Cao Khiết đứng đậy, sửa sang lại quần áo một chút, ngồi lại nghiêm chỉnh trên ghế sofa. Nếu như vấn đề là nghiêm trọng thì cô không muốn nói chuyện trong thân mật. Có một số thói quen mà đã hình thành thì rất khó thay đổi.
Sau mấy năm làm cán bộ lãnh đạo, Cao Khiết sớm đã dưỡng thành được vẻ quyền uy lạnh lùng.
- Thôi cứ mặc kệ thế này sao?
Phạm Hồng Vũ cũng ngồi xuống, cười cười rồi nói:
- Sắp sửa rồi, đã đến nước không thể tiếp tục chơi nữa. Phó Thủ tướng Hồng chắc là sắp ra tay rồi.
- Sao anh khẳng định được như vậy?
Cao Khiết có phần ngạc nhiên.
- Nhìn từ góc độ toàn bộ cục diện mà nói thì cải cách thể chế kinh tế quan trọng nhất là ở ngân hàng. Những ngân hàng quốc hữu này của chúng ta quyền lực quá lớn hầu như không có chút quy định nào nên vi phạm bừa bãi, dù sao cũng không thể trách họ. Phó Thủ tướng Hồng mà muốn thúc đẩy cải cách kinh tế đại cục toàn quốc thì phải làm từ ngân hàng trước tiên và cùng với một số nghành có liên quan đến tiền tệ, đều phải chỉnh đốn nghiêm khắc. Nếu không thì lỗ hổng tiền tệ sẽ càng rộng ra, vì thế mà việc nắm giữ sẽ khó khăn hơn gấp bội phần. Tập đoàn vừa có được cái lợi chỉ có thể bám vào ngân hàng để kiếm tiền thôi, bọn họ không ngừng làm trò với những khoản vốn này, làm cho tiền của quốc gia, tiền của ngân hàng, tiền của nhân dân đều biến thành tiền của bọn chúng.
Phạm Hồng Vũ nói mà giọng điệu vẫn rất bình thản.
Trên thực tế, ở thế giới kia thì Phó Thủ tướng Hồng cũng chính thức bắt đầu ra tay chỉnh đốn nền kinh tế toàn quốc theo trật tự rồi. Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ lại nói ra những lời này hoàn toàn không phải là những ký ức trong đầu, đã trải qua mấy năm kinh nghiệm thì con mắt của Chủ tịch huyện Phạm đã khác trước rất nhiều rồi.
Đây là một kiểu tiến bộ rất kỳ diệu hay còn gọi là “ phản thôi pháp”
Bởi vì đã biết trước tất cả nên Phạm Hồng Vũ đều rõ kết cục của những việc lớn trong lĩnh vực chính trị và kinh tế rồi, trở về với thế giới này, hắn liền bắt đầu “ phản đẩy”, do kết quả của quá trình phản đẩy nên con mắt nhìn toàn cục và năng lực phân tích lô gic đã tiến bộ vượt bậc.
Cách này là chỉ thuộc về riêng một mình hắn mà thôi chứ người khác tuyệt nhiên không thể phục chế hay bắt chước được.
Cao Khiết nghe xong quả nhiên cảm thấy rất có lý, cái nhìn đại cục của người này thật không giống người thường. Thực ra, Phạm Hồng Vũ trở thành quyền Chủ tịch huyện khiến Cao Khiết vui mừng tột độ, nhưng cũng có chút ít không phục. Cao Khiết rất rõ Phạm Hồng Vũ rất có bản lĩnh, nhưng cái cách thăng tiến nhanh chóng mặt của hắn làm cho một Cao Khiết mới hai mươi mấy tuổi đã trở thành Phó chủ tịch Thường trực thị xã - đã là vượt cấp rồi còn cảm thấy kinh ngạc, không muốn một đồng nghiệp nhỏ nhoi lúc ban đầu - tay cán bộ quèn Phạm Hồng Vũ được điều đến thị trấn Phong Lâm mà trong chớp mắt đã trèo lên được đầu của Bí thư Cao rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý của anh chàng này, từ nay về sau mình sẽ không được ra lệnh cho hắn ta chạy đôn chạy đáo với tư cách là cấp trên được nữa thì Chủ tịch thị xã Cao không khỏi có đôi chút khó chịu.
Bây giờ xem ra việc thăng quan của Phạm Hồng Vũ đúng là có chút may mắn nhưng không thể phủ nhận rằng hắn ta cũng có tài năng đó chớ.
Có thể thấy được toàn cục diện kinh tế một cách thông suốt như vậy, bằng một câu nói mà trúng bệnh luôn, lại còn tìm ra được điểm đột phá để giải quyết vấn đề nữa, Cao Khiết tự nhận mình không thể có được khả năng như vậy.
Nên để hắn ta đi gặp thủ trưởng tối cao rồi thì cũng nên để hắn ta đi diễn thuyết với Phó Thủ tướng Hồng.
Đổi lại người khác, nếu cho anh ta cơ hội, anh ta cũng sẽ chẳng thể nào nắm bắt được.
Phó Thủ tướng Hồng thủ trưởng tối cao dễ dàng bị Chủ tịch huyện đánh lừa vậy sao?
- Nhưng mà, Hồng Vũ! Đã biết rõ là chiếm cái lợi của quốc gia, anh hãy đưa bọn Hạ Ngôn đi cùng đi, chứ trong lòng em vẫn có chút vướng mắc…
Cao Khiết thật thà nói.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Không liên quan đến đạo đức cũng không liên quan đến quan niệm, chỉ là làm theo lẽ thuận mà thôi. Số tiền này Hạ Ngôn không đi kiếm thì cũng có người khác kiếm. Nói thật với em nhé, trong quan niệm của anh từ trước đến giờ không phải là chỉ lo cho riêng thân mình. Điều mà anh muốn làm là chấn hưng thiên hạ. Muốn chấn hưng thiên hạ thì trước tiên phải có đủ được thực lực, bất luận là loại tư bản nào đều có nguồn gốc tội lỗi cả.
Cao Khiết chưa từng suy nghĩ đến điểm này, dù sao thì cũng không ai có thể biến mình thành thánh nhân đạo đức cả, cứ cho là Chu Công có thật đi chăng nữa thì có lẽ cũng không bao giờ nghĩ như thế này cả.
- Thế anh nói rằng bọn Hạ Ngôn lại đầu tư thêm hai khoản nữa là nói cái gì? Lẽ nào trong nước vẫn còn có lĩnh vực khác nữa cũng xảy ra chuyện tương tự sao? Nếu mà thật sự như vậy thì Hồng Vũ, em cho rằng nhất quyết nên phản ánh lên cấp trên, để ngăn chặn trước. Tài sản của đất nước không thể bị lừa gạt tước đoạt nhiều lần như thế được. Đây là chuyện lớn, từ xưa đến nay việc nắm quyền có lâu dài được hay không thì tiêu chuẩn duy nhất là có được lòng dân ủng hộ. Phân chia không công bằng, quyền lực của giai cấp đặc quyền quá lớn sẽ tạo ra sự phân hóa trong xã hội, nguyên nhân chủ yếu nhất mà quần chúng không hài lòng thì xem lại lịch sử sẽ thấy rõ đại đa số là do đổi chúa thay vua, đều là do phân chia không công bằng dẫn đến, đất đai thì thôn tính quá nhiều, người nghèo ngày càng nghèo, người giàu ngày càng giàu, phân hóa làm hai cấp, cuối cùng thì mâu thuẫn là không thể đè nén được nữa, luôn dẫn đến bạo động… xe trước lật thì xe sau xông lên!
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc nhìn Cao Khiết, trong mắt ánh lên thần thái khác thường.
Những lời Cao Khiết nói, cũng chính là những điều hắn đã nghĩ trong lòng, cũng chính là những nỗ lực mà hắn đang muốn thay đổi đại cục. Trong suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ thì có không ít những người có cùng quan điểm, các vị thủ trưởng: Phó Thủ tướng Hồng, Vưu Lợi Dân, Cao Hưng Hán, Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc đều có cùng quan điểm với hắn, nhưng cách nghĩ của Cao Khiết với hắn không mưu mà hợp khiến cho hắn rất lấy làm vui sướng.
Cao Khiết đúng là người tình của hắn rồi!
Hai bọn họ mà được ở cùng nhau thì sẽ trải qua những năm tháng đẹp đẽ nhất trong đời người.
- Chị à, nhưng mà người Cha già dân tộc cũng đã từng nói: nghèo nhưng nghèo không đồng.
Cao Khiết khẽ lắc đầu, nói một cách kiên định:
- Nếu nhìn mọi thứ dưới góc độ biện chứng, năm đó đất nước trải qua thời kỳ đói nghèo quá lâu mà cường quốc thì như hổ rình mồi, cha già nói như vậy là có lý đó, nghèo đói là nỗi lo của đất nước, nghèo mà không đồng đều, chính là nỗi lo cho dân. Dân mà giàu thì nước mạnh – không hề mâu thuẫn.
- Chị à, nói hay lắm, tốt quá rồi! Anh càng ngày càng ngưỡng mộ em đó… thảo nào trong “kinh thi” có nói: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…
Phạm Hồng Vũ nhìn Cao Khiết, trên mặt tràn ngập niềm hưng phấn.
Cao Khiết bật cười.
Ai mà ngờ được chàng trai này đã lộ nguyên hình sau đó, giang rộng hai tay, cười tươi nói:
- Nào, ôm một cái, nhất định phải ôm một cái…
Ôi! Con người này không thay đổi được!
Cao Khiết không nén được tiếng thở dài, trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Đừng làm ồn, anh vẫn còn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của em đâu đấy, có phải là trong nước lại có hoạt động đầu tư gì đó lớn sắp diễn ra không?
- Có thì có, nhưng chúng ta cũng không ngăn được, cũng không thay đổi được rồi!
- Thử nói xem nào?
-Thị trường chứng khoán!
- Thị trường chứng khoán sao?
Cao Khiết có đôi chút sững sờ.
- Bây giờ cũng không có gì náo loạn cả.
Bên Minh Châu, năm ngoái đã thành lập một sở giao dịch chứng khoán, quy mô thì không lớn, cũng chỉ có vài cái tên lên sàn, cho đến tận bây giờ, nghe nói cái sàn chứng khoán của nhà nước như thế này, có lẽ không tới một phần ngàn. Những người hiểu biết về cổ phiếu là như thế nào, chính là như phượng thêm lông lân thêm sừng rồi, một phó chủ tịch thành phố trong nước như Cao Khiết đây thì cũng chỉ như được nghe qua thôi chứ chưa hề được tiếp xúc bao giờ.
- Đó là vì vừa mới lập ra, tạm thời vẫn chưa có mấy người hiểu về cái này, thêm nữa, với giai đoạn hiện nay thì môi trường chính trị cũng khá là khẩn trương, giao dịch chứng khoán lại rất mẫn cảm, chỉ có thể đi một bước quan sát hai bước, thế nhưng tình thế sẽ thay đổi rất nhanh chóng thôi.
- Vì sao?
- Vẫn là bởi vì Phó Thủ tướng Hồng cần phải mở ra cục diện chính trị, triển khai nhanh chóng cải thực tế lĩnh vực kinh tế, thì nhất định phải thúc đẩy nhanh chóng mấy hạng mục có ảnh hưởng to lớn đến toàn đất nước phát triển. Thị trường chứng khoán là một trong những dự án phù hợp nhất. Phó Thủ tướng Hồng sẽ không ngồi đó mà không quan tâm gì cả. Anh đoán rằng, không đầy vài tháng nữa, muộn nhất là sang năm thì thị trường chứng khoán sẽ hoàn toàn mở cửa. Cái thứ này, trong mấy năm bắt đầu sẽ trở thành thiên đường của những kẻ đầu tư, sẽ tạo nên những điển hình về triệu phú sau một đêm. Ngăn cản thì sẽ không ngăn cản nổi, hơn nữa cũng không cần thiết phải ngăn chặn, một mô hình kinh tế chín mùi thì tác dụng của thị trường chứng khoán là không thể thiếu được.
- Ý của anh là để cho bọn Hạ Ngôn đi đầu tư vào cổ phiếu à?
Cao Khiết hỏi, giọng điệu có phần do dự.
Dù sao thì tạm thời hiện tại cô ta không có quá nhiều kiến thức về lĩnh vực cổ phiếu cho lắm.
Phạm Hồng Vũ cười cười lắc cái đầu, ra vẻ hơi thần bí một chút.
Cao Khiết sẵn giọng:
- Nói mau, đừng có thừa nước đục thả câu.
Có cảm giác, chàng trai trẻ này càng ngày càng muốn lấy mình ra làm trò đùa rồi, dường như là thế này anh ta mới cảm thấy vui sướng vậy. Đương nhiên rồi, nếu nhìn từ một góc độ khác thì đây cũng chính là Phạm Hồng Vũ thích biểu hiện của cô cô.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chị à, chúng ta không thể chỉ nhìn mãi vào một cái mắt muỗi bé tẹo này của đất nước, phải phóng tầm mắt rộng lớn ra bên ngoài.
Cao Khiết hỏi vặn lại:
- Ba bốn mươi triệu mà là mắt muỗi sao?
- Cũng gần được thế đấy, nếu như mà qua hai mươi năm nữa, quay đầu nhìn lại thì ba bốn mươi triệu đúng là cái mắt muỗi. Dĩ nhiên bọn Hạ Ngôn cũng vẫn phải dựa vào cái “mắt muỗi” để làm giàu. Anh xem chừng thì bên bán đảo Ả Rập chắc chắn sẽ không yên bình được lâu nữa đâu, đánh nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Cao Khiết bất giác vỗ vỗ trán, mắt nhìn hắn u tối.
Lối suy nghĩ này cũng bật ra quá nhanh rồi, vừa mới nãy thôi còn nói chuyện Cha già, trong nháy mắt con người này đã chuyển sang chuyện hải ngoại sắp đánh nhau rồi.
- Sao anh biết được bên hải ngoại sẽ đánh nhau chứ?
Cao Khiết nhẫn nại hỏi.
- Suy luận thôi: lịch sử Trung đông chính là một thùng thuốc súng, mấy chục năm không có lúc nào yên tĩnh. Nhất là từ sau khi Saddam Hussein lên nắm quyền thì Irad liền trở thành một mối bất an lớn nhất. Ông Saddam Hussein này là một kẻ độc tài, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, từ mình bành trướng đến cực điểm. Đánh nhau năm với Irad, chẳng thu được chút kết quả gì ngược lại còn biến một đất nước vỗn dĩ giàu có trở thành một nước nghèo nàn loạn lạc. Vì để giảm bớt mâu thuẫn trong nước, củng cố thêm một bước cái độc tài tập quyền của ông ta, ông ta liền tìm mục tiêu tiếp theo. Ở Trung Đông, ông ta với tới vài nước như vậy rồi, Israel – không đánh được, vũ khí và sức chiến đấu của quân đội kém xa, mà lại còn không giáp ranh nữa; Iran – cũng không kiếm được lợi phẩm gì; các tiểu vương quốc Ả Rập – không có phần thắng; Thổ Nhĩ Kỳ - không có lý do đánh, không còn nhiều lựa chọn nữa rồi. Chỉ cần hắn vừa nổ súng thì giá dầu mỏ trên thế giới lập tức tăng vọt. Đợi cho đến khi chiến tranh lắng xuống thì giá dầu lại bắt đầu giảm xuống. Trong khi giá dầu tăng giảm như vậy thì kẻ đầu tư là có cơ hội lớn nhất, chỉ cần có sự chuẩn bị trước, chỉ cần tăng giảm, kiếm vài món không thành vấn đề.
Cao Khiết không khỏi trơn mắt há mồm.
- Làm gì có chuyện như vậy chứ? Anh có dám đánh cược người ta sẽ đánh nhau không, đặt cược toàn bộ gia quyến đi, cái ông Saddam Hussein sẽ theo an bài của anh chắc? Nếu như ông ta không đánh thì sao? Chẳng phải là sẽ mất cả chì lần chài hay sao?
- Làm sao mà mất cả chì lẫn chài được chứ? Không đánh thì giá dầu cứ bình bình