Chương : Một bàn cờ toàn tỉnh.
Khoảng tám giờ tối, Phạm Vệ Quốc, Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết cùng nhau sang nhà Khâu Minh Sơn.
Trong quá trình trưởng thành của Phạm Hồng Vũ, Khâu Minh Sơn có vai trò rất đặc biệt. Nếu không có sự quan tâm, thậm chí là bao dung của Khâu Minh Sơn thì Phạm Hồng Vũ cũng không có ngày hôm nay.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ sắp nhậm chức mới, về tình về lý thì cũng nên đến nhà Khâu Minh Sơn thăm hỏi một chút. Phạm Hồng Vũ cũng rất muốn nghe những lời khuyên của Khâu Minh Sơn giành cho mình.
Khâu Minh Sơn vẫn như cũ, vừa nhìn thấy cha con Phạm Vệ Quốc đến, liền đứng dậy, cười ha hả nói: - Ha ha, hoan nghênh Chủ tịch huyện Phạm đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này quá.
Một câu nói khiến cho mọi người đều bật cười.
Cô Đàm, vợ của Khâu Minh Sơn hiền lành cười, nói: - Hồng Vũ, giỏi thật đấy. Bác Khâu của cháu lúc bằng tuổi cháu bây giờ vẫn chỉ là sinh viên nghèo thôi đấy. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Phạm Hồng Vũ hơi ngượng ngùng, đỏ mặt nói: - Cô Đàm, cô phê bình cháu rồi.
- Không phải phê bình, không phải phê bình, sao lại phê bình cháu chứ, đây chính là khen ngợi mà. Vừa nãy bác Khâu còn nói với cô là lãnh đạo Tỉnh ủy thật tinh mắt. Vân Hồ loạn như vậy, để cháu đến đó là quyết sách rất sáng suốt.
Phạm Hồng Vũ cười hỏi: - Bí thư, bác thật sự nghĩ như vậy sao?
Khâu Minh Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: - Cháu cảm thấy ta phải nịnh hót cháu sao?
Phạm Hồng Vũ quýnh lên, khiến Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết đều cười dài.
- Nào, lão Phạm, tiểu Cao, Hồng Vũ, ngồi xuống đi.
Cô Đàm liên thanh mời khách ngồi xuống, tự mình đi rót trà, Cao Khiết vội “giành” lấy công việc này. Phạm Hồng Vũ thì rút thuốc lá ra, kín cẩn mời Khâu Minh Sơn và cha mình, rồi tự tình châm thuốc cho hai vị trưởng bối.
Cô Đàm ngồi bên cạnh Khâu Minh Sơn, tường tận quan sát Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, nói: - Hồng Vũ à, năm trước tiểu Khiết nói muốn về tỉnh, hai đứa làm việc gần nhau, lúc đó cô có nói với bác Khâu của cháu rằng đây là việc tốt, các cháu cũng nên kết hôn rồi. Ai ngờ tỉnh lại quyết định để tiểu Cao ở lại, giờ cháu lại phải đi Vân Hồ công tác, lại càng cách xa nhau hơn. Chuyện của hai đứa, định làm thế nào? Trước đó cô cũng đã hỏi mẹ cháu chuyện này. Trong lòng bà ấy cũng không rõ ràng…
Con của Khâu Minh Sơn cũng không công tác ở địa khu Ngạn Hoa, cô Đàm bình thường quan hệ rất tốt với Quản Lệ Mai. Tâm tư của những người làm mẹ đều giống nhau, luôn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con cái mình.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Cô Đàm, vừa nãy ở nhà cũng nói đến chuyện này đấy. Chủ tịch thị xã Cao không yên tâm với cháu, cháu định đến Vân Hồ rồi thì sẽ viết đơn lê ban Tổ chức, để chuẩn bị kết hôn.
Cao Khiết không kịp chuẩn bị, hung hăng nhìn hắn một cái, sẵng giọng nói: - Chỉ biết nói hươu nói vượn, em đâu có nói là không yên tâm về anh?
Đúng là cô đã nói vậy.
Nhưng trước mặt Khâu Minh Sơn và Cô Đàm, Cao Khiết tuyệt đối sẽ không nhận việc này.
Khâu Minh Sơn nói: - Tiểu Cao à, không yên tâm là đúng. Thiếu niên đắc chí, nói nhiều mới tỉnh ra được. Nếu không, Chủ tịch huyện Phạm còn tưởng rằng huyện Vân Hồ là một bữa ăn sáng, chỉ cần giơ tay ra là cái gì cũng làm được.
Phạm Hồng Vũ rung mình, vội vàng nói: - Bí thư, mời chỉ rõ…
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết cũng không cười, chân thành nhìn Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn rút ra một điếu thuốc, cười nói: - Cũng không có gì, tổng thể toàn tỉnh, là có thể nhìn ra ai bố cục cao minh hơn.
Phạm Vệ Quốc cũng nói: - Đúng vậy, Hồng Vũ, con phải chú ý đấy.
- Vâng! Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc, quả nhiên không hổ danh là người từng trải, lập tức nhìn ra vấn đề tiêu điểm. Khi nghe Vưu Lợi Dân nói Vinh Khải Cao đề nghị hắn đi nông trường Triều Dương nhậm chức, Phạm Hồng Vũ quả thật có chút giật mình. Trong suy nghĩ của hắn, thì mình còn phải ở bên cạnh Vưu Lợi Dân hai ba năm nữa, thăng cấp rồi mới ra ngoài nhậm chức. Không ngờ Vinh Khải Cao lại đột ngột đề nghị như vậy, và điều khiến người ta không ngờ chính là Vưu Lợi Dân đã đồng ý với đề nghị này.
Đây là điều “khả nghi” nhất.
Phạm Hồng Vũ tuyệt đối không tin rằng, Vưu Lợi Dân vì không muốn bất hòa với Vinh Khải Cao nên mới “thả” Phạm Hồng Vũ đi như vậy.
Bởi quan hệ giữa thủ trưởng và thư khí, nhiều khi giống như người thân trong gia đình. Việc sắp xếp Phạm Hồng Vũ như thế nào, gần như có thể gọi là “việc nhà” của Vưu Lợi Dân. Trong tình hình bình thường, Vinh Khải Cao tuyệt đối sẽ không tùy tiện đề xuất sắp xếp công tác của Phạm Hồng Vũ.
Động tác bất thường lần này của Vinh Khải Cao, khiến Phạm Hồng Vũ phải vắt óc suy nghĩ.
Như lời Khâu Minh Sơn nói, chỉ là chuyện ở Vân Hồ cộng thêm nông trường Triều Dương cũng không đáng để lo nghĩ. Mọi người đều tin vào bản lĩnh của Phạm Hồng Vũ.
Phải làm rõ nguyên nhân vì sao Vinh Khải Cao đưa ra đề nghị này, và tại sao Vưu Lợi Dân lại tán đồng mới là việc cấp bách.
Phạm Hồng Vũ dĩ nhiên cũng có phân tích của mình về việc này.
Phạm Hồng Vũ nói rõ, bàn cờ toàn tỉnh mới là vấn đề mấu chốt. Vinh Khải Cao tự mình sắp xếp ột cán bộ huyện cấp cục, tuyệt đối không đơn giản là nhắm vào huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương. Cho dù là vụ bao vây trụ sở Tề Hà có ầm ĩ hưn nữa thì Vinh Khải Cao cũng có biện pháp để giải quyết.
Yếu hại của việc này, ngay chính tại thân vận địa vị của chính Phạm Hồng Vũ.
Xét đến cùng, Vinh Khải Cao vì sao phải đem thư ký của Vưu Lợi Dân đến Tề Hà?
Theo suy nghĩ của cán bộ phía dưới, thành phố Tề Hà được coi là “hậu hoa viên” của Viên Lưu Ngạn, phái một người không thuộc “Viên hệ” là Đàm Khởi Hoa đi làm nhân vậy số đã là “đất trộn cát”. Từ vụ “bao vây trụ sở thành ủy”, Đàm Khởi Hoa đến nhậm chức cũng đã gần năm, nhưng chưa hoàn toàn khống chế được thế cục của Tề Hà. Hơn nữa Trịnh Mỹ Đường đảm nhiệm Phó Bí thư Thành ủy, thì sức kêu gọi của y không kém gì Đàm Khởi Hoa.
Trịnh Mỹ Đường vì sao có lực kêu gọi lớn như vậy, nguyên nhân chính là vì y là người của Viên Lưu Ngạn.
Đương nhiên Vinh Khải Cao cũng có thể điều chỉnh bộ máy của Tề Hà, cử trợ thủ đắc lực tới giúp Đàm Khởi Hoa, triệt tiêu ảnh hưởng mà Trịnh Mỹ Đường mang lại. Hoặc công khai ủng hộ Đàm Khởi hoa, giúp Đàm Khởi Hoa xoay chuyển thế cục xấu.
Nhưng như vậy sẽ làm cho Viên Lưu Ngạn bất mãn, vả lại việc bao vây trụ sở thành ủy ới kết thúc, Vinh Khải Cao lại công khai ủng hộ Đàm Khởi Hoa thì không thích hợp.
Một khi đã như vậy thì phái một thư ký lớn đến Tề Hà.
Phạm Hồng Vũ trở thảnh quân cờ thích hợp nhất.
Hắn cấp bậc không cao, nhưng với đại danh từ “Hình thức Phong Lâm”, xuất hiện ở nông trường Triều Dương thì nhất định sẽ mang lại hiệu quả dựng sào thấy bóng.
Bên ngoài cũng chỉ có thể coi chuyện này là “hành động cứu hỏa”. Dù sao địa vị giữa Bí thư Đảng ủy nông trường và Phó Bí thư Thành ủy cách nhau quá xa, không ai tin rằng Vinh Khải Cao đưa Phạm Hồng Vũ đến Tề Hà là để đứng trên võ đài với Trịnh Mỹ Đường.
Nếu thật sự như vậy, thì chẳng khác nào “muốn chết” cả.
Một “chủ nông trường” phạm vi chưa dến trăm dặm, nhân khẩu không tới ba bạn, đứng trên võ đài với một Phó Bí thư Thành ủy phụ trách Đảng quần chúng, đây là trò đùa gì vậy?
Nhưng Phạm Hồng Vũ lại không phải là người mà một cán bộ huyện cấp cục thông thông thường có thể so sánh được, hắn đứng sau Vưu Lợi Dân.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ đến Tề Hà, bất luận hắn đảm nhiệm chức vụ gì thì cán bộ Tề Hà đều phải khẩn trương.
Trước tiên cứ quấy đục nước lên đã rồi nói sau.
Ít hất có thể chia sẻ cho Đàm Khởi Hoa một phần áp lực, cán bộ thuộc “Viên hệ” ở Tề Hà, không tể đồng tâm hiệp lực mà nhắm vào Đàm Khởi Hoa.
- Chủ tịch tỉnh Vưu sao lại đồng ý nhỉ…
Cao Khiết không kìm nổi, nói thầm một câu.
Làm như vậy, dường như chỉ có lợi cho Vinh Khải Cao, sao Vưu Lợi Dân lại cử thư ký của mình đến giúp Đàm Khởi Hoa “tác chiến” chứ?
Khâu Minh Sơn cười nhạt một tiếng, trong mắt hiện lên ý khen ngợi.
Cao Khiết có thể nghĩ được như vậy, là rất tốt.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Hợp tung liên hoành, không bằng Thất hùng hỗn chiến.
Sau khi Vưu Lợi Dân đến nhậm chức, việc nắm quyền trong tay ở UBND tỉnh khá đúng chỗ. Việc kiến thiết kinh tế, cơ bản đều thực hiện. Nhưng vấn đề nhân sự thì cũng không tiện xen vào.
Vinh Khải Cao và Viên Lưu Ngạn ở phương diện này, tay nắm rất nhanh. Trong quan trường chính là có chuyện như vậy, đến một tầng cấp nhất định, ai nắm được mũ quan thì tiếng nói của người đó sẽ lớn.
Nếu Vinh Khải Cao cố ý quấy đục Tề Hà lên, thì Vưu Lợi Dân sẽ không do dự mà cắm một cái cọc xuống.
Hai vị đại lão quản mũ, y kiến không thể nhất trí, ý kiến của Vưu Lợi Dân có vẻ đặc biệt quan trọng. Cái gọi là quyền nói chuyện, chính là như vậy. Nếu bền chắc như thép, đó mới là khó làm.
Đương nhiên, để thư ký của mình vào trận tuyến thì phải có một điều kiện tiên quyết, chính là Vưu Lợi Dân tin tưởng vào thủ đoạn đấu tranh và sự nhạy bén về chính trị của Phạm Hồng Vũ, tin rằng Phạm Hồng Vũ sẽ không bị đầm nước đục ở Tề Hà này che mắt.
- Chủ tịch huyện Phạm, làm tốt công việc của mình, không cần phải căng thẳng quá.
Khâu Minh Sơn điểm một câu.
Phạm Hồng Vũ liền gật đầu đồng ý.