(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

chương 23: hoa nở khắp chốn (tam)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sinh hoạt nơi thôn dã từng ngày từng ngày yên ả trôi qua, bao sóng to gió lớn ngoài kia cũng chả thể mảy may ảnh hưởng đến nơi sự bình yên nơi này, việc động trời cách mấy cùng lắm chỉ dừng lại ở mấy tiểu yêu náo động hay thu hoạch năm nay như thế nào, được mùa hay không?

Sau giờ ngọ Toàn Cơ nằm trong phòng thiếp đi có một chút mà đến khi tỉnh dậy đã gần đến hoàng hôn, cả người có chút mỏi mệt. thời tiết càng ngày càng nóng, mới bước vào tháng sáu mà cái nóng đã gay gắt đến độ muốn nướng cháy người.

Bắp đùi bị phỏng của nàng lại bắt đầu ngứa, miệng vết thương bị thấm mồ hôi nên không khỏi có chút xót, cái mùi vị vừa đau vừa ngứa lại xót này tuyệt đối không dễ chịu chút nào, bất quá đã bị vị đại phu nghiêm khắc đặc biệt nào đó giáo huấn một lần nên nàng dù rất muốn, rất rất muốn cũng không dám dùng tay gãi, chỉ đành cách lớp y phục nhẹ nhàng ấn ấn hai cái gọi là tượng trưng, giảm đi cái ngứa khủng khiếp của lớp da non đang hăng hái mọc nên trong cái thời tiết chẳng mấy ủng hộ này.

Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói chuyện, Toàn Cơ cho rằng Lan Lan lại tới, bất chấp quần áo nhăn nhúm, bộ dáng ngủ dậy lôi thôi lếch thếch quẳng chân xuống giường, đẩy cửa sổ dòm mắt thám thính tình hình bên ngoài – này quả thật là một hành vi không chỉ trẻ con hết sức, mà còn sặc mùi suy tính thiệt hơn của nữ nhân, nàng chính là muốn kiểm chứng xem khi không có mình bên cạnh, Vũ Tư Phượng kia đối đãi với những nữ nhân khác ra sao?

Nào ngờ bên ngoài chỉ có hai người nam nhân đang ngồi uống rượu tán gẫu, một cư nhiên là Vũ Tư Phượng, người còn lại là nhân vật đã lâu không gặp – Đằng Xà.

Trong tiểu viện đặt hai cái ghế cùng một chiếc bàn gỗ khá mộc mạc, nhìn qua tuy có chút tềnh toàn nhưng cũng không đến nỗi quá sơ sài, tuyệt không ảnh hưởng chút nào đến hứng thú uống rượu của hai người đang ta chén, ngươi chén trong đình.

Trên bàn đặt hai vò rượu, ước chừng chính là hai vò quế hoa mà dạo nọ Lan Lan mang sang. Vũ Tư Phượng còn phá lệ lên trấn mua mấy món đồ nhậu các loại bày kín một bàn.

Toàn Cơ lập tức muốn nhảy cửa sổ ra ngoài cùng uống với bọn họ nhưng chưa kịp hành động thì đã nghe thấy Tư Phượng thấp giọng nói: "Sự tình đã trở nên nghiêm trọng đến vậy rồi à?"

Nàng không khỏi sửng sốt.

Đằng Xà ngậm chén rượu trên môi, mắt ngẩn ngơ nhìn về phía đằng chân trời đang hừng hực vạn ánh tà dương rực rỡ phía xa, làn gió khẽ thổi qua vén bay rèm tóc bạch kim vì nắng chiều mà càng óng ánh đến lung linh của hắn, để lộ khuôn mặt đã đỏ bừng vì men rượu của hắn, thần thái đó quả có chút là người ta tim đập chân run.

Kì quái nhất là, tiểu ngân hoa bò loạn trên người hắn, chỗ này dụi một chút, chỗ kia dụi dụi một tí nhiều quá thành nghiền hoàn toàn không có ý dừng lại mà ngày càng tráo trở hơn vậy mà hắn cư nhiên không có tức giận, bất quá vì nó cứ quấn quít tới tới lui lui nên hắn đành một tay cầm nhẹ đầu nó vuốt vuốt, cảm tình quả thực tốt vô cùng.

Trầm tư nửa buổi, hắn mới ngửa đầu, đem chén rượu một hơi uống hết, nâng tay đem cốc đặt mạnh lên bàn, trầm giọng nói: "Đúng, nhóm mấy lão già kia đang vô cùng tức giận. Chỉ sợ là thật."

Nói rồi hắn đưa mắt nhìn qua phía cửa sổ Toàn Cơ đứng rình coi, lớn tiếng nói: "Thích nghe lén đến không muốn rượu thịt nữa rồi?? Vậy ngươi tiếp tục nghe lén đi!"

Toàn Cơ bị vạch trần, có chút ngại ngùng, nhanh chóng đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, cười nói: "Được thôi, Ta nghe nữa. Nhưng các ngươi cũng thật tốt đó, uống rượu cư nhiên không kêu ta."

Nàng vội vàng đi ra, ngoại bào cũng không khoác, chỉ có một kiện y phục màu trắng, ngắn, miễn cưỡng che qua đầu gối, bắp chân trơn bóng, nhỏ nhắn bị lộ ra ngoài không chút để ý.

Sắc trời đã không còn sớm, hoàng hôn phủ lên thế gian màu sắc trầm đặc trưng, nếu không để người khác nhìn thấy bộ dạng lếch thếch lôi thôi này của nàng, chỉ sợ sau lưng không biết sẽ thuê dệt được ra những lời gì, nói gì thì nói nữ tử trẻ tuổi, đứng đắn tuyệt đối không được lộ chân, lộ đùi trước mặt người khác dù thời tiết nóng nực thế nào cũng không được phép.

Quả nhiên Vũ Tư Phượng nhăn nhăn lông mày một chút, tuy nhiên cũng không giáo huấn gì nàng chỉ nhẹ nhàng phất phất tay cười nói: "Tới đây đi. Bất quá ở đây không có ghế dựa, nàng tự mình đem ghế nằm qua đây ngồi."

Toàn Cơ ngoan ngoãn đem ghế nằm chuyển tới. Oạch một cái thoải mái nằm lên, Đằng Xà sớm đã rót rượu bưng lại.

Nàng ngửa đầu sảng khoái uống cạn. Rượu hoa Quế nhập từ hải ngoại, hương vị vô cùng ngọt ngào lại mang chút lành lạnh thơm mát, quyến luyến thứ hương vị tinh tế trong khuôn miệng.

Nàng thư thái duỗi thẳng lưng, cực kì thoải mái, uyển chuyển gối đầu lên cánh tay, lại học bộ dáng của hai người kia, nhìn về đường chân trời chói lọi màu sắc rực rỡ của hoàng hôn, hỏi: "Đằng Xà, ba ngày nay ngươi đi những đâu? Kiếm được những sơn hào hải vị, kì chân dị thảo nào rồi?"

Đằng Xà "Ừ" một tiếng, có chút không tập trung, "Đi nơi này nơi nọ, mỗi nơi ăn một chút"

"Đó là gì." Toàn Cơ cười rộ lên, bất quá nàng cũng không truy hỏi.

Từ đường chân trời hắt lên thứ ánh sáng đỏ cam rực rỡ, nhuộm đỏ cả bầu trời bao la, phủ xuống thân người thiếu nữ đang nằm trên ghế một tấm thảm dệt kim đỏ rộ lung linh.

Đột nhiên một làn gió từ đâu đột ngột xuất hiện, trận gió mạnh bất chợt cuốn quanh đình viện, quấn quýt vờn quanh rặng hoa phượng hoàng đang đâm bông rực rỡ như liệt hỏa, hàng vạn đóa phượng hoàng hoa đồng loạt rung động, theo sự chuyển động uyển chuyển của làn gió ào ào đổ xuống như vũ điệu của hỏa thần, rực rỡ, diễm lệ không thể miêu tả thành lời.

Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Thực xinh đẹp, nhìn xem, như hàng ngàn hỏa tinh linh đang nhảy múa vậy! "

Đằng Xà không khỏi hí mắt, ngẩng đầu im lặng ngắm nhìn vẻ diễm lệ của rặng phượng hoàng đỏ tươi rực rỡ như hàng ngàn đốm lửa đáp xuống nhân gian, lại phảng phất như đang thiếu đốt vạn vật khiến người ta không khỏi cảm thấy thê lương.

Sắc trời ngày càng thẫm lại cô đặc cái màu đỏ cam rực rỡ hào quang lúc trước thành màu đỏ tươi như máu, trước mắt hoa phượng hoàng rơi như mưa lửa tạo cho cái đường chân trời phía xa kia qua con mắt của người đang đứng nhìn đây một cảm xúc quá đỗi khó miêu tả thành lời.

Hắn lại " ừm" một tiếng, bưng chén rượu một hơi cạn sạch, đột nhiên nói: "Cởi bỏ khế ước cho ta đi, tướng quân đại nhân."

Toàn Cơ hơi ngẩn người ra, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn tựa như không nghe rõ, nhưng thật ra là không hiểu rõ.

"Ngươi vừa nói cái gì?" Nàng hoài nghi có phải chính mình nghe lầm rồi không.

Ta nói, hắn từng chữ từng chữ, thong thả phun ra một cách cực kì chậm rãi, cực kì rõ ràng, "Cởi bỏ khế ước của hai chúng ta đi. Ta không muốn tiếp tục làm linh thú cho ngươi nữa."

Toàn Cơ ngây người nửa ngày, rồi đột nhiên từ trên ghế nằm nhảy dựng lên, đè tay lên trán hắn, ngạc nhiên nói: "Ngươi phát sốt đến độ bắt đầu nói mê sảng rồi à?"

Đằng Xà một tay chế trụ cổ tay nàng, thấp giọng nói: "Đừng đánh trống lảng nữa, mau cởi bỏ khế ước cho ta."

Toàn Cơ cho đến lúc này mới chân chính phản ứng kịp, trong lòng như có một vật vô cùng nặng, vô cùng sắc hung hăng đập xuống, nàng thất thanh nói: "Tại sao? Ta đã làm gì khiến ngươi giận rồi ư? Hay là . . . xung quanh không có đồ ngon hợp khẩu vị của ngươi? Vẫn không phải. Vậy là vì không có ai bồi ngươi đánh nhau một trận? "

Đằng Xà trên trán đã bắt đầu nổi gân xanh, cắn răng nói: "Lão tử trong mắt ngươi chính là cái thứ phế vật tham ăn, tục uống, ham bạo lực, trẻ con, hờn dỗi sao?!"

Cũng không khác mấy. . . Bất quá nàng không dám nói ra.

Một lúc sau đó, nàng mới ôn nhu nói: "Đằng Xà, tới cùng là vì lí do gì khiến ngươi không vui vẻ vậy? Nếu ngươi quả thực có chuyện không vui thì cứ nói ra. Đừng. . . đừng động một chút liền đòi cởi bỏ khế ước này nọ, rất dễ khiến người khác buồn, nặng hơn là thất vọng, là đau khổ đó."

Hắn "Xuy" cười nhẹ một tiếng, nói: "Thất vọng đau khổ? Kẻ không có tình cảm con người như ngươi, cái gì có thể làm ngươi thất vọng, đau khổ đây?"

Lời nói này cũng thật quá nặng nề, Toàn Cơ giận tái mặt, lạnh nhạt nói: "Ngươi tới cùng là có ý gì? Hôm nay thống khoái nói ra cho hết đi!"

Đằng Xà đứng lên, trầm giọng nói: "Ta không còn gì để nói nữa! Ý tứ của ta ta đã nói rõ ràng rồi. Lão tử chính là không nguyện ý theo ngươi mai một ở cái thôn sơn hoang dã này. Không sai, ngươi la chiến thần tướng quân vang danh bốn bể, làm linh thú cho ngươi, ta cũng có thể dính chút vinh quang. Nhưng lão tử hiện tại đã rõ, chưa nói đến ngươi hiện tại còn không thể coi là một con người hoàn chỉnh lại cái gì cũng không biết! Lão từ đường đường là thần thú của trời – Đằng Xà đại nhân há có thể làm linh thú cho ngươi? Thỉnh cầu ngươi mau mau cởi bỏ khế ước, để ta ly khai khỏi cái thân phận đầy tính sỉ nhục này, kẻo sau này có người biết được chẳng thể tránh được việc bị chê cười!"

Toàn Cơ sắc mặt tái nhợt, run giọng nói: "Cái gì. . . con người không hoàn chỉnh! Ngươi tới cùng là có ý gì?! Vì cái gì mà đột nhiên lại biến thành như vậy?"

Nàng hoàn toàn không minh bạch, hắn đột nhiên phun một đống ngôn ngữ mà từng chữ từng chữ như dao sắc đâm lên trái tim nàng. Đằng Xà không phải là kẻ như vậy.

Bình thường hắn quả là có chút trẻ con thích hờn dỗi, gây phiền phức lại hay nói những lời độc mồm độc miệng, khó nghe chọc nàng sinh khí, tuy nhiên tuyệt đối không nói ra những từ ngữ cay nghiệt, ngoan độc như vậy.

Hơn một năm nay, nàng cũng hắn hai người du sơn ngoạn thủy, chu du khắp chốn, ngày đêm bầu bạn, trong lòng Toàn Cơ hắn sớm đã trở thành người thân, người bạn, và còn hơn thế nữa một người mà với nàng có một thứ cảm tình gắn bó, thân thiết, tự nhiên không nói lên lời.

Đằng Xà lạnh nhạt nói: "Ta vốn sớm đã nói cho với ngươi về việc cởi bỏ khế ước! Ta chưa từng nghĩ sẽ làm linh thú cho người, khinh thường làm linh thú cho ngươi, người còn lôi lôi kéo kéo không chịu buông tha cho ta, ngươi nói xem đó là cái đạo lý gì???"

Toàn Cơ đột nhiên tiến lên kéo mạnh cổ áo hắn, hung hăng dí mặt hắn đến trước mặt mình, trừng mắt, thấp giọng nói: "Ngươi lặp lại lần nữa!"

Hắn không chút kinh sợ, lạnh lẽo rét buốt nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: "Ta khinh thường làm linh thú cho ngươi, thỉnh ngươi mau mau cởi bỏ khế ước cho ta!."

Toàn Cơ hít một hơi, chỉ thấy cổ họng tựa như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn ứ, đau đến mức muốn ứa nước mắt. Nàng run giọng nói: "Ngươi thực đã quên? Chúng ta vì sao lại lập khế ước đó?"

"Vì ta bại dưới tay ngươi. Ta nhớ. Nhớ rõ ràng." Hắn đẩy tay nàng ra, sửa sang lại cổ áo điềm nhiên nói: "Chính là trên đời này không có cái đạo lý ép kẻ khác phải làm linh thú cho mình. Nếu ngươi không phục. Được vậy cứ việc đánh bại ta lần nữa thậm chí dùng Cửu Thiên Huyền Hỏa đem ta đốt thành tro. Nói cho ngươi hay lão tử không tự nguyện chính là không tự nguyện ! Nếu ngươi không phiền thì làm ơn mau cởi bỏ khế ước của hai chúng ta!"

"Ta không biết cách giải!" Toàn Cơ cũng nổi giận, hung hăng nhấc chân đạp mạnh vào bắp chân hắn, "Ngươi hiện tại có thể cút đi rồi! Cút! Ta không cần ngươi làm linh thú!"

Đằng Xà yên lặng liếc nhìn nàng một cái. Cúi đầu phủi phủi ống quần đạm đạm nói: "Được. Ta cút."

Hắn nâng một chén quế nhưỡng lên, ngửa đầu uống cạn, rồi đem vò rượu đập mạnh xuống đất lạnh lùng nói: "Về sau đường ai nấy đi ! Chử Toàn Cơ, ngươi, nếu sau này nuốt lời. Lão tử liền từ đầu đến chân xem thường ngươi !!"

Hắn đem tiểu ngân hoa đang náo loạn trên người cật lực kéo xuống vất trên mặt đất, xoay người rời đi, đến ngưỡng cửa đột nhiên phi mình bay lên trời, chớp mắt liền biến mất không tăm tích tựa như hòa vào với từng dải mây đỏ rực trên không.

Toàn Cơ tức đến phát run, nhấc chân trút giận lên chiếc ghế nằm mình vừa ngồi, leng keng một chút, cái ghế đáng thương anh dũng hóa thảnh một đống gỗ vụn, rơi rụng trên mặt đất.

"Muốn đi liền đi! Ngươi có muốn trở về, ta cũng không nhận!" Nàng bực tức ngồi xuống, bưng lên một vò hoa quế khác, uống một hơi thật sâu.

Trong lòng phảng phất như có lửa đốt, nàng không hiểu, một chút cũng không hiểu.

Mới trước đó thôi còn vô cùng tốt đẹp, vì sao đột nhiên lại biến thành thế này. Không quản thúc gì hắn, hắn liền muốn đi là đi, muốn đến là đến sao?

Chỉ là mất đi một kẻ phiền phức cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nàng!

Uống thêm một ngụm lớn nữa rượu quế hoa, bao nhiêu sự vật đảo qua đôi nhãn tiền xinh đẹp như ngọc.

Chân trời như ánh lên màu đỏ rực lại lấp lánh thứ hào quang diễm lệ đẹp đến nao lòng, tựa như một thứ mực tiên nào đó vô tình bị một tiên đồng vô ý đánh rơi lại lặng thầm qua lớp mây nhuộm đỏ bầu trời nhân gian, mây khói nhè nhẹ bay, cảnh vật hoàng hôn đẹp đẽ yên bình.

Phía xa xa dải mây đen đang từ từ kéo đến báo hiệu Nhật Mão Tinh Quân sắp chuyển ca cho Dạ Đế, giáp giữa lớp mây đen đang từ từ ùn đến là thứ màu sắc giao thoa giữa hoàng hôn rực rỡ và đêm đen tĩnh mịch, đó là thứ hồng quang rực rỡ, diễm lệ tựa như đôi hỏa cánh xinh đẹp của Đằng Xà đang chao liệng trên tầng không.

Hắn đi liền đi, tưởng thế là giỏi lắm?

Phía sau đình viện hoa phượng hoàng rực rỡ trổ bông, sáng quắc một góc sân như lửa cháy, khắp núi, khắp nơi đều nóng lên như có kẻ ngông cuồng nào đó bừa bãi châm.

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống, lạc trên mu bàn tai nàng, rồi nối tiếp sau đó từng giọt từng giọt thi nhau ùa ra từ hốc mắt.

Nàng dùng tay giận dỗi lau đi, vai bỗng nhiên bị ai đó ôm lấy, nàng quay đầu nhìn lại, Vũ Tư Phượng ánh mắt như hàng ngàn vì sao sáng trên cao lại dịu dàng đến thế.

Hắn đang nhìn nàng. Toàn Cơ rốt cuộc nhịn không được khóc ra thành tiếng, nắm lấy góc áo hắn, lẩm bẩm nói : "Tư Phượng. . . Chàng nói xem hắn vì sao lại như vậy?"

Vũ Tư Phượng ngồi xuống bên cạnh nàng, nâng tay thay nàng lau nước mắt, ôn nhu nói: "Hắn ước chừng là có chút sự tình nghĩ mãi không thông, sẽ rất mau trở về thôi."

Toàn Cơ nức nở nói: "Hắn thực ghê tởm. . . Ghê tởm cực kỳ. . . "

Nàng mới vừa giận dỗi uống rượu quá gấp, lúc này tâm trạng lai kích động, hơi rượu bốc lên, khiến nàng hơi loạng choạng, cổ tay khẽ run, vò rượu bị lệch sang một bên, nửa vò hoa quế theo đó mà đổ phân nửa lên người nàng.

Vũ Tư Phượng vội vàng kéo tay nàng, cau mày nói: "Động đến trên vết thương thì sao?"

Toàn Cơ mềm nhũn dựa lên người Tư Phượng, miệng không ngừng thì thào cái gì đó, hầu hết đều là lời xỉ vả Đằng Xà.

Vũ Tư Phượng vừa bực mình vừa buồn cười, cẩn thận vạch lớp y phục chỗ vết thương lên quả nhiên tấm băng vải chỗ vết thương bị rượu thấm ướt.

Hắn nhẹ nhàng cởi xuống, vết phỏng đã hồi phục hơn phân nửa, cũng không có dấu hiệu để lại sẹo.

Hắn thở dài nhẹ nhõm, tỉ mỉ dùng khăn sạch lau sạch rượu trên người nàng, ngẩng đầu thấy tiểu cô nương trước mặt đã say đến sắc mặt đỏ hồng, liền ôn nhu nói: "Toàn Cơ, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh mất, ta đưa nàng vào trong?"

Trong miệng nàng không biết lẩm bẩm điều gì, nước mắt theo đó lăn xuống không ngừng.

Vũ Tư Phượng bồng nàng lên, qua lớp áo mỏng manh, làn da trắng mịn phiếm hồng như muốn thử thách sức nhẫn nại của hắn.

Cổ họng hắn căng thẳng cúi đầu nhẹ giọng gọi: "Toàn Cơ, Toàn Cơ?"

Nàng đột nhiên mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn hắn, bỗng nhiên nâng ngón tay chỉ về phía sau hắn, nỉ non: "Lửa. . .Lửa thiêu"

Hắn quay đầu nhìn theo, đập vào mắt là rặng phượng hoàng đỏ rực như lửa.

Hắn xoay người muốn đi, đột ngột bị nàng ôm chặt lấy cổ, khuôn mặt như lưu ly dán lên gò má hắn, làn hương thơm mát từ rượu quế hoa phảng phất bao bọc lấy hai người: "Chàng cũng muốn đi hay sao, Tư Phượng?"

Vũ Tư Phượng đỡ lấy gáy nàng, nói nhỏ: "Không, ta không đi. Ta đưa nàng vào trong."

Nàng "Được" một tiếng đột nhiên hoảng loạn, la lên: "Băng Ngọc đâu? Băng Ngọc ở nơi nào? Mau đưa Băng Ngọc cho ta! Nếu chàng muốn đi, ta trước liền chém chết chàng, sau chém chết chính mình."

Vũ Tư Phượng vừa giật mình vừa buồn cười, đành lên tiếng đáp ứng: "Được, không đi, ta không đi đâu cả. Băng Ngọc ở trong phòng, ta đưa nàng đi lấy. Được không ?"

Hắn dùng chân đẩy cửa phòng, đem Toàn Cơ an bài cẩn thận, xong xuôi đang muốn lấy nước rửa mặt giúp nàng, không ngờ tiểu cô nương say xỉn nào đó ra sức tóm áo hắn, náo loạn : "Chàng thực muốn đi?!"

Vũ Tư Phượng đành quay người lại, ngồi bên giường nhẹ nhàng vỗ về ai đó: Không, ta chỉ đi lấy nước cho nàng thôi. Ngoan. Nàng say rồi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, được không?"

Toàn Cơ nào chịu nghe, quơ tay loạn xạ tìm Băng Ngọc đòi chém người.

Y phục của Vũ Tư Phượng suýt chút bị nàng kéo cho thành một đống rẻ, hắn không kiên nhẫn, nhưng cũng không nỡ mạnh tay với nàng, chỉ còn cách duỗi tay ôm nàng vào lòng, ôn nhu an ủi.

Người nào đó nép vào lòng hắn gào khóc như một hài tử nhỏ ưa làm nũng đến khi mệt thì thấp giọng nức nở cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Vũ Tư Phượng bị nàng náo loạn một hồi đầu đầy mồ hôi, sau khi khẽ khàng thở nhẹ một hơi bó tay bất lực, hắn liền nhanh chóng đi lấy nước, vắt ráo khăn lau mặt mũi cho tiểu cô nương khả ái đang nằm trên giường ngủ say sưa.

Ai ngờ nàng đột nhiên nâng tay bắt lấy cổ áo hắn, dùng lực mạnh kéo hắn đến bên mình.

Vũ Tư Phượng nhất thời không phản ứng kịp, ngã nằm lên nàng, chỉ thấy nàng gắt gao ôm chặt lấy hắn, làn môi dán vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói cái gì đó, hắn nghe không rõ lắm, không khỏi thấp giọng hỏi nàng.

Toàn Cơ đột nhiên tiến lại hung hăng hôn lên môi hắn.

Trời đất bỗng nhiên xoay chuyển, hắn cật lực khắc chế, run rẩy duỗi tay muốn đẩy nàng ra, chính là đầu ngón tay chạm vào cần cổ tinh tế mảnh mai của người con gái trước mặt, lại nhịn không được nhẹ nhàng lần mò đi xuống, âu yếm cởi bỏ y phục của nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio