Ngô Chí:.......
Ngô Viện: Yêu ~ xèo xèo, đã lâu không gặp..
Ngô Chí ( lật bàn): Như thế nào lại là ngươi hả!?
Ngô Viện ( thả lỏng): Bởi vì tác giả xấu tính nói là nếu xuất hiện tại hội trường này, có người sẽ khoét óc ra khỏi đầu, không giải thích.
Diệp Thanh Linh:...... 【 tự thuật: Diệp BOSS sự tiếc nuối trên mặt ngươi có dám rõ ràng thêm chút nữa không QAQ!? 】
Ngô Viện ( đem Ngô Chí đưa cho Diệp Thanh Linh): Những dự tính này không quan trọng nữa rồi, tác giả nhị hóa có vẻ muốn trị khỏi bệnh cho độc giả đang thông đồng với mấy muội tử yếu đuối kia, cho nên lúc này rất là vui mừng. Nhạc. Phu thê câu hỏi yêu ~( sương mù rất lớn) tiến đến, xèo xèo, nói tỷ tỷ nghe ngươi là như thế nào mà bị đẩy ngã meo ha ha ha ~
Ngô Chí: Yêu cầu đổi người chủ trì!!!.
——————--—————-
. Xin hỏi tên của ngài là?
Ngô Chí ( không tình nguyện): Ngô Chí.
Ngô Viện ( không có hảo ý): Biệt danh đâu? Cùng nhau nói.
Ngô Chí ( im lặng, sau đó nổi đóa): Đem tác giả đổi lại đây cho ta! Ta muốn biết lúc trước nhị hóa như thế nào mà lại đặt cho ta cái tên này! Xèo xèo, vô tri, vô chí...... Không một từ nào là có nghĩa tốt a sát!.
Ngô Viện: ( không thèm đếm xỉa xù lông đoàn, nhìn về phía em rể).
Diệp Thanh Linh ( ôm xù lông đoàn, lười biếng cọ cọ): Diệp Thanh Linh...... Diệp Tử.
. Giới tính là?
Ngô Viện: ( cười mỉa).
Ngô Chí: ( không còn lời nào để nói).
Diệp Thanh Linh: ( bình tĩnh tổng kết)...... Đây là đam mĩ.
. Tuổi là?.
Ngô Chí: năm ta tuổi......còn vào thời điểm năm ta tuổi...... ( quay đầu hỏi Diệp Thanh Linh) bây giờ là năm bao nhiêu zậy?
Diệp Thanh Linh: ( trầm mặc không nói).
Ngô Viện ( cười mỉm): Em trai à, ngươi tàn nhẫn quá đấy.
. Xin hỏi tính cách của ngài như thế nào?
Ngô Chí: Lạc quan, xúc động, tùy tiện, dễ mềm lòng.
Diệp Thanh Linh: Lạnh lùng, cố chấp, mình phải là trung tâm, độc chiếm dục siêu cường.
Ngô Viện ( thương hại mà nhìn Ngô Chí): Chuyện này đơn giản là level trẻ nít miệng còn hôi sữa qua lại với dũng sĩ còn level max là lời giải thích hoàn hảo của hắc ám đại vương...... Dũng sĩ, ngươi yên giấc ngàn thu đuê.
Ngô Chí: ( gân xanh nổi lên).
. Tính cách của đối phương?
Ngô Chí: Rất điên cuồng, lại rất yếu đuối...... ( buồn rầu mà bứt tóc) là tiểu gia không am hiểu cách đối phó.
Diệp Thanh Linh: Hoàn mỹ.
Ngô Chí:.......
Ngô Viện:.......
Ngô Viện: Em trai à, ta nhịn không được đỏ mặt thay ngươi á.
Ngô Chí ( khóe miệng co quắp): Đây là ta sai sao!? Là ta nói sao!? ( quay đầu căm tức nhìn Diệp Thanh Linh) Diệp...... Chú ý đây là trường quay a uy!
Diệp Thanh Linh: ( cuối cùng cắn một ngụm lên chóp mũi Ngô Chí, cảm thấy thỏa mãn mới buông ra).
Ngô Chí ( mặt không chút thay đổi nhìn về phía Ngô Viện đang hưng phấn vây xem): Thêm một điểm nữa: không biết tự chủ.
Ngô Viện ( huýt gió): Người ta cũng phải nhìn đối tượng là ai đó, thiếu niên.
. Hai người gặp nhau thời điểm nào? Ở đâu?
Ngô Chí: Tiểu học năm nhất à, hay là năm cấp hai nhỉ? Ta chỉ nhớ khi đó ta đang ngủ, bị đánh thức liếc mắt một cái rồi ngủ tiếp...... Sau đó mới biết lão sư đưa một đồng học mới đến, xếp ngồi ngay sau ta.
Diệp Thanh Linh: Tiểu học năm nhất học kỳ hai. Ở bệnh viện được nửa học kỳ, sau khi xuất viện được ba ba đưa đến Trường tiểu học Chi Diệp.
Ngô Chí ( bấm ngón tay tính tính): Nói như vậy, chúng ta đã làm bạn cùng lớp năm á.
Diệp Thanh Linh: Ân, là tôi yêu cầu mà.
Ngô Chí ( đột nhiên quay đầu lại):...... Hách?.
Diệp Thanh Linh ( đẩy đẩy cặp kính): Tôi bảo nhà trường đem hồ sơ của cậu và tôi để chung một chỗ, như vậy lúc phân lớp chúng ta luôn học cùng nhau.
Ngô Chí ( vẻ mặt trống rỗng):......Cậu làm kiểu gì?
Diệp Thanh Linh: Tiền thôi.
Ngô Chí:.......
Ngô Viện ( huýt gió): V~ ()
()V: từ ngữ mạng, phát âm tiếng trung đọc gần giống vs “uy vũ khi phách” (wei wu ba qi) ý chỉ cá nhân làm cho ng khác có cảm giác phi thường, hoàn hảo mang ý nghĩa tốt đẹp.
Ngô Chí ( chưa từ bỏ ý định):...... Nếu tôi chuyển trường thì sao?
Diệp Thanh Linh ( không hề pause lại): Chuyển theo.
Ngô Chí:...... = 口 =..
. Ấn tượng đầu tiên đối với đối phương?
Ngô Chí:......Nếu tất cả lại ầm ĩ nữa sẽ tha ra ngoài bắn chết.
Ngô Viện: ( đập bàn cười to).
Ngô Chí:......Lúc đó ta đang ngủ đó! Đang ngủ đó!
Diệp Thanh Linh ( đem Ngô Chí sắp xù lông vuốt xuống): Thực ra thì lúc đó tôi cũng nghĩ vậy.
Ngô Chí:.......
Ngô Viện:...... Diệp tử ngươi không dám làm đau lão bà (vợ yêu) một chút phải không?
. Thích điểm nào nhất ở đối phương?
Diệp Thanh Linh: Ta thích Ngô Chí.
Ngô Chí:...... Hách?
Ngô Viện ( Huýt gió): Thẹn thùng kìa, xèo xèo đồng học.
Diệp Thanh Linh: Ta thích Ngô Chí, thích tất cả mọi thứ của Ngô Chí. Ngô Chí là của ta, thân thể này của Ngô Chí đại biểu cho tất cả, tất cả đều là của ta.
Ngô Viện:......Tại sao ta lại cảm thấy kích thích đến mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc) nhể? Đến phiên ngươi nha, xèo xèo đồng học, ngươi thích Diệp Tử ở điểm nào nhất.
Ngô Chí ( âm thanh yếu ớt): Ta......ta thì chỉ thích mình Diệp Thanh Linh người này phải không...... Không có phân biệt điểm nào nhất và vân vân......
Diệp Thanh Linh: ( môi câu lên).
. Ghét điểm nào nhất ở đối phương?
Ngô Chí ( chắc như đinh đóng cột): Quá mẹ nó thích ta!
Ngô Viện ( che miệng cười): Aha ~ như vậy mà cũng không thích, xèo xèo ngươi càng ngày càng khó hầu hạ.
