Việt Chương : Lục Nguyệt chịu đòn nhận tội?
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phạm Hồng Vũ ở trong phòng, chuẩn bị báo cáo dự thảo.
Báo cáo dự thảo này là chuẩn bị cho mình chứ không phải là Vưu Lợi Dân.
Có liên quan đến doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, Vưu Lợi Dân so với bất luận một đại lão nào đều phải rõ ràng. Ở trước mặt thủ trưởng tối cao, Vưu Lợi Dân không có khả năng niệm bản thảo.
Phạm Hồng Vũ cũng không thể niệm bản thảo.
Nhưng báo cáo dự thảo là vẫn phải viết và phải chăm chỉ viết.
Hắn nhớ kỹ những trọng điểm này. Ở trước mặt thủ trưởng tối cao, chân chính đến lượt hắn nói chuyện cơ hội sẽ không quá nhiều. Hắn nhất định sẽ phải lời ít ý nhiều, tận lực chỉ trong vài giờ ngắn ngủi báo cáo cho rõ ràng.
Ngoài mặt xem ra, Phạm Hồng Vũ làm cho người ta ấn tượng là đại khí, không câu nệ tiểu tiết, nổi tiếng lưu manh. Nhưng trên thực tế, khi chân chính gặp phải đại sự, Phạm Hồng Vũ cho tới bây giờ cũng không cho rằng dựa vào may mắn mà nhất định sẽ hết sức suy tính các mặt cho kỹ càng.
Hai mươi năm làm cảnh sát hình sự cũng không phải không có trợ giúp.
Là cảnh sát hình sự, trong tay cầm sinh tử họa phúc của người khác, không thể có nửa điểm lơ là, càng không thể đại khái phỏng chừng. Về phần cái loại cảnh sát hình sự tùy tiện bắt người, Phạm nhị ca cho tới bây giờ đều chưa bao giờ con là đồng nghiệp của mình.
Đó là cặn bã!
Hơn h chiều, Phạm Hồng Vũ đã soạn xong ba bản dự thảo.
Bản dự thảo thứ nhất có một ngàn chữ. Nghiêm chỉnh mà nói, báo cáo về hình thức Phong Lâm mà có khoảng hơn một ngàn chữ thì rất chắt lọc rồi. Nhưng Phạm Hồng Vũ không chút do dự liền phủ định ngay. Hơn một ngàn chữ, dựa theo cách đọc bình thường thì phải mất mười phút đồng hồ. Phạm Hồng Vũ không cho rằng thời gian của mình báo cáo trước mặt thủ trưởng tối cao lại có nhiều như vậy.
Bản dự thảo thứ hai có chưa được bảy trăm từ.
Vẫn là phủ định!
Cuối cùng, Phạm Hồng Vũ tự viết cho mình một cái đại cương, tổng kết thành mấy câu, không đến hai trăm từ. Hình thức Phong Lâm đại khái, cơ bản chỉ qua mấy câu nói đó.
Từ đầu đến cuối nhìn qua mấy lần, Phạm Hồng Vũ chậm rãi buông tờ giấy xuống, vươn hai tay day day mặt, duỗi người, thở phào một hơi.
Trên cơ bản là có thể rồi.
Nếu vận khí may mắn, trước mặt thủ trưởng tối cao có được đầy đủ thời gian báo cáo, vậy thì sẽ đem đề cương mở rộng ra một chút, đem chỗ quan trọng giải thích thêm vào câu. Dù sao, có liên quan đến sự phát triển của thị trấn Phong Lâm, tất cả đều nằm trong đầu của hắn, không bao giờ quên. Nếu thời gian hữu hạn, vậy thì chiếu theo đại cương.
Nói thật, khi tới hiện tại, tâm tình của Phạm Hồng Vũ cũng chưa hoàn toàn bình phục trở lại.
Gặp mặt thủ trưởng tối cao, đối với cán bộ cơ sở bình thường mà nói thì là rất vinh quang.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng. Cái phòng quá nhỏ, đi ba bước là tới đầu, nhưng không sao, Phạm Hồng Vũ chủ yếu muốn thông qua động tác này bình phục tâm trạng bất an của mình.
Liền vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Hồng Vũ…
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tiêu Lang.
Phạm Hồng Vũ vội vàng ra mở cửa, cảm thấy bất ngờ:
- Anh Tiêu, chị dâu.
Ngoài cửa chẳng những là Tiêu Lang mà còn có vị hôn thê Trương Tử Hi. Hai người đều mỉm cười, khí độ nhã nhặn. Vưu Lợi Dân tới thủ đô, Tiêu Lang đến chào hỏi là chuyện đương nhiên, tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng không nghĩ tới Trương Tử Hi cũng sẽ tới. Hắn tuy rằng chỉ gặp mặt Trương Tử Hi có một lần, nhưng ấn tượng lẫn nhau đều rất tốt.
Trương Tử Hi dịu dàng, rất có phong phạm của một đại tỷ, rất được thế hệ con cháu nhất bang yêu quý.
- Anh Tiêu, chị dâu, mau vào trong ngồi đi.
Phạm Hồng Vũ liên tiếp mời.
Phòng làm việc của hắn chỉ là một gian phòng bình thường. Vưu Lợi Dân nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, bản thân là thư ký của Vưu Lợi Dân, Phạm Hồng Vũ phải tuân theo quy củ này.
Phạm Hồng Vũ đem hai cái ghế duy nhất trong phòng cho vợ chồng Tiêu Lang, lại còn vội vàng bưng trà, miệng nói:
- Anh Tiêu, Chủ tịch tỉnh đi ra ngoài gặp bạn bè rồi. Tối nay chắc không về lại phòng làm việc đâu.
Anh nếu tới gặp Vưu Lợi Dân thì không khỏi phải thất vọng rồi.
Tiêu Lang mỉm cười nói: - Biết rồi, tôi trước khi đến đã gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Vương.
Chủ nhiệm Vương là Phó chủ nhiệm thứ nhất của văn phòng, là được bổ nhiệm sau khi Vưu Lợi Dân đến nhận chức, không hỏi cũng biết đó là thân tín của Vưu Lợi Dân. Tại một văn phòng quan trọng như vậy, Vưu Lợi Dân không có khả năng không để “người trong nhà” của mình ở đấy tìm hiểu tin tức sao.
- Hồng Vũ, lúc đi Ích Đông chắc chịu khổ cũng không ít nhỉ?
Trương Tử Hi mỉm cười hỏi, hơi bỡn cợt một chút. Điều mà Trương Tử Hi nói rất khó mà có được. Chỉ khi nào xem Phạm Hồng Vũ là bạn thì cô mới lộ ra vẻ mặt này.
Nghe nói Phạm Hồng Vũ đi cùng với Lý Thu Vũ đến Ích Đông, Trương Tử Hi cảm thấy lo lắng thay cho Phạm Hồng Vũ.
Với tính cách của Lý Thu Vũ, có đôi khi ngay cả Trương Tử Hi cũng cảm thấy ăn không tiêu. Cũng không phải nói Lý Thu Vũ có bao nhiêu hư hỏng, mấu chốt là cô rất ngang bướng, không chịu dễ dàng thay đổi chủ ý, làm cho người ta không khỏi đau đầu.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Coi như cũng tốt, khi ra bên ngoài, Thu Vũ cũng không xằng bậy, vẫn còn tương đối nghe lời.
- Nghe lời? Haha, nếu là thật thì cậu là người có khả năng vạn năng đấy.
Trương Tử Hi cảm thấy kinh ngạc.
“Nghe lời”, cái từ này từ khi nào lại dính vào người Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cô ấy chưa quen thuộc với cuộc sống, tôi đối với cô ấy tiến hành quản chế kinh tế nghiêm khắc, cô ấy không muốn nghe lời cũng không được.
- Ừ, xem như là cậu có biện pháp, khó mà ngờ được con bé lại đúng hạn trở về. Điều này rất quan trọng, bằng không thì dì sẽ không chịu được rồi.
Trương Tử Hi nhắc đến dì chính là chỉ Hùng Diễm Linh, em gái của mẹ cô.
Phạm Hồng Vũ liền làm bộ lau mồ hôi lạnh nói:
- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Nói đùa vài câu, Tiêu Lang sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, nói:
- Hồng Vũ, ngày mai Chủ tịch tỉnh đến gặp thủ trưởng phải không?
- Ừ, h sáng mai, điện thoại là do đồng chí Ninh Ích gọi tới, nói rằng thủ trưởng muốn tìm hiểu về việc doanh nghiệp nhà nước địa khu Ngạn Hoa thay đổi chế độ. Tôi sẽ cùng đi với thủ trưởng.
Phạm Hồng Vũ nói qua tình huống một chút.
Không cần phải giấu diếm Tiêu Lang làm gì.
Kỳ quái là, đối với việc Phạm Hồng Vũ sắp đi gặp lão nhân gia, Tiêu Lang và Trương Tử Hi cũng không tỏ ra bất ngờ, tựa hồ như đã sớm biết việc này.
Tiêu Lang khẽ cau mày lại, thở dài nói:
- Xem ra là dư ba rồi!
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Sao lại chỉ có là dư ba? Nghiêm chỉnh mà nói thì hẳn là vừa mới bắt đầu.
Đối với dư ba của ván cờ chính trị, Bộ Chính trị rất mẫn cảm. Nhưng đa số cán bộ, vẫn đang đem những biện luận trước mắt cùng với một loạt điều động nhân sự xem là dư ba. Nhưng Phạm Hồng Vũ lại rất rành mạch, đây không phải là dư ba mà là điềm báo trước cho một ván cờ lớn hơn sắp triển khai.
Ở thế giới kia, ván cờ chính trị mới này, đối với vận mệnh chính trị ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, thậm chí có thể nói là mang tính quyết định. Trên cơ bản sẽ mang đến di chứng và đại cục chính trị sẽ dần dần đi vào quỹ đạo.
Nhưng trong quá trình đánh cờ lại liên lụy rất nhiều đại nhân vật chính trị. Những loại tiểu tốt như hắn và Tiêu Lang thì có thể nói là nhiều không đếm nổi. Cỡ như Vưu Lợi Dân, Chủ tịch một tỉnh, ở bên trong ván cờ chính trị lớn như vậy thì cũng chỉ được xem là một tiểu quân cờ.
Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ rất tin tưởng, chỉ cần trong thời gian thích hợp, thời điểm thích hợp thì tiểu nhân vật cũng có thể sáng tạo ra lịch sử.
Về phần hắn có thể trở thành tiểu nhân vật sáng tạo ra lịch sử hay không vậy thì không biết được rồi. Ít nhất, lần này thủ trưởng tối cao cho gọi hắn, thì coi như đã tạo ra một chút khả năng như vậy.
Tiêu Lang khẽ gật đầu, nhận thức ý kiến với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nét mặt mỉm cười, cũng không hỏi gì. Những lời này, không hẳn là nói với hắn.Vợ chồng Tiêu Lang đều thông minh, cơ trí, đều tự có chủ trương của mình.
Một lát sau, Tiêu Lang giống như hạ quyết tâm, nói:
- Hồng Vũ, tôi và Trương Tử Hi lần này tới đây là chịu sự ủy thác của một người.
- Lục Nguyệt hay là Trương Băng?
Phạm Hồng Vũ cười, hỏi ngược lại.
Trương Tử Hi chấn động, kinh ngạc hỏi:
- Làm sao mà cậu biết là hai người bọn họ?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Xem mặt hai người thì biết!
Rất đơn giản, nếu là bạn của hai người bọn họ có chuyện cần chuyển đạt, Tiêu Lang và Trương Tử Hi sẽ tuyệt không lộ ra vẻ khó nói. Nói sau, Phạm Hồng Vũ khi tới thủ đô, nếu có bạn bè nào ở thủ đô có chuyện muốn nói với Phạm Hồng Vũ, trực tiếp tới cửa thăm hỏi là được, không cần phải nhắn qua Tiêu Lang.
Duy chỉ có Lục Nguyệt và Trương Băng muốn gặp Phạm Hồng Vũ hắn thì phải cần có một người trung gian.
- Vâng, đúng là Lục Nguyệt. Anh ta tối nay muốn mời cậu dùng một bữa cơm. Vốn Trương Băng tìm tới Xuân Vũ, nhưng bị Xuân Vũ cự tuyệt. Xuân Vũ nói, muốn cầu xin tha thứ, vậy thì tới cửa mà chịu đòn nhận tội. Tìm người nhắn qua thì tâm không đủ thành.
Nói tới đây, Tiêu Lang khóe miệng hiện lên vẻ mỉm cười.
Trương Băng chính là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Tìm Lý Xuân Vũ để làm người trung gian thì với tính cách của Lý Xuân Vũ, nếu để ý tới cô thì mới là lạ.
- Sau này, Lục Nguyệt trực tiếp tới tìm Trương Tử Hi, lại nói tiếp, mọi người trước kia đều là người quen. Tử Hi cậu cũng biết đấy, ít khi nào cự tuyệt người ta.
Phạm Hồng Vũ liền cười khoát tay:
- Anh Tiêu, có người mời tôi ăn cơm, tại sao phải cự tuyệt? Ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.
Trương Tử Hi nhẹ nhàng thở ra, tự nhiên cười nói:
- Hồng Vũ, vậy là cậu đồng ý rồi hả?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đó là đương nhiên, anh ta mời chị làm trung gian, tôi nào dám không nể tình?
Lời nói khiến mọi người đều mỉm cười.
Trương Tử Hi nhẹ nhàng nói:
- Tôi chủ yếu cũng là suy xét, oan gia nên giải không nên kết.
Tiêu Lang gật đầu:
- Ừ, chính là ý này. Hiện giờ, danh dự của Trương gia hiện tại đang thịnh. Nghe nói Lục Nguyệt rất được Bộ trưởng Trương coi trọng, nói anh ta là một nhân tài.
Ngụ ý này nói, Lục Nguyệt đã là một thành viên của Trương gia, cậu hiện tại không có nắm chắc một trăm phần trăm hoàn toàn phá hủy y. Vậy phải nghĩ biện pháp mà bỏ qua tất cả. Khi Lục Nguyệt, thậm chí Trương gia mở ra hình thức tử đấu thì đối với tất cả mọi người cũng không có chỗ tốt gì.
- Lục Nguyệt vốn chính là một nhân tài, mấu chốt là anh ta lại đem tài trí của mình dùng sai hướng.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.