Quyền Lực Tuyệt Đối

chương 119: lô cốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phạm Hồng Vũ thất thố trong nháy mắt như vậy làm sao mà dấu được ánh mắt của Cao Khiết.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cao Khiết đỏ lên, khẽ cắn môi, không nói gì, thậm chí cũng không nhìn hắn.

Màn nhảy múa như tra tấn mọi người ước chừng diễn ra trong mười phút đồng hồ. Lúc này, cảm xúc đang tăng vọt của mọi người hơi có chút hạ xuống.

Kế tiếp là màn biểu diễn đơn ca. Lên sân khấu lại là người nữ dẫn chương trình. Cô ta không thay quần áo, chỉ có điều cổ áo dường như kéo thấp hơn một chút. Hơn nữa, trong lúc cô ta hát, còn kèm theo những động tác biên độ cao, khiến cho bộ ngực cao ngất lại ba đào mãnh liệt. Nhiều lần giống như muốn thoát khỏi sự trói buộc của chiếc áo mà thoát ra ngoài.

Thẩm công tử và những người thanh niên khác duỗi dài cổ, chút cũng không che giấu ánh mắt tham lam của mình. Ngay cả những ông chủ lớn bình thường đức hạnh, nhưng bây giờ thậm chí còn bắt đầu nuốt nước miếng.

Cũng không phải nói người nữ dẫn chương trình này hấp dẫn vô cùng, nhưng trong hoàn cảnh “uể oải” như thế này cũng nổi lên được một chút tác dụng nhất định. Bị vây trong hoàn cảnh như thế, dục vọng của con người lại càng dễ dàng bị kích phát. Mà thân phận đến từ thành phố phía nam giàu có của người nữ dẫn chương trình này cũng rất có lực hấp dẫn.

Luôn có lực hấp dẫn đặc biệt.

Nếu nói đến vợ của mình ở nhà cho dù là có trần như nhộng, chỉ sợ cũng không gợi lên được dục vọng quá lớn.

Bởi vậy cái này gọi là thấy nhưng không thể trách.

Sau màn ca hát, Cao Khiết thật ra đã cảm thấy hứng thú, thậm chí còn khẽ hát nhẹ theo vài câu. Cao Khiết giọng nói cực kỳ trong trẻo, nếu lên đài biểu diễn, nhất định sẽ được cả phòng ủng hộ.

Phạm Hồng Vũ đột nhiên nghĩ tới, nếu hiện tại ở thành phố Ngạn Hoa xây dựng một quán karaoke, khẳng định sẽ rất hút khách. Thứ này trong những năm tám mươi đã xuất hiện ở Nhật Bản, và thịnh hành ra toàn thế giới. Nếu làm, thì kỹ thuật hẳn là không có bao nhiêu vấn đề. Cũng không cần phải đến Nhật Bản để học hỏi, phỏng chừng ở Hongkong hoặc thậm chí thành phố Nam Phương hẳn là đã có thứ này.

Thật là một chủ ý tốt. Khi trở về bàn lại với Triệu Ca thử xem.

Việc chạy nam chạy bắc thu mua công trái có thể giao cho Hạ Ngôn, thậm chí giao cho Tiểu La chủ trì cũng được. Tiểu La tuổi không lớn, tính tình láu táu, nhưng xuất thân cùng thôn với Triệu Ca, là người rất đáng tin.

Đương nhiên, đây chỉ là một hoạt động ngắn hạn. Kiếm được tiền, tái chuyển nhượng ra ngoài là được. Phạm Hồng Vũ biết đây không phải là mục tiêu buôn bán cuối cùng của mình.

Ngay sau đó là một màn biểu diễn ảo thuật.

Lại nói tiếp, đoàn biểu diễn của thành phố Nam Phương tiêu chuẩn cũng rất bình thường, hơi giống như gánh hát rong. Nếu không như thế thì cũng không chạy đến Hồng Châu để biểu diễn. Trong giai đoạn này, những đoàn biểu diễn nghệ thuật chuyên nghiệp chân chính còn chưa xuất hiện. “Đoàn văn công” đều do lãnh đạo chính phủ trực tiếp quản lý. Giá trị con người rất cao, bình thường sẽ không dễ dàng ra ngoài biểu diễn như thế này.

Nhưng món biểu diễn thập cẩm này lại tương đối hấp dẫn người. Ít nhất, Phạm Hồng Vũ cảm thấy còn có thể xem được. Nếu như là đoàn văn nghệ nghiêm túc biểu diễn thì chỉ sợ Chủ nhiệm Phạm phải buồn ngủ rồi.

Không khí của hiện trường thủy chung rất náo nhiệt.

Hơn nữa, trong một tiết mục biểu hiện vũ đạo táo bạo, người nữ dẫn chương trình hóa thân thành vũ công chính, quần áo ăn mặc càng thêm gợi cảm, trong nháy mắt khiến cho không khí trong phòng càng thêm nổ tung. Một phòng tiệc rộng như vậy, tiếng thét chói tai, tiếng huýt sáo, tiếng dậm chân, tiếng đập bàn xảy ra không dứt.

Thẩm công tử lại đứng dậy trầm trồ khen ngợi, ánh mắt nhấp nháy, nhìn chằm chằm vào vũ công chính, hận không thể xông lên đài, đem báu vật gợi cảm như vầy ôm vào ngực, tùy ý làm nhục một phen.

Trên thực tế, Thẩm công tử quả thật đã làm như vậy.

Khi màn biểu diễn chấm dứt, người nữ dẫn chương trình đáp ứng yêu cầu của người xem, đứng ở trên đài cúi đầu gửi lời chào, thì biến hóa phát sinh. Thẩm công tử bỗng nhiên rời khỏi chỗ ngồi, vài bước nhảy lên sân khấu. Vốn là sân khấu dựng tạm thời, chiều cao chưa được bốn mươi cm, Thẩm công tử tuy rằng bước chân hơi ngắn, nhưng cũng có thể nhảy lên.

Phòng tiệc vốn đang ồn ào, bỗng nhiên liền trở nên lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người mở to mắt, nhìn Thẩm công tử, vẻ mặt hưng phấn chờ mong.

Người nữ dẫn chương trình hiển nhiên không dự đoán được phát sinh sẽ diễn ra, vừa mới ngồi thẳng lên, vị Thẩm công tử đã đến trước mặt. Người nữ dẫn chương trình chấn động, không nhịn được lui về sau một bước, nhìn Thẩm công tử, mỉm cười nói:

- Vị tiên sinh này, anh…anh muốn làm gì?

- Đến đây, cho ôm một cái.

Thẩm công tử vẻ mặt hi hi ha ha, đắm đuối mở ra hai cánh tay.

- Tốt!

Trong phòng tiệc bộc phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi. Mọi người đều duỗi dài cổ chờ xem náo nhiệt.

- Không được, tiên sinh…anh không cần….không tốt đâu.

Người nữ dẫn chương trình dùng tiếng phổ thông âm hưởng hongkong nói luôn miệng. Chỉ có điều, khi cô nói chuyện, nói là cự tuyệt thì không bằng nói là khiêu khích cho rồi. Có lẽ cô vốn không có ý khiêu khích, nhưng cái kiểu ỏn a ỏn ẻn cự tuyệt như thế thì làm sao bắt Thẩm công tử nhẫn nại được.

Không nói nhiều, vị Thẩm công tử một phen liền ôm lấy người nữ dẫn chương trình. Cái ôm quá chặt khiến cho từ bụng tới ngực của cô gái trong nháy mắt đã áp sát người của hắn.

Người nữ dẫn chương trình la hoảng lên.

- Không cần, không nên như vậy…

Dưới tình thế cấp bách, cũng bất chấp tiếng phổ thông âm hưởng hongkong, sử dụng ngay tiếng quan thoại chính tông của phương bắc, dùng sức giãy dụa, thật là hoảng loạn.

Sự việc đột phát khiến nhân viên đoàn biểu diễn cũng chỉ biết ngơ ngác, không biết nên làm thế nào cho tốt. Vị Thẩm công tử vừa nãy vào cửa tư thế “uy phong lẫm lẫm” như vậy bọn họ đều nhìn thấy, biết đây là khách tôn quý nhất của tối nay. Rất nhiều ông chủ lớn đều phải nhìn sắc mặt của y, đắc tội không nổi đâu.

Đều nói rồng mạnh không đè được rắn địa phương. Huống chi bọn họ không phải là cường long.

Rắn địa phương cũng là mạnh mẽ đấy.

Vị Thẩm công tử thật háo sắc, ôm người nữ dẫn chương trình, hôn lên mặt cô. Một bàn tay nắm chặt bờ mông của cô.

Cảnh tượng này, ở đời sau, khi đại minh tinh biểu diễn trên sân khấu vẫn thường xuyên xảy ra.

Đặc biệt có cán bộ lãnh đạo chức vụ không thấp cũng không khống chế nổi “tình cảm mãnh liệt” của mình, công nhiên lên đài mò mẫm. Tuy nhiên, nghe nói sau đó, vị “Trư Bát Giới” đó đã phải trả một cái giá cực kỳ thê thảm.

Thân là cán bộ, không ngờ lại chưa từng nghe qua “truyền thuyết” nổi tiếng đó. Chính vì chưa hiểu rõ tình trạng nên mới to gan lớn mật như thế.

Đều là không thường xuyên lên mạng gây họa.

A!

Một tiếng thét chói tai vang lên.

Hóa ra trong lúc giãy dụa, cái áo vốn không được mặc chắc của người nữ dẫn chương trình bỗng nhiên rớt xuống. Dưới ánh đèn, một mảng ngực trắng nõn lộ ra, cực kỳ chói mắt.

- Tốt!

Trong phòng tiệc càng vang lên tiếng động đinh tai nhức óc.

Rất nhiều người đều không kìm nổi đứng dậy, hướng sân khấu đi tới, cười ha hả, rất là hưng phấn.

- Đủ rồi, dừng tay!

Thình lình, từ một góc của phòng tiệc vang lên một tiếng quát lớn trong trẻo.

Cao Khiết vỗ án!

Khiến cho Chủ nhiệm Phạm hoảng sợ, cũng luống cuống tay chân theo sát đứng dậy, che Cao Khiết đằng sau, ngưng thần đề phòng.

Một tiếng quát lớn này lập tức hấp dẫn ánh mắt của đại bộ phận người quay lại.

Cao Khiết nhẹ nhàng đẩy Phạm Hồng Vũ, từ bên cạnh hắn đi ra, đứng chính giữa phòng tiệc, trừng mắt nhìn vị Thẩm công tử đang ôm cô gái dẫn chương trình, quát lớn:

- Anh có buông tay ra không? Trông rất kỳ cục!

- Ơ, hảo hán bênh vực kẻ yếu à?

Thẩm công tử sửng sốt, cũng chưa từng nghĩ đến, nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim phá hỏng chuyện tốt của y.

- Anh lập tức buông tay. Bằng không, tôi báo đồn công an đấy.

Cao Khiết hai tay khoanh trước ngực, nghiêm nghị nói. Cô dùng tiếng Hồng Châu khá chuẩn, bởi vì cô vốn đã từng làm việc ở Hồng Châu.

- Đồn công an?

Thẩm công tử lập tức kêu lên một tiếng kêu kỳ quái, giống như nghe được một điều gì rất tức cười.

Đám người Chủ nhiệm Lý, Chủ nhiệm Hầu đang vây quanh dưới sân khấu cũng bật cười ha hả, lắc đầu liên tục, dường như cảm thấy lời này của Cao Khiết ngây thơ đến buồn cười.

Một ông chủ lớn cười rộ lên, nói:

- Ơ, vị tiểu thư này sợ là còn chưa hiểu được tình hình ở đây. Đây là con trai của Chủ tịch thành phố Thẩm, người nào ở đồn công an ăn gan báo, dám quản việc của Thẩm công tử?

Cao Khiết lạnh lùng nói:

- Bất kể là ai cũng đều phải tuân thủ theo pháp luật. Không cần nói là con trai của Chủ tịch thành phố, cho dù là con của Chủ tịch tỉnh thì cũng vậy thôi. Anh mau lập tức buông tay và nhận lỗi.

- Ơ, cô bé này khá đấy. Ba của cô là Chủ tịch tỉnh à?

Thẩm công tử căn bản không sợ, tiếp tục kêu lên tiếng kêu kỳ quái:

- Tôi không buông đấy, cô làm gì được tôi? Cắn tôi à?

Thẩm công tử miệng đầy ô uế, ánh mắt nhìn Cao Khiết giống như một con sói nhìn một con nai. Thẩm công tử tuy rằng khốn kiếp, nhưng cũng không phải người mù. Cao Khiết so với người nữ dẫn chương trình này còn muốn đẹp hơn. Rốt cuộc không nghĩ tới, trong phòng tiệc này lại giấu một tuyệt sắc giai nhân như vậy.

- Nếu không thì như vầy đi, cô bảo tôi thả cô này ra cũng được, nhưng tối nay cô phải theo hầu tôi đấy.

Thẩm công tử cười rộ lên.

Trong phòng tiệc vang lên trận cười. Rất nhiều người ánh mắt nhìn Cao Khiết đều trở nên đắm đuối.

Thẩm công tử đang giễu võ dương oai, đột nhiên trước mắt bóng đen chợt lóe, đã có người nhảy lên sân khấu, lấn đến trước mặt, lập tức cổ bị kéo căng, miệng há lớn, ngay cả thở cũng thở không được.

- Buông tay, bằng không thì cổ của mày đứt ngay.

Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nói.

Chủ nhiệm Phạm không giống như Cao Khiết, dùng lời nói nói với loại người xấu xa. Không cần nói vị Thẩm công tử này là con trai của chủ tịch thành phố Hồng Châu, cho dù là con trai Chủ tịch tỉnh thì trị trước nói sau.

Phạm nhị ca cho tới bây giờ không phải là hạng người sợ phiền phức.

Lúc cần bình tĩnh thì sẽ bình tĩnh, nhưng khi không bình tĩnh được thì cho tất cả đi gặp quỷ.

Nói về bản lĩnh, Thẩm công tử không thể so sánh với Phạm nhị ca. Phạm nhị ca luôn là hành động trước để kiềm chế đối phương. Trong khoảnh khắc, Thẩm công tử đã bị Phạm nhị ca bắt thóp, không ngừng buông người nữ dẫn chương trình ra, miệng há to, đầu lưỡi lè ra, vẻ mặt đỏ bừng.

- Mày làm cái gì đó!

- Mau buông tay!

- Làm cái trò gì…

Trong phòng tiệc rất nhiều người kêu lên, vén tay áo chuẩn bị xông lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio