Hơn sáu giờ tối, tại đại sảnh khách sạn Mai Sơn, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng tráng lệ.
Giám đốc sở Ô thân hình cực đại, ở trong hành lang đi tới đi lui, hai tay ôm lấy đầu, tâm sự nặng nề. Tổng giám đốc khách sạn Mai Sơn cũng ở một bên, cùng Giám đốc sở Ô đi qua đi lại, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Tổng giám đốc biết thân phận của Ô Nhật Tân, chính là Phó giám đốc sở Giao thông. Sở Giao thông là khách hàng quan trọng của khách sạn Mai Sơn. Mỗi lần đại hội, yến tiệc đều tổ chức tại khách sạn Mai Sơn. Ô Nhật Tân là Phó giám đốc sở phân công quản lý xây dựng giao thông, trong tay rất có thực quyền, là đối tượng để khách sạn Mai Sơn nịnh bợ.
Nghe một vị Trưởng phòng của sở Giao thông đến dùng cơm cách đây hai ngày nói, Giám đốc sở Giao thông Đàm có khả năng điều đi, Ô Nhật Tân đang đứng đầu danh sách chọn người, nghe nói Chủ tịch tỉnh đã đích thân cho gọi ông.
Tin tức này tất nhiên không nhỏ. Giám đốc sở Ô vừa đến, Tổng giám đốc khách sạn lập tức tự thân xuất mã.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Giám đốc sở Ô một chút cũng không có bộ dáng thăng quan, lại giống như đang gặp phải nan đề thật lớn.
Chỉ có một mình Giám đốc sở Ô tới, cũng không có bất cứ ai đi cùng, cũng chẳng phái thư ký đến đặt phòng riêng và rượu trước, đều do một mình Giám đốc Ô xử lý. Tất cả đều là thức ăn đặc biệt, đắt vô cùng. Lại còn bảo chuẩn bị rượu Mao Đài lâu năm nhất, và chuẩn bị thêm rượu vang đỏ nhập khẩu từ Pháp.
Có vẻ như lần trước một vị Thứ trưởng bộ Giao thông xuống dưới thị sát công tác, toàn thể sở Giao thông cũng đã dùng quy cách tiếp đãi tương tự. Cũng không biết là Giám đốc sở Ô lần này tiếp đãi nhân vật quan trọng như thế nào? Nhưng có thể khẳng định, lai lịch tất nhiên là rất lớn, không thua gì vị Thứ trưởng bộ Giao thông lần trước.
Nhưng Tổng giám đốc vẫn có điểm nghi hoặc. Nếu là khách quan trọng, như thế nào ở sở chỉ có một mình Giám đốc sở Ô ra mặt, còn các vị lãnh đạo khác thì lại không lộ diện? Thậm chí ngay cả vị Trưởng phòng xinh đẹp nhất của sở Giao thông cũng không có? Sở Giao thông mở tiệc chiêu đãi khách quan trọng, Trưởng phòng gần như là bữa tiệc nào cũng phải có mặt. Trên bàn rượu mà có nữ đồng chí xinh đẹp như vậy thì không khí mới có thể tăng lên được.
Không hiểu!
Giám đốc sở Ô vừa đi vừa nâng đồng hồ lên nhìn, vẻ mặt lo âu vô cùng. Kim đồng hồ vừa chỉ h, Giám đốc sở Ô liền khẩn cấp bước ra ngoài cửa đại sảnh, cố gắng duỗi cái cổ phì nộn của mình, hướng ra ngoài nhìn xung quanh.
Phỏng chừng ông ta hẹn khách vào h.
Hiện tại đã đến giờ rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng khách đâu.
Giám đốc sở Ô trên trán lập tức mồ hôi túa ra, vội từ trong túi quần lấy ra khăn tay, không ngừng lau mồ hôi.
Trong một căn phòng sang trọng ở lầu sáu khách sạn Mai Sơn, cũng có một người đang đứng ngồi không yên như Giám đốc sở Ô, mở cửa sổ, nhìn thẳng ra ngoài đường cái, mồ hôi chảy ra còn nhiều hơn so với Giám đốc sở Ô. Đây là ông chủ Khang Kỷ Đức của công ty xây dựng cầu đường Đức Hưng Hồng Châu. Trên sofa trong phòng còn có hai người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, hở ra một vùng ngực, có thể thấy được khe núi chính giữa, cực kỳ mê người.
- Anh Đức, người anh mời có đến không?
Một người trong đó không kìm nổi lên tiếng hỏi.
Các cô đi theo Khang Kỷ Đức đến khách sạn tiếp khách, cũng không phải một hai lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Khang Kỷ Đức lại khẩn trương như vậy. Trong Hồng Châu này, Khang Kỷ Đức tuy rằng không phải là ông chủ có tiền, nhưng tuyệt đối là người giàu có. Mánh khóe thông thiên, có quan hệ với rất nhiều đại nhân vật có máu mặt. Nghe nói, ngay cả Phó giám đốc sở Giao thông tỉnh cũng có giao tình.
Người nào lại khiến y cảm thấy quan trọng như vậy?
- Em đừng hỏi nữa, dù sao cũng là đại nhân vật. Nhớ kỹ, phải nhiệt tình một chút, chủ động một chút. Bất kể khách có yêu cầu gì thì đều không được cự tuyệt. Một lần nữa, hắn muốn làm gì thì các người đều phải nghe theo, hiểu chưa?
Khang Kỷ Đức cũng không quay đầu lại, không khỏi bực mình nói.
- Ơ, nói như vậy, chẳng lẽ hắn muốn lên giường thì chúng ta cũng phải lên giường với hắn sao?
Cô gái thon thả khóe miệng nhếch lên nói.
- Lên giường?
Khang Kỷ Đức rốt cuộc quay đầu lại, cao thấp đánh giá hai người một phen, vẻ mặt châm chọc.
- Nếu không trang điểm, người ta có thể coi trọng các người mới là lạ.
- A, anh Đức, anh đây là có ý gì? Bộ dạng của chúng tôi rất xấu sao? Anh cũng không phải không biết, người muốn lên giường với chúng tôi rất nhiều. Lần trước, ông chủ Trần ở bên kia cầu lớn nguyện ý bỏ ra ba ngàn đồng để chúng tôi tiếp ông ta một đêm mà chúng tôi còn chưa đồng ý. Khách của anh thì lợi hại lắm sao?
Hai cô gái hơi chút tức giận. Cô gái đầy đặn liền bất mãn phản bác.
- Ông chủ Trần? Cái lão Trần đó thì tính cái gì? Xách giày cho người ta cũng còn chưa xứng. Đừng nghĩ rằng các người xinh đẹp, so với bạn gái người ta ngay cả cái móng chân cũng không bằng.
Khang Kỷ Đức trước mặt không khỏi hiện ra gương mặt tuyệt đẹp kia.
Đều tự trách mình váng đầu, có mắt như mù.
Vốn nên nghĩ rằng, một cô gái xinh đẹp như vậy, người đàn ông bình thường làm sao mà đáng để mắt tới?
- Anh Đức, nếu anh nói như vậy thì chúng tôi không vui đâu. Nếu như vậy thì chúng tôi ở lại đây làm gì, về nhà cho rồi. Cho dù làm gà mái thì cũng là đáng giá trong cái ổ gà của mình.
Nói thì nói như thế, nhưng mông hai người vẫn dính chặt trên ghế, tuyệt không có nửa điểm hoạt động.
Khang Kỷ Đức cười lạnh một tiếng, cũng biết rằng các cô không dám đi, nói:
- Cũng không biết người ta có dẫn bạn gái đến đây không? Bằng không thì có thể cho các người mở mang kiến thức một chút, biết cái gì là mỹ nữ chân chính. Tôi vẫn là câu nói kia, khách muốn làm cái gì các người nhất định phải nghe theo, quyết không được nói nửa chữ “không”. Hắn nếu nguyện ý lên giường với các người, đó chính là đại phúc thiên khí của các người. Từ nay anh Đức này mỗi lần nhìn thấy các cô còn phải thành thành thật thật, dựa vào các cô chiếu cố tôi đấy.
- Thật sự lợi hại như vậy sao?
Hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau, lòng hiếu kỳ lập tức dâng cao tột đỉnh.
Khang Kỷ Đức mắt cao hơn trán, chưa bao giờ thấy y tôn sùng một người như thế. Người này tuyệt đối là một đại nhân vật rồi.
Đang muốn mở mang kiến thức một chút, nếu thật là có cơ hội thì vì sao lại không tiếp cận chứ?
h, vẫn không thấy người khách quan trọng đó.
Ô Nhật Tân mồ hôi trên trán đã nhỏ thành sông, khăn tay sớm ướt đẫm, quần áo cũng ướt đẫm, thần sắc thất vọng càng lúc càng đậm.
Chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ đổi ý, không đến cuộc hẹn sao?
Nếu như vậy thì Giám đốc ở Ô ông ta hoàn toàn xong đời rồi.
Mắt thấy Ô Nhật Tân mặt xám như tro tàn, Tổng giám đốc khách sạn Mai Sơn không kìm nổi, thấp giọng hỏi:
- Giám đốc sở Ô, rốt cuộc là vị lãnh đạo nào vậy?
Nhất định phải là lãnh đạo.
Đại lãnh đạo.
Nếu là người kinh doanh có thật nhiều tiền cũng chưa chắc được Ô Nhật Tân coi trọng, càng không có khả năng biến Ô Nhật Tân thành bộ dạng như vậy.
Liền vào lúc này, Ô Nhật Tân hai mắt sáng lên, liền chạy đi, thân hình to mọng giống như đạn pháo vọt thẳng về phía trước. Tổng giám đốc theo tiếng nhìn lại, không khỏi trợn mắt.
Người tới không ngờ chỉ là một chiếc xe đạp.
Một người trẻ tuổi, cưỡi xe đạp, tự tại nhàn nhã chạy tới.
Còn Ô Nhật Tân thì hướng về phía chiếc xe đạp này mà tới.
Thần mã?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tổng giám đốc hoàn toàn bị choáng.
- Trưởng phòng Phạm, chào cậu, chào cậu.
Ô Nhật Tân gương mặt tươi cười, vươn bàn tay phì nộn giành lấy chiếc xe đạp của Phạm Hồng Vũ, còn tay kia thì vươn ra, giống như muốn đỡ Trưởng phòng Phạm xuống xe, hoàn toàn bày ra thái độ của cấp dưới.
Phạm Hồng Vũ tự nhiên là không cần nâng, nhảy xuống xe, hướng Ô Nhật Tân vươn tay.
Ô Nhật Tân thủ sủng nhược kinh, cuống quýt hai tay nắm chặt, liên tục lay động, không ngừng cúi đầu khom lưng.
Tổng giám đốc khách sạn Mai Sơn trố mắt nhìn, rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, một đường chạy lên, cũng là cúi đầu, vẻ mặt tươi cười, từ trong tay Phạm Hồng Vũ nhận lấy chiếc xe đạp, tính toán tự mình mang đến bãi đậu xe.
Tuổi trẻ thì thế nào? Cưỡi xe đạp đến thì sao?
Giám đốc sở Ô cũng không phải là hàng giả, chính thức là Phó giám đốc sở, tuyệt sẽ không nhận lầm người.
- Giám đốc sở Ô, thật có lỗi, vừa mới có chút việc nên đến trễ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói, cũng không kiêu căng. Nếu đã nhận lời Ô Nhật Tân, đến ăn một bữa cơm với ông ta thì cũng không cần phải phô bày quá lớn.
- Không sao, không sao, Trưởng phòng Phạm trăm công ngàn việc, có thể trong lúc bận rộn tranh thủ thời gian đến đây đã là nể mặt tôi lắm rồi. Trưởng phòng Phạm, xin mời.
Ô Nhật Tân đem nghi thức nghênh đón lãnh đạo cấp trên trong quan trường ra tiếp đón Phạm Hồng Vũ, miệng đầy lời nói khách sáo, vòng eo to béo càng cong xuống, kính cẩn vô cùng.
Thấy tư thế như vậy, lại nghe Ô Nhật Tân xưng hô với Phạm Hồng Vũ như vậy, Tổng giám đốc khách sạn trong lòng giật mình, nhận định Phạm Hồng Vũ tất nhiên là người tâm phúc bên cạnh đại lãnh đạo, lập tức cẩn thận lên, thấp giọng phân phó bảo an đem xe đạp của Trưởng phòng Phạm đến chỗ tốt nhất trong bãi đỗ xe cất giữ.
Cái gì là xe tốt, xe xịn, tất cả đều phải nằm sang một bên.
- Ông chủ, người này quen mặt quá.
Khi Giám đốc sở Ô dẫn Phạm Hồng Vũ vào phòng riêng, bảo an bỗng nhiên dán sát một bên tai Tổng giám đốc, thấp giọng nói một câu.
- Sao?
Vốn đang định đuổi theo, Tổng giám đốc lập tức dừng bước, vẻ mặt hồ nghi mà nhìn gã bảo an.
- Cậu quen với Trưởng phòng Phạm à?
- Hình như là…A, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cậu ta chính là năm ngoái, à không, năm kia đã ở khách sạn chúng ta đánh nhau với con trai của Chủ tịch thành phố Thẩm.
- Đánh nhau?
Tổng giám đốc hoảng hốt, là đánh nhau với con trai của Chủ tịch thành phố Thẩm?
- Cậu nhớ không lầm chứ?
- Không đâu, nhất định là cậu ta. Sau này ngay cả Bí thư Dịch cũng bị kinh động, ngài không nhớ sao? Còn đem con trai của Chủ tịch thành phố Thẩm và hai vị Chủ nhiệm bắt vào cục Công an. Sau này Chủ tịch thành phố Thẩm còn tự thân đến khách sạn trách tội, bảo chúng ta chỉnh đốn lại.
Bảo an rất hưng phấn nói, dường như chuyện đó quên mất mình cũng là một trong những đối tượng bị chỉnh đốn, thiếu chút nữa là bị sa thải.
- Đúng, đúng, chính là cậu ta.
Tổng giám đốc bừng tỉnh,vỗ tay thật mạnh vào trán:
- Khó trách, tôi luôn tự hỏi người nào mà lợi hại có thể khiến cho Bí thư Dịch tự thân xuất mã như vậy. Mau mau, đem cái xe này cất đi, ngàn vạn lần đừng nên đề cập đến, bằng không thì người khác sẽ tìm cậu tính sổ đấy.
Nói xong, Tổng giám đốc liền gắt gao đuổi theo.