Cao Hưng Hán có lẽ là không chú ý tới chi tiết này, nhìn Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Vì sao Lục Nguyệt lại không đồng ý?
- Vấn đề chế độ sở hữu trước mắt vẫn là một dây tơ hồng. Từ trung ương đến địa phương, rất nhiều cán bộ lãnh đạo, nhất là đồng chí lão thành, đối với thuộc tính của chế độ sở hữu này rất mẫn cảm. Kiên trì đi theo chủ nghĩa xã hội khoa học là nguyên tắc cơ bản nhất.
Phạm Hồng Vũ giải thích, lập tức lời nói xoay chuyển hỏi:
- Chú Cao, chú đối với vấn đề này như thế nào?
Cao Hưng Hán thản nhiên đáp:
- Thủ trưởng tối cao đã nói, hết thảy sự vật mới mẻ, chỉ cần có lợi cho sự phát triển kinh tế thì chúng ta cũng không nên trốn tránh. Pháp luật hiện hành, nếu chế ước sự phát triển của các sự vật mới mẻ thì chúng ta nên sửa đổi lại pháp luật này.
[CHARGE=]Phạm Hồng Vũ trong lòng giật mình.
Thái độ của Cao Hưng Hán quả thật như thế, không chừng Lục Nguyệt trước đó đã thảo luận với Cao Hưng Hán về chuyện này. Sau khi được Cao Hưng Hán ủng hộ thì Lục Nguyệt mới thay đổi thái độ.
Lục Nguyệt có đường đi trong giới cao tầng, hướng Cao Hưng Hán sớm xin chỉ thị không phải là không có khả năng.
Phạm Hồng Vũ cau mày nói:
- Chú Cao, vấn đề chế độ sở hữu không phải là pháp luật bình thường quy định. Ở phương diện này phiêu lưu thật lớn.
- Cậu biết rõ phiêu lưu thật lớn, vì sao lại còn cổ vũ Cao Khiết chuyển cái địa lôi này?
Cao Hưng Hán nghiêm túc hỏi.
- Chú Cao, cháu nghĩ là chú đã hiểu lầm. Chuyển địa lôi không phải là Tiểu Khiết mà là Thị ủy và UBND thị xã Ngạn Hoa. Nghiêm khắc mà nói, là Lục Nguyệt, Phó chủ tịch thường trực thị xã chủ đạo lần cải cách này. Thị ủy chính thức phát văn kiện xuống.
- Thế thì có gì khác nhau?
- Có!
Phạm Hồng Vũ kiên định gật đầu.
- Hơn nữa khác nhau rất lớn. Trên thực tế, cháu không định cho Tiểu Khiết đề xuất phương án này thì Lục Nguyệt cũng sẽ tự mình đẩy ra. Chỉ có điều thời gian muộn hơn hai tháng mà thôi. Chú Cao, bài văn mà đồng chí Lục Thành Đống đã phát biểu trong tài liệu tham khảo nội bộ ngày đó, chú hẳn là có đọc qua?
Cao Hưng Hán trong mắt hiện lên vẻ mặt khác thường.
Bài văn của Lục Thành Đống Cao Hưng Hán tất nhiên là có đọc qua. Tài liệu tham khảo nội bộ của phòng Nghiên cứu chính sách là nắm giữ động thái quan trọng của cao tầng. Những cán bộ cấp bậc nhất định đều chú ý đến nó.
Cao Hưng Hán thừa nhận lời của Phạm Hồng Vũ nói là sự thật. Bài văn lúc đó của Lục Thành Đông nếu hiểu không lầm chính là ám chỉ ý nghĩ chấp chính và phương hướng cải cách của đồng chí lãnh đạo hạch tâm cao tầng, Lục Nguyệt làm sao mà không theo sát bước chứ.
- Một khi đã như vậy, cậu vì sao lại còn viết ra bài văn này?
Cao Hưng Hán đưa tay chỉ tờ báo trên bàn.
Cậu biết rõ suy nghĩ của đồng chí lãnh đạo hạch tâm, vậy tại sao cậu còn dám đối nghịch? Ai cho cậu cái lá gan lớn như vậy?
Phạm Hồng Vũ cười hỏi ngược lại:
- Chú Cao, vậy tại sao Nhật báo Quần Chúng lại đăng bài văn này?
Cao Hưng Hán đồng tử bỗng dưng co rút lại, tinh quang lóe ra.
Cao Khiết cũng không kìm lòng nổi ngồi thẳng người dậy, yên lặng nhìn chăm chú vào Phạm Hồng Vũ, trong đầu vận chuyển. Chính vì lời nói của Phạm Hồng Vũ vừa nãy, Cao Hưng Hán mới để cho Phạm Hồng Vũ ngồi xuống mà không lập tức đuổi ra ngoài.
Cao Khiết cảm thấy đã tìm được điểm mấu chốt rồi.
- Bài văn này cậu trực tiếp giao cho Nhật báo Quần Chúng mà không trải qua Ban tuyên giáo?
Một lát sau, Cao Hưng Hán hỏi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Vâng, cháu lấy danh nghĩa cá nhân trực tiếp giao qua, không trải qua sự xét duyệt của Ban Tuyên giáo thị xã và địa khu.
- Bày rõ thân phận của cậu?
- Dạ vâng!
Cao Hưng Hán gật đầu, lâm vào trầm tư.
Phạm Hồng Vũ nâng tách trà lên uống, không quấy rầy suy nghĩ của Cao Hưng Hán.
Phạm Hồng Vũ trên thực tế đã mau ném ra quân bài chưa lật rồi. Bài văn mang tính lý luận chính trị này, Phạm Hồng Vũ lấy thân phận là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm trực tiếp gửi lên. Nhật báo Quần Chúng cũng không trưng cầu ý kiến của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Thanh Sơn, trực tiếp đăng lên vị trí quan trọng của tờ báo đã chứng minh rõ vấn đề.
Nếu không có nhân vật đại siêu cấp ra mặt thì việc này sẽ khó mà làm.
- Bảo lão?
Ước chừng qua hai ba phút, Cao Hưng Hán miệng bỗng nhiên nói ra một cái tên, nhưng giọng điệu rất không xác định.
Hẳn là, tư duy của Cao Hưng Hán rất cẩn thận. Có thể chỉ thị Nhật báo Quần Chúng không theo thao tác bình thường như vậy, cũng không phải quan lớn bình thường. Trong tỉnh Thanh Sơn, cho dù là Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, và Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân chỉ sợ cũng không đủ phân lượng này. Cũng không có khả năng là Vinh Khải Cao dính vào. Nếu thật là ý tứ của ông ta, ông ta hoàn toàn có thể trực tiếp hạ chỉ thị cho Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, không cần phải đi đường vòng.
Như vậy, chỉ có thể là đại nhân vật siêu cấp ở thủ đô ra mặt thôi.
Phạm Hồng Vũ ở thủ đô có quan hệ cũng chỉ có hai người. Thứ nhất là Bảo gia. Phạm Hồng Vũ và Bảo gia có quan hệ rất sâu xa. Còn lại là Tào Tuấn Minh và Tào Tuấn Thần hai anh em này, miễn cưỡng cũng có duyên gặp mặt một lần. Nhưng Tào gia thì cơ bản có thể loại trừ.
Tào Tuấn Minh là lãnh đạo chủ chốt của Ban tuyên giáo Trung ương. Ông ta ra mặt chỉ thị cho Nhật báo Quần chúng quả thật là có thể được, nhưng khả năng này lại không lớn. Tào Tuấn Thần đối với Phạm Hồng Vũ chỉ là thưởng thức, chứ chưa đạt tới quan hệ chặt chẽ. Hơn nữa, nếu như Tào Tuấn Thần ra mặt nói chuyện với Tào Tuấn Minh thì không có lý do gì không điện thoại nói cho Cao Hưng Hán biết. Ít nhất cũng sẽ thông qua Cao Nhã nhờ chuyển lời.
Tuy rằng Cao Hưng Hán và Tào Tuấn Thần quan niệm chấp chính không nhất trí, nhưng sự tình trọng đại, Tào Tuấn Thần quyết không đến mức lòng dạ nhỏ mọn như vậy.
Vậy thì chỉ còn có Bảo gia mà thôi.
Bảo Bình An ra mặt khả năng không lớn. Dù sao ông ta công tác trong quân đội, duy chỉ có Bảo lão mới có uy vọng như thế.
Chỉ có điều, Cao Hưng Hán thực không thể tin, Phạm Hồng Vũ có thể trong vấn đề trọng đại như vậy mà ảnh hưởng đến Bảo lão. Phạm Hồng Vũ và Bảo Hưng giao tình có thể khiến cho Bảo lão coi trọng như vậy sao?
- Không phải Bảo lão.
Phạm Hồng Vũ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức nói ra một cái tên khiến cho Cao Hưng Hán, và Cao Khiết đều mở to mắt.
- Vâng, là Trưởng ban Tào Tuấn Minh.
- Điều đó không có khả năng!
Cao Hưng Hán lên tiếng, nhìn Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt không tin.
- Hồng Vũ, đừng nói bừa.
Cao Khiết cũng kêu lên.
Đến lúc nào rồi mà Phạm Hồng Vũ còn ăn nói lung tung như vậy.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt nghiêm túc, hạ giọng nói:
- Chú Cao, cháu cũng không dám gạt chú. Đây đúng là Trưởng ban Tào đồng ý đấy.
Cao Hưng Hán không nói gì.
Tin tức này quá mức đột ngột, ông cần một chút thời gian để tiêu hóa.
- Vậy cậu làm sao để thuyết phục Trưởng ban Trần?
Cao Hưng Hán nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ.
Ngay cả mẹ của Cao Khiết cũng nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, quên mất mình đang ghét hắn.
Mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Chú Cao, chú thật sự là đánh giá cao cháu rồi. Thuyết phục Trưởng ban Tào, cháu cũng không có khả năng. Ngay cả cơ hội được gặp mặt ông ấy cũng không có.
- Sao lại thế này? Thế là nước đục thả câu à?
Cao Khiết gấp đến độ giậm chân lên.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Cháu viết ra phương pháp, sau đó đưa cho Trưởng ban Tào. Rồi nó được đăng lên trên Nhật báo Quần Chúng.
- Phương pháp? Đi đường nào? Nhờ ai?
Cao Hưng Hán nhanh chóng hỏi.
Chỉ nghe lời nói sơ lược của Phạm Hồng Vũ, có ai sẽ đem bài văn của hắn đặt lên trên bàn Tào Tuấn Minh?
- Cô Hùng Diễm Linh ở văn phòng trung ương.
Phạm Hồng Vũ thật ra cũng không có thừa nước đục thả câu, ngoan ngoãn cung khai. Kỳ thật, câu giải thích phía sau căn bản là dư thừa. Cao Hưng Hán làm sao mà không biết Hùng Diễm Linh là ai.
Mẹ của Lý Xuân Vũ, một trong những thành viên quan trọng của gia tộc quyền quý ở thủ đô.
Cao Hưng Hán cười lạnh nói:
- Phạm Hồng Vũ, cậu nói đùa gì vậy?
Người trung gian này so với Tào Tuấn Minh thân phận còn lớn hơn. Hùng Diễm Linh cũng không phải là bà chủ gia đình bình thường. Mỗi một tiếng nói, cử động của bà chính là biểu thị thái độ chính trị của nhà quyền quý thật lớn ở thủ đô. Mà theo như Cao Hưng Hán biết, Lý gia cũng không phải là sống cô lập, đối với các nhà quyền quý ở thủ đô khác đều có liên hệ, ví dụ như Bảo gia.
Hùng Diễm Linh đem bài văn mang đậm khuynh hướng chính trị này chuyển giao cho Tào Tuấn Minh. Tào Tuấn Minh lập tức chỉ thị cho Nhật báo Quần Chúng đăng lên, đã truyền ra bên ngoài hàm nghĩa chính trị thật sự quá mức kinh người. Trong khoảng thời gian ngắn, Cao Hưng Hán làm sao có thể tin?
Phạm Hồng Vũ cung kính nói:
- Chú Cao, chú cảm thấy chuyện lớn như vậy, cháu dám nói gạt chú sao?
Tín hiệu chính trị như vậy, nếu giải mã sai lầm thì sẽ là đại họa trời sập.
Trầm ngâm một lát, Cao Hưng Hán hết sức cẩn thận hỏi:
- Thế đồng chí Hùng Diễm Linh nói với cậu như thế nào?
Phạm Hồng Vũ thành thật đáp:
- Chú Cao, cháu cũng không có gặp cô Hùng. Là Lý Xuân Vũ thay cháu đưa cho cô ấy. Ồ, Lý Xuân Vũ là giới thiệu cô Hùng cho cháu quen biết đấy.
Cao Hưng Hán lại một lần nữa kinh ngạc.
Có thể nhẹ nhàng và khéo léo, “sai khiến” Lý Xuân Vũ đem bài văn đi, mà chỉ cần quan hệ đơn giản như vậy sao? Không phải bạn bè thì tuyệt sẽ không làm. Cao Hưng Hán chưa từng gặp qua Lý Xuân Vũ, cũng không biết cách làm người của cậu ta, nhưng nghĩa đến Lý Xuân Vũ thân là con cháu quý tộc, cho dù không chú ý đến đại cục thì ánh mắt chính trị tuyệt không giống như những người trẻ tuổi bình thường.
- Cậu nhờ Lý Xuân Vũ đem bài văn này giao cho Hùng Diễm Linh. Sau đó Hùng Diễm Linh cũng không gặp cậu mà trực tiếp đề cử cho Trưởng ban Tào?
Cao Khiết không kìm nổi hỏi.
- Đúng!
- Đơn giản như vậy sao?
- Đơn giản như vậy, có lẽ, cô Hùng cảm thấy bài văn này có chút đạo lý.
Lời này nghe qua rất khiêm tốn.
Có gan làm vậy thì là sự tự tin đến bậc nào? Nhất định phải hoàn toàn hiểu thấu được suy nghĩ của Hùng Diễm Linh và Tào Tuấn Minh. Phạm Hồng Vũ biết rõ lập trường chính trị của Hùng Diễm Linh, và Tào Tuấn Minh, biết rõ bọn họ rất cần những bài văn như vậy. Chỉ cần phán đoán có chút sai lầm, bài văn này sẽ không có khả năng xuất hiện trên Nhật báo Quần Chúng. Làm không tốt thì sẽ gây ra đại họa.
Đủ tư cách, đủ đạn dược chính trị, cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Cao Khiết lườm hắn một cái, trên mặt đều là ý cười.
Sớm biết rằng người này sẽ không bao giờ đến cửa tìm mắng.
Cao Hưng Hán lúc này cũng lâm vào trầm tư.