi ấm từ một người không phải người thân.
Dường như kể từ đó về sau, trong tim anh vẫn luôn mang theo một bóng hình.
Cho đến lần gặp lại nhau tại Hà Nội vào một năm trước, khoảnh khắc ôm cô vào trong lòng, giống như nghe thấy tiếng tuyết tan, bóng hình mơ hồ cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Có lẽ, kể từ khoảnh khắc đó, cậu không bao giờ muốn buông tay nữa.
“Nói như vậy có nghĩa là cô ấy đã từng cứu anh?”
“Ừm, tôi….. rất thích đôi mắt của cô ấy.”
“Hở?”
“Rất ấm áp và có một sức hút vô cùng diệu kỳ, không thể nhịn được mà rất muốn dựa vào.”
Mặc Lâm rất tò mò muốn biết, rốt cuộc là người con gái như thế nào mới có thể khiến một con người lạnh lùng như An Tuyệt rung động, thậm chí không ngại ngần mà bộc lộ ánh mắt nghi ngờ và bối rối này….
Người kiêu ngạo như anh mà cũng có những lúc không tự tin sao?
Thú vị!
“Anh không phải muốn biết rốt cuộc cô ấy có tình cảm gì với anhsao?”
“Cậu có cách sao?”
Mặc Lâm bật cười to và nhẹ nhàng gật đầu, “Có chứ.”
…
“Hạ Hạ! Cậu chủ về rồi!”
Cởi tạp dề, Hạ Hà quay người đi từ phòng bếp qua phòng ăn, khóe miệng nở nụ cười khó mà che đậy được.
Cô hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh và cố gắng thả lỏng bản thân mình.
Ngoại trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt và màu môi không mấy tự nhiên thì không có gì là không ổn.
Vì uống thuốc nên nhiệt độ cơ thể tăng cao cũng được cô tạm thời hạ xuống bằng một túi nước đá.
Nửa tháng chưa gặp, Hạ Hà thừa nhận rằng cô rất nhớ người đàn ông ấy.
“Đến rồi, đến rồi…” Nghe thấy tiếng reo mừng rỡ từ đằng xa của thím Vương, và tiếng bước chân càng lúc càng gần, hơi thở cô trở nên dồn dập hơn.
Phải dùng nét mặt gì để đón tiếp anh đây?
Không biết có còn đang giận không?
Một thân hình gió sương bao trùm cả khuôn mặt mệt mỏi, anh gầy đi rồi, nhưng ánh mắt càng ngày càng hung hãn như chú chim diều hâu đang săn mồi — trời sinh mạnh mẽ!
Với khí thế như thế này, thật khó mà khiến người khác không động lòng.
“Về…”
Trong giây tiếp theo, nụ cười ấy bị đông cứng trên môi giống như thước phim bị dừng lại.
Chiếc eo mềm mại trắng như tuyết được khoác bởi khuỷu tay cường tráng của người nam, chiếc váy đỏ đung đưa, mái tóc đen như mực, cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt đen sáng ngời.
Hạ Hà ngẩn người, nhìn người con gái xinh đẹp lẳng lơ ở trước mặt.
Cô ngạc nhiên trước một cô gái thoải mái và nóng bóng như cô tiên bước ra từ trong tranh vô cùng gợi cảm.
Người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Trong đầu cô giờ chỉ văng vẳng câu này, hóa ra trên đời này thực sự có một người đẹp tuyệt trần đến như vậy.
Cô nheo mắt lại, che đi vẻ ảm đạm của mình, rồi lại ngước mắt lên, chỉ còn lại sự ấm áp tử tế.
Có một số thứ, ngay từ khi bắt đầu đã biết sẽ không thuộc về mình, nên cũng chẳng đòi hỏi gì mà cảm thấy bình thản.
Không nhận được ngọt bùi cũng chẳng mất đi đắng cay, cứ yên bình mà sống hết cuộc đời này.
Hạ Hà cảm thấy bình thản.
“Tuyệt, không giới thiệu một chút sao?” Mặc Lâm hờn dỗi dựa vào vai của An Tuyệt vẽ vời một vài động tác, vừa cười vừa nói.
Cặp đôi hoàn hảo.
“Tôi là Hà Hạ, chào cô.” Nụ cười trong trẻo và ánh mắt sáng lên dịu dàng.
Không xinh đẹp như đóa hoa mùa xuân, cũng không tươi rói như ánh nắng mặt trời, chỉ tựa như một làn gió vô hình thoảng qua nhưng lại khiến lòng người sảng khoái.
Thoạt nhìn, Mặc Lâm quả thực rất thất vọng.
Với ánh mắt của An Tuyệt, người có thể lọt vào tầm mắt của anh đừng nói là nghiêng nước nghiêng thành, mà còn phải có tướng mạo sắc sảo. Nhưng mà, người đứng trước mặt này nhiều nhất chỉ có thể xem là thanh tú, một ngoại hình rất là bình thường.
Ngoại trừ chiều cao thì tuổi tác, trang phục và ngoại hình cũng đều không đạt!
Không lẽ nào đã thưởng thức sơn hào hải vị nhiều rồi, bây giờ muốn nếm thử món hành lá trộn đậu hũ sao?
Hay là, cô gái này thủ đoạn vô biên, mưu mô xảo quyệt?
“Lâm Mạt Mạt.”
Thấy cậu rất lâu không phản ứng, An Tuyệt đáp lại.
“Thì ra là cô Lâm.”
“Chào cô.” Cậu ta nở nụ cười dè dặt nhìn cô, không trách Mặc Lâm mất lịch sử chỉ là cậu ta đã gặp quá nhiều cô gái lẳng lơ ở bên cạnh cha mình để dụ dỗ tiền bạc, nên cũng khó mà tránh khỏi sự cảnh giác này.
Bây giờ, Hạ Hà cũng đã bị cậu ta xếp vào loại người như vậy.
“Tuyệt, cô Hà này với anh là…”
“Chị em.”
“Vậy sao… sao anh không giới thiệu một chút về thân phận của em?”
An Tuyệt cau mày, ánh mắt liếc nhìn Hạ Hà, thấy nụ cười của cô vô cùng tự nhiên, hơi thở đột nhiên ngừng lại-
“Bạn gái… của tôi.”
Hạ Hà khựng lại, “Rất đẹp. Hai người…. rất xứng đôi.”
Bàn tay trong vô thức siết chặt lại.
Lúc này, cô vô cùng biết ơn những kinh nghiệm của công việc làm báo nhiều năm qua, cô đã học được cách giao tiếp với mọi người đồng thời cũng học được cách che giấu cảm xúc của mình.
Dù trái tim đang rỉ máu, nhưng nụ cười của cô vẫn dịu dàng ấm áp, ngay cả trong ánh mắt cũng không để lộ một sơ hở nào.
“Cám ơn.” Khẽ mỉm cười với đôi môi đỏ mọng quyến rũ.
Mặc Lâm thầm khen ngợi bản thân mình, xem ra kỹ năng diễn xuất của cậu đã tiến bộ rất nhiều, nếu có cơ hội cậu nhất định sẽ tìm ‘khúc gỗ An’ khiêu chiến lần nữa, để rửa sạch mối nhục nhã này!
Thím Vương vẻ mặt khó chịu, “Cậu chủ, sao cậu có thể…”
“Cùng ngồi xuống ăn cơm đi!” Hạ Hà ngắt lời nói của thím Vương, “May quá tôi có làm thêm vài món nữa, cô Lâm không ngại chứ?”
Từ xa cậu ta đã ngửi thấy mùi thơm của những món ăn đó, chỉ vì giữ hình tượng cao quý của mình nên mới phải chịu đựng cho đến tận bây giờ.
Ha ha, bây giờ sao- –
“Không ngại! Không ngại! Tay nghề của cô Hạ quá đỉnh. À… Ý tôi là, những món ăn này đều nhìn rất ngon.”
“Cảm ơn.” Cô mím môi cười.
Mặc Lâm lén giật giật tay áo An Tuyệt: Nè, tôi đói lắm rồi, nhanh nhanh cho tôi ăn một miếng đi!
An Tuyệt liếc nhẹ cậu ta một cái, “Cùng ngồi xuống ăn đi. Em, đi rửa tay đi.”
Nếu anh nhớ không lầm, trước khi xuống máy bay, tên này đã đi vệ sinh.
Đôi môi đỏ mọng mím lại, đối diện với ánh mặt không thể từ chối được của An Tuyệt, Mặc Lâm không còn cách nào khác là phải ngoan ngoãn nghe lời.
Đến nơi, cậu ta còn nháy mắt một cái, “Qủy hà ~ chỉ biết bắt nạt người nhà thôi!”
An Tuyệt: “…”
Huyệt thái dương giật giật.
Nụ cười của Hạ Hà vẫn không thay đổi, chỉ là trong lòng cô khó có thể che giấu được sự ảm đạm.
Nhất cử nhất động của hai người đều bị cô nhìn thấy, hóa ra sự dịu dàng và bao dung của anh, không chỉ dành riêng cho mỗi bản thân mình…
Có lẽ, chỉ có một người xinh đẹp tuyệt trần như cô Lâm đây, mới xứng đáng đứng bên cạnh và sánh vai cùng anh.
Còn cô, chỉ cần lặng lặng chờ đợi.
Nhìn anh hạnh phúc là đủ.