Chương : Triệu kiến (hạ)
- Là thế này, thủ trưởng, thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa, luận sự, đơn thuần từ hiệu quả kinh tế thì hiệu quả và lợi ích là rất rõ ràng, ngoại thương khá có hứng thú đối với doanh nghiệp nhà nước. Sau khi phương thức này được thực hiện, trong thời gian ngắn đã có không ít ngoại thương đến khảo sát đầu tư. Đương nhiên, ở đây có điều kiện tiên quyết, chính là thị trấn Phong Lâm trước đây đã đặt cơ sở khá tốt đẹp. Nhà máy điện tử mà bọn họ làm, sản xuất máy game cầm tay tiêu thụ tốt ở thị trưởng quốc tế, quy mô nhà xưởng phát triển nhanh, điều này khiến cho các thương nhân nước ngoài rất hiếu kỳ. Sau khi khảo sát, phát hiện vùng hẻo lánh, giao thông không thuận lợi không phải nhân tốt duy nhất quyết định sự phát triển của xí nghiệp. Chỉ cần có ý nghĩ đúng, tầm nhìn tốt, đầu tư trong nội địa cũng có thể kiếm được tiền như nhau, thậm chí là kiếm được tiền lớn…
Vưu Lợi Dân tiếp tục báo cáo, không bỏ lỡ cơ hội đem “hình thức Phong Lâm” nói ra.
- Ha ha, máy chơi game cầm tay của chỗ các cậu tôi đã thấy rồi, mấy đứa cháu nhà tôi rất thích. Cái này có lực hấp dẫn rất lớn đối với trẻ con. Tuy nhiên nếu chơi nhiều cũng không tốt, dễ gây nghiện lắm, mất hết ý chí…
Lời này của thủ trưởng lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Phạm Hồng Vũ không ngờ, máy chơi game cầm tay Thiên Ca đã đi vào đại nội, đến thủ trưởng cũng biết.
Phạm Hồng Vũ rất khâm phục sự nhạy bén của thủ trưởng, hiện tại các game trực tuyến chưa thông dụng, tiệm Internet chưa xuất hiện, “nghiện game” là từ ngữ chưa xuất hiện, vậy mà qua máy chơi game cầm tay này, thủ trưởng đã tiên đoán được việc nghiện game của thanh thiếu niên sau này rồi.
Vĩ nhân, không hổ danh là vĩ nhân.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ vẫn không ngắt lời, thủ trưởng cũng chưa đặt câu hỏi.
Vưu Lợi Dân gật đầu nói: - Đúng vậy, thủ trưởng. Đồ điện tử này, đối tượng tiêu thụ chủ yếu vẫn là người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi tiếp thu những cái mới này rất nhanh, nhưng lại khuyết thiếu năng lực phân biệt. Nghị lực không đủ kiên định, nếu chơi nhiều thì đúng là rất dễ nghiện. Lúc này máy chơi game Thiên Ca chủ yếu tiêu thụ ở nước ngoài, giá cả còn khá mắc, ở trong nước không có mấy người dám bỏ tiền ra mua.
Thủ trưởng nói: - Sản phẩm khoa học kỹ thuật, sau này sẽ trở thành một trào lưu, muốn ngăn cũng không thể ngăn được. Phải đi theo đà phát triển, phải nâng cao hiệu suất của của các ngành các nghề, nâng cao sức sản xuất, chứ không phải chỉ mỗi máy game…cậu nói tiếp đi.
- Vâng, trước mắt toàn bộ địa khu Ngạn Hoa đã tiến hành góp vốn kinh doanh cải tạo xí nghiệp quốc doanh và xí nghiệp tập thể, tổng cộng có mười chín xí nghiệp. huyện Vũ Dương có sáu, thị xã Ngạn Hoa có tám, các huyện khác có năm. Đơn thuần nhìn từ hiệu quả kinh tế và lợi ích, việc thay đổi chế độ ở mười chín xí nghiệp này đều khá thành công. Toàn bộ thực hiện chuyển lỗ thành lãi. Trong đó công ty bách hóa Ngạn Hoa sau khi thay đổi chế độ, số tiền thuế nộp cho địa phương bằng cả hai năm trước cộng lại. Tất cả xí nghiệp đều không trở thành gánh nặng tài chính.
Ánh mắt thủ trưởng sáng người, nhìn chằm chằm Vưu Lợi Dân nói. - Nói như vậy, tất cả đều là tốt, không có chỗ nào xấu cả?
Vưu Lợi Dân mỉm cười nói: - Mặt không tốt thì chắc chắn vẫn có, một việc nếu là trăm phần trăm đều tốt, là không phù hợp với quan điểm của chủ nghĩa duy vật biện chứng. Tổ điều tra ở Ngạn Hoa, bọn họ đưa ra hai vấn đề. Thứ nhất chính là thuộc tính sở hữu chế độ của xí nghiệp quốc doanh, thứ hai là việc bố trí cho số công nhân viên chức thất nghiệp. Hai vấn đề này, trước mắt vẫn chưa giải quyết hoàn toàn.
Thủ trưởng gật đầu, mắt nhìn Vưu Lợi Dân, ra hiệu cho ông tiếp tục. - Theo quan điểm của cá nhân tôi, vấn đề thứ nhất tương đối dễ giải quyết. Trước mắt mấy doanh nghiệp quốc doanh sau khi thay đổi chế độ sở hữu này, đúng là phía nước ngoài nắm số cổ phần lớn, nắm được quyền quản lý và quyền kinh doanh. Ở phương diện chế độ sở hữu, định nghĩa khá mơ hồ, đây đa số vấn đề khái niệm. Những xí nghiệp này vẫn ở lại Ngạn Hoa, thương nhân không mang đi được. Bí thư Địa ủy Khâu Minh Sơn nói ý kiến của bọn họ, chính là việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước này, chỉ cần thay đổi hình thức quản lý và kinh doanh. Điểm sau, sau này trong thỏa thuận hợp tác phải nói rõ ràng. Sau khi hết thời gian hợp tác, những xí nghiệp này vẫn là quốc doanh, không được chuyển nhượng, mua bán.
Thủ trưởng vuốt cằm nói: - Cái này, có ý nhận thầu.
- Vâng, thủ trưởng, cũng có thể nói như vậy. Tuy nhiên góp vốn cải tạo, ngoại thương nhất định sẽ mang tiền thật bạc thật vào, cải tạo thiết bị xí nghiệp. Thuần túy nhận thầu thì sẽ không đề cập đến phương diện này. Lợi dụng điểm đầu tư bên ngoài này, góp vốn cải tạo đem lại hiệu quả thiết thực hơn nhận thầu kinh doanh…
- Ừ, tôi sẽ tính sổ với cậu rõ ràng…
Thủ trưởng cười ha hả nói, tâm tình rất tốt.
- Vậy thì vấn đề thứ hai đâu, vấn đề thất nghiệp, các cậu tính giải quyết thế nào?
Thần sắc Vưu Lợi Dân trở nên nghiêm túc, trầm ngâm một chút, mới đáp: - Lúc này vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết lý tưởng nhất. Bên phía Ngạn Hoa đã triệu tập hội nghị nghiên cứu thảo luận hai lần. Chủ yếu cũng có hai luồng ý kiến, một chính là cán bộ công nhân viên chức không thể mất việc, bất kể có thay đổi chế độ của doanh nghiệp hay không, cán bộ nhân viên cũ phải sắp xếp công việc cho bọn họ, phải thể hiện được sự ưu việt của chế độ xã hội chủ nghĩa. Một ý kiến khác chính là có thể thất nghiệp, doanh nghiệp sẽ cấp cho cán bộ công nhân viên duy nhất trợ cấp, cổ vũ họ tự tìm đường ra. Sau khi cải cách mở cửa, thế cục kinh tế của cả nước thay đổi rất lớn, đi làm ở nhà xưởng đã không còn là con đường mưu sinh duy nhất. Kinh tế cá thể phát triển khá nhanh chóng, một số ít người có ý nghĩ linh hoạt, thì có thể kiếm được rất nhiều tiền. Chúng tôi tính toán làm thí điểm ở Ngạn Hoa, đều tiến hành cả hai hình thức, để xem hình thức nào hiệu quả tốt.
- Ừ, đó là điều nên làm, đụng tới vấn đề mới, phải dám làm thử để tìm cách giải quyết. Thủ trưởng giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng lay động, nói: - Tuy nhiên các cậu muốn làm thí điểm, không được chỉ làm một cái, có thể làm nhiều cái. Không nên giới hạn ở mỗi lĩnh vực công thương nghiệp, một số nông trưởng lâm trường cũng có thể làm thử, việc ở đó rất nhiều, đường ra sau này của họ, cũng phải được coi trọng.
Thủ trưởng bắt đầu vấn đề suy nghĩ toàn cục.
- Vâng. Vưu Lợi Dân kính cẩn đáp.
Thủ trưởng gật đầu, chuyển hướng sang Phạm Hồng Vũ: - Đồng chí tiểu Phạm, nghe nói cậu rất lợi hại?
- Thủ trưởng, cái này…
Phạm Hồng Vũ không kịp chuẩn bị, sắc mặt hơi đỏ, khom người, miệng lắp bắp, không biết trả lời như thế nào.
- Ha ha, cậu đừng căng thẳng, cậu đang xây dựng khu công nghiệp hiện đại ở trong vùng hẻo lánh, làm nhà máy điện tử, sản phẩm bán ra ngoài thế giới. Tuyển nhận mấy ngàn dân địa phương làm việc, cải thiện lớn cuộc sống của quần chúng. Điều này rất tốt, rất lợi hại. Cậu nói cho tôi nghe chút, lúc đó, làm sao cậu lại có ý niệm này trong đầu?
Thủ trưởng mỉm cười, có ý cổ vũ.
Thủ trưởng và Phạm Hồng Vũ nói chuyện, so với cuộc đối thoại ban nãy với Vưu Lợi Dân, là thái độ hoàn toàn bất đồng. Bất kể như thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng chưa thể là đối tượng được ngồi nói chuyện với thủ trưởng. Thủ trưởng đây là cổ vũ vãn bối.
Phạm Hồng Vũ nói: - Thủ trưởng, cá này, thật ra là hơi bất đắc dĩ.
Lời vừa nói ra, thủ trưởng và Vưu Lợi Dân đều dựng mày, hiển nhiên không ngờ là Phạm Hồng Vũ sẽ trả lời như vậy.
- Sao lại bất đắc dĩ?
Thủ trưởng hỏi lại.
- Bởi vì lúc ấy tôi công tác ở thị trấn Phong Lâm. Thị trấn Phong Lâm hẻo lánh, giao thông không thuận tiện, cũng không phải là địa điểm tốt để xây khu công nghiệp. Nhưng lúc đó Chủ tịch Địa khu Khâu Minh Sơn hạ mệnh lệnh cho tôi, trong vòng một năm nhất định phải thay đổi được diện mạo của thị trấn Phong Lâm. Phải vực kinh tế dậy, để cuộc sống quần chúng được cải thiện. Về phần dùng phương pháp gì, thì phải tự nghĩ cách. Tôi không có đường lui, cho nên đành phải xông lên phía trước.Địa hình của thị trấn Phong Lâm không khác lắm với địa khu Ngạn Hoa, đều là vùng đồi núi, nhân khẩu lại đông. Chỉ dựa vào phát triển nông nghiệp mà muốn vực kinh tế của quần chúng dậy thì quá khó khăn. Chỉ có thể thu hút đầu tư nước ngoài, phát triển xí nghiệp tập thể, mới có thể làm được điều này.
- Ha ha, đồng chí tiểu Phạm, cậu tự tin quá nha.
Lời này của Phạm Hồng Vũ, nghe thì bình thường nhưng ngẫm kỹ lại thì lại không hề đơn giản chút nào. Bởi vì lãnh đạp cấp trên hạ lệnh cho tôi thì tôi làm.
Nhưng sự thật chứng minh, hắn quả thực hoàn thành tốt nhiệm vụ.
- Xem ra đồng chí Khâu Minh Sơn này, rất có phong độ của một đại tướng. Đối với cán bộ phía dưới, đồng ý buông tay sử dụng, chỉ hỏi kết quả chứ không hỏi quá trình.
Vưu Lợi Dân vội nói: - Thủ trưởng, tiểu Phạm ban đầu là công tác ở Văn phòng Địa ủy địa khu Ngạn Hoa, đồng chí Khâu Minh Sơn khá hiểu về cậu ấy, biết cậu ấy có năng lực làm việc.
Lời này của Khâu Minh Sơn, có thể nói là một lời ba nghĩa, vừa giải thích cho việc Khâu Minh Sơn trọng dụng Phạm Hồng Vũ, cũng để giải thích cho việc mình trọng dụng một người trẻ như vậy, đồng thời cũng khẳng định đối với năng lực của Phạm Hồng Vũ.
Người thanh niên này, không những được Bí thư Địa ủy trọng dụng, cũng nhận được sự đề bạt đặc biệt của Chủ tịch tỉnh, nếu không có bản lãnh thật sự thì liệu có làm được không?
Thủ trưởng gật đầu nói: - Đồng chí Lợi Dân, đồng chí Tiểu Phạm, phát triển kinh tế, nâng cao sức sản xuất, đây là điều chính xác, cải cách mở cửa là chính xác, lòng tin này phải được kiên định. Trong quá trình này đụng phải một số việc, phải dũng cảm đối mặt, trốn tránh không giải quyết được vấn đề. Khi chưa nắm chắc hoàn toàn thì có thể làm thí điểm, làm mấy cái sau đó tổng kết kinh nghiệm…không được sợ hãi, mà phải dũng cảm thực hiện, chỉ cần là chính xác thì phải kiên trì đến cùng.
- Vâng, thủ trưởng.
Vưu Lợi Dân và Phạm Hồng Vũ đồng loạt đáp, thần sắc kính cẩn.