Ngoài cửa sổ là một vườn hoa đang nở rộ. Hoa rất đẹp, khoe sắc rực rỡ. Tất cả là nhờ bàn tay chăm sóc của Đông Phương Phong.
Hắn là một đế vương nhu hòa, tâm hồn thuần khiết, chỉ quan tâm đến hoa cỏ, rất phù hợp để làm một vị vua “bù nhìn” mặc cho người thao túng. Đông Phương Phong cũng an phận làm một quân vương ngồi trên ngai vàng tô điểm, cho đến khi Tần thừa tướng muốn mang Trương Thái phó ra ngoài phạt roi mấy mươi trượng vì dám dâng sớ tấu, tố cáo tội ác của một số thân thích ông ta.
Hai linh hồn – một thân xác. Có chút bỡ ngỡ nhưng Hàn Mặc phản ứng rất nhanh khi Bạch lão giám bước vào:
-Hồi hoàng thượng. Mời người dùng ngự thiện.
-Ta hơi mệt -Hắn đáp khẽ -Mang vào đây đi.
-Dạ…
-Lão sư của ta thế nào rồi?
Đông Phương Phong lên tiếng. Giọng nói yếu ớt, đầy lo lắng. Bạch lão giám vội cúi người:
-Hồi hoàng thượng…Trương đại nhân, Trương đại nhân bị kết tội vu cáo trọng thần, còn khiến hoàng thượng tức giận thổ huyết nên bị giam trong Tử ngục, ngày mai sẽ chém đầu.
-Cái gì?
Đông Phương Phong sửng sốt bật dậy. Hắn đang vô cùng kích động. Bàn tay run run:
-Ta chưa hạ chiếu cho Khu mật viện điều tra mọi sự, ai…ai dám?
-Hồi hoàng thượng. Là thừa tướng đến xin với Thái hậu. Hai người đều cho đó là vấn đề lớn của quốc gia mà hoàng thượng thì long thể bất an, không muốn làm phiền người nghỉ ngơi….
Đông Phương Phong đau thương, bất lực. Vẻ u uất trên khuôn mặt thanh tú, làm Bạch lão giám rất đau lòng.
Ông hầu hạ người từ khi còn là Lục vương gia không tranh không đấu, đến nay lên ngôi, hoàng thượng vẫn luôn giữ được tấm lòng lương thiện. Chỉ là hoàng cung quá phức tạp, một người thiện lương như ngài khó lòng mà chịu nổi bão tố phong ba, tranh giành chốn cung đình.
-Lão sư đã mấy mươi tuổi, chỉ vì tấm lòng vì dân vì nước. Người có lỗi gì, có lỗi gì?
Đông Phương Phong thẫn thờ nhớ lại cảnh tượng trên điện Ngân Châu ngày đó. Hắn là hoàng thượng nhưng không đủ sức bảo vệ cho lão sư, nhìn người bị quân lính kéo ra ngoài đánh trượng. Nỗi uất ức làm hắn hộc máu, ngất xỉu ngay trên chiếc ngai vàng.
Hàn Mặc đã dần hiểu ra câu chuyện. Hắn lấy lại vẻ bình thản, phẩy tay với Bạch lão giám.
-Được rồi…Ngươi lui đi.
-Tâu hoàng thượng…
-Lui đi!
Hoàng thượng nhu hòa, gần đây có phần nào thay đổi. Khí chất vẫn vậy, chỉ có vài điều không phải…Nhưng Bạch lão giám cũng không muốn nhiều chuyện. Ông lẳng lặng ra ngoài.
Hàn Mặc trầm mặc. Linh hồn kia đang suy sụp. Nhưng đây không phải là lúc than đất oán trời:
-Ta là Hàn Mặc. Chúng ta đã không tách rời ra được, ta muốn biết tất cả mọi chuyện. Ta có thể giúp ngươi cứu được lão sư.
Đông Phương Phong giật mình. Hắn có phản ứng. Giọng khẽ khàng như hơi thở, ẩn chứa sự cầu tình:
-Ta không muốn lão sư chết. Chỉ cần cứu được người, ta bằng lòng mọi thứ. Nhờ ngươi….
…Trong hoàng thất, Tiên đế Vọng Yểm quốc vốn là một người đa tình, có hoàng tử. Đông Phương Phong là Lục hoàng tử, được phong Hồng vương.
Mẫu thân hắn cũng không có địa vị to lớn. Từ nhỏ Đông Phương Phong đã an phận với vai trò đó. Hắn yêu cây cỏ, chỉ quan tâm đến việc chăm sóc những sinh linh nhỏ bé của đất trời. Cho đến lúc Đại hoàng tử và tứ hoàng tử bị ám hại, nhị hoàng tử khởi binh tạo phản cùng ngũ hoàng tử, sau đó bị xử tội. Tam hoàng tử nhiều bệnh, chết bất đắc kỳ tử. Tiên vương định đưa Thất hoàng tử năm đó mới vừa mười bảy tuổi lên ngôi.
Không ngờ trước ngày đăng cơ, Thất hoàng tử lại dâm loạn cùng phi tử yêu quý của Tiên đế. Đô úy quân Hàn Sĩ vì giữ gìn tôn nghiêm hoàng tộc đã giết cả đôi gian phu dâm phụ tại giường.
Hàn Mặc thoáng nhếch môi. Giết cả hoàng tử kế vị khi chưa làm rõ tội danh. Tính ra thế lực đằng sau cũng vô cùng lớn, có thể nói là một tay khuynh đảo giang sơn.
-Ngươi được chọn vì ngươi không có tham vọng? Ngươi rất biết nghe lời?
Đông Phương Phong nở nụ cười thê lương. Quả là vậy. Thái hậu ban đầu định chọn Bát hoàng đệ. Nhưng đằng sau Bát hoàng đệ là Cửu Hà quốc thế lực mạnh. Bát hoàng tử mới tuổi đã thông minh lanh lợi, hiểu biết thời thế, khi đăng cơ chắc chắc sẽ không dễ kiềm tỏa. Bởi lý do đó Đông Phương Phong được chọn thay thế, trở thành hoàng đế của Vọng Yểm quốc này.