Quyền Lực Tuyệt Đối

chương 554: lão bí thư phúc hậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phạm Hồng Vũ không để ý tới Hoàng Tử Hiên châm chọc, lại đốt một điếu thuốc, hút hai phần rồi chậm rãi nói:

- Các đồng chí, tôi mới vừa tới, đối với tình huống cụ thể của nông trường cũng không vô cùng hiểu biết. Nhưng lúc ở UBND tỉnh làm việc, tôi đặc biệt tìm hiểu về nông trường, ngư trường và lâm trường quốc doanh toàn tỉnh, tiến hành nghiên cứu đối lập, phát hiện tình huống nông trường Triều Dương cũng không phải là trường hợp đơn lẻ mà chứa tính phổ biến. Hiện tại toàn tỉnh tất cả tình huống nông trường quốc doanh đều không sai biệt lắm. Tài chính thua lỗ, bước đi khó khăn. Vấn đề chủ yếu nhất lại nằm ở chỗ nào? Khó khăn khách quan tồn tại, ví dụ như tình huống vừa rồi Chủ tịch Hoàng đã nói, là sự thật và tôi không phủ nhận. Nhưng tôi cho rằng, khó khăn khách quan không phải là nguyên nhân chủ yếu. Nguyên nhân chủ yếu là còn ở chỗ…

Nói xong, Phạm Hồng Vũ giơ tay chỉ vào huyệt thái dương của mình.

- Ý nghĩa quản lý và quan nhiệm kinh doanh, chúng ta trước mắt nên giải quyết vấn đề bức thiết này.

Mọi người thần sắc đều không cho là đúng.

Hóa ra Bí thư Phạm trong đêm triệu tập mọi người họp, là muốn giảng một bài học chính trị cho mọi người sao? Cảm giác so với đoạn mở đầu của một văn kiện chẳng khác gì nhau.

Xuất phát từ lễ phép, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

- Theo tình huống Chủ tịch Hoàng giới thiệu, chúng ta hiện tại chính là đang ngồi trong nhà mà không mở to mắt thật kỹ nhìn xem thế giới bên ngoài. Nông trường chúng ta là đơn vị quốc doanh, nhưng đồng thời lại có tính chất xí nghiệp. Cho nên chúng ta trước mắt cái thay đổi thứ nhất chính là hình thức quản lý. Lấy hình thức quản lý và quan niệm kinh doanh để tiến hành quản lý và mở rộng hoàn cảnh. Bước đầu tiên chính là thành lập một trung tâm tiêu thụ, hoặc là nói thành lập một công ty tiêu thụ. Chúng ta không thể giống như trước kia, làm ra lương thực, chỉ bán cho quốc gia mà những cái khác lại bỏ qua. Như vậy là không thực hiện được. Đây là cách giải quyết kinh tế có kế hoạch, không có biện pháp tham dự vào thị trường cạnh tranh.

Phạm Hồng Vũ không vội vàng không hấp tấp nói.

Hoàng Tử Hiên không kìm nổi xen vào nói:

- Bí thư Phạm, tôi xin nói một chút, bây giờ không phải là chúng ta không bán được cái chúng ta sản xuất, mà là bán với giá không cao, nên tổng thể thu vào không nhiều.

Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại:

- Nếu bán không được giá tốt, vậy tại sao chúng ta lại không sản xuất ra cái gì có thể bán được với giá tốt? Ai quy định nông trường chúng ta chỉ có thể trồng lúa nước? Cho dù là lúa nước, thu hoạch mùa cao sản cũng không phải là mục tiêu theo đuổi duy nhất. Sản xuất gạo, chất lượng tốt thì đơn giá sẽ cao. Giá trị phụ gia cực lớn thì mới là chủ yếu nhất. Ví dụ như một cân lúa bán được bốn xu, vậy một ngàn cân thu vào cũng chỉ được có bốn trăm đồng. Nếu chúng ta trồng loại lúa cho ra gạo chất lượng cao, một cân bán được một đồng. Sản lượng cho dù thấp hơn một chút, được khoảng tám trăm cân, thì một mẫu ruộng thu vào cũng sẽ là tám trăm đồng.

Hoàng Tử Hiên liền cười lắc đầu, nói:

- Bí thư Phạm, khả năng cậu đối với thị trường giá cả nông sản hiểu biết không đủ. Hiện tại, trên thị trường, vào mùa lúa gạo tốt nhất, giá bán sỉ tối đa cũng là bốn xu. Giá của chúng ta bán sỉ là từ ba xu đến ba xu hai. Bán với giá một đồng một cân thì tôi thực chưa nghe nói qua. Hiện tại, một gia đình bình thường, vợ chồng công nhân viên thu vào tối đa cũng chỉ là bốn năm trăm đồng. Một đồng một cân gạo, một gia đình bốn miệng ăn, một tháng sẽ ăn hết một trăm đồng tiền gạo, ai mà làm được chứ?

Anh bạn, cậu ở cơ quan lớn lâu quá rồi, một chút cũng không thể nghiệm và quan sát dân tình.

Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng nói:

- Chủ tịch Hoàng, đó là bởi vì anh đối với thế giới bên ngoài hiểu biết không đủ. Có lẽ trong rất nhiều gia đình ăn không nổi loại gạo đắt tiền, nhưng tình huống của địa khu vùng duyên hải thì lại khác. Bọn họ giàu có, thu vào lại cao, đối với yêu cầu của cuộc sống tất nhiên là sẽ khác. Cơm là món chính, rất nhiều gia đình khá giả rất để ý đến chất lượng và vị của gạo. Giá cũng không phải là suy tính hàng đầu. Nói sau, còn có rất nhiều khách sạn, nhà hàng, bọn họ rất cần những loại gạo có chất lượng cao. Ánh mắt của chúng ta không thể chỉ nhìn thẳng miếng đất bên cạnh chúng ta, mà phải đứng cao hơn một chút, nhìn xa ra một chút. Thanh Sơn của chúng ta trước đây là một vùng đất lành. Nhưng nếu chúng ta không muốn phát triển, không thay đổi, sản xuất ra những loại gạo bình thường, rất nhanh sẽ bị thị trường đào thải, biến thành thức ăn gia súc và công nghiệp. Nhưng gạo bình thường cũng không phải loại ra, tuy nhiên diện tích gieo trồng phải thu hẹp lại, dành ra một phần đất để trồng loại gạo ngon. Đây là thay đổi cơ bản nhất, hơn nữa, nhất định phải thay đổi. Vì sao tôi muốn thành lập công ty tiêu thụ trong lúc này? Mục đích quan trọng nhất chính là hiểu biết đúng lúc tin tức thị trường, thành lập một đường dây tiêu thụ trường kỳ. Là một xí nghiệp mà không có đường dây tiêu thụ, không có tin tức của riêng mình thì mãi mãi chỉ là một nơi sản xuất lạc hậu. Dựa vào sản xuất lạc hậu mà muốn cho mấy chục vạn người giàu có lên thì đó là không có khả năng, một chút cũng không đáng tin cậy. Muốn thay đổi hiện trạng, mấu chốt nhất chỉ có một câu, thị trường cần gì, chúng ta liền sản xuất cái đó.

- Thị trường cần gì, chúng ta liền sản xuất cái đó?

Hoàng Tử Hiên hơi ngây người, mang theo điểm hoang mang.

Nông trường Triều Dương là đơn vị quốc doanh. Chẳng lẽ không phải thượng cấp yêu cầu cái gì thì chúng ta làm cái đó sao?

Nhưng lần này, Hoàng Tử Hiên không có phản bác Phạm Hồng Vũ, mà mơ hồ cảm thấy Bí thư búp bê đang hướng mọi người xâm nhập vào một vùng đất mới.

- Thành lập công ty tiêu thụ, thống nhất đường dây tiêu thụ chỉ là bước đầu tiên. Trước chúng ta bỏ chút thời gian và tin lực để tìm hiểu thị trường bên ngoài. Công ty tiêu thụ được thành lập như thế nào, dùng người như thế nào, huấn luyện ra làm sao, như thế nào mới đủ tư cách thì tôi không tính, mỗi vị đồng chí ngồi đây tất cả đều không tính.

- Thế ai mới là người định đoạt?

Mọi người bị Bí thư Phạm làm sao sửng sốt.

Chuyện nông trường, Bí thư nói không tính, Chủ tịch Hoàng cũng không tính, đây không phải là nói giỡn sao? Thế thì ai làm chủ chứ?

- Phải mời chuyên gia. Tôi không phải nhân viên tiếp thị thị trường chuyên nghiệp, các vị ngồi đây cũng không phải. Thị trường làm như thế nào, kênh bán hàng thành lập như thế nào, chúng ta đều là người ngoài ngành. Đây là không thể miễn cưỡng, nhất định phải mời chuyên gia. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ mời chuyên gia công ty Hongkong đến đây, ở nông trường chúng ta khảo sát thực địa, để bọn họ đề xuất ý kiến như thế nào. Công ty tiêu thụ, do chuyên gia Hongkong thành lập, ít nhất trong vòng một năm để cho bọn họ chủ quản và huấn luyện nhân viên. Sau một năm, xem tình huống rồi quyết định tiếp có nên để chúng ta tự quản hay không.

Các cán bộ tham dự hội nghị ngơ ngác nhìn nhau.

Đây là thật sự chưa bao giờ nghe thấy.

- Bí thư Phạm có thích hợp hay không?

Một lát sau, Trưởng ban Tuyên giáo nông trường mở miệng, tràn đầy vẻ lo lắng:

- Chúng ta là nông trường quốc doanh theo chủ nghĩa xã hội khoa học đấy/

Nông trườn quốc doanh theo chủ nghĩa xã hội khoa học, mời chuyên gia tư bản Hongkong đến đặt công ty tiêu thụ, huấn luyện nhân viên, có thể vi phạm sai lầm chính trị hay không?

Trưởng ban Tuyên giáo gần năm mươi tuổi, ngoại trừ Cảnh Phi đã chính thức về hưu thì ông là người lớn tuổi nhất, quản lý công tác tuyên truyền, trải qua nhiều vận động chính trị. Lo lắng như vậy là hợp tình hợp lý.

- Không sao, chuyện này cứ định như vậy. Nếu có bất luận phiêu lưu chính trị nào, đều do tôi một mình gánh vác.

Phạm Hồng Vũ vung tay lên, kiên quyết nói.

Mỗi lần gặp đại sự, Phạm Hồng Vũ tính cách mạnh mẽ, cứng rắn triển lộ không bỏ sót.

Cảnh Phi khẽ mỉm cười, xen vào nói:

- Bí thư Phạm, ý kiến của cậu tôi ủng hộ. Cậu nói rất đúng, muốn làm tiếp thị thị trường như thế nào thì chúng ta đều là người ngoài ngành, không hiểu nhiều. Chuyên gia Hồng kong khẳng định so với chúng ta hiểu nhiều lắm. Tuy nhiên, nếu là họp thảo luận thì trên hội nghị phải được tập thể quyết định. Haha, đây là nguyên tắc tổ chức.

Phạm Hồng Vũ liền hướng Cảnh Phi gật đầu, trong mắt lộ ra ý cảm ơn.

Ông quả thật là người phúc hậu. Mặc dù hôm nay là lần đầu gặp mặt, trong thời khắc mấu chốt, lại không chút do dự bảo vệ cho hắn. Trong tình huống hiện tại, tập thể quyết định tuyệt đối là tấm mộc tốt nhất. Hơn nữa, phân biệt vấn đề trái phải rõ ràng, Cảnh Phi thật không muốn khiến Phạm Hồng Vũ một mình đối mặt với nhiều người.

Cảnh Phi trong lòng rất rõ ràng, đừng nhìn Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ, nhưng là hy vọng duy nhất để khắc phụ khó khăn cho nông trường Triều Dương. Mặc kệ bản lĩnh thật củ hắn như thế nào, ít nhất lai lịch của hắn khá lớn. Thư ký Chủ tịch tỉnh, mạng lưới quan hệ không phải cán bộ bình thường của nông trường có thể so sánh được. Phạm Hồng Vũ hướng lên trên yêu cầu tài chính, chính sách ủng hộ khẳng định so với bọn họ nói chuyện có tác dụng hơn nhiều.

Không phải Phạm Hồng Vũ mở miệng đã đem vấn đề tiền lương vác vào mình sao?

Không có mười phần nắm chắc, Phạm Hồng Vũ nào dám trong ngày đầu tiên mạnh miệng như vậy.

Nếu Phạm Hồng Vũ bởi vì cái gọi là chính trị sai lầm mà sụp đổ, nông trường Triều Dương sẽ không còn có cơ hội xoay chuyển được. Cảnh Phi tuy già nhưng suy nghĩ vô cùng tỉnh táo. Lịch duyệt mấy chục năm nhân sinh, kinh nghiệm quan trường không phải là vô ích.

Một số cán bộ vốn đang nghi ngờ, thấy Cảnh Phi bề ngoài cứng rắn như vậy thì liền ngậm miệng lại, không hề nghi ngờ.

Hoàng Tử Hiên ở nông trường cứng rắn, mạnh mẽ hơn người. Nếu như không có Cảnh Phi đứng sau lưng ủng hộ, công tác của Hoàng Tử Hiên quyết không thể triển khai thuận lợi.

Gừng càng già càng cay.

Thời khắc mấu chốt, còn phải nhờ tài năng của Cảnh Phi mới trấn được.

- Bí thư Phạm, quả nhiên không hổ danh là cán bộ từ Tỉnh xuống, góc độ nhìn vấn đề không giống như cán bộ chúng tôi. Chúng tôi trước kia rất bế tắc rồi, chưa nện bước được cùng thời đại, trách nhiệm này thật sự là do tôi. Thật sự là nghe vua nói một buổi bằng mười năm đọc sách. Mời Bí thư Phạm cứ tiếp tục giảng cho mọi người.

Cảnh Phi lại cười ha hả nói.

Mọi người ánh mắt nhìn lão Bí thư liền trở nên kinh ngạc.

Như thế nào Phạm Hồng Vũ mới đến, Cảnh Phi lập trường liền thay đổi? Đối với Bí thư mới ủng hộ hết sức lực, chẳng lẽ ông đối với Hoàng Tử Hiên có ý kiến gì? Chỉ có điều vẫn dễ dàng tha thứ?

Cảnh Phi không thèm để ý ánh mắt của mọi người.

Ủng hộ Phạm Hồng Vũ chính là ủng hộ Hoàng Tử Hiên. Hoàng Tử Hiên tuyệt đối không thể đối nghịch với Phạm Hồng Vũ. Bằng không kết quả sẽ không ổn. Thượng cấp vừa mới đem Phạm Hồng Vũ phái đến làm nhân vật số một nông trường, độ mạnh yếu trong việc ủng hộ hắn căn bản không cần hoài nghi. Bất kể thành viên nào trong bộ máy chống đối với hắn, bị điều chỉnh tuyệt đối không phải là Phạm Hồng Vũ.

Điểm này Cảnh Phi trong lòng hiểu được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio