"Ngươi làm sao lại ở đây?". Nguyên Lãng dừng thật lâu mới hỏi.
Vũ Tư Phượng đem sự việc cùng mọi người vì sao đến núi Côn Lôn đơn giản nói một lần, còn chưa nói xong, Nguyên Lãng liền cười ha ha thật lớn: "Xúc phạm thiên đình, ngông cuồng lớn mật. Ngươi đáng bị tống vào đây".
Vũ Tư Phượng đạm nhạt nói: "Ngươi nếu nói những lời chua chát, chỉ sợ tâm lí cũng không thoải mái gì".
Nguyên Lãng vừa đánh vào lan can sắt, hung hăng nói: "Lúc không cùng ta, nếu không ta đâu chỉ nói mà đã sớm đem các ngươi toàn bộ gϊếŧ sạch".
Vũ Tư Phượng im lặng nhìn hắn, cũng không biết là thương xót hay căm hận. Đột nhiên nhớ tới trong căn phòng của hắn, toàn bộ bức tường đều là mặt nạ của Vô Chi Kỳ. Từ xưa đến nay, người đệ nhất thiên hạ khẩu thị tâm phi (ý nói: lời nói và suy nghĩ không ăn khớp) chắc chỉ có thể là Nguyên Lãng.
Y thấp giọng nói: "Ngươi nếu đã hận Vô Chi Kỳ, cần gì phải treo đầy mặt nạ của hắn ở trong phòng".
Sắc mặt Nguyên Lãng chợt biến, cuối cùng mới xót xa nói: "Khuôn mặt kẻ thù, phải ngày ngày nhìn thấy, thời thời khắc khắc ghi nhớ, dạy ta một khắc cũng không bao giờ quên đi sự sỉ nhục kia".
Vũ Tư Phượng không ngó ngàng tới từ ngữ lộn xộn của hắn, chỉ nói: "Vô Chi Kỳ cũng thấy rồi".
Nguyên Lãng đột nhiên im lặng. Vũ Tư Phượng lại nói: "Tâm lí ngươi oán hận cũng được, không phục cũng được, cùng ta không có nửa điểm quan hệ. Ngươi chỉ vì bản thân, hại biết bao nhiêu đồng tộc của tộc Kim Sí Điểu, việc này ta cũng không đến tìm ngươi tính sổ. Nói tóm lại, tội của ngươi là đáng nhận lấy, còn tất cả chúng ta thì đứng ngoài nhìn".
Nguyên Lãng vẫn không nói chuyện, hắn dường như nghe thấy, trên khuôn mặt trắng bệch, cơ thể chậm rãi chấn động, không biết nghĩ tới cái gì.
Ngày trước, thiếu niên ngông cuồng, áo đẹp, ngựa chiến, nâng cốc nói lời vui mừng, không ngờ rằng cục diện sẽ phát triển thành như hôm nay. Là lỗi do ai, hiện giờ nếu lại tra xét quả thực cũng không còn ý nghĩa. Đại cung chủ đã nói, mỗi cá nhân, tâm lí đều có lỗi với chính mình, chính y cũng từng lấy đạo lí này đi nói với Toàn Cơ, ai biết nói đến trở thành vô cùng khó khăn.
Trên đời này lại có người có thể chân chính suy nghĩ cho người khác. Một khi đã chạm đến điểm mấu chốt của chính mình, họ lập tức nhảy đến phản kích, tan nát cõi lòng, cho nhau dằn vặt, đọa đày... bao nhiêu hiểu lầm, đấu đá đều từ đây mà ra.
Nguyên Lãng sợ run thật lâu, mới hỏi: "Hắn... có nói gì không?".
Vũ Tư Phượng thoáng nở nụ cười, nói: "Cái gì cũng không nói, chỉ là đem toàn bộ số mặt nạ đó đập vỡ, sau đó nhìn những mảnh vỡ nhỏ và uống một bình rượu mà thôi".
Nguyên Lãng kéo căng khóe miệng rít lên một nụ cười khô khốc.
Một bình rượu đó, tình huynh đệ là lời cáo biệt cuối cùng. Vô Chi Kỳ, trên đời này sẽ không còn người u mê hắn như vậy, hắn cũng chưa từng có loại khắc cốt ghi tâm hận qua một người. Có lẻ, mãi cho đến cuối cùng, hắn hận nhất là người này, hoặc người khác, chính hắn cũng không rõ.
Nhưng, tất cả đều đã trôi qua.
Trôi qua đều cũng trôi qua rồi.
Tay Nguyên Lãng thong thả buông xuống trên lan can, xích sắt trên cổ tay leng keng đương đương chuyển động, cả người hắn đều trở lại trong bóng tối ngột ngạt. Vũ Tư Phượng đột nhiên nhớ tới cái gì, vội la lên: "Đợi đã... Có chuyện ta muốn hỏi ngươi".
Nguyên Lãng lạnh nhạt nói: "Bọn họ sớm cũng nên phát hiện rồi, không đến bắt ta, thiết nghĩ là có duyên cớ khác, việc này bàn luận sau... Ta hỏi ngươi, Nhược Ngọc là xảy ra chuyện gì?".
Nguyên Lãng tựa hồ đối với tên này có điểm xa lạ, mờ mịt suy nghĩ một hồi, mới giật mình nói: "A, hắn...tiểu tử đó. Ta rốt cuộc đã quên mất, thế nào? Hắn lại đi tìm ngươi nương tựa rồi sao?".
Vũ Tư Phượng nói: "Hắn đi rồi, trước đó có đi Ly Trạch Cung một chuyến, lấy thi cốt muội muội hắn. Từ nay trở đi... không bao giờ xuất hiện ở trung thổ nữa".
Nguyên Lãng lộ ra ý cười chế nhạo đầy ác ý, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?... Hắn không nổi điên sao? Không có vươn kiếm chém loạn sao?".
"Là ngươi giở trò quỷ? Ngươi đã làm gì muội muội hắn?". Vũ Tư Phượng gay gắt chất vấn.
Nguyên Lãng khinh rẻ đáp: "Đứa nhỏ đó trời sinh vốn bị điên, ngay cả muội muội mình chết hay sống cũng không rõ. Cũng chẳng phải thứ tốt gì, trời sinh vốn để làm chó săn cho kẻ khác".
Vũ Tư Phượng cau mày, ghê tởm nhìn hắn.
Nguyên Lãng nét mặt thản nhiên, như là có chuyện gì buồn cười, chậm rì rì mà nói: "Muội muội hắn đã chết hơn năm rồi. Tuy nói Kim Sí Điểu rất sớm có thể hóa thành người, nhưng nữ hài tử trời sinh yếu nhược, hơn tuổi có hóa thành người một lần, cũng không có lần nào như thế nữa, đến lúc chết cũng là dạng điểu dơ bẩn như vậy. Cả ngày chỉ biết khóc lóc gọi cha, mẹ, ca ca, thật phiền phức".
"Ngươi xem đồng tộc của chính mình là cái gì?". Nếu không phải có thiết môn ngăn cản, Vũ Tư Phượng thật muốn đem đầu của người này đặt trên đất mà hành hung một trận.
Nguyên Lãng nhởn nhơ nói: "Kẻ khác sống hay chết cùng ta không có quan hệ gì. Ừ, hơn năm trước, vừa vặn chính ta sai hắn đi đâm ngươi bị thương, kết quả lại thất bại. Đứa nhỏ kia nghe được, so với chó còn thính hơn, một kiếm kia hắn tưởng là đã đắc thủ, trở về liền van nài ta đi gặp muội muội hắn. Khi đó ta đã đem muội muội hắn chuyển tới mật thất dưới Ngân Tuyền (hồ Bạc). Trước khi chuyển đến nó chỉ còn một hơi thở. Ta còn nghĩ, nếu Nhược Ngọc biết được muội muội hắn đã chết sau này sẽ không bao giờ vì ta mà phụng sự nữa, như vậy thật đáng tiếc. Khi hắn đi xuống, ta cũng rất lo lắng...".
"Vô sỉ. Đừng nói nữa". Vũ Tư Phượng cúi mặt muốn đi.
Nguyên Lãng lại nói: "Ta lo lắng, thế nên cùng hắn đi xuống xem, kết quả liền thấy thi thể mục rửa của muội muội hắn, cô bé đó một lời cũng chưa nói mà chết mất rồi. Sự tình ngày đó, ta nhớ rất rõ ràng, Nhược Ngọc bị đả kích rất lớn, rút kiếm liền chém loạn, hắn đương nhiên chém không được ta, thật xui xẻo lại chém trúng thi thể muội muội hắn. Chém một hồi, lại bắt đầu kêu gào. Thằng bé ngốc, rõ ràng thương tâm muốn chết, lại cư nhiên không rơi một giọt lệ. Ta thấy như vậy cũng không tốt lắm, chỉ sợ sẽ kinh động đến người bên trong, liền đem hắn đánh bất tỉnh".
"Nói đến cũng kỳ quái, sau khi hắn tỉnh lại, dường như chưa từng phát sinh ra chuyện gì. Còn đề nghị cùng ta đi xem muội muội. Ta muốn xem hắn đến cùng là muốn chơi trò gì, liền cùng hắn đi xuống lần nữa, lần quay lại này, hắn nhìn thi thể nửa điểm phản ứng cũng không có, tự mình đối thoại, còn lấy ra một cái vòng ngọc đeo vào tay muội muội, thi thể đều đã nát đến không sao nhìn ra hình dạng, hắn cư nhiên còn có thể ôm trứ trong lòng. Ta càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn, không thấy đó là người chết sao? Hắn quay đầu nhẹ nhàng nói với ta, muội muội đang ngủ. Thế là ta liền hiểu ra, đứa nhỏ này điên rồi. Sau khi đi lên, ta cố ý bắt hắn đi hoàn thành nhiệm vụ, hắn cư nhiên cũng đáp ứng như trước, không có một chút ngỗ nghịch. Ta liền nói với hắn một câu, nói chiếc vòng ngọc hắn chọn thật xinh xắn, tiểu nữ tử cần phải trang điểm nhiều hơn, ta lần tới sẽ cấp cho nàng ta y phục và hài mới. Nhược Ngọc liền vui vẻ đến phát khóc, mãi đến khi ta bảo hắn rời khỏi, mắt hắn vẫn còn vươn lệ".
"Ngươi nói, hắn rốt cuộc đang chơi trò gì? Ta vừa nhìn thấy hắn, liền nhịn không được suy nghĩ hắn rốt cuộc đang nghĩ gì? Dùng thủ hạ như vậy thật không phải cái gì đáng vui mừng, cho nên ta liền phái hắn đi thật xa. Ừ, nhưng vẫn muốn đa tạ ngươi mang thông tin này đến, ngươi không đề cập tới ta cũng sắp quên rồi. Nguyên lai, hắn thật sự điên rồi, không phải làm bộ làm tịch".
Hắn nói đến đây, Vũ Tư Phượng đã sớm đi đến tận cuối hành lang, nơi đó là một cánh cửa tối đen như mực được giấu kín, giống như mở ra vì y.
"Hôm nay ngươi nói tất cả, đều hướng phía ta chứng thực, ngươi hoàn toàn là đáng tội". Vũ Tư Phượng cầm lên nắm cửa, quay đầu cao giọng nói "Ngươi chờ mà đến Địa Ngục Vô Gian đi".
Nguyên Lãng cười ha ha thật to, âm thanh như tiếng cú đêm. Vũ Tư Phượng kéo mở cửa lớn, cùng tiếng cười thê lương bên trong cửa của hắn ẩn ước như hắn đang hát, lại như khóc như tố: "Duy Thử Hiền Nhân, Vị Ta Cù Khổ. Duy Bỉ Ngu Nhân, Vị Ta Tuyên Kiêu". (Ý nói: Phàm là người thông minh, bản thân sẽ khổ nhọc. Phàm là kẻ ngu muội, bản thân sẽ kiêu căng).
Đến chết cũng không chịu nhận lỗi, cũng chỉ có một mình Nguyên Lãng.
Cửa vừa mở, cảnh vật bên ngoài, dường như trong nháy mắt đã thay đổi ngàn vạn lần, giống như mộng cảnh bình thường. Vũ Tư Phượng lại nhất thời không dám đi xa. Thiết môn phía sau "răng rắc" một tiếng khép lại, y trong lòng cả kinh, vội vàng quay đầu, nhưng thấy phía sau trống trơn, đãng đãng một phiến sương mù, không còn thấy bóng dáng của thiết môn nữa.
Chung quanh mênh mông sương mù, hết thảy đều là khói trắng. Một dòng sông chặn ngang làn khói trắng trong bóng đêm uốn lượn phía trước. Ven bờ, những bông hoa đỏ rực như máu ngưng tụ yêu kiều, mê hoặc.
Nhiều người lặng lẽ đi dọc bờ sông phía trước, âm sai cầm thẻ bài trong tay mặc hồng y, dùng dây thừng trói trụ vong linh người chết, bọn hắn dẫn về phía cửa lớn xa xa phía trước. Tất cả đều như thế, tĩnh mịch không có thanh âm, không có hi vọng. Nơi này là chung điểm của SINH - TỬ.
Vũ Tư Phượng không biết nên đi đâu, kỳ thật y cũng không rõ ràng lắm, chính mình không biết vì sao lại xuất hiện bên cạnh âm gian Vong Xuyên. Bọn âm sai dường như không nhìn thấy y, tùy ý y ở giữa vong linh đi tới đi lui.
Đột nhiên, đội ngũ xếp hàng dài có người "anh anh" khóc lên, vẫn còn những quỷ hồn hi vọng có cuộc sống mới, khó tin chính mình thật đã chết, khóc đến rất ồn ào. Cuối cùng, có âm sai không thể nhẫn nại được, tới giữa Vong Xuyên lấy một bình nước, mở miệng những người đó mang nước Vong Xuyên đổ vào.
Tiếng khóc dần bình lặng, Vũ Tư Phượng đang lúc mờ mịt, bỗng nghe phía sau đầu một âm thanh trong trẻo, lạnh lùng nói: "Cho ta xem xem".
Âm thanh đó quen tai đến thế, làm trong lòng y đại chấn, xoay người vừa nhìn, nhìn thấy một bạch y nữ tử, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt mang theo sát khí, nét mặt vô biểu tình, đưa tay ra với bọn âm sai - nàng muốn xem nước Vong Xuyên.
"Toàn Cơ". Y thất thanh kêu lên, đột nhiên nâng cánh tay nắm lấy nàng. Nàng lại xuất hiện ở âm gian, lẻ nào nói nàng đã chết? Y ôm trụ cổ tay nàng - lại bắt vào khoảng không, y bắt không được bất cứ thứ gì. Người bên cạnh cũng không nhìn thấy y, đối với y không hề phản ứng.
Vũ Tư Phượng lấy lại bình tĩnh, tinh tế quan sát bạch y nữ tử kia, lại cảm thấy không quá giống Toàn Cơ. Mặt mũi, ngũ quan thế nhưng lại có chín phần tương tự, chẳng qua thần thái khí chất hoàn toàn bất đồng. Nữ tử này khí tức lạnh như băng tuyệt không phải Toàn Cơ.
Mấy âm sai đó sớm đã vì sự vô lễ của nàng mà phát tác, vén tay áo tiến lên muốn giáo huấn nàng, lại vội vã bị âm sai bên cạnh nàng dắt trứ xích sắt bảo ngưng lại: "Yết Trú, ngươi cũng biết nàng là ai mà? Không thể lỗ mãng".
Sau đó, có người nhẹ giọng nói với mấy âm sai kia, đúng là đem bọn họ hù đến, tùy ý nàng đoạt đi bình nước, vội vàng mà lao khỏi Vong Xuyên, từ đó nhặt được một đoạn kí ức vụn nát.
Vũ Tư Phượng ẩn ước cảm thấy việc này cùng Toàn Cơ có chút liên quan, không tự chủ truy đuổi theo thân ảnh của nàng, nhẹ nhàng đãng đãng tiến vào cửa lớn.