Quyền Lực Tuyệt Đối

chương 676: không giết được bằng lời thì giết bằng hành động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiếc máy bay thật lớn chậm rãi đáp xuống sân bay thủ đô.

Văn phòng Phó thủ tướng Hồng cắt cử một nhân viên thư ký cấp cục tên là Phương Khắc Thành cùng với Chủ nhiệm văn phòng Thanh Sơn tại thủ đô và Bí thư quản lý khu phố Tiêu Lang cùng đi.

Phương Khắc Thành ước chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng hơi gầy, mang cặp mắt kính đen, rất có phong độ của người trí thức.

Đối với điều này, Vưu Lợi Dân cảm thấy bất ngờ.

Lễ tiết này có chút long trọng.

Phó thủ tướng Hồng hẹn gặp là buổi chiều hôm nay. Đồng chí lãnh đạo chủ chốt của trung ương công tác đều rất bận rộn. Quy luật làm việc và nghỉ ngơi bình thường đối với bọn họ mà nói là không tồn tại.

Nói như vậy, cùng loại hẹn gặp cũng sẽ không cho người đến đón.

- Chủ tịch tỉnh Vưu, chào ngài. Đi đường mệt nhọc rồi.

Phương Khắc Thành mỉm cười, bắt tay Vưu Lợi Dân, khí độ nghiễm nhiên, vừa thấy thì biết không phải là xuất thân bình thường.

Cùng loại khí độ, Phạm Hồng Vũ nhìn thấy được từ Lý Thạch Viễn, Hùng Diễm Linh, Bảo Bình An và các nhà quyền quý khác. Chỉ sợ vị này cũng là nhân vật có xuất thân quan trọng. Con cháu quý tộc thủ đô thân cư chức vụ quan trọng có khối người.

Vưu Lợi Dân hiển nhiên là biết rõ lai lịch của Phương Khắc Thành, mỉm cười khách khí nói:

- Khiến cho Cục trưởng Phương phải đích thân đến đón, thật không dám nhận.

Sau khi chào hỏi vài câu với Vưu Lợi Dân, Phương Khắc Thành lúc này lại bắt tay Khâu Minh Sơn, cười nói:

- Xin chào Bí thư Khâu. Bí thư Khâu, rất nhiều bài văn của ngài đều đều có vinh dự đọc qua, giải thích rất độc đáo, làm cho người ta có tính dẫn dắt rất lớn.

Khâu Minh Sơn trong số các Bí thư Thành ủy thành phố cấp địa được xem là ngoại tộc. Chẳng những khả năng viết rất tốt, hơn nữa lại còn rất thích viết. Những bài văn quan trọng đều là tự mình viết, rất ít khi mượn tay của nhân viên thư ký. Thanh danh vang dội tỉnh Thanh Sơn. Chỉ có điều không nghĩ tới Phương Khắc Thành cũng là độc giả của ông.

Lập tức khách khí vài câu.

Phương Khắc Thành không hổ danh là con cháu quý tộc, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo. Ngoài mặt không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, đối với thế hệ con cháu như Phạm Hồng Vũ cũng khách khí bắt tay:

- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào. Ngưỡng một đại danh đã lâu.

Phạm Hồng Vũ lập tức hơi thủ sủng nhược kinh.

Câu ngưỡng mộ đại danh đã lâu của Phương Khắc Thành nhìn qua quả thật là xuất phát từ nội tâm, không giống như ăn nói lung tung.

- Cục trưởng Phương khen trật rồi. Phạm Hồng Vũ thật sự không dám nhận.

Phương Khắc Thành nghiêm chỉnh nói:

- Chủ tịch huyện Phạm khiêm tốn rồi, trong khoảng thời gian này, những tin tức của huyện Vân Hồ, tôi ở trong văn phòng thủ trưởng đều thường xuyên nhìn thấy. Chủ tịch huyện chống lũ, kiên trì là người rút lui cuối cùng, vô ý bị nước lũ cuốn đi. Tinh thần dũng cảm anh dũng không sợ chết của Chủ tịch huyện Phạm làm cho người ta phải khâm phục.

- Huyện Vân Hồ bị vỡ đê, tôi là người chịu trách nhiệm rất lớn. Thật hổ thẹn rồi.

Phương Khắc Thành mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, bất kỳ công việc gì cũng khó mà làm được tận thiện tận mỹ. Chỉ cần mình dốc

Phạm Hồng Vũ kính cẩn đáp:

- Cục trưởng Phương nói rất chính xác, tôi hoàn toàn đồng ý.

Phương Khắc Thành mỉm cười, giơ tay vỗ lưng của hắn.

Một động tác nhỏ như vậy, nhưng lại lộ ra sự thân thiết, kéo gần khoảng cách hai bên. Xuất thân của Phương Khắc Thành là làm việc trong văn phòng Phó thủ tướng, thủ pháp va chạm tay tất nhiên là thuần thục vô cùng.

