Buổi họp báo cáo diễn ra trong nửa tiếng mới chấm dứt. Thượng Vi Chính tổng kết lại tình huống điều tra ở Ngạn Hoa, trên cơ bản là theo cái lối mòn của Tiết Ích Dân, đơn giản tiến hành khẳng định, nhưng cuối cùng là nhấn vào hai điểm ý kiến kia của Tào Tuấn Thần. Sau đó động viên các cán bộ Ngạn Hoa tiếp tục cố gắng, làm tốt công tác của mình, giống như lãnh đạo bình thường đi thị sát địa phương.
Về phần yêu cầu Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết đến tỉnh báo cáo công tác, thuận tiện nghỉ ngơi thì rốt cuộc không ai nhắc tới.
Nhìn theo Thượng Vi Chính và các đồng chí của tổ điều tra rời khỏi phòng họp, các cán bộ địa khu Ngạn Hoa cũng lần lượt rời đi, cũng không ai châu đầu ghé tai nói chuyện, trên mặt không lộ ra sự vui mừng mà cả đám đều leo lên xe rời khỏi nhà khách.
- Thượng lão?
Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa cũng không trở về phòng của mình, mà đi theo Thượng Vi Chính bước vào phòng khách bình thường. Trương Lực Hoa liền khẩn cấp đặt câu hỏi, vẻ mặt nghi hoặc.
Thượng Vi Chính chậm rãi ngồi xuống ghế, khoát tay nói:
- Các người về trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhìn qua, Thượng Vi Chính thật sự có chút mệt mỏi.
Tâm mệt!
Đã lui về tuyến hai rồi, lại còn cuốn vào cái ổ thị phi này. Thượng Vi Chính bỗng nhiên hơi hối hận, thật không nên tiếp nhận lần điều tra này. Nhưng thân trong quan trường, có những ân tình nhất định phải trả. Chỉ có điều không nghĩ tới, những người ở Ngạn Hoa lại chuẩn bị như vậy.
Trương Lực Hoa há miệng thở dốc, đang muốn nói tiếp thì Tiết Ích Dân đã hơi cúi đầu, hạ giọng nói:
- Vâng, chúng tôi không quấy rầy Thượng lão nghỉ ngơi nữa.
Rồi ra sức kéo ống tay áo của Trương Lực Hoa lôi ra ngoài.
- Sao lại thế này?
Vừa về đến phòng của Tiết Ích Dân, Trương Lực Hoa giống như bị bùng nổ, đóng cửa cái rầm, kêu lên, vẻ mặt đỏ bừng.
- Tại sao có thể như vậy?
Tiết Ích Dân lắc đầu, liếc nhìn ông ta một cái rồi nói:
- Không rõ ràng lắm, nhất định là ở thủ đô đã xảy ra biến hóa không tưởng. Lực Hoa, cậu cần phải bình tĩnh lại, không cần quá nóng nảy.
Câu cuối cùng có vẻ không được hài lòng. Ở đây dù sao cũng là Ngạn Hoa, cậu tốt xấu gì cũng là một cán bộ cấp cục, đại diện cho thể diện của Ủy ban Cải cách, như thế nào cũng phải chú ý ảnh hưởng. Thiếu kiên nhẫn như vậy, thật sự là không có phong độ.
Trương Lực Hoa kêu lên một tiếng, cả giận nói:
- Thủ đô có thể phát sinh chuyện gì? Chuyện này, Đổng lão và Lưu lão đều tự mình chú ý.
- Lực Hoa!
Tiết Ích Dân quát khẽ một tiếng, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Đổng lão và Lưu lão chính là người có thể đứng chung với thủ trưởng tối cao, sao có thể thuận miệng ăn nói lung tung? Lời này nếu truyền ra ngoài, ai biết sẽ xảy ra phong ba như thế nào?
Rất không chú ý rồi!
Trương Lực Hoa bừng tỉnh, thần sắc có chút ngượng ngùng.
Liền vào lúc này, Trương Lực Hoa nghe tiếng máy nhắn tin vang lên. Trương Lực Hoa cầm lấy, vừa thấy thì biết đó là điện thoại của Trương Băng.
Tiết Ích Dân gật đầu nói:
- Ở chỗ này gọi đi!
- Vâng!
Trương Lực Hoa gật đầu, đi đến đầu giường, cầm điện thoại lên.
- Chú Năm sao? Cháu là Tiểu Băng đây.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Trương Băng, tận lực làm cho người ta cảm thấy mình là thục nữ.
Trương Lực Hoa trong số anh em họ Trương gia thì đứng hàng thứ năm.
- Tiểu Băng, có chuyện gì vậy?
- Là như thế này, cháu vừa mới nhận được một tin, Lục Nguyệt nói với cháu, nói là từ Ngạn Hoa có một số cụ ông cụ bà, lúc trước là Hồng Vệ Binh. Sáng hôm nay đã đến đại nội thăm hỏi lão nhân gia rồi.
Trương Băng vội vã nói, cũng bất chấp trải chuốt thanh âm của mình.
- Cái gì? Ai cho bọn họ đến đại nội?
Trương Lực Hoa lập tức thở hổn hển, gầm nhẹ lên.
Trương Băng nhắc đến “lão nhân gia” là chỉ ai, Trương Lực Hoa đương nhiên rõ ràng.
- Không rõ lắm, nghe nói là Dương lão, hẳn là ông ta. Chú Năm, chú có thể không biết rằng, quê của Dương lão là ở Thanh Sơn đấy. Nhưng đây cũng chỉ là nghe nói chứ cháu không nhất định.
Trương Băng cũng giảm thanh âm xuống mức thấp nhất, dường như ý thức được đề tài này hết sức mẫn cảm. Loại con ông cháu cha như cô cũng không dám lớn tiếng ồn ào.
- Làm sao có thể? Không phải là ông ta!
Trương Lực Hoa không hề nghĩ ngợi, liền bác bỏ ngay. Sáng nay lúc đi họp, thái độ của Dương Dật Thì rất rõ ràng. Nếu như Dương lão mang những lão gia hỏa của Ngạn Hoa đến đại nội gặp lão nhân gia, Dương Dật Thì sẽ không gấp gáp như vậy. Vì bảo vệ cho các cán bộ Ngạn Hoa, thiếu chút nữa là ngay tại chỗ trở mặt với Thượng lão. Nếu Dương Dật Thì đã tới Ngạn Hoa, lại là Phó tổ trưởng tổ điều tra, chuyện đại sự như vậy, Dương gia không thể không gọi điện thoại cho ông.
- Cháu cũng không biết là ai. Tuy nhiên, chú Năm, động tác của mọi người phải nhanh hơn một chút, chậm trễ thì sẽ xảy ra vấn đề.
Trương Băng vội vàng nói.
Hừ!
Trương Lực Hoa buồn bực hừ một tiếng.
Còn mau như thế nào nữa?
Đã xảy ra vấn đề rồi.
Thái độ của Thượng Vi Chính đã biểu đạt rất rõ ràng.
Rốt cuộc là ai đã mang những lão gia đó vào đại nội đã không còn quan trọng. Quan trọng này lão nhân gia đã biết được việc này. Vừa rồi Thượng Vi Chính nghe điện thoại khẳng định chính là từ đại nội gọi tới.
- Chú Năm, có người đến, cháu cúp máy đây.
Trương Băng hoảng hốt nói với Trương Lực Hoa một tiếng, rồi lập tức cúp điện thoại.
Nghe tiếng u u trong máy, Trương Lực Hoa trố mắt một chút, rồi một cúp điện thoại trở về.
- Tình huống như thế nào?
Tiết Ích Dân vội vàng hỏi, vẻ mặt dị thường chú ý.
- Con mẹ nó!
Trương Lực Hoa cố gắng áp chế cơn giận, nhưng rốt cuộc cũng không ngăn được, chửi bậy ra ngoài.
Tiết Ích Dân nghiêm mặt. Ông ta là xuất thân phần tử tri thức, sinh viên thập niên sáu mươi, cả đời tao nhã, phong độ vô cùng, phiền nhất là có người trước mặt ông văng tục. Nếu không phải là Trương Lực Hoa thì chỉ sợ Tiết Ích Dân đã lập tức hạ lệnh đuổi khách rồi.
Trương Lực Hoa cũng là xuất thân chính quy, sao lại có thể lỗ mãng như thế?
Xem ra rèn luyện hàng ngày, chẳng những có liên quan đến học thức mà còn có liên quan đến hoàn cảnh sinh trưởng. Trương Lực Hoa từ bản chất vốn chẳng phải là người có văn hóa.
- Trương Băng nói, có một số cụ ông cụ bà ở Ngạn Hoa đến đại nội, trực tiếp gặp lão nhân gia, đều là những Hồng Vệ Binh trước đó. Năm đó đều có quan hệ sâu xa với lão nhân gia…
Trương Lực Hoa không để ý tới Tiết Ích Dân không hài lòng, thở mạnh một hơi, hầm hừ nói.
- Ông Năm?
Tiết Ích Dân kêu lên một tiếng kinh hãi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
- Chắc chắn là bọn họ. Mẹ nó, hừ, bọn người kia diễn tốt lắm. Nói là đến huyện họp, kỳ thật chính là đến thủ đô. Chúng ta còn chưa tới thì bọn họ chủ ý đã định rồi.
Trương Lực Hoa quả thực bị chọc tức.
Bất kể là ai, phát hiện mình bị người khác đùa giỡn thì trong đầu đều là nghẹn khuất, không có chỗ giải phóng.
Tiết Ích Dân ngơ ngác đứng ở nơi đó, đầu óc cố gắng vận động, trong đầu nhớ lại khuôn mặt hiền lành của bà Năm và gương mặt tùy tiện của Thượng Quan Thanh. Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là thần thái điềm tĩnh của Phạm Hồng Vũ.
Thì ra là thế!
Đã sớm có sách lược ứng đôi
Khó trách!
Giờ phút này, Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa đều nghẹn khuất đến lợi hại. Chuẩn bị lâu như vậy, không tiếc vận dụng mặt mũi, lại còn mời Thượng Vi Chính áp trận, vốn tưởng rằng có thể đại toàn thắng. Không ngờ người ta cũng đã thiết kế tỉ mỉ cạm bẫy, nhiều loại tâm huyết đều hóa thành nước chảy, lại còn gặp phải hoàn cảnh vô cùng xấu hổ.
Tiết Ích Dân bỗng nhiên cũng muốn văng tục.
- Chủ nhiệm Tiết, làm sao bây giờ? Không thể cứ như vậy mà đi?
Trương Lực Hoa nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt dữ tợn.
Tiết Ích Dân không khỏi cười khổ một tiếng.
Không thể cứ như vậy mà đi? Vậy thì còn có thể làm gì?
Trực tiếp đối nghịch ý định của lão nhân gia, Tiết Ích Dân thật đúng là không có lá gan kia. Ông có thể đi đến địa vị cao như ngày hôm nay, dựa vào năng lực là chủ yếu, cũng không giống như Trương Lực Hoa, dựa vào tấm biển của Trương gia. Thực xảy ra chuyện, không ai vì ông ta mà ngẩng đầu.
Cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, lập tức vang lên giọng nói ôn hòa của thư ký Lý:
- Chủ nhiệm Tiết có ở đây không?
Tiết Ích Dân vội vàng tiến lên mở cửa phòng, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ mặt mỉm cười.
- Chủ nhiệm Tiết, a, Cục trưởng Trương cũng ở đây à? Chủ nhiệm Tiết, Cục trưởng Trương, Thượng lão mời hai vị qua bên đó.
Thư ký Lý nho nhã lễ độ nói.
- A, vâng, vâng, Lực Hoa, đi thôi!
Lập tức ba người bước vào trong phòng Thượng Vi Chính. Thượng Vi Chính đang bưng tách trà, thần sắc khôi phục lại như bình thường, thấy Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa vào cửa, cũng không đứng dậy, thản nhiên nói:
- Ngồi đi!
- Vâng, cảm ơn Thượng lão.
Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa theo lời ngồi xuống đối diện Thượng Vi Chính, rất chăm chú nhìn ông ta.
Thượng Vi Chính ánh mắt chậm rãi đảo qua trên mặt hai người bọn họ, trầm thấp nói:
- Đồng chí Ích Dân, đồng chí Lực Hoa, tổ điều tra đến Ngạn Hoa cũng một khoảng thời gian rồi, tình huống nào nên hiểu rõ cơ bản đã hiểu xong. Như vậy đi, hai vị và đồng chí Tuấn Thần, đồng chí Dật Thì thương lượng một chút nên làm bản báo cáo này như thế nào. Hai ngày, tôi cho các người hai ngày. Tối nay chúng ta sẽ rời Hồng Châu.
Tổ điều tra tổng cộng có chín người, lời nói chân chính có trọng lượng chính là năm người này. Những người khác cơ bản chỉ là nhân viên.
- Trở lại Hồng Châu? Thượng lão…
Không đợi Tiết Ích Dân mở miệng nói, Trương Lực Hoa lập tức đoạt trước.
Thượng Vi Chính ánh mắt bỗng nhiên trở nên linh hoạt, sắc bén vô cùng, lãnh đạm nói:
- Đồng chí Lực Hoa, tôi đã quyết định. Các người cứ như vậy mà chấp hành.
Việc đã tới nước này, Thượng Vi Chính tuyệt sẽ không trộn lẫn hơn vào hố nước sâu. Nếu còn ở đây, sẽ không nhất định có thể thuận lợi thoát thân.
Uy phong cả đời, gần đến cuối đời, Thượng Vi Chính không thể đánh mất tiếng tăm của mình.
Trương Lực Hoa nuốt nước miếng, chung quy không nói gì nữa.
Xem ra, Thượng Vi Chính khá khách khí với Trương gia. Bộ trưởng Trương lại chấp hành lễ tiết vãn bối rất nghiêm. Trước mặt Thượng Vi Chính bùng nổ, đây chính là khuyết điểm của Trương Lực Hoa.
- Vâng, Thượng lão.
Tiết Ích Dân thật ra rất rõ ràng, cung kính đáp ứng.
Thượng Vi Chính gật đầu, giọng điệu dịu đi, dặn dò:
- Ích Dân, nhớ tham khảo ý kiến của đồng chí Tuấn Thần.
Ánh mắt nhìn Tiết Ích Dân rất thâm ý.
- Vâng, Thượng lão, tôi đã biết.
Tiết Ích Dân ngầm hiểu, liên tục gật đầu.