Ngô Chí ( có chút bộp chộp không yên): Việc gì cũng phải có mức độ chứ, cái loại thích quá này…,ước nguyện của ta hôm sinh nhật là —
Ngô Viện:...... Mời ngươi quay lại nói với vị đằng sau kia, cảm ơn.
Ngô Chí: ( nhất quyết không hé răng).
Diệp Thanh Linh: ( dùng sức thu lại lực đạo trong tay, khiển trách bằng cách dùng răng nanh cọ cọ sau cổ Ngô Chí)
Ngô Viện ( nhanh chóng lựa chọn đề tài để ngăn chặn huyết án xảy ra): Diệp Tử, còn ngươi?
Diệp Thanh Linh: Ngươi sẽ chán ghét chính mình sao?
Ngô Viện: ( lắc đầu).
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Vì thế ta không có chán ghét Ngô Chí.
. Ngài có thấy chính mình cùng đối phương rất hòa hợp không?
Ngô Chí: Tính cách thì trái ngược nhau nhưng lại ngoài ý muốn mà hòa hợp ở chung một chỗ.
Diệp Thanh Linh: Ngô Chí rất phù hợp với ta.
. Ngài xưng hô với đối phương như thế nào?
Ngô Chí: Diệp Thanh Linh......Trừ gọi thế này còn kiểu khác thì ta thấy không được tự nhiên.
Diệp Thanh Linh: Ngô Chí.
Ngô Viện ( đỡ trán): Chả tình thú gì cả.
Diệp Thanh Linh ( tựa đầu vào hõm vai Ngô Chí, tà tà liếc hướng Ngô Viện): Tất cả của Ngô Chí là của ta, tên cũng là của ta, “Ngô” tự cùng”Chí” lời là của ta, thiếu một chữ cũng không được.
Ngô Viện ( khiếp sợ):...... ( vẻ mặt đồng cảm nhìn Ngô Chí bị ôm) Ngươi cũng không dễ dàng a.
Ngô Chí ( chết lặng):......
. Ngài mong đối phương xưng hô với mình như thế nào?
Ngô Chí ( thanh âm yếu ớt): Ngô Chí là được rồi.......
Diệp Thanh Linh: Diệp Thanh Linh.
Ngô Viện ( lại sờ cằm): Nên nói các ngươi không có tình thú hay là rất có tình thú ni?
. Nếu so sánh với động vật, ngài cảm thấy đối phương là?
Diệp Thanh Linh: Ngô Chí.
Ngô Chí ( khóe miệng co quắp): Lão tử không phải giống loài.
Ngô Viện ( che miệng cười): Ta hoàn toàn có thể hiểu được mà.
Ngô Chí:.......
Ngô Viện: Xèo xèo, đến ngươi nga.
Ngô Chí ( lặng lẽ quay đầu):...... Người, Diệp Thanh Linh giống người.
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Đúng vậy, ta không phải người.
Ngô Viện:.....Em trai à, ngươi thật tàn nhẫn mà.
. Nếu muốn đem lễ vật tặng đối phương, ngài sẽ tặng?
Ngô Viện: Nghe nói Diệp Tử giao cho vị đồng học nào đó chuẩn bị lễ vật suốt năm đó.
Diệp Thanh Linh: Ân.
Ngô Viện: Một trong số đó là chi?
Ngô Chí: ( vểnh tai)
Diệp Thanh Linh: Phần lớn là cái gì đó mà Ngô Chí muốn nhất trong thời gian ấy, bất quá lễ vật lúc tuổi là thứ ta nghĩ muốn mua.
Ngô Chí:......Gì vậy?
Diệp Thanh Linh ( nhìn chằm chằm Ngô Chí, bỗng dưng nở nụ cười): Cậu sẽ không muốn biết đâu.
Ngô Chí:...... = 口 =..
Ngô Viện ( an ủi vỗ vỗ sinh vật đang hóa đá): Xèo xèo đồng học, khi BOSS ( ham muốn) là phải lấy lòng đối tượng, không nói tới mới tý đã hiểu rõ ngươi cảm động chưa?
Ngô Chí ( thẫn thờ): Ngươi không biết là đề tài này đối với một người bị quyển dưỡng là rất tàn khốc hả?
Ngô Viện ( bình tĩnh): Không biết ạ.
Ngô Chí ( trầm mặc): Chúng ta thật sự có quan hệ huyết thống sao?
. Vậy chính mình muốn lễ vật gì?
Ngô Chí: ( cấp tốc bịt miệng Diệp Thanh Linh).
Ngô Viện ( che miệng cười): Chúng ta đều hiểu mà.
Diệp Thanh Linh: ( liếm liếm lòng bàn tay Ngô Chí).
Ngô Chí ( cứng nhắc rút tay về):...... Các ngươi đủ rồi a!
Ngô Viện ( dỗ trẻ con): Hảo hảo, Diệp Tử có thể không nói, ngươi nói là được.
Diệp Thanh Linh: ( nhẹ nhàng ấn môi Ngô Chí)
Ngô Viện:...... A liệt, lần này đến phiên Diệp Tử sao.
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Ngô Chí, tất cả tôi đều có thể cho cậu, duy chỉ có tự do.
. Đối với đối phương có chỗ nào bất mãn không? Thường là chuyện gì?
【 thỉnh xem câu 】
. Khuyết điểm của ngài là?
Diệp Thanh Linh: Đối với Ngô Chí thì cố chấp, loại dục vọng vặn vẹo này thể hiện ở tính cách. Ham muốn, muốn ăn, chiếm hữu dục, đây là bệnh trạng.
Ngô Chí:......Cậu cư nhiên ý thức được!?
Diệp Thanh Linh: Ân, nhưng tôi không muốn sửa.
Ngô Chí:.......
Ngô Chí ( bi phẫn): Ta mẹ nó chính là rất dễ mềm lòng với thằng nhãi này!
. Khuyết điểm của đối phương là?
【 thỉnh xem câu 】.
. Đối phương làm ra chuyện gì khiến ngài không hài lòng?
Diệp Thanh Linh ( lạnh lùng): Chạy trốn.
Ngô Chí: ( không lên tiếng, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình)
Diệp Thanh Linh ( lãnh đạm): Trần Tố nói. 【trước là anh em tốt của Ngô Chí 】
Ngô Chí: ( khóe miệng bắt đầu giật giật)
Diệp Thanh Linh ( lãnh đạm): Lâm Vũ, Hoàng Giai Tú, Trương Di Văn...... 【 những iêm nữ sinh thân cận từng qua lại với Ngô Chí đợt trước 】
Ngô Chí:......Này Diệp Thanh Linh cậu đủ rồi, cứ ghen là nháo như vậy a.
Diệp Thanh Linh ( gạt kính mắt): Tôi chỉ kể sự thật.
Ngô Viện ( cười to): Diệp Tử ngươi rõ ràng đã thủ tiêu tất cả những em gái làm cho tên nào đó tái không có đối tượng để trêu hoa ghẹo nguyệt yêu ~
Diệp Thanh Linh ( còn gật đầu hẳn hoi) Ân, giống đực dưới tuổi cũng được xếp vào trong phạm vi.
Ngô Viện ( hoảng sợ):.......
Ngô Chí ( hoảng sợ):.......
. Ngài làm ra chuyện gì khiến đối phương không hài lòng?
Diệp Thanh Linh: Làm phía sau lưng (ý a là kỉu này XD OTZ)
Ngô Chí ( mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Thanh Linh):.......
Ngô Viện ( huýt gió): Yêu ~ Vừa lên thần liền bùng nổ như vậy a. Xèo xèo sao lại bất mãn nhỉ, nghe nói kỹ thuật của Diệp Tử tốt lắm a ~
Ngô Chí ( nghiến răng nghiến lợi):...... Kia quả thực là một hồi mưu sát!
Diệp Thanh Linh:......Tôi sẽ cải tiến.
Ngô Chí ( lật bàn): Đây không phải trọng điểm nhá!
Ngô Viện ( đập bàn cười to): Các ngươi là cặp đôi hoàn hảo a cặp đôi hoàn hảo XD~~~.
. Quan hệ của hai người đã đạt đến mức độ nào?
Ngô Chí ( chết lặng): Thỉnh xem đề mục truyện, cám ơn.
Diệp Thanh Linh ( giữ Ngô Chí cười khẽ): Ta không – ly khai hắn, vì thế chỉ có thể khiến hắn cũng không – ly khai ta.
Ngô Viện ( bịt mắt):...... Cái loại cảm giác ngọt nị quỷ dị hắc ám manh này là seo, bị tác giả nhị hóa kia ảnh hưởng seo...... Ngô...... Ác linh lui tán, ác linh lui tán......
. Hai người lần đầu hẹn hò ở đâu?
【 thỉnh xem câu 】
. Khi đó bầu không khí giữa hai người như thế nào?
【 thỉnh xem câu 】
. Khi đó tiến triển đến đâu?
【 thỉnh xem câu 】
. Ngài thích?
Diệp Thanh Linh: Nhìn kỹ Ngô Chí, thu thập tất cả những vật thể liên quan đến Ngô Chí, viết nhật kí quan sát Ngô Chí.
Ngô Chí ( khóe miệng co quắp):.......
Ngô Viện ( đập bàn cười to): Nhật kí quan sát Ngô Chí...... Phốc ha ha ha ha!!! Niềm vui khi quan sát động vật này là như thế nào phốc –( chuẩn và đúng) em trai, ngươi bị tên tàn ác đó vây xem nhiều năm như vậy cư nhiên một chút cũng không phát hiện?
Ngô Chí ( nghiến răng nghiến lợi):...... Ngươi đang ám chỉ cái gì?
Ngô Viện ( thả lỏng): Chẳng qua là cảm khái tác giả nhị hóa riêng về khoản đặt tên cho ngươi rất chi là chính xác ~ thôi, vô tri cũng là một loại hạnh phúc mừ.
. Sinh nhật đối phương ngài sẽ chuẩn bị cái gì?
Ngô Viện ( quả quyết): Hiến thân.
Ngô Chí:......Hình như ta cần phải trả lời câu này đi.
Ngô Viện ( liếc): Nga? Vậy ngươi nói xem.
Ngô Chí ( tự chui đầu vào rọ):...... Ta, ta sẽ làm hắn thỏa mãn!
Ngô Viện ( chọc ngoáy): Diệp Tử, có người nói sẽ làm ngươi thỏa mãn kìa ( che miệng cười) ngươi thỏa mãn không?
Diệp Thanh Linh: Tinh thần trên cả thỏa mãn, thân thể thì...... ( bị Ngô Chí bịt miệng)
. Ai tỏ tình trước?
【 thỉnh xem câu 】
. Ngài thích đối phương đến mức nào?
Ngô Viện ( che mắt): Có quá quá thâm tình hay không...... Kỳ thật ta vẫn rất tò mò, nếu nói tận thế không bùng nổ, Diệp Tử sẽ làm gì?
Diệp Thanh Linh: Vẫn nhìn kỹ hắn, thẳng đến khi không nhịn được đi phá hủy hắn.
Ngô Chí:.......
Ngô Viện:...... So sánh, ví dụ như......?
Diệp Thanh Linh: Bắt cóc. ( gõ đầu) nơi này từng liệt ra trên trăm ngàn kế hoạch bắt cóc...... Tất cả những việc cần chú ý và đường lui ta đều suy nghĩ kĩ ( nhếch môi cười) Ngô Chí sẽ bị ta giấu đi, vĩnh viễn sẽ không tái xuất hiện ở trước mặt những người khác, nếu ta chết đi, ta không cần đứng trên cầu Nại Hà thật lâu để có thể nhìn thấy Ngô Chí.
Ngô Chí:.......
Ngô Viện:.......
Ngô Viện ( trầm trọng): Xèo xèo, ngươi có thể tiếp nhận Diệp Tử, thật sự là tốt quá.
Ngô Chí ( đồng trầm trọng):...... Ta đột nhiên cảm thấy được ta mẹ nó rất không dễ dàng mà.
. Như vậy, ngài có yêu đối phương không?
Ngô Chí:...... Ân.
Diệp Thanh Linh: Không, chỉ là thích. ( cười khẽ) thực thích thực thích, thích đến sắp chết là cái loại thích này đi.
Ngô Viện ( chọt chọt Ngô Chí): Em trai à, ngươi có thấy cái ‘chết’ đối tượng là chỉ mình hay là người khác......
Ngô Chí:......Xin ngươi thời điểm nói “người khác” không cần dùng cái ánh mắt thương hại này nhìn ta hảo, được không!?
. Đối phương nói gì sẽ làm ngươi thiếu quyết đoán nhất?
Ngô Chí: Hắn khỏi cần phải nói, chỉ cần lộ ra cái vẻ mặt yếu đuối thì ta liền bó tay! ( lật bàn)
Diệp Thanh Linh: Ngô Chí nói cái gì ta cũng không quyết đoán.
Ngô Viện ( sờ cằm): Đến tột cùng là ai đem ai ăn sạch, vấn đề là đây ha.
. Nếu đối phương thay lòng đổi dạ, ngài sẽ làm gì?
Ngô Chí:.......
Ngô Chí: Ta...... Không thể tưởng tượng được...... ( ánh mắt đờ đẫn)
Ngô Viện: Kỳ thật...... Ta cũng không thể tưởng tượng nổi......? ( quay đầu nhìn Diệp Thanh Linh).
Diệp Thanh Linh ( bình tĩnh trả lời câu hỏi): Chuyện này sẽ không xảy ra.
Ngô Viện: Ân......?
Diệp Thanh Linh ( phong khinh vân đạm cười): Ngươi nói......Phải giết hết toàn bộ nhân loại sao? Hay là chỉ giết người dưới tuổi ( cọ cọ Ngô Chí) Ngô Chí, cậu đối với những người đã ngoài có hứng thú sao?
Ngô Chí ( bị vây trong mớ hỗn độn không thể trả lời):.......
Diệp Thanh Linh: Nga, vậy bắt đầu từ tuổi đi.
Ngô Chí:......Đợi đã, đợi a uy!
. Có thể tha thứ khi đối phương thay lòng đổi dạ không?
Ngô Chí: ( như trước nắm lấy tay Diệp Thanh Linh không dám buông ra)......Đổi chủ đề mau a a a a!
. Khi hẹn mà đối phương đến trễ một tiếng thì sẽ làm gì?
Ngô Chí ( chắc như đinh đóng cột): Điều đó không có khả năng.
Ngô Viện: Yêu ~ tự tin thế?
Ngô Chí ( bi phẫn): Bởi vì hắn cho tới bây giờ đều không cho ta ra ngoài một mình.
Diệp Thanh Linh: ( an ủi vuốt lông).
. Ngài thích nhất phần nào trên thân thể đối phương?
【 thỉnh xem câu 】
. Biểu tình khiêu gợi của đối phương?
Diệp Thanh Linh: Cười xấu xa.
Ngô Viện ( phủng mặt nhìn Ngô Chí): Đến, tiểu gia, cấp bé con cười cái coi ~.
Ngô Chí ( mặt không chút thay đổi):...... Ngươi xác định? Ngươi xác định phải. Ở. Đây. Xem. Vẻ Mặt “Gợi. Cảm”. Của. Ta......?
Diệp Thanh Linh: ( nheo mắt lại)
Ngô Viện:...... Được rồi, thiếu niên ngươi thắng!
. Khi hai người ở cùng một chỗ, ngươi có cảm thấy tim đập thình thịch không?
Diệp Thanh Linh: Lúc nào cũng vậy mà.
Ngô Viện ( sờ cằm): Diệp Tử đợt trước mắc bệnh tim nhỉ. Xèo xèo ngươi thật độc ác, trước đây cứ một mực mưu sát chồng nga ~
Ngô Chí ( gân xanh nổi lên):......Là ta sai sao? Hồi trước ta cơ bản mới cùng Diệp Thanh Linh gặp nhau có vài lần thôi.
Ngô Viện ( cười mỉm): Đó là bởi vì Diệp Tử khi xuất viện sẽ đi gặp ngươi, gặp ngươi rồi thì tim lại đập dồn dập không khống chế được, cuối cùng thì bệnh tình lại tái phát, một lần nữa lại nhập viện cứ như vậy vòng đi vòng lại á.
Diệp Thanh Linh:.......
Ngô Chí ( kinh tủng nhìn Diệp Thanh Linh):...... Vì, vì cái gì không phủ nhận hả = 口 =!?
. Ngài có nói dối đối phương không? Ngài có giỏi nói dối không?
Ngô Chí: Diệp Thanh Linh sẽ không nói dối ta, nhưng mà lại giấu diếm a sát!
Ngô Viện ( vỗ vai trấn an): Đối tượng là BOSS, ngươi cam chịu số phận đê.
Diệp Thanh Linh: Ngô Chí chưa hề nói dối ta.
Ngô Chí:...... Vì sao tôi luôn thấy rằng cậu rất hối hận vậy?
Diệp Thanh Linh: Tạm thời chưa có cớ.
Ngô Chí ( trầm mặc, sau đó lật bàn):...... Lấy cớ cái giề cậu nói rõ ràng cho tôi!
Ngô Viện ( che miệng cười): Rõ ràng mà, lấy cớ để đến “Yêu thương” ngươi đó yêu ~ thiếu niên.
. Nguyện vọng của ngài là?
Diệp Thanh Linh: Không có
Ngô Viện: Ân?
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Bởi vì nguyện vọng của ta đã sớm thực hiện được rồi.
Ngô Viện ( bịt mắt):......Thật độc ác.
Ngô Chí: Ta muốn có một cỗ máy thời gian.
Ngô Viện: Sau đó thì sao? ( che miệng cười) là quay về để phá vỡ CP() há, dù có phá CP vẫn là CP thôi ~.
()CP: Viết tắt của từ couple (cặp đôi).
Ngô Chí ( gân xanh nổi lên): ta xuyên trở về là để tích trữ lương thực vũ khí sau khi bệnh độc bùng nổ rồi thống trị thế giới, thế nào, làm sao?
Ngô Viện ( che mắt):...... Tên này còn độc ác hơn.
. Đã từng cãi nhau chưa?
Ngô Chí ( úc tốt): Ầm ĩ không đứng dậy.
Ngô Viện ( cười mỉm): Là vì Diệp Tử thuộc phái hành động.
Ngô Chí:...... Đừng có suy nghĩ những thứ không cần thiết!
Ngô Viện ( cười mỉm): Bởi vì BOSS khinh thường cãi nhau với sinh vật bậc thấp, sẽ làm giảm phong cách.
Ngô Chí:...... Không cần chú thích đâu!
Ngô Viện ( cười mỉm): Bởi vì hắn sủng ngươi.
Ngô Chí:.......
Diệp Thanh Linh ( lắc đầu): Ngô Chí sẽ mềm lòng ( nỉ non) ta luôn luôn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Diệp Thanh Linh ( cười nhẹ): Được sủng chính là ta.
. Lý do gì?
【 thỉnh xem câu 】
. Lúc sau hòa giải như thế nào?
【 thỉnh xem câu 】
. Sau khi chuyển kiếp có còn hy vọng lại làm người yêu nữa không?
Diệp Thanh Linh: Ta chỉ muốn đời này của Ngô Chí là đủ rồi.
Ngô Chí ( biếng nhác dựa vào Diệp Thanh Linh): Diệp Thanh Linh, cậu thực tham lam.
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Thật không.
Ngô Chí: Nhìn từ khoảng thời gian bắt đầu xem, mười đời của người ta cũng chả bằng một đời của cậu a.....
Diệp Thanh Linh: ( trầm mặc ôm chặt Ngô Chí).
Ngô Viện ( mỉm cười): Nhưng mà nhìn về số lượng thì, Diệp Tử cả đời chỉ vẻn vẹn có mình ngươi nga, em trai.
. Có cho phép đối phương cùng với người khác làm ra hành động ái muội không?
Ngô Viện:.......
Ngô Chí:.......
Ngô Viện ( nặng nề): Xèo xèo...... Ngươi làm sao mà không quay đầu lại vậy.......
Ngô Chí ( cứng ngắc):...... Ta vẫn chưa muốn nói lời từ biệt với thế giới này.
Diệp Thanh Linh ( cười nhẹ): Ngô Chí, tôi sẽ không thương tổn cậu.
Ngô Chí ( tiếp tục cứng ngắc không quay đầu lại):......Tôi thì không sao, nhưng thế giới này thì có a a a —
. Nghe được đối phương bị thương, tâm tình sẽ ra sao?
Ngô Chí ( lật bàn): Câu này so với câu trước còn nguy hiểm hơn a sát –.
Ngô Viện ( trầm trọng): Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới, có lẽ nên nhảy cóc đi.
. Khi nào thì ngài cảm thấy “Hắn không còn yêu ta nữa”?
Ngô Chí ( chết lặng): Khi trái đất này bị hủy diệt.
Ngô Viện ( chọc ngoáy): Sự tự tin ít đến đáng sợ mà.
Diệp Thanh Linh ( nhẹ giọng): Ta cũng không để ý.
Ngô Chí ( nhìn Diệp Thanh Linh): Bởi vì cậu sẽ không buông tay chứ gì.
Diệp Thanh Linh ( vô cùng thân thiết kề sát mặt Ngô Chí): Những thứ cướp đi sự chú ý của cậu, phải phá hủy mới được.
Ngô Viện:......Em trai, để ta tặng ngươi một câu.
Ngô Chí:......?
Ngô Viện ( nặng nề): Hy sinh cái tôi, hoàn thành tập thể.
Ngô Chí:......Cút đi.
. Ngài thấy loài hoa nào hợp với đối phương?
Ngô Chí ( đờ đẫn):...... Hoa?
Ngô Viện ( thương xót): Xin hỏi xèo xèo đồng học, trong tầm nhận thức của ngươi, thực vật cũng chỉ có hoa, cỏ, cây là khác nhau đi.
Ngô Chí: ( im lặng không lên tiếng).
Diệp Thanh Linh: Chính là như vậy.
Ngô Viện ( che mắt):...... Diệp Tử làm ơn đừng vũ nhục cái chỉ số thông minh trên của ngươi được không? Kéo thấp chỉ số thông minh trung bình của nhân loại chỉ cần tên ngốc kia là đủ rồi uy.
Ngô Chí ( lật bàn): Ta cho ngươi xéo đi trong yên lặng, mau!
. Lúc đó hai người có giấu diếm nhau chuyện gì không?
Ngô Chí:...... Có.
Diệp Thanh Linh ( trầm mặc nhìn Ngô Chí chăm chăm)
Ngô Chí ( đối với Ngô Viện nghiến răng nghiến lợi):...... Cái vẻ mặt “Ngươi tự lao đầu vào chỗ chết” kia của ngươi còn muốn rõ ràng thêm nữa không!?
Ngô Viện ( phủng mặt nhìn Ngô Chí): Nga? Là ngươi hoa mắt mà. Đến đến ~ nói cho tỷ tỷ nghe, Bí. Mật. Bé. Nhỏ của Xèo xèo nào~
Ngô Chí: ( khóe miệng co quắp)
Ngô Viện ( che miệng cười): Chờ sau khi xong việc hai chúng ta sẽ đi sâu vào nghiên cứu chút vấn đề tình cảm chị em, lúc đó nhất định phải nói nga ~( nhìn về phía Diệp Thanh Linh) Diệp Tử đâu?
Diệp Thanh Linh: Nếu Ngô Chí muốn biết, ta có thể nói cho hắn.
Ngô Viện ( thả lỏng): Đúng là như người ta nói “– ngươi tại sao không nói cho ta biết? — nga, bởi vì ngươi có hỏi đâu.” Đây là cảnh giới tối cao của che giấu ~ hơn nữa lại là đối thủ mà tác giả cặn bã kia bổ nhiệm “Vô Tri” đồng học, Diệp Tử ngươi GJ()! ( che miệng cười)
() GJ = Good job = làm tốt lắm (k chắc =.,=)
Ngô Chí:...... Cứ cho là hắn giấu diếm đi thì vẫn có cách để ta không biết!
Ngô Viện ( phủng mặt nhìn Ngô Chí): Ví dụ như ~?
Ngô Chí ( quay đầu nhìn Diệp Thanh Linh):......Bây giờ cậu muốn làm gì nhất?
Diệp Thanh Linh ( nhìn Ngô Chí chằm chằm, cười khẽ): Cậu xác định muốn biết sao? Ngô Chí.
Ngô Chí ( lặng lẽ quay đầu)......Nhìn.
Ngô Viện ( đồng quay đầu):......Bầu không khí này thật, thật kinh dị.
. Sự mặc cảm của ngài từ đâu mà ra?
Ngô Chí: Bị nuôi nhốt như phế vật.
Ngô Viện ( mỉm cười): Ngươi vốn là phế vật mà.
Ngô Chí ( gân xanh nổi lên):......Tại sao thật thì rõ rành rành rồi nhưng từ miệng ngươi phun ra thì làm kẻ khác vô cùng khó chịu vậy?
Diệp Thanh Linh: Ta không thể không có Ngô Chí, nhưng Ngô Chí lại có thể không có ta.
Ngô Chí:...... Tự ti à?
Diệp Thanh Linh ( dùng sức giữ Ngô Chí): Ân.
Ngô Viện ( mỉm cười): Cho tới bây giờ đều là Diệp Tử xin xỏ tình cảm của ngươi đó, em trai.
Ngô Chí ( chật vật quay đầu lại): Ta, ta chưa có nói là không trả lời a.
Diệp Thanh Linh ( hôn nhẹ vành tai Ngô Chí): Cậu sẽ giúp tôi xóa bỏ tự ti sao?
Ngô Chí: ( trầm mặc gật đầu)
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Cho tới nay cũng vì quyển dưỡng cậu ( ngữ khí mềm nhẹ mà ngọt nị) đem cậu quyển dưỡng thành phế vật, cậu sẽ không thể không có tôi.
. Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?
Ngô Chí: Cho dù ta muốn công khai, hiện tại có cho công khai không?
Ngô Viện: Vậy giả thiết một chút cho tất cả mọi người biết tình hình lúc đó coi.
Ngô Chí ( nghĩ nghĩ, yên lặng che mặt):...... Rất máu me.
Ngô Viện:......Mặc dù ta hiểu được ý tứ của ngươi, nhưng là người bình thường dưới tình huống này hẳn là phản đối em trai mình đi trên con đường đồng tính luyến ái, rồi cuối cùng vật hi sinh tỷ tỷ ta sẽ bị Diệp Tử thủ tiêu, ta vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu a.
Diệp Thanh Linh: ( nhìn Ngô Viện, có chút đăm chiêu)
Ngô Viện ( trầm trọng):......Em trai, mau tới hộ giá.
. Ngài có cho rằng tình yêu với đối phương có thể duy trì vĩnh cửu không?
Ngô Chí:......Chuyện này không phải do mình ta quyết định.
Ngô Viện ( che miệng cười): Biết rồi, sủng vật không tự quyết định được.
Ngô Chí:...... Sủng em gái ngươi í! (ở bên tàu câu này hơi bị léo đó, mặc dù ta nghe rất chi là bềnh thường =_=”)
Diệp Thanh Linh: Cho đến khi ta chết.......
Ngô Viện: Đó chính là sự “Vĩnh Cửu” trong truyền thuyết yêu ~.
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ nói tiếp):...... Cũng sẽ không buông tay.
Ngô Viện:...... ( chọc ngoáy) Xèo xèo, Diệp Tử có vẻ chết cũng không buông tha cho ngươi đó.
Ngô Chí:......Dọa ta vô ích thôi!
. Xin hỏi ngài là công hay là thụ?
Ngô Chí:.....Xét theo bề ngoài thì ta có khí thế đàn ông hơn!
Ngô Viện ( vẻ mặt thương hại): Ý của ngươi là ngươi không hề nội hàm.
Ngô Chí ( đau đớn):......Lúc kết hôn người mặc váy cưới không phải ta!
Ngô Viện ( vẻ mặt thương hại): Lúc động phòng người ở trên cũng không phải ngươi.
Ngô Chí ( ủ dột).......
Diệp Thanh Linh ( ôm Ngô Chí): Chẳng có nghĩa lý gì cả, đối với ta mà nói, chỉ cần......trở thành một là đủ rồi...... ( cười nhẹ)
Ngô Viện ( trầm trọng):...... Thực ngọt thực tình sắc mà tại sao ta nghe không ra, lại nghe ra thực máu me thực đen tối nhỉ?
Ngô Chí: ( cứng đờ).
. Quyết định như nào?
Ngô Chí ( căm phẫn): Hắn không phải người.......
Ngô Viện ( che miệng cười):
Diệp Thanh Linh: Ta không để ý trên dưới.
Ngô Viện ( cười mỉm): Nhưng mà chính văn cũng có đổi thành hỗ công văn đâu, các đồng chí hiểu mà.
Ngô Chí:...... ( lật bàn) Ý tại ngôn ngoại em gái ngươi í!
. Bây giờ ngài có hài lòng?
Ngô Chí: Không.
Ngô Viện ( cười tủm tỉm): Hiểu rồi, cung lớn hơn cầu.
Diệp Thanh Linh: Không.
Ngô Viện ( cười tủm tỉm): Hiểu rồi, cầu lớn hơn cung.
Ngô Chí: ( mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Thanh Linh)
Ngô Viện: ( đập bàn cười to)
. Lần đầu H ở đâu?
【 thỉnh xem câu 】
. Cảm giác lúc đó?
Ngô Chí ( úc tốt):...... Hắn muốn giết ta sao!?
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Ta muốn nhét huyết nhục của hắn vào trong.
Ngô Viện ( che mắt): Đây thật là cảm giác khi H của người bị hại và người được hại sao? Các ngươi thật là có mỗi lúc mến nhau thì lại chen cua đồng để khỏi phải dàn dựng lại hiện trường giết người đó hả?
. Bộ dáng lúc đó của đối phương?
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Ta không muốn nói.
Ngô Viện ( bật dậy): Chúng ta đoán ngầm một câu đê!
Ngô Chí:...... Ngươi còn có thể chân chó () hơn chút nữa không!?
() Chân chó: Nịnh bợ, xun xoe.
. Câu đầu tiên ngài nói vào buổi sáng đêm đầu là?
Ngô Chí ( đờ đẫn):...... Không nhớ rõ.
Diệp Thanh Linh: Ngô Chí chẳng nói gì, ta cũng thế.
Ngô Viện ( che miệng): Ta mới không nói cho mọi người biết có người bị (beep –) ách, mà có người đang lặng lẽ cày cấy đây mừ XD~
Ngô Chí ( phun nước): khụ khụ khụ...... Ngươi sao lại biết hả!?
Ngô Viện ( bưng mặt): Nga nha ~ té ra là thật a.
Ngô Chí:.......
. Chủ nhật mỗi tuần H mấy lần?
Diệp Thanh Linh: Xem xét thân thể Ngô Chí mà định.
Ngô Viện: Thì ra cái gọi là quyết định lượng nước trong thùng lại không phải do tấm gỗ dài mà là do miếng ngắn nhất() là đây a ~ nga nha, lần này Diệp Tử cư nhiên lại trả lời trước ni ( che miệng cười, liếc hướng Ngô Chí) xèo xèo đồng học, đừng mắng nga, có mắng giờ cũng nỏ xong đâu ~
() Cái này được gọi là nguyên lý thùng, mn xem ở đây nhé.
Ngô Chí ( nghiêm mặt, hung ác ngẩng đầu):......Mắng em gái ngươi!
. Dựa trên tình hình thực tế số lần lý tưởng, một tuần mấy lần?
Diệp Thanh Linh:...... ( bị Ngô Chí bịt miệng, bình tĩnh nhìn về phía Ngô Chí)
Ngô Chí ( khóe miệng run rẩy):...... Ta xác định không muốn biết đáp án của hắn.
Ngô Viện ( bình tĩnh mà tổng kết): Túm lại là một bên thì vô cùng tích cực, một bên thì vô cùng tiêu cực, khỏi giải thích.
. Vậy, H như thế nào?
Diệp Thanh Linh: Liều chết quấn quít.
Tiếng Ngô Chí: Đáng ghét, mặc dù rất không cam lòng nhưng hoàn toàn không có chỗ phản bác.
Ngô Chí ( lật bàn): Không cần giả vờ là ta nói!
Ngô Viện ( ngưng g tiếng): Vậy thỉnh xèo xèo đồng học tiến lên biện hộ đi.
Ngô Chí:......Không, phản bác kiểu gì...... Diệp Thanh Linh ngươi phải thao tử lão tử thì mới cam tâm sao!?
Diệp Thanh Linh: Không cam tâm ( cười nhẹ) cho nên mới càng dùng sức ôm cậu.
Ngô Viện ( cười mỉm): Cái này gọi là chu kỳ vô tận, chí tử phương hưu ()
() Chí tử phương hưu: Đến chết không rời.
. Nơi mẫn cảm nhất của mình là?
Ngô Viện ( trầm trọng): Xèo xèo, ngươi có thể không nói.
Ngô Chí:......?
Ngô Viện ( trầm trọng): Ta còn muốn sống thêm chút nữa.
Ngô Chí:.......
Diệp Thanh Linh: ( đẩy kính)
. Nơi mẫn cảm nhất của đối phương là?
【 thỉnh xem câu 】.
. Dùng một từ để hình dung đối phương khi H?
Diệp Thanh Linh: Đây là của ta.
Ngô Chí ( mặt không chút thay đổi): Muốn tìm bất mãn.
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Đúng vậy, vô luận là tính / dục, thực dục, hay là chiếm hữu dục.
Ngô Chí ( úc tốt): Tại sao khi hắn thừa nhận nhưng người buồn bực vẫn là ta.......
Ngô Viện ( che miệng): Đây là bầu không khí trắc trở trong truyền thuyết.
. Thẳng thắn mà nói, ngài thích H?
Diệp Thanh Linh: Ân.
Ngô Chí: Không chán ghét là được...... Trừ bỏ kiểu sau lưng ( úc tốt).
Ngô Viện: Kiểu sau lưng sẽ càng dễ vào được mà ~ Diệp Tử chính là vì ngươi nga.
Ngô Chí ( bi phẫn): Nhưng khi đó ta sẽ bị lăn qua lăn lại rất thê thảm.
Ngô Viện ( chống cằm): Những lúc như thế này, chỉ cần mỉm cười là được mà.
. Thường thì H ở đâu?
Ngô Chí: Giường.
Ngô Viện: Nơi để tiêu khiển?
Ngô Chí:...... Giường.
Ngô Viện: Vậy nơi ăn cơm?
Ngô Chí:.......
Diệp Thanh Linh: Giường.
Ngô Viện ( vẻ mặt thương hại): Xèo xèo, có lúc nào ngươi xuống giường không?
Ngô Chí ( vẻ mặt tro tàn):...... Ta có thể nói tục không? Không, ta đây đếch có cái gì để nói cả.
. Muốn thử nơi nào mới không?
Ngô Chí: không.
Diệp Thanh Linh: chỉ cần là Ngô Chí vậy đủ rồi
Ngô Viện ( chống cằm): Không có nhu cầu có nghĩa là đều thử qua hết rồi hả?
Ngô Chí:.......
Ngô Viện: Yooooo~ cư nhiên không phản bác XD! Chi Diệp V! Chi Diệp ! Chi Diệp chậm rãi ngủ chậm rãi ngủ ~! ( Chi Diệp uy vũ! Chi Diệp khí phách! Chi Diệp vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ~).
Ngô Chí: Đem cái mặt hàng này xiên ra ngoài! Mau!
. Tắm rửa trước lúc H hay sau lúc H?
Ngô Viện: Giữa lúc H!
Ngô Chí: Ni mã là ta trả lời hay ngươi thế!
Ngô Viện ( lườm): Ngươi có dám nói lúc tắm chưa từng H không?
Ngô Chí:.......
Diệp Thanh Linh: Sau khi H sẽ tắm rửa sạch sẽ ( cười khẽ) mặc dù ta rất thích Ngô Chí hàm chứa.......
Ngô Chí ( dùng sức bịt miệng Diệp Thanh Linh): Ngươi mẹ nó thế nào mà tự giác trả lời vậy a a a!
. Khi H có giao hẹn cái gì không?
Ngô Chí: Bảo “Chỉ làm một lần” ni?!
Diệp Thanh Linh: Ân, là chỉ làm một lần.
Ngô Viện ( che miệng): Nội hàm nga thân ~.
. Ngài và người yêu đã từng phát sinh quan hệ với người ngoài chưa?
Diệp Thanh Linh: Ngô Chí không có, ta cũng vậy.
Ngô Chí:......Sao cậu biết?
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Cậu không có cơ hội đâu, bất kể là quá khứ, hiện tại......Hay là tương lai.
Ngô Chí ( nghiến răng nghiến lợi): Ni mã mỗi lần tôi nói gặp gỡ em gái nào, chưa nổi ba lần đều chia tay không lý do, nếu không thì mất tích hoàn toàn!
Ngô Viện ( trầm trọng): Xèo xèo đồng học, chẳng lẽ ngươi không chú ý là ngươi đã lộ ra một tin tức thực kinh tủng sao.
Ngô Chí:...... = 口 =!.
. Đối với việc “Nếu không chiếm được tâm, ít nhất cũng phải chiếm được thân thể”, ngài tán thành, hay phản đối?
Ngô Chí: Phản đối.
Diệp Thanh Linh: Phản đối.
Ngô Viện / Ngô Chí: ( khiếp sợ).
Ngô Chí ( hoảng hốt):...... Ta nghe lộn sao, lúc đó còn nuôi nhốt ta giờ thì lại nói “Phản đối” là sao?
Ngô Viện ( hoảng hốt):...... Ta nghe lộn sao, cái quá khứ tính toán bắt cóc ngươi mà Diệp Tử nói chính là “Phản đối” sao?
Diệp Thanh Linh ( vuốt ve mặt Ngô Chí,): Tôi sẽ chiếm được thân thể của cậu — bất kể quá khứ hay là hiện tại tôi đều có năng lực này — thân thể tôi đang giữ ở đây, tâm của cậu cũng thuộc về tôi, bất luận phải dùng phương thức gì.
Diệp Thanh Linh ( tay trượt xuống dưới, điểm ở trái tim Ngô Chí): Chủ nghĩa duy vật cho rằng thần là dựa vào vật chất mà tồn tại, “Tâm” là riêng về thần, nó tồn tại phụ thuộc vào xác thịt — tôi là người theo chủ nghĩa duy vật. ( khẽ cười nhấn mạnh lặp đi lặp lại) tôi sẽ có được tất cả mọi thứ của cậu, bất luận phải dùng phương thức gì.
Ngô Chí:.......
. Nếu đối phương bị tên côn đồ 【beep() –】
() Đây là tiếng bíp che đi khi mà người ta hay nói tục trên tivi ế, ta chả biết diễn tả ntn =.,=
Ngô Chí:.......
Ngô Viện:......Câu này phi thường tự giác tự cua đồng mình, vì nền hòa bình thế giới mà vĩ đại cống hiến, đáng buồn là có thể khóc thầm, đáng ăn mừng......Câu tiếp nào!
. Trước hay sau H, ngài sẽ thấy mắc cỡ?
Diệp Thanh Linh: Không.
Ngô Chí:......Quen rồi.
Ngô Viện ( hưng phấn): JQ()! JQ! JQ! Diệp Tử, Diệp Tử lập công! Khỏi cần cho xèo xèo cơ hội mắc cỡ làm gì! Ở đây một khắc không phải hắn chiến đấu với một người đâu, không phải một người đâu! Đối mặt với hắn chính là ánh mắt chờ mong của hủ nữ trên toàn thế giới! Diệp Tử vạn tuế!
()JQ: gian tềnh, tềnh cảm mờ ám.
Ngô Chí ( khóe miệng co quắp): Ta không muốn thừa nhận cái mặt hàng này có quan hệ huyết thống với mình.
. Nếu bạn tốt đối ngài nói “Tôi rất cô đơn, chỉ đêm nay thôi, làm ơn...” rồi yêu cầu H, ngài sẽ?
Ngô Chí ( cứng ngắc quay lưng, lảng tránh ánh mắt đằng sau):...... Có luẩn quẩn trong lòng cũng đừng lôi ta đi chết cùng a.
Ngô Viện ( nhìn Diệp Thanh Linh vừa lòng thu hồi ánh mắt, an ủi vỗ vai Ngô Chí): Ngươi có thể thông suốt, thật sự là quá tốt rồi. ( quay đầu nhìn Diệp Thanh Linh) Diệp Tử đâu?
Diệp Thanh Linh: Giải phẫu hắn.
Ngô Chí:.......
Ngô Viện:.......
Diệp Thanh Linh ( nhẹ giọng): Sẽ phân tích vì sao có ý nghĩ và hành vi như vậy.
Ngô Chí:...... Là ta ảo tưởng sao, ta lại thấy hắn rõ ràng thật nghĩ muốn “Giải phẫu” người nọ.
Ngô Viện:...... Thực khéo, ta cũng sinh ra loại ảo tưởng này.
. Ngài có cảm thấy bản thân mình rất am hiểu H không?
Diệp Thanh Linh: Không.
Ngô Viện: Diệp Tử khiêm tốn quá hà XD
Diệp Thanh Linh ( giương mắt nhìn Ngô Chí, nhẹ giọng): Nếu ta am hiểu, Ngô Chí sẽ không cự tuyệt ta.
Ngô Chí:.......
Ngô Viện ( che miệng): Diệp Tử chính là quá am hiểu, nên con nào đó mới cự tuyệt á ~
Diệp Thanh Linh ( cười khẽ): Quá … Hoàn mỹ mới là không hoàn chỉnh. Cho đến trước khi Ngô Chí rốt cuộc không – ly khai cơ thể ta, ta sẽ tôi luyện kỹ thuật của mình ( nhẹ nhàng mà bính mặt Ngô Chí) cho cậu thỏa mãn.
Ngô Chí ( chết lặng): Căn bản vấn đề không phải là chất lượng, mà là số lượng...... Kiền!
. Vậy đối phương thì sao?
Diệp Thanh Linh: Không gì sánh nổi.
Ngô Chí ( bi phẫn): Dễ chịu lúc đầu thôi.
Ngô Viện ( che miệng cười): Xèo xèo không khóc, đứng lên ngay.
. Khi H ngài mong muốn đối phương nói gì?
Ngô Chí: Ngủ ngon.
Ngô Viện: Há?
Ngô Chí ( nghiến răng nghiến lợi): Có nghĩa là tiểu, gia, cuối cùng, với, nhưng, lấy, hôn, ngủ, đã từng, đi,......!
Ngô Viện ( đập bàn cười to): Diệp Tử ngươi làm công rất uy vũ hùng tráng!...... Câu trả lời của Diệp Tử đâu?.
Diệp Thanh Linh: Chúng ta là một.
Ngô Viện ( bưng mặt): Diệp Tử luôn nỉ non những lời này ở đây vậy.
Ngô Chí: Thế là cuối cùng chúng ta hợp...... Ngô!
Ngô Viện ( bịt miệng Ngô Chí mỉm cười): Bây giờ đến “Sung sướng” một trăm câu hỏi nha, em trai thân mến.
. Ngài thích biểu tình gì của đối phương khi H?
【 thỉnh xem câu 】
. Ngài cảm thấy mình và người yêu H với người ngoài được chứ?
Ngô Chí ( lật bàn): Tại sao luôn ra nhưng câu nguy hiểm a khẩu Hồ()?!
() khẩu Hồ: miệng ông Hồ Cẩm Đào: nói chung là cái biểu cảm ntn XD
_c
Ngô Viện ( Cũng lật bàn): Người ra câu hỏi có cừu oán với toàn bộ nhân loại, có cừu oán, vẫn là có sao?!
. Nếu đối phương bỗng nhiên không có nhu cầu thân thể nữa, ngài sẽ?
【 thỉnh xem câu 】
. Ngài đối cưỡng gian thấy thế nào?
Ngô Chí: Thủ đoạn tầm thường.
Diệp Thanh Linh: Sẽ khiến nó trở thành cùng gian.
Ngô Chí:...... (← đối tượng có khả năng nhất bị áp dụng nhất).
Ngô Viện:...... (← quần chúng vây xem + hư hư thực thực người thân người bị hại).
Ngô Viện: Tại sao mỗi lần Diệp Tử nói đều như đây là chân lý vậy, cảm thấy đây là đúng đắn dĩ nhiên......Tác phong này rất khí phách.......
Ngô Chí: ( hai tay che mặt, nháy mắt khom người)
Diệp Thanh Linh: ( chớp mắt, đem con nào đó vê thành một đoàn ôm vào trong ngực, vuốt lông)
. Chuyện tình thống khổ so ngang với H là?
Ngô Chí ( đờ đẫn): HP của ta đã về , MP của hắn vẫn full như trước.
Diệp Thanh Linh ( xem xét suy nghĩ của Ngô Chí, cười khẽ): MP của ta vẫn full như trước, HP của hắn đã về .
Ngô Viện: =A= Đây là “Bị đánh bại” và “Càng bại càng đánh” trong truyền thuyết sao.......
. Từ lúc H đến bây giờ, nơi làm ngài cảm thấy hưng phấn, lo lắng nhất là?
Ngô Chí: Lần chạy trốn đó. (chạy trốn -> ra ngoài đường -> Diệp Tử bắt đc -> làm e lun ngoài đường -> làm ngoài đường là nơi làm e hưng phấn lẫn lo lắng nhất XD)
Ngô Viện ( che miệng): Nga nha ~ lần đó thấy huyết lang của đại gia thực sôi trào nha~
Ngô Chí: ( cứng đờ).
Diệp Thanh Linh ( nhẹ giọng): Khi đó ta rất sợ. ( nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay Ngô Chí) sợ đến nỗi làm ta lần theo mùi hương của Ngô Chí đồng thời, cũng xui khiến ta đi phá hủy Ngô Chí — nên cắn đứt đầu lưỡi Ngô Chí để hắn không bao giờ … Có thể nói chuyện với người khác nữa, còn phải cắt tai Ngô Chí để hắn không bao giờ … Có thể trao đổi cùng người khác nữa? — nhưng một khắc đó khi ta nhìn thấy Ngô Chí, ta chẳng thể làm được cái gì. ( ôm chặt Ngô Chí) Ngô Chí, Ngô Chí, tôi không nỡ tổn thương cậu, một chút cũng không được.
Ngô Chí ( thở dài): Tôi biết, cậu...... Đừng run nữa.
. Thụ từng chủ động hấp dẫn chưa?
Diệp Thanh Linh: Ngô Chí vẫn luôn dụ dỗ ta.
Ngô Chí:...... ( bi phẫn) Là cái gì làm cho cậu sinh ra cái lỗi giác như vậy, nói ra tôi sẽ sửa! Ngay và luôn!
Diệp Thanh Linh ( nhẹ giọng): Mỗi lần thấy thân ảnh của cậu, khi đó tôi như bị một năng lực khống chế không thể chống cự được, muốn quan sát toàn bộ phương vị của cậu, biết mọi mặt của cậu nhất, từng sợi tóc, từng tấc da, từ lá gan, hay bắt đầu đến từng mạch máu, đem cậu xem triệt để, không hề bỏ sót — mỗi hơi thở của cậu đều có thể khiến tôi sinh ra một loại......Kích thích.
Ngô Chí ( mặt không chút thay đổi quay đầu):...... Hắn thật là đã nói là không giải phẫu thi thể hả?
Ngô Viện: ( nặng nề gật đầu).
. Khi đó biểu tình của công?
【 thỉnh xem câu 】
. Công đã từng cường bạo chưa?
Ngô Chí ( hồi tưởng): Chạy trốn lần đó có tính không......?
Ngô Viện ( đồng hồi tưởng): Cái gọi là cường bạo chính là đối phương không đồng ý hoặc không để ý đối phương có đồng ý hay không, vẫn phát sinh quan hệ. Hành vi , và cưỡng gian. Là đồng nghĩa. Ta nhớ rõ xèo xèo lúc trước từng có phản kháng nhỉ, sau đó bị đẩy ngã...... Sau đó bị cường hôn...... Sau đó.......
【Q: ngài đối với cưỡng gian thấy thế nào?
Diệp Thanh Linh: Sẽ biến nó thành cùng gian 】.
Ngô Chí, Ngô Viện: ( đồng thời lặng im).
Diệp Thanh Linh: ( đẩy kính)
Ngô Chí:...... (← đối tượng đã bị áp dụng)
Ngô Viện:...... (← quần chúng vây xem + xác thực. Người thân người bị hại)
. Phản ứng lúc ấy của thụ là?
Ngô Chí:...... ( bị đả kích nói không ra lời)
Ngô Viện:...... ( chấn động nói không ra lời)
Diệp Thanh Linh ( chớp mắt, chống hàm dưới hồi tưởng, cười khẽ): Rất ngoan.
Ngô Chí:...... ( đả kích X).
Ngô Viện:...... ( chấn động X).
. Đối ngài mà nói, “đối tượng H” lý tưởng là?
Diệp Thanh Linh: Ngô Chí.
Ngô Chí: Diệp Thanh Linh.
Ngô Viện: Nga nha, xèo xèo đồng học lần đầu tiên thản nhiên như vậy a~
Ngô Chí ( ánh mắt khiêm tốn mịt mù):...... Ta nói câu này y hệt như “Đối tượng ngươi muốn giết nhất” ngươi tin không?
Ngô Viện:...... Nghi ngờ.
【 Ngô Chí mê hoặc thành công, lời nói như “chân lý “, Ngô Viện rớt một giọt máu 】
Ngô Viện:...... Cầu đào tử() TAT
() Theo ta nghĩ đây là trong kế của Tam Quốc Diễn Nghĩa, đây là kế thứ : Lý đại đào cương: Mận chết thay đào, đưa người khác ra thế thân gánh vác tai họa cho mình.
【 Ngô Viện tử trận, danh tính “Tỷ Tỷ”】
【PS: lấy từ Tam Quốc Sát, cô nương xem không hiểu không cần chú ý đâu XD】.
. Đối phương có phù hợp với lý tưởng không?
Ngô Chí: ( ánh mắt vẫn khiêm tốn mịt mù như trước)...... Ta nói câu hỏi này y hệt như “Ngươi muốn chết ở trên giường chắc” đoán thử xem?
Ngô Viện: ( tử trận)
Diệp Thanh Linh ( nhìn Ngô Chí cười khẽ): Không nghi ngờ.
Ngô Chí ( cảm thấy bản thân mình nhỏ bé nháy mắt đã bị bóng Diệp Thanh Linh bao phủ):......
. Lúc H có sử dụng đạo cụ không?
Ngô Chí ( yếu ớt nhỏ bé):...... Óc.
Diệp Thanh Linh ( bình tĩnh): Ân, còn có máu.
Ngô Viện: = 口 = Đây tuyệt đối là đạo cụ H có “màu kinh dị” nhất trong lịch sử, có một không hai.
. Lần đầu của ngài là lúc nào?
【 thỉnh xem câu 】.
. Đối phương chính là người yêu hiện tại sao?
【 thỉnh xem câu 】.
. Ngài thích nhất được Kiss chỗ nào?
Ngô Chí: Chỗ nào cũng được.
Diệp Thanh Linh: Chỉ cần là Ngô Chí.
Ngô Viện ( sờ cằm): Theo nghĩa nào đó thì các ngươi đã được đồng bộ hóa.
. Ngài thích Kiss nơi nào nhất của đối phương?
【 thỉnh xem câu 】.
. Khi H chuyện có thể lấy lòng đối phương nhất là?
Ngô Chí:...... Làm phía sau lưng.
Diệp Thanh Linh: Thôi làm.
Ngô Viện ( che miệng): Đối với người thực hiện mà nói, đây là chuyện vô cùng tàn khốc a ~.
. Một đêm mấy lần?
【 thỉnh xem câu 】
. Đối với ngài mà nói H là?
Ngô Chí:...... Là một loại vận động khiến ta chết đi sống lại.
Ngô Viện:......Sắc sảo.
Diệp Thanh Linh: Hợp thể.
Ngô Viện: = 口 = Câu này còn sắc sảo hơn.
. Hãy nói một câu với người yêu đi.
Ngô Viện: Rốt cuộc cũng đến được đây, tháng theo tác giả rách nát nào đó hãm hại đến câu hỏi! Ta ngồi trong này biên soạn tháng a há 凸 = 皿 =...... Đến đây nào Xèo xèo đồng học ~ nói những lời ngươi muốn nhất với Diệp Tử nga.
Ngô Chí:...... ( nhìn chằm chằm Diệp Thanh Linh).
Ngô Chí:......,...... Diệp Thanh Linh, Ngô Chí đã chết rồi.
Diệp Thanh Linh giật mình, hắn thấy người bên cạnh định hé môi nói gì đó, trong nháy mắt lại tan biến giữa không gian. Mà Ngô Chí vẫn ngồi bên cạnh hắn, không còn sự tưởng tượng chống đỡ, phút chốc cũng vỡ thành từng mảnh tiêu tan. Không gian lớn như vậy trong nháy mắt trở nên vắng vẻ yên tĩnh, Ngô Viện lười biếng ngồi trên sô pha, ngửa đầu mỉm cười.
“Ai nha nha, ‘ Sung sướng ’ một trăm câu hỏi đã xong a, khách quý cũng đi rồi.”
Đầu của nàng lệch ra, như quay lại mặt sau ghế sô pha nhẹ giọng: ” Tại sao không được, nhìn hắn ở trong này tự biên tự diễn ngoạn tốt lắm sao?...... Ngô, tuy rằng ngươi động tay chân vài lần liền.”
Thân thể Ngô Viện ở trên ghế sô pha cuộn tròn nẩy lên, giống tiểu nữ hài nhi sợ lạnh.
“Cuối cùng tại sao lại vạch trần vậy, để cho hắn ở trong này nghỉ ngơi một chút không tốt sao? Khó mà có cơ hội gặp lại nữa.”
Ngô Viện cười nhạo:
“Chậc chậc, thực tàn nhẫn a, em trai yêu quý.”
“......”
Diệp Thanh Linh mở mắt, tầm nhìn có chút mờ mịt, sau đó mới phát hiện mình ghé vào tay vịn xe lăn mà ngủ. Rất nhanh ánh mắt hắn liền trấn tĩnh, Diệp Thanh Linh thoáng ngẩng đầu lên, tóc đen lộn xộn phủ lên cặp kính, ánh mắt nhìn rất minh mẫn, sâu trong đồng tử là một mảnh sương mù hỗn độn, hắn đối với khoảng không nở nụ cười:
“Ngô Chí, tôi vừa có một giấc mơ rất thú vị nha......”
>>>>>>>> TOÀN VĂN HOÀN