Chương : Thiên hạ nước nhà.
- Để tôi đi bắt gà.
Trần Mai cũng có chút hưng phấn, cười nói, sau đó liền đi xuống.
Cô vốn cũng là một đứa nhỏ, còn kém Lý Thu Vũ hai tuổi.
Chỉ trong chốc lát, Trần Mai đã ôm một con gà trống về, chắc cũng phải nặng tầm ,kg.
Mọi người đều đứng dậy, đứng tản ra xung quanh, sau đó đứng lại một chỗ, chỉ có Cửu A Công là ngồi đó, đại mã kim đao.
Không những Lý Thu Vũ tò mò mà những người khác cũng như vậy.
Pháp thuật định kê(gà) như vậy, cho dù là ở sơn thôn thì cũng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy, cho nên tất cả mọi người đều rất hứng thú.
Trần Mai đưa con gà trống đưa cho Cửu A Công.
Cửu A Công cầm lấy gốc cánh của con gà, lắc lư vài cái, hai ngón tay phải dựng thẳng lên, hai mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm, thần sắc ngưng trọng…
“oanh”
Sau một lát, hai mắt Cửu A Công mở to, kiếm quyết tay phải chỉ ra hướng con gà trống.
Gà trống thần tháu tự nhiên, nhưng lại khiến cho Lý Thu Vũ cảm thấy sửng sốt, môi mím chặt, hai mắt nhìn chằm chằm, không bỏ qua một chi tiết nào.
Cửu A Công lập tức nhấc con gà trống vòng quanh cái bàn, cánh tay không rung động, vòng vài vòng rồi trở lại cái bàn trước mặt, hai tay cầm gà lay động một hồi, sau đó lại để gà lên mặt bàn, miệng lẩm bẩm, tay phải tiếp tục đâm đâm nhiều điểm lên mình con gà, lời “chú ngữ” trong miệng càng lúc càng nhanh hơn,
Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, chỉ thấy con gà trống ngồi ngoan ngoãn giữa bàn, hai mắt híp lại, quả thực vẫn không nhúc nhích.
- Nào, hai người nhấc cái bàn lên một chút thử xem sao.
Cửu A Công nói, có chút tự đắc.
Trần Tinh Duệ và Trần Mai liền xung phong nhận việc tiến lên, nhấc cái mình, đi tới đi lui trong nhà. Con gà trống kia vẫn ngồi xổm trên bàn, không chạy mà cũng không kêu.
- Oa…thật thần kỳ.
Lý Thu Vũ vỗ tay, nói.
- Cửu A Công, đây là pháp thuật gì vậy? Cửu A Công sờ sờ cằm nói: - Đây là chú ngữ, sư phụ ta truyền cho ta, chỉ cần biết chú ngữ là có thể định kê(gà)
- Lợi hại lợi hại.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói nhỏ vào tai Lý Thu Vũ: - Em có tin hay không, anh không cần dùng chú ngữ cũng có thể làm cho con gà bất động như vậy.
- Không thể, anh làm sao mà làm được chứ?
Lý Thu Vũ lập tức mở to hai mắt, lắc đầu liên tục, tuyệt đối không tin.
Trần Mai đã ôm lấy con gà, chuẩn bị đem thà vào chuồng. Vốn con gà không nhúc nhích, vừa đến tay Trần Mai liền kêu lên, hai cánh giãy dụa. - Chờ một chút.
Phạm Hồng Vũ cười cười, bỗng nhiên nói.
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
Phạm Hồng Vũ bước đi ra, cười nói với Cửu A Công: - Cửu A Công, trước kia cháu cũng học được chú ngữ định kê(gà). Không biết là có chuẩn hay xông. Hay là ông cho cháu thử một chút có được không?
Cửu A Công kinh ngạc nói:
- Lãnh đạo Phạm, cậu cũng biết định kê à?
- Cũng không biết nữa, trước đây đúng là cháu học được của một pháp sư người Miêu. Nhưng chưa thử bao giờ, cũng không biết cái mà ông ấy dạy thật giả thế nào.
Mọi người nửa tin nửa ngờ, tất cả đều muốn coi “pháp thuật định kê” của lãnh đạo Phạm xem như thế nào.
- Trần Mai, đưa gà cho anh.
Không đợi Cửu A Công đồng ý, Phạm Hồng Vũ đã lên tiếng nói với Trần Mai.
Trần Mai lập tức đưa gà cho hắn.
Phạm Hồng Vũ tay nắm gà, lắc mạnh mấy cái, cũng giống như Cửu A Công, tay phải niết quyết, miệng lẩm bẩm, vẻ mặt ngưng trọng…
Mọi người chăm chú nhìn, đến cả Cửu A Công cũng coi rất tập trung.
Chỉ có điều không ai biết là lãnh đạo Phạm đang niệm loại chú ngữ nào.
Kết thúc toàn bộ quá trình, Phạm Hồng Vũ đặt gà trống lên trên bàn, niết quyết trên đầu gà, rồi buông tay ra, chậm rãi lui về phía sau.
Không ngờ gà trống lại ngồi xổm trên bàn mà không nhúc nhích, giống hệt như Cửu A Công vừa thực hiện.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn, không dám tin.
- Nào, Trần Mai, giúp anh một chút.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói với Trần Mai, cùng nhau di chuyển cái bàn, đi đi lại lại trong nhà, mặc cho lay động, con gà trống vẫn ngồi bất động.
- Woa, Phạm Hồng Vũ, anh lợi hại đấy…nói mau nói mau, anh học pháp thuật này như thế nào?
Lý Thu Vũ trố mắt một hồi, la hét chạy tới, giữ chặt tay Phạm Hồng Vũ, không ngờ người này là cán bộ nhà nước mà rõ ràng còn là một “pháp sư”.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, cũng không nói gì.
Ở thế giới kia, Phạm Hồng Vũ đã xem ở một chương trình nào đó trên ti vi nói về pháp thuật định kê(gà), thật ra là có căn cứ khoa học hẳn hoi. Trong não gà trống, có một khí quan cân bằng, khá yếu ớt. Nếu như bắt gà trống mà lay động mạnh, khí quan cân bằng này tạm thời mất đi hiệu lực, khiến cho gà trống có cảm giác như “lọt vào trong sương mù”, trong thời gian ngắn, không dám động đậy.
Tuy nhiên trong mắt của những pháp sư như Cửu A Công, đương nhiên là vì nguyên nhân niệm chú ngữ mà ra, còn mấy động tác kia, chỉ là để bổ trợ cho những lời chú ngữ mà thôi. Pháp thuật định kê, trong núi truyền hết đời này sang đời khác, tất cả nghi thức đều cẩn thận tỉ mỉ. Đám người Cửu A Công cũng không đi tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc là lực lượng thần kỳ nào có thể khiến cho con gà trống đứng yên được như vậy.
Phạm Hồng Vũ nhất thời thấy thú vị, không kìm nổi “ngứa nghề”, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà một phen, không ngờ cũng thành công, khiến cho mọi người kinh ngạc, phá hỏng mất “bát cơm” của Cửu A Công.
Cửu A Công cũng không tức giận, cũng giống như mọi người, cười ha hả, rất vui vẻ.
Ánh mắt Lý Thu Vũ nhìn Phạm Hồng Vũ, giờ khắc này quả thật là sùng bái hữu gia.
…
Nhà sàn trong bóng đêm, im lặng mà thần bí. Cửa sổ của nhà sàn lấp ló ánh đèn, xung quanh gió thổi ù ù, khiến cho ngọn đèn dầu không ngừng lay động…
Đằng sau nhà sàn có một cái ao nhỏ, được xây bằng nham thạch, nước ao trong suốt, dưới ánh trăng mông lung càng trở nên mê người hơn.
Phạm Hồng Vũ ngồi bên cạnh ao hút thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như đang suy tư vấn đề quan trọng.
Bọn họ vốn ở trong phòng gỗ của nhà thầy giáo Trần, Lý Thu Vũ ý tưởng đột phát, nhất định muốn đến nhà sàn bằng trúc một tối. Trong con mắt của cô bé, nhà sàn nhiều năm tuổi này thực sự rất thú vị, nếu đã đến núi này rồi, nếu không được ở đây một buổi tối thì làm sao mà cam tâm được chứ?
Hai người bọn họ là quý khách, một yêu cầu nho nhỏ như vậy đương nhiên người trong núi có thể đáp ứng được.
Nhà sàn này là của Cửu A Công. Lập tức Cửu A Công giục con cháu mình thu dọn thật sạch, mời hai vị quý khách vào nghỉ.
Thời tiết ôn hòa, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Bây giờ cũng chưa quá muộn, ánh đèn dầu trong nhà sàn quá yếu ớt, Phạm Hồng Vũ không đọc được sách, tạm thời cũng chưa muốn đi ngủ, nên liền trốn ra hậu viện hút thuốc.
Phía sau nhẹ nhàng vang lên tiếng bước chân.
Lý Thu Vũ mặc áo ngủ dài đi đến.
Áo ngủ này cũng là lúc ở Hồng Châu, Phạm Hồng Vũ mua cho cô, kiểu dáng mới, mặc lên rất thoải mái. Lý Thu Vũ vừa tắm xong, mái tóc đen dài vẫn còn chưa khô hẳn, nhẹ nhàng mà đi đến. Lý Thu Vũ đắm chìm dưới ánh trăng trong làn sương mù, vầng sáng mông lung xung quanh người, khiến cô trông giống như một tiên nữ vậy.
Lý Thu Vũ đi đến phía sau Phạm Hồng Vũ, lẳng lặng đứng, không nhúc nhích, ánh mắt của cô cũng giống như ánh trăng đêm nay, đều mông lung đến khó tả.
Phạm Hồng Vũ lẳng lặng hút thuốc, không quay đầu lại.
- Anh đang nghĩ gì thế?
Một lúc sau, Lý Thu Vũ hai tay khoác lên vai lắn, cúi người thấp giọng hỏi, giọng điệu dịu dàng, kèm theo hơi thở nhẹ nhàng yếu ớt, mùi thơm nhè nhẹ của thiếu nữ lan tỏa.
- Anh đang nghĩ, vấn đề lớn ở thôn đại Trần, chúng ta có thể giúp họ giải quyết vấn đề. Nhưng ở huyện Bách Sơn này, có bao nhiên thôn trang như vậy? Toàn bộ địa khu Văn Giang, toàn bộ tỉnh Ích Đông, thậm chí là ở cả nước, số thôn trang nghèo như vậy có đến bao nhiêu? Nghèo hơn như vậy có bao nhiều? Thật sự là muối bỏ biển…
Phạm Hồng Vũ khẽ dí mẩu thuốc lá, thở dài nói nhỏ.
- Anh đang nghĩ cái này? Phạm Hồng Vũ trả lời, rõ ràng khiến Lý Thu Vũ cảm thấy bất ngờ.
- Ừ!
Phạm Hồng Vũ gật đầu, lập tức mỉm cười.
- Nếu không, em tưởng là anh đang suy nghĩ gì?
- Em tưởng là…
Lý Thu Vũ cười cười, không nói câu tiếp theo ra.
Mình ngủ ở cạnh phòng hắn, hai gian phòng có cửa sổ thông nhau. Người này không ngủ, cũng không đến tìm mình nói chuyện, mà là đang suy nghĩ “quốc gia thiên hạ” của hắn.
- Phạm Hồng Vũ, đừng suy nghĩ quá nhiều, cho dù anh là hoàng đế thì cũng không thể giải quyết được tất cả vấn đề của thế giới.
Lý Thu Vũ nhẹ giọng nói, giọng điệu cô dịu dàng chưa từng có.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói: - Không thể nghĩ như vậy được. Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như vậy thì vấn đề sẽ càng ngày càng nhiều, vĩnh viễn không thể giải quyết được.
- Vậy anh tính giải quyết vấn đề này như thế nào?
Lý Thu Vũ không phản bác, hỏi.
Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt rạng rỡ nói: - Bây giờ anh chưa nghĩ ra, nhưng anh cho rằng chỉ cần chịu làm thì vấn đề gì cũng có cách giải quyết. Xã hội muốn phát triển, quốc gia muốn cường thịnh, giáo dục là gốc.
Lý Thu Vũ yên lặng nhìn hắn, khẽ cắn môi, chậm rãi đứng dậy, ngồi cạnh Phạm Hồng Vũ, hai tay khoác vai hắn, đầu ngả vào vai hắn.
Xung quanh im lặng, im lặng có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, rất kịch liệt, rất xao động…