Lập tức mọi người vây quanh Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn và Phương Khắc Thành hướng ra bên ngoài phòng chờ máy bay.

Tiêu Lang bước sau vài bước, sóng vai đi cùng với Phạm Hồng Vũ, hạ giọng nói:

- Hồng Vũ, sau khi đại hội tổng kết biểu dương chống lũ cứu hộ của tỉnh được báo lên, phong thanh bên này được thay đổi.

Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ vẫn luôn duy trì mối quan hệ chặt chẽ và ngày càng thân thiết, tiếp cận giới hạn bạn thân.

Phạm Hồng Vũ cau mày, kinh ngạc hỏi:

- Lại thay đổi? Thay đổi thành gì?

Từ lúc Khâu Minh Sơn phát biểu lên tiếng ủng hộ Phạm Hồng Vũ và huyện Vân Hồ, bên kia lập tức tổ chức phản kích lớn hơn nữa. Hoặc có thể nói là đã phát động tiến công mãnh liệt. Chẳng những phê phán Phạm Hồng Vũ, mà ngay cả Khâu Minh Sơn cũng bị phê phán chung. Nếu như nói, lúc mới bắt đầu, đây bất quá chỉ là một thủ đoạn nhỏ của Trương Băng và Lục Nguyệt đối với Phạm Hồng Vũ, nhưng khi Khâu Minh Sơn tham dự vào thì lập tức thăng lên một cấp.

Khâu Minh Sơn chức vụ tuy rằng không phải rất cao, nhưng thanh danh lại vô cùng vang dội. Trong mắt một số ngự dụng văn nhân, Khâu Minh Sơn là một mục tiêu càng thêm đáng giá so với Phạm Hồng Vũ. Phê phán quan điểm sai lầm của Khâu Minh Sơn, thật sự tạo nên một sự cao hứng trong tranh luận.

Phạm Hồng Vũ dù sao tuổi vẫn còn quá nhỏ, chức vụ quá thấp, phê phán chưa đủ khoái cảm thì cũng không chiếm được nhiều chỗ tốt.

Cố tình trong lúc này, Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ đều bận việc, đối với bài văn phê phán này không rảnh mà để ý tới.

Nhóm tai to mặt lớn trong đám ngự dụng văn nhân càng thêm đắc ý, phê phán càng thêm sảng khoái, không hề cố kỵ.

Tiêu Lang nói:

- Bí thư Vinh trong đại hội khen ngợi nói chuyện chính là một sự khẳng định đối với các chuyên gia Hongkong. Bí thư Vinh biểu lộ thái độ, rất nhiều người tuy có ý nhưng không dám xằng bậy.

Vinh Khải Cao trong nền chính trị cả nước cũng được xem như một đại nhân vật. Phong thái của ông như vậy khiến cho không ít người cảm nhận được áp lực. Lung tung bác bỏ kinh nghiệm lý lịch của Vinh Khải Cao, trong chính trị phiêu lưu mạo hiểm cũng không nhỏ.

- Đây là chuyện tốt.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười.

Tiêu Lang cười khổ một tiếng:

- Nếu nói về công việc thì đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng đối với cá nhân cậu, vậy thì chưa chắc rồi.

- Anh Tiêu, lời này là như thế nào?

Phạm Hồng Vũ trong lòng lập tức dâng lên một tia kính sợ.

Tiêu Lang hơi lo lắng nói:

- Có người chính sách không thực hiện được thì phải giết. Hiện tại bọn họ đã tỏ thái độ với Bí thư Vinh, lý giải vì mặt trận thống nhất cần, nhận định cậu và huyện Vân Hồ vì mặt trận thống nhất mà làm ra cống hiến rất lớn.

Phạm Hồng Vũ cau mày.

Đây thật đúng là tình huống mới, hắn trước kia không nghĩ tới.

- Vì mặt trận thống nhất mà làm ra cống hiến rất lớn.

- Ừ, tôi nghe đồn có khả năng sẽ điều cậu đến Mặt trận Tổ quốc công tác, bảo là muốn phát huy toàn diện tài năng của cậu ở Mặt trận Tổ quốc, vì Mặt trận Tổ quốc mà làm ra cống hiến.

Dù là Phạm Hồng Vũ vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng giờ phút này cũng không khỏi có chút giật mình.

Luận sự, Phạm Hồng Vũ không thể không thừa nhận, đây là một chiêu rất lợi hại.

Giết bằng lời nói không được thì giết bằng hành động.

Căn cơ của Phạm Hồng Vũ ở tỉnh Thanh Sơn chiếm được sự coi trọng của Vưu Lợi Dân. Phải từ trên xuống dưới mà sửa chữa Phạm Hồng Vũ. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ ở lại tỉnh Thanh Sơn một ngày thì Vưu Lợi Dân chính là một bức tường phòng hộ không có đối thủ. Trong vòng một tỉnh, Chủ tịch tỉnh quyết tâm bảo vệ một cán bộ cấp huyện cục, hơn nữa vị cán bộ này là thư ký tiền nhiệm của Chủ tịch tỉnh, cho dù là Vinh Khải Cao thì cũng không thể không nể mặt.

Muốn bức Vưu Lợi Dân hy sinh Phạm Hồng Vũ, trên lý luận cũng không phải là hoàn toàn làm không được. Mấu chốt là cái giá phải trả quá lớn, phải cần một đại nhân vật ra áp lực với Vưu Lợi Dân. Vấn đề ở chỗ, đại nhân vật có thể tạo áp lực cho Vưu Lợi Dân, đối phó với Phạm Hồng Vũ, không cần nói là Lục Nguyệt, cho dù là Trương lão của Trương gia cũng rất khó mà làm được.

Đánh cờ chính trị, cái giá bỏ ra và kết quả thu về nhất định phải có quan hệ trực tiếp với nhau. Giết người mười ngàn mà tổ thất tám ngàn, tuyệt sẽ không có người làm. Huống chi giết người một ngàn, mà tổn thất mười ngàn lại càng là chuyện ngu xuẩn nhất.

Lục Nguyệt nếu dám đề xuất thì bảo đảm là quỷ nhập y.

Xét thấy, phương thức rút củi dưới đáy nồi quả thật là một chiêu hay.

Muốn thu thập Phạm Hồng Vũ, phương thức tốt nhất chính là trước dùng kế “điệu hổ ly sơn”, đem Phạm Hồng Vũ ra khỏi Thanh Sơn, rời khỏi sự che chở của Vưu Lợi Dân. Đến lúc đó, muốn thu thập hắn thì dễ dàng hơn nhiều.

Công tác ở Mặt trận Tổ quốc, hoặc là không phạm sai lầm. Một khi phạm sai lầm thì vấn đề sẽ không nhỏ.

Nhất là với tính cách của Phạm Hồng Vũ, dường như lại càng dễ dàng phạm sai lầm.

- Nói như vậy, bọn họ sẽ trực tiếp đem tôi tới thủ đô?

Tiêu Lang nhẹ giọng nói:

- Bây giờ chỉ là phỏng đoán của cá nhân tôi, còn phải đợi thêm vài ngày nữa, xem hướng gió như thế nào. Nếu bọn họ bỗng dưng sửa miệng thì loại khả năng này sẽ rất lớn. Hồng Vũ, cậu cũng biết, nếu cậu không phạm sai lầm cụ thể thì muốn trực tiếp xử phạt cậu thì khó khăn quá lớn. Chủ tịch tỉnh tuyệt không đáp ứng. Nếu chỉ là đổi công tác của cậu, chỉ cần bọn họ hạ công phu, đồng ý bỏ ra một cái giá thì cũng không phải là hoàn toàn làm không được.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Có phải được như ý nguyện hay không thì không phải do bọn họ định đoạt. Đương nhiên, chỉ cần bọn họ đưa ra điều kiện hấp dẫn thì tôi cũng sẽ không để ý.

Tiêu Lang cũng nhẹ nhàng lắc đầu.

Đây chính là khí phách đại sự bất loạn của Phạm Hồng Vũ.

Đây là một biểu hiện mạnh mẽ cứng rắn bẩm sinh.

Mọi người bước ra bên ngoài phòng chờ, phân biệt mà lên xe. Phương Khắc Thành cùng ngồi chung xe thứ nhất với Vưu Lợi Dân, Chủ nhiệm văn phòng làm việc thì ngồi chung xe thứ hai với Khâu Minh Sơn. Tiêu Lang thì đi chung xe với Phạm Hồng Vũ.

- Anh Tiêu, khi nào thì uống rượu mừng của anh đây?

Lên xe, Phạm Hồng Vũ chuyển sang một chủ đề thoải mái, cười ha hả nói.

Tiêu Lang cười nói:

- Nhanh thôi, chúng tôi dự định tháng mười một năm nay. Cũng không làm rình rang, chỉ bày mấy bàn thôi, mời người thân và bạn bè quen thuộc đến tham dự. Đương nhiên, cậu và Cao Khiết khẳng định là được mời. Chỉ sợ Chủ tịch huyện Phạm và Chủ tịch thị xã Cao công vụ bề bộn không có thời gian thôi.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:

- Bí thư Tiêu không hổ danh là cán bộ thủ đô, càng ngày càng thành thạo rồi. Có người dám làm mất mặt anh sao?

Tiêu Lang cũng cười ha hả nói:

- Kỳ thật, chiếu theo ý tứ của Tử Hi, cô ấy ngay cả tiệc rượu cũng không muốn làm, chỉ muốn đi hưởng tuần trăng mật luôn thôi. Tuy nhiên ngẫm lại, sợ là không thể thực hiện được. Người khác không nói nhưng Xuân Vũ và Thu Vũ nhất định là sẽ làm loạn. Hai người này mà ồn ào thì chính là có điểm ăn không tiêu.

- Đúng vậy, thật là lợi hại, ăn không tiêu đâu.

Phạm Hồng Vũ vội đồng cảm nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio