Trong tòa nhà số Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao đang trong phòng làm việc. Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Tào Thành đang ở bên ngoài dọn dẹp đống tư liệu thật lớn trên bàn.
Những tài liệu này bao gồm các loại văn kiện từ cơ quan trung ương và lãnh đạo quốc gia; các văn kiện từ các địa phương trong tỉnh chuyển đến cho Bí thư Tỉnh ủy phê duyệt; những tờ báo có tiếng của quốc gia. Tào Thành nhất định phải dựa theo mức độ quan trọng của nó mà phân loại, rồi đưa qua cho Vinh Khải Cao duyệt.
Mặc dù có bộ máy thư ký phục vụ, nhưng Tào Thành vẫn muốn gánh vác nhiệm vụ nặng nề nhất này. Rất nhiều chuyện, các vị đồng chí thư ký khác không dám quyết định, thế nào cũng phải do hắn định đoạt. Chỉ có Tào Thành mới hiểu được suy nghĩ của Vinh Khải Cao là như thế nào.
Chậm rãi sửa sang lại tư liệu xong, Tào Thành đang muốn đứng dậy mang vào cho Vinh Khải Cao thì điện thoại trên bàn vang lên.
- Xin chào!
Tào Thành thanh âm vẫn điềm tĩnh như trước.
- Xin chào Chánh văn phòng Tào.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện Phạm.
Tào Thành khóe miệng hiện lên vẻ mỉm cười, thay đổi giọng điệu, mang theo một chút thân thiết. Từ sau khi Phạm Hồng Vũ đi Vân Hồ, liên lạc giữa hai người cũng giảm đi. Đương nhiên, đây cũng là tương đối. Trước kia, Phạm Hồng Vũ là thư ký cho Chủ tịch tỉnh, thường xuyên liên hệ với thư ký của Bí thư Tỉnh ủy cũng là chuyện bình thường. Phạm Hồng Vũ sau khi đến Vân Hồ, trên cơ bản mỗi tháng cũng hay gọi cho Tào Thành một hai lần. Nếu không nói chuyện công việc thì cũng tâm sự. Nội dung thì đủ loại.
Hai người cố ý duy trì một mối quan hệ nào đó, cũng không tính là thân cận lắm.
Phải rất có chú ý.
Chỉ cần Tào Thành một ngày còn ở cương vị đệ nhất thư ký Tỉnh ủy, y không thể có giao tình quá thân mật với đệ nhất thư ký UBND tỉnh tiền nhiệm. Nhưng không lui tới với Phạm Hồng Vũ, cũng không phải là điều mà Phạm Hồng Vũ mong muốn, cũng không phù hợp với lợi ích của y.
Vẫn là câu nói kia, Vinh Khải Cao không có khả năng cả đời là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Thanh Sơn. Tào Thành cũng không có khả năng cả đời làm thư ký cho Vinh Khải Cao. Chuyện trong quan trường, ai nói trước được.
- Chánh văn phòng Tào, tối nay rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé. Tôi nhớ món ăn gà của chị nông thôn quá.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười.
Tào Thành kinh ngạc hỏi:
- Cậu đang ở Hồng Châu à?
- Đúng vậy, mới vừa từ Ngạn Hoa đến. Đi nhờ xe của Vụ trưởng Mã của Bộ Nông nghiệp, về Ngạn Hoa thăm cha mẹ.
Tào Thành cười ha hả, trêu chọc một câu:
- Không chỉ đơn thuần là thăm cha mẹ chứ? Còn có vợ sắp cưới nữa mà.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Vợ thì dĩ nhiên cũng phải thăm rồi. Ở nơi đất khách, thật sự là có chút gây sức ép. Chánh văn phòng Tào, chúng ta cũng đã mấy tháng rồi không gặp.
Phạm Hồng Vũ vốn ở thủ đô, vội vã chạy về Ngạn Hoa, rồi lại vội vã chạy tới Hồng Châu, gọi điện thoại cho y hẹn ăn cơm, bên trong có điều gì, Tào Thành còn không rõ ràng sao, lập tức đồng ý không chút do dự.
- Ừ, cũng đã lâu rồi không đến chỗ chị nông gia ăn gà đất rồi. Vậy lát nữa chúng ta đi.
Có liên quan đến việc an bài nhân sự cho địa khu Ngạn Hoa, bởi vì Vưu Lợi Dân đang còn ở thủ đô, Vinh Khải Cao tạm thời không có trưng cầu ý kiến của Vưu Lợi Dân. Nếu như là Bí thư Tỉnh ủy hống hách, cũng có thể không cần trưng cầu ý kiến của Chủ tịch tỉnh, cứ độc đoán quyết định.
Bí thư quản cán bộ, đây là nguyên tắc.
Tuy nói như vậy, nhưng cũng sẽ gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh. Bí thư Tỉnh ủy không cần phải tạo ra mâu thuẫn, trừ phi là Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh như nước với lửa với nhau.
Huống chi, trong suy nghĩ của đại bộ phận cán bộ tỉnh Thanh Sơn, bởi vì nguyên nhân Khâu Minh Sơn, cả địa khu Ngạn Hoa dường như là đi theo Vưu Lợi Dân. Hiện tại, địa khu Ngạn Hoa đổi soái, vậy thì càng thêm tất yếu trưng cầu ý kiến của Vưu Lợi Dân một chút. Từ góc độ nào đó mà nói, cũng hẳn trưng cầu ý kiến của Khâu Minh Sơn một chút. Dù sao Khâu Minh Sơn điều chỉnh đến nội các chính phủ công tác, từ nay về sau không còn là hạ cấp của Vinh Khải Cao nữa. Khâu Minh Sơn trẻ hơn Vinh Khải Cao hơn mười tuổi, chỉ cần ở đơn vị làm ra thành tích, đạt được sự thưởng thức của Phó thủ tướng Hồng, thậm chí là các lãnh đạo đầu sỏ cao tầng, sau mấy năm nữa, có một vị trí lớn trong cao tầng trung ương là không ngoài ý định.
Mà Phạm Hồng Vũ thì rất được Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn coi trọng. Tào Thành cũng biết điều này. Nói cách khác, Phạm Hồng Vũ có tư cách sắm vai “người truyền lời”, đem ý kiến của Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn, thông qua Tào Thành chuyển đạt cho Vinh Khải Cao biết.
Đây là thủ pháp thường dùng của cao tầng chính trị.
Hơn sáu giờ tối, Tào Thành lái chiếc xe Santana hướng nội thành chạy tới. Sau mấy phút, một chiếc xe Santana khác nối đuôi đằng sau.
Có một số việc không cho quá nhiều người thấy thì hay hơn.
Vị trí của Tào Thành thật sự quá nhạy cảm.
Tháng bảy, ban ngày dài hơn ban đêm. Hai chiếc xe Santana lái vào sân nhà nông gia ngoại thành Hồng Châu. Lúc này trời vẫn chưa tối.
Chị nông gia vẫn cách ăn mặc mộc mạc như cũ. Cô bé nhỏ lần trước mang trà cho bọn họ, hiện tại đang ngồi học bài trên chiếc bàn nhỏ. Nhìn ra được, cô bé học tập rất chăm chỉ.
- Chánh văn phòng Tào đến rồi à, mời vào. Ơ, đây là Trưởng phòng Phạm?
Ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, chị nông gia vẫn nhận ra hắn.
- Chị dâu, trí nhớ của chị thật lợi hại. Khâm phục, khâm phục.
Phạm Hồng Vũ tự đáy lòng tán thưởng.
Chị nông gia cười ha hả. Cô gái đẹp sẽ được người đàn ông khắc sâu, thì tương tự, chàng trai đẹp cũng sẽ lưu lại ấn tượng trong đầu cô gái. Bất kể là thiếu nữ thanh xuân hay là đại tẩu nông gia đều không khác nhau về bản chất.
Vẫn quy củ cũ, chị nông gia mời hai vị khách quý ra đằng sau, mở quạt, phục vụ nước trà lạnh. Hai người gọi món gà đất xào lăn và thêm hai món ăn nông thôn khác, cộng thêm một tô canh.
Sau đó chị nhanh chóng xuống bếp.
Phạm Hồng Vũ đưa cho Tào Thành một điếu thuốc. Tào Thành đốt thuốc xong, sau đó dựa lưng vào ghế trúc, thần thái khá thoải mái. Ban ngày làm việc lúc nào cũng căng thẳng, cũng đủ mệt rồi. Khi tan làm rồi thì cũng nên thả lỏng một chút.
- Chủ tịch huyện Phạm, Phó Thủ tướng Hồng đối với doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ đánh giá như thế nào?
Tào Thành hút thuốc, làm như tùy ý hỏi.
- Đánh giá rất cao. Phó Thủ tướng Hồng cho rằng doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ đã tạo thành một tấm gương trong cả nước. Đối với công việc này, Phó Thủ tướng Hồng rất coi trọng. Thậm chí có thể nói là hơi...nôn nóng.
Tào Thành liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, đại bộ phận doanh nghiệp nhà nước đều thua lỗ. Mỗi ngày đều phải dựa vòa tài chính trợ cấp. Cứ như thế mãi thì tài chính sẽ không chịu nổi gánh nặng. Xí nghiệp không có tiền, không có lợi nhuận, thì nông thôn cũng sẽ không chịu nổi gánh nặng. Không giải quyết được vấn đề doanh nghiệp nhà nước thì toàn cục sẽ biến thành bế tắc.
Phạm Hồng Vũ không khỏi âm thầm gật đầu.
Tào Thành rốt cuộc không hổ danh là đệ nhất thư ký Tỉnh ủy, liếc mắt một cái là nhận ra được bản chất của vấn đề. Đi theo Vinh Khải Cao lâu như vậy, ánh mắt của Tào Thành cũng được bồi dưỡng đáng kể.
- Lời nói của Chánh văn phòng Tào rất có đạo lý, cho nên bộ Nông nghiệp mới phái Vụ trưởng Mã đặc biệt đến Ngạn Hoa điều tra nghiên cứu. Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ bước đầu đã hoàn thành, sản xuất nông nghiệp như thế nào để phát triển, đi một con đường là không đủ. Nhất định phải đi bằng nhiều con đường. Khi đó ngành công nghiệp, dịch vụ mới có thể chân chính được củng cố.
Tào Thành nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Chỉ sợ không quá dễ dàng. Nghiêm chỉnh mà nói, Ngạn Hoa vẫn tương đối kém. Cơ sở công thương nghiệp vẫn còn yếu. Tuy rằng bước đầu hoàn thành doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, nhưng chỉnh thể không lớn, đối với việc gia tăng tài chính thu vào có hạn. Dân quê nhiều, núi cao rừng rậm, muốn dựa vào tăng trưởng của công thương nghiệp để kéo nông nghiệp tăng trưởng là khó khăn quá lớn. hình thức Phong Lâm cho tới nay vẫn chưa có người thứ hai thực hiện được.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Trên cơ bản tôi tán thành ý kiến của Chánh văn phòng Tào. Tuy nhiên, nói gì thì nói, sự là do người làm. Thuần túy dựa vào công thương nghiệp để tăng trưởng nông nghiệp thì quả thật không đáng tin cậy. Còn cần phải có thượng cấp mạnh mẽ ủng hộ. Phỏng chừng Vụ trưởng Mã sau khi nghiên cứu điều tra trở về, bộ Nông nghiệp sẽ có thái độ. Từ góc độ đó mà nói, chính bởi vì Ngạn Hoa nền tảng quá kém thì cũng sẽ dễ dàng cho ra thành tích.
Tào Thành mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, lý luận này thật ra tôi không được nghe nhiều.
Nói như vậy, chỉ có địa khu giàu có thì mới dễ dàng cho ra thành tích. Cơ sở tốt, lãnh đạo cao tầng chỉ cần giữ gìn cái đã có, không cần khai thác. Chỉ cần không quá gây sức ép, vững vàng duy trì tốc độ phát triển, sản lượng kinh tế sẽ rất kinh người. Ví dụ như Lĩnh Nam, Minh Châu, sự phát triển luôn nổi tiếng trong cả nước. Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam và Bí thư Thành ủy Minh Châu quyền lên tiếng hơn hẳn những nhân vật số một khác.
- Chánh văn phòng Tào, làm việc không thể vơ đũa cả nắm, luôn phải một phân thành hai để xem xét. Tổng sản lượng kinh tế quá đơn giản thì địa khu lạc hậu sẽ phải chịu thiệt. Mặc kệ cố gắng như thế nào, tổng cũng khó mà vượt qua được địa khu giàu có. Nhưng đổi thành một góc độ khác, thì không giống với lúc trước. Ngoài ra, địa khu Ngạn Hoa và những địa khu khác cũng không giống nhau. Ngạn Hoa là căn cứ giáo dục đỏ lớn nhất trong cả nước, ngoại trừ kinh tế phát triển thì công tác khác cũng tạo ra được thành tích. Công tác xây dựng Đảng, xây dựng nông thôn mớ, chỉ cần làm ra thành tích thì đều có thể khiến cho thượng cấp coi trọng. Quán quân cũng tốt mà Á quân cũng tốt.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói.
Tào Thành lên tiếng:
- Sự thật như vậy mà.
Ngạn Hoa mấy năm nay, công tác đều có bước tiến nhảy vọt. Khâu Minh Sơn sở dĩ được Phó Thủ tướng Hồng coi trọng, chủ yếu là vì doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ.
- Hơn nữa, nếu Chánh văn phòng Tào ở địa khu Ngạn Hoa làm lãnh đạo chủ chốt thì tôi thấy so với các lãnh đạo khác càng dễ làm ra thành tích hơn.
Phạm Hồng Vũ giống như đang nói giỡn.
- Chủ tịch huyện Phạm thực biết nói giỡn.
Tào Thành cười lắc đầu, trong mắt tinh quang chợt lóe, nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ.
Đồng chí Tiểu Phạm, cậu đây là có ý gì?