- Cao Khiết, chúc mừng năm mới!
Lục Nguyệt lúc này mới mỉm cười, chào hỏi Cao Khiết, không có gọi là Bí thư Cao, cũng không gọi là đồng chí Cao Khiết, mà cũng không gọi là Tiểu Khiết, trực tiếp gọi thẳng tên một cách tự nhiên.
Cao Khiết vội đứng thẳng dậy, nói:
- Chủ tịch thị xã Lục, chúc mừng năm mới.
- Sang năm mới, tôi đấy chúc tết chú Cao và cô Mã.
Lục Nguyệt nho nhã, lễ độ nói.
Mẹ của Cao Khiết họ Mã.
Những tin tức này tất nhiên là từ Cao Nhã mà có được. Cao Nhã đối với Lục Nguyệt ấn tượng luôn luôn tốt, cũng cố gắng hợp tác cho hai bên.
- Làm phiền Chủ tịch thị xã Lục rồi. Chủ tịch thị xã Lục, xin mời.
Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, Cao Khiết từ cô nàng khờ khạo đã biến thành một Bí thư Đảng ủy thị trấn điềm đạm, chắc chắn, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, nhưng ý tứ từ chối người ngàn dặm cũng biểu lộ ra ngoài.
- Vị này chính là….
Lục Nguyệt vừa đi về phía trước, vừa nhìn Cao Dũng, mỉm cười hỏi.
- Xin chào, em tên là Cao Dũng. Đây là chị của em.
Cao Dũng tính cách hoạt bát, cũng không đợi Cao Khiết trả lời, liền nở nụ cười tỏa sáng với Lục Nguyệt, giơ tay chào hỏi.
- Chúc mừng năm mới, Cao Dũng.
- Chúc mừng năm mới, Chủ tịch thị xã Lục.
Cao Dũng trong đầu thầm nhủ, còn trẻ như vậy mà đã là Chủ tịch thị xã sao? Tuy nhiên, vừa mới nghe Cao Khiết liên tục xưng hô Chủ tịch thị xã Lục, như vậy là tuyệt đối không sai.
Quả nhiên, Cao Khiết giới thiệu:
- Tiểu Dũng, đây là Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa của chị, đồng chí Lục Nguyệt, nhà ở thủ đô đấy.
Cao Dũng hướng Lục Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Lục Nguyệt cũng không vội đi lên lầu, mà đến bên cạnh tượng người tuyết mới được tạc một nửa, cẩn thận đánh giá vài lần rồi cười nói:
- Tôi lúc trước cũng rất thích người tuyết đấy.
Cao Khiết cười nói:
- Thật sao? Thật là không tưởng tượng được. Trong suy nghĩ củ tôi, Chủ tịch thị xã Lục lại là học sinh giỏi nhiều mặt đấy chứ.
Lục Nguyệt là người trầm ổn, thật khó khiến cho người nào có thể liên hệ y với việc hứng thú làm người tuyết. Trong mắt Cao Khiết, dường như Lục Nguyệt cả đời nên là điềm đạm, chắc chắn như vậy.
Lục Nguyệt cười nói:
- Mỗi người đều có thời thơ ấu, chỉ là có một số người vẫn giữ được sự ngây thơ chất phác, nhưng có một số người thì đã đem sự ngây thơ, chất phác đó chôn tận sâu trong tâm linh rồi.
Lời này nghe có vẻ nho nhã đấy, nhưng lại cực hợp với thân phận của Lục Nguyệt.
- Chủ tịch thị xã Lục, xin mời!
Cao Khiết lại mời lần nữa.
- Cảm ơn!
Lục Nguyệt lúc này mới rời khỏi người tuyết, cùng với Cao Khiết và Cao Dũng chậm rãi đi lên lầu.
- Cha mẹ, có khách đến!
Khi tới cửa, Cao Dũng lớn tiếng nói.
- Mời vào!
Mẹ của Cao Khiết vội vã ra đón. Cao Hưng Hán quy củ rất lớn, tuyệt đối không đồng ý cho người trong nhà tự cao tự đại trước mặt quần chúng. Bất kể là ai đến nhà, cũng đều phải khách khí tiếp đãi.
- Cô Mã, chúc mừng năm mới!
Lục Nguyệt ngay tại cửa, cúi người thật sâu, kính cẩn thỉnh an mẹ của Cao Khiết.
- Ai cha, chúc mừng năm mới. Mau vào nhà đi!
- Cảm ơn cô Mã!
Cao Hưng Hán ngồi ở trong phòng khách, mặc bộ tây trang màu đen, khoác áo lông cừu màu đen, vô cùng chỉnh tề. Thân là Chủ tịch thành phố thuộc tỉnh, trong dịp tết âm lịch, ông cũng không thể hoàn toàn nghỉ ngơi, có rất nhiều công tác an ủi cần phải làm. Ngày hôm qua thì đến cục Công an thành phố, đi thăm hỏi các cảnh sát nhân dân thế hệ trước. Chiều hôm nay lại còn phải đi thăm hỏi các công nhân bảo vệ môi trường, gửi đến họ sự quan tâm và lời chúc năm mới của Đảng và chính phủ.
Ở nhà cũng không nhàn rỗi, bất cứ lúc nào cũng có khách đến chúc tết.
Cao Hưng Hán là một người cực kỳ chú ý đến dáng vẻ của một cán bộ lãnh đạo, không muốn có chút thất lễ nào.
Lục Nguyệt chậm rãi tiến lên, cúi người chào Cao Hưng Hán thật sâu:
- Chú Cao, chúc mừng năm mới.
- Chúc mừng năm mới!
Cao Hưng Hán đứng dậy, bắt tay với Lục Nguyệt.
Tuy rằng ông trước đây chưa từng gặp mặt Lục Nguyệt, nhưng bằng ánh mắt lợi hại của mình, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được khí độ trầm ổn của người thanh niên này, tuyệt không phải hạng người tầm thường.
- Cha mẹ, đây là đồng chí Lục Nguyệt, Phó bí thư thị ủy, Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa. Nhà của anh ấy ở thủ đô, cha là Tổ trường tổ Xây dựng Đảng thuộc phòng nghiên cứu chính sách trung ương đồng chí Lục Thành Đống.
Cao Khiết ở một bên giới thiệu.
Cao Hưng Hán sắc mặt biến động, thể hiện sự ôn hòa nói:
- Hóa ra là con trai của đồng chí Thành Đống. Chủ tịch thị xã Lục, mời ngồi.
Mẹ của Cao Khiết lập tức lấy lại bình tĩnh, đánh giá Lục Nguyệt vài lần.
Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Phó chủ tịch thị xã Ngạn Hoa rồi à?
Đối với Lục Thành Đống, mẹ của Cao Khiết không quen biết. bà không phải là người trong thể chế, nhưng phòng Nghiên cứu chính sách trung ương cũng có nghe nói qua, cũng biết là mưu sĩ của lãnh đạo trung ương, là một bộ môn rất quan trọng.
Địa khu Ngạn Hoa trong việc sử dụng cán bộ trẻ tuổi thật là có quyết đoán. Chẳng những có Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ như Cao Khiết, hai mươi tuổi đã là Chủ tịch thị trấn như Phạm Hồng Vũ, hiện giờ lại còn có Phó chủ tịch thường trực thị xã trẻ tuổi như vậy.
- Cảm ơn chú Cao, xin chú Cao cứ gọi thẳng tên của cháu. Xưng hô Chủ tịch thị xã tuyệt không dám nhận.
[CHARGE=]Lục Nguyệt vẫn nho nhã lễ độ như trước, từ đầu đến cuối không hề xưng hô quan hàm của Cao Hưng Hán, chỉ có điều gọi bằng chú, lấy tư cách cá nhân đến thăm hỏi. Hôm nay tôi chính là đến thăm hỏi bề trên. Bằng không thì Phó chủ tịch thị xã Ngạn Hoa và Chủ tịch thành phố Hồng Châu cũng chẳng có quan hệ công sự gì quá lớn.
- Haha, ngồi đi, ngồi đi!
Cao Hưng Hán từ chối cho ý kiến, mỉm cười nói.
Lục Nguyệt quy củ ngồi một bên ghế salon, Cao Khiết từ trong tay của mẹ tiếp nhận tách trà, hai tay đưa cho Lục Nguyệt. Bất kể thế nào, trong thời điểm năm mới, một đồng chí thượng cấp lại đến thăm một đồng chí hạ cấp, thì cấp bậc lễ nghĩa vẫn không thể thiếu.
- Tiểu Lục, cậu công tác ở Ngạn Hoa khi nào?
Cao Hưng Hán thuận miệng hỏi, sửa lại xưng hô với Lục Nguyệt, rồi cầm thuốc lá trên bàn đưa cho y.
Lục Nguyệt vội vàng nói:
- Cảm ơn chú Cao, cháu không hút thuốc. Chú Cao, tháng mười năm ngoái cháu đến Ngạn Hoa công tác, là giao lưu cán bộ cơ quan trung ương. Cháu trước kia làm việc tại cục Giám sát ban Tổ chức cán bộ trung tương.
- Ừ, tốt lắm, Ban tổ chức Trung ương là đơn vị tốt. Hơn nữa, đối với đồng chí trẻ tuổi mà nói thì đây là một cơ hội rèn luyện rất tốt.
Cao Hưng Hán mình cười, chính mình tự đốt thuốc.
Lục Nguyệt thuận tay cầm bật lửa trên bàn, đốt thuốc cho Cao Hưng Hán:
- Vâng, chú Cao, cháu sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn làm việc tại Ban tổ chức trung ương. Quả thật đã học được rất nhiều tri thức.
Cao Hưng Hán hỏi:
- Cậu bây giờ ở Ngạn Hoa, chủ yếu phụ trách công tác nào?
Cao Hưng Hán là Chủ tịch thành phố Hồng Châu, đối với phân công công tác của Phó chủ tịch thường trực là rất rõ ràng. Nhưng phân công của Phó chủ tịch thường trực của mỗi địa phương cũng không nhất định hoàn toàn giống nhau. Cái này cần phải dựa vào kinh nghiệm lý lịch, quan hệ và năng lực cá nhân. Hơn nữa, địa khu Ngạn Hoa thực lực cán bộ bản thổ hùng hậu, mà ở tỉnh không thể sánh bằng.
Có một số Phó chủ tịch thường trực thị xã thậm chí chỉ được phân công quản lý một công tác quan trọng, còn ngoài ra là quản lý những công tác ngoài lề.
- Dạ, hiện tại UBND thị xã đại khái phân công cho cháu hiệp trợ cho Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình quản lý toàn bộ công tác của UBND thị xã, chủ yếu là quản lý xây dựng kinh tế và thể chế cải cách, còn có tài chính…
Cao Hưng Hán khẽ gật đầu.
Nói như thế, Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt này tương đối quản lý công tác thực tế. Trong giai đoạn hiện tại, xây dựng kinh tế, thể chế cải cách và công tác tài chính đều là những lĩnh vực quan trọng của chính phủ. Lục Nguyệt tuổi còn trẻ đã có thể làm Phó bí thư Thị ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực thị xã đã có thể nói rất rõ vấn đề.
Tấm biển Lục gia dùng rất được.
- Tôi trước kia đi họp ở thủ đô, đã cùng với cha của cậu gặp mặt mấy lần. đồng chí Lục Thành Đống học thức uyên bác, rất có phong độ của một học giả.
Cao Hưng Hán lập tức chuyển đề tài. Ông ta đối với ý đồ ngày hôm nay đến chúc tết của Lục Nguyệt hơi có chút không được chính xác. Chủ tịch thành phố Hồng Châu và Phó chủ tịch thị xã Ngạn Hoa công việc liên hệ không nhiều, nếu đến là để hỏi về công tác thì thật không thích hợp. Còn Cao Hưng Hán và cha của Lục Nguyệt chỉ gặp mặt có mấy lần, nhiều nhất chỉ tính là người quen, chứ không được xem là bằng hữu. Xét theo giao tình cá nhân thì Lục Nguyệt không được coi là con cháu thân cận.
Điều giải thích duy nhất là Lục Nguyệt biết Cao Khiết có cha là Chủ tịch thành phố Hồng Châu, dựa theo thao tác lệ thường trong quan trường, tất nhiên cũng muốn đến cửa chào hỏi, tạo nên mối quan hệ thuận lợi sau này.
Càng nhiều bạn càng tốt, huống chi có bạn là Chủ tịch thành phố thực quyền.
- Cám ơn chú Cao đã khích lệ. Cha của cháu đối với chú Cao rất là ngưỡng mộ. Là đồng nghiệp với cô Cao Nhã nhiều năm, cô Cao Nhã đối với chú Cao vô cùng tôn sùng. Lần trước Cao Khiết đến thủ đô chạy hạng mục, Cao Nhã đã mời cháu và Cao Khiết cùng nhau ăn cơm, mọi người trò chuyện rất vui vẻ.
Lục Nguyệt mỉm cười đáp.
Cao Hưng Hán lập tức liếc mắt nhìn mẹ của Cao Khiết, chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ.
Không ngờ đây là đối tượng Cao Nhã giới thiệu cho Cao Khiết?
Bằng không, Cao Nhã tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ mời mẹ con Lục Nguyệt cùng ăn cơm với Cao Khiết.
Chỉ có điều mẹ của Cao Khiết trong lòng còn hoài nghi, như thế nào sao không thấy Cao Nhã gọi điện thoại, thương lượng với bà về việc này. Đây là chuyện chung thân đại sự của Cao Khiết, là cô giới thiệu đối tượng cho cháu gái, theo lý hẳn là nên kết nối với chị dâu. Tuy nhiên, Cao Nhã là phần tử trí thức, nghiên cứu viên của Viện khoa học Xã hội, đều không phải là chuyên trách bà mối, phương thức làm việc và con gái gia đình bình thường là rất khác biệt.
Ánh mắt của mẹ Cao Khiết liền hướng về Cao Khiết, hiển nhiên là muốn có được câu trả lời từ con gái.
Cao Khiết khuôn mặt ửng đỏ, lắc đầu, ánh mắt rất kiên quyết. Đối tượng này, con chưa chấp nhận.
Mẹ của Cao Khiết mặt liền nhăn lại.
Bà xem ra, Cao Nhã làm bà mối lần này là mười phần đáng tin cậy. Lục Nguyệt tư văn hữu lễ, dáng vẻ đường đường, gia đình hiển hách, điều kiện bản thân rất tốt, còn trẻ như thế mà đã là Phó chủ tịch thường trực thị xã, đối với Bí thư Đảng ủy thị trấn Cao Khiết thì đúng là trời sinh một đôi.
Như thế nào Cao Khiết lại không chấp nhận chứ?
Chẳng qua, trước mặt Lục Nguyệt, mẹ của Cao Khiết không tiện mở miệng hỏi Cao Khiết, chỉ có điều tiếp đón Lục Nguyệt:
- Tiểu Lục, ăn kẹo, ăn kẹo đi.
Giọng điệu và thần thái so với Lục Nguyệt vừa vào cửa thì càng thêm khách khí ba phần, nhu hòa ba phần.
Đối với chàng rể tương lai này, mẹ của Cao Khiết rất hài lòng.
- Cảm ơn cô!
Liền vào lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân, lại có khách đến rồi.