Đến bến xe hỏi thăm, bến xe đường dài mỗi ngày chỉ có một chuyến xe đến huyện Bách Sơn, đã sớm đi rồi. Thành phố Linh Nham cách huyện Bách Sơn gần ba trăm km, hơn phân nửa là đường núi, tình hình giao thông rất tệ. Nếu sáng sớm xuất phát từ thành phố Linh Nham, không sai biệt lắm phải đến bốn năm giờ chiều mới đến huyện Bách Sơn, nhất định phải ở lại huyện Bách Sơn nghỉ một đêm.
- Vậy thì mua hai vé đến Văn Giang đi.
Phạm Hồng Vũ quyết định thật nhanh.
Thị xã Văn Giang là thủ phủ của địa khu Văn Giang, cách thành phố Linh Nham hơn một trăm km. Bách Sơn thuộc về địa khu Văn Giang quản hạt, nằm phía Đông nam bộ của địa khu Văn Giang. Phạm Hồng Vũ quyết định hôm nay trước tới Văn Giang. Văn Giang cách Bách Sơn tương đối gần, có lẽ còn có chuyến xe cũng không chừng. Cho dù hôm nay không có xe đi Bách Sơn, thì sáng mai đón xe sớm cũng có thể tiết kiệm gần một nửa lộ trình. Tranh thủ thời gian trước buổi tối ngày mai, phỏng chừng có thể đuổi tới nhà bạn học của Lý Thu Vũ là Trần Tinh Duệ.
Một chuyến đi mà mất hai ngày, thật sự là không kịp thời gian.
Nghĩ tới đây, Trưởng phòng Phạm không khỏi dao động. Giao thông thật sự là không được rồi, nhất định kiên trì xây dựng đường cao tốc Hồng Nam, tuyệt đối là lựa chọn chính xác.
Vận khí đúng là không tệ, chuyến xe đi thị xã Văn Giang ngược lại không có đợi lâu, hơn ' sau, chuyến xe liền xuất phát.
Cũng là xe ba bánh, kiểu cũ.
Điều hòa có muốn cũng đừng hòng có, cửa kính xe thì phải gọi là xấu, hở nham nhở. Cũng may mới vừa tiến vào tháng mười dương lịch, thời tiết còn chưa lạnh lắm, cũng có thể chịu được.
Lý Thu Vũ cùng Phạm Hồng Vũ ngồi ở chính giữa chiếc xe.
Vượt quá sự mong đợi của Phạm Hồng Vũ, chiếc xe này được quét dọn coi như sạch sẽ, không có quá nhiều mùi hỗn tạp. Lý Thu Vũ tương đối hài lòng, tò mò đánh giá trong xe ngoài xe hết thảy, đột nhiên ghé sát bên tai Phạm Hồng Vũ, có chút khẩn trương thấp giọng nói:
- A, tình huống không đúng. Chúng ta ở sân bay ăn sủi cảo thì đụng phải người kia, giờ lại ngồi chung xe với chúng ta.
Cô chính là đang nói tới Đới Tuấn.
Đới Tuấn cũng là một bộ đồ thể thao, lưng đeo cái túi vải, cách ăn mặc giống như là khách du lịch. Chỉ là năm , du lịch tuyệt đối là danh từ mới lạ. Đới Tuấn lại ăn mặc như vậy, cũng khiến cho Lý Thu Vũ cảnh giác.
Phạm Hồng Vũ trong nội tâm tựa như gương sáng vừa cười vừa nói:
- Không có việc gì, chính là cùng đường, có lẽ là về nhà ở Bách Sơn có việc thì sao?
Lý Thu Vũ chép miệng, hạ giọng nói:
- Tôi thấy anh ta có vẻ lén lén lút lút, hình như không phải người tốt.
Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười, vỗ nhè nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, nói:
- Đừng suy đoán lung tung, ngờ vực vô căn cứ, không nên cứ nhìn người nào cũng là người xấu?
Âm thầm đổ mồ hôi.
Hừ!
Lý Thu Vũ vẫn không phục, nhưng cũng không có nói cái gì nữa.
Chiếc xe chạy nhanh ra ngoài, ngay trong thành phố vòng vo thời gian rất lâu, rốt cục mới ra khỏi thành phố. Ban đầu Lý Thu Vũ còn bốn phía nhìn quanh chỉ trỏ, về sau rốt cuộc duy trì không được, tựa vào vai Phạm Hồng Vũ, ngủ thật say.
Phạm Hồng Vũ liền từ trên kệ hành lý lấy xuống túi vải đặt trên bắp đùi của mình, rồi ghé thân hình Lý Thu Vũ nằm xuống, tránh cho chuyến xe xóc nảy làm cô tỉnh giấc.
Ngủ trên xe đương nhiên chưa nói tới thoải mái hay không, cũng may Lý Thu Vũ tuổi trẻ, cũng có thể ngủ được rất ngon.
Một đường không nói chuyện.
Khi đến thị xã Văn Giang đã là bốn giờ chiều.
Đến bến xe Văn Giang hỏi chuyến xe đi huyện Bách Sơn, mỗi ngày có hai chuyến, một chuyến là là hơn tám giờ sáng, một chuyến là mười hai trưa, đường xe đi chừng bốn giờ.
Phạm Hồng Vũ vốn định tìm một chiếc xe taxi trực tiếp đi Bách Sơn, thấy Lý Thu Vũ vẫn còn buồn ngủ thì liền bỏ đi chủ ý này. Hay là ngày mai hãy đi Bách Sơn, tránh cho Lý Thu Vũ phải mệt mỏi. Tiểu nha đầu này chỉ sợ từ lúc sinh ra cho đến hiện tại, đều không đi qua đường xa như vậy. Tuy nói không cần chính mình đi đường, nhưng bởi vì cái gọi là "xe ngựa mệt nhọc", thực tế trên con đường núi xóc nảy bảy tám tiếng đồng hồ, xác thực rất mệt mỏi.
Dù sao hành trình đến Ích Đông lần này, chỉ là vì trẻ em vùng núi mà xây dựng một ngôi trường, cũng không cần phải tranh thủ thời gian.
Phạm Hồng Vũ sở dĩ nguyện ý đi cùng Lý Thu Vũ tới nơi này, không chỉ là bởi vì Lý Thu Vũ "càn quấy", cũng không phải là chịu sự ủy thác của Lý Thạch Viễn mà còn có một mục đích khác.
Trưởng phòng Phạm nhớ rõ, ở thế giới kia, “Công trình hi vọng” của Trung ương đã được thực hiện. Ở thế giới này, không biết vì nguyên nhân gì, tạm thời còn chưa có người nhắc tới đề tài này. Do là thời gian trôi qua quá lâu, Phạm Hồng Vũ đương nhiên không nhớ gì cả.
Nếu như có thể thông qua hành trình đến Ích Đông lần này, " Công trình Hy vọng” có thể được khơi dậy, coi như là làm việc thiện.
Giống như rất nhiều công trình đồng dạng khác, ở hậu thế, Công trình Hy vọng đã từng bị qua một ít chỉ trích, nhưng tương đối mà nói, bên trong cơ cấu từ thiện, " Công trình Hy vọng" do đoàn thanh niên tổ chức có thể coi là thành công nhất, chiếm được sự khen ngợi và thừa nhận.
Phạm Hồng Vũ kiên trì một ý niệm mộc mạc. Dù là chỉ có một đứa nhỏ bởi đó mà được lợi, thì hoạt động từ thiện này chính là đáng giá.
Rất nhiều chuyện, không cần hoài nghi, chỉ cần hành động!
Phạm Hồng Vũ cùng với Lý Thu Vũ đến nhà khách thị xã Văn Giang. Giai đoạn hiện tại, tại một địa khu nghèo khó như Văn Giang, ở nhà khách chính phủ, điều kiện cùng trị an vẫn tương đối bảo đảm.
Khi hai người Phạm Hồng Vũ đều bước vào phòng, Đới Tuấn mới xuất hiện. Anh ta đã ở nhà khách Văn Giang đăng ký một gian phòng bình thường.
Sáng sớm hôm sau, Phạm Hồng Vũ liền cùng Lý Thu Vũ chạy tới bến xe. Từ thị xã Văn Giang đến huyện Bách Sơn cũng là loại xe ba bánh này, so với tỉnh thành thì những chiếc xe này càng thêm cũ kỹ, phỏng chừng toàn lực ứng phó; nhiều nhất mỗi tiếng đồng hồ chạy năm mươi km là cao rồi.
- Ừ, trưa hôm nay có thể tới Bách Sơn rồi, buổi chiều có khả năng đuổi tới thôn Định Sơn, cách nhà Trần Tinh Duệ sẽ không xa. Nhưng theo như Trần Tinh Duệ nói, từ chính quyền xã Định Sơn đến nhà cậu ta, còn phải đi thêm hai ba mươi dặm đường núi, cơ bản không có xe.
Lý Thu Vũ có chút ít hưng phấn, chút nào cũng không để cho ba mươi dặm đường núi làm cho dao động.
Trằn trọc vạn dặm đạt đến mục đích, luôn làm lòng người tràn ngập chờ mong.
"Phi thành vật nhiễu..."
Phạm Hồng Vũ nói thầm một câu.
Đột nhiên trong lúc đó, trong đầu hắn liền hiện ra một bộ phim ở đời sau, trong đó nam diễn viên cùng một cô gái dân tộc thiểu số ước hội. Cô gái dân tộc thiểu số kia nói muốn tới nhà cô, thì trước phải ngồi một chiếc Thiên Hỏa xe, ngồi một ngày xe hơi, ngồi một ngày xe máy kéo, rồi ngồi một ngày xe trâu, cuối cùng đi một đường núi thì sẽ đến.
Cuối cùng cô gái dân tộc thiểu số nói với nam diễn viên chính, nếu như anh ta nghĩ cách ly hôn cô thì anh trai của cô sẽ cắt đứt chân của anh ta. Nam diễn viên kinh ngạc nhìn cô gái dân tộc thiểu số chừng hai giây rồi bỏ chạy trối chết.
Lúc ấy nghe thế đoạn lời nói đó, Phạm Hồng Vũ nở một nụ cười, ấn tượng tương đối khắc sâu.
- Cái gì vậy?
Lý Thu Vũ hỏi.
- Không có gì!
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, trở về hơn ba năm rồi, vẫn không thể hoàn toàn thích ứng "cuộc sống mới". Động một chút lại toát ra vài câu không giải thích được.
Lý Thu Vũ vừa mới tại chỗ ngồi ngồi xuống bỗng nhiên lại vọt đứng lên, đi nhanh đến cửa xe.
- Làm gì vậy?
Phạm Hồng Vũ lắp bắp kinh hãi, liền đi theo.
Lại chỉ thấy Lý Thu Vũ trực tiếp ngăn cản Đới Tuấn đang chuẩn bị lên xe, mắt trợn lên, nhìn từ trên xuống dưới y, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghi hoặc cùng cảnh giác, hỏi:
- Anh làm gì mà cứ đi theo chúng tôi mãi thế?
Đới Tuấn mỉm cười, không chút kinh hoảng, bình tĩnh nói:
- Trùng hợp như vậy sao? Nhà của tôi chính là ở Bách Sơn, tôi đến Minh Châu làm việc, ngày lễ Quốc Khánh về nhà thăm người thân. Cô là người nơi nào, đến Bách Sơn làm cái gì?
Một phen nói được trôi chảy vô cùng, có thể thấy được đã sớm chuẩn bị, hơn nữa lại còn phản công.
Lý Thu Vũ vẫn hoài nghi như trước, nhìn y, tựa hồ như không tin.
- Thu Vũ, đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám quá rồi nhỉ?
Phạm Hồng Vũ không khỏi phân trần, kéo bàn tay nhỏ bé của cô bước đi.
Lần này, thật đúng là Phạm Nhị ca không hiền hậu, tiểu nha đầu đã cảnh giác đúng.
Đới Tuấn như không có việc gì theo bọn họ đi qua, ngồi ở ghế sau.
Lý Thu Vũ hai hàng lông mày cau lại thấp giọng nói:
- Phạm Nhị, anh không biết người này rất khả nghi sao? Anh ta quá bình tĩnh, tôi hoài nghi...
- Hoài nghi cái gì?
- Hoài nghi anh ta là người của ba hoặc mẹ tôi phái tới theo dõi chúng ta.
Lý Thu Vũ nói, quay đầu nhìn ra đằng sau.
Phạm Hồng Vũ kịp thời ngăn cản, vừa cười vừa nói:
- Đừng nói khó nghe như vậy, cái gì là theo dõi chứ? Chúng ta không làm chuyện gì xấu, cô sợ ba mẹ cô phái người theo dõi làm gì.
- Anh ngốc à?
Tiểu nha đầu lập tức trừng mắt.
- Bọn họ đây là không tin anh, sợ anh biển thủ!
Phạm Nhị ca mồ hôi trán lập tức nhỏ xuống. Cái gì gọi là biển thủ? Chẳng lẽ mình đối với cô nàng này còn có thể có suy nghĩ không an phận?
Lý Thu Vũ cũng không buông tha, tiếp tục nói:
- Anh dám nói, trong lòng anh một tư tưởng xấu đều không có? A, vấn đề này không cần trả lời, anh tự vấn lương tâm mình là được.
Gương mặt xinh đẹp của cô cách Phạm Hồng Vũ không đến ba cm, một đôi con mắt cứ như vậy thẳng tắp theo dõi hắn, thổ khí như lan, tạo thành thị giác đánh sâu vào, vô cùng rung động, bất luận một người đàn ông bình thường nào cũng đều ăn không tiêu.
Phạm Hồng Vũ hơi ngửa ra phía sau, cười khổ nói:
- Cô cũng quá nhạy cảm rồi, người ta vừa rồi cũng đã giải thích qua, là về nhà thăm người thân.
Đối với cái đề tài tâm tư xấu xa, Phạm Nhị ca thật sự không dám bàn tới`.
Với tâm lý hơn bốn mươi tuổi của hắn mà nói, làm sao có thể nghiêm trang cùng Lý Thu Vũ thảo luận đề tài này?
Mọi người đều nói Lý Thu Vũ xinh đẹp đáng yêu, Phạm Hồng Vũ là đàn ông bình thường, lại mới hơn hai mươi tuổi, muốn nói trong nội tâm một điểm rung động đều chưa từng nổi lên, nhất định là lừa mình dối người. Nhưng Lý Thu Vũ thân phận như thế, hắn và Lý Xuân Vũ lại là anh em thân thiết, có ý nghĩ như vậy, bất luận thế nào cũng không nên có.
Phạm Hồng Vũ sợ nhất, chính là trên đường đi, Lý Thu Vũ lúc "nhàm chán", lại lấy hắn ra trêu đùa.
Đó là hoàn toàn không có sức hoàn thủ, thậm chí chống đỡ đều không có.
Tra tấn người sống!
- Chờ xem!
Lý Thu Vũ bĩu môi, ngồi thẳng người, hai tay ôm ngực, không hề để ý đến hắn.
Phạm Hồng Vũ âm thầm thở phào một cái, chỉ cảm thấy phía sau lưng mát mát.
Thật sự không dễ lý giải, Lý Thu Vũ câu này "chờ xem" là có ý gì. Là "chờ xem" nghiệm chứng thân phận đích thật của Đới Tuấn, hay là "chờ xem" xem Phạm Hồng Vũ rốt cuộc có ý xấu hay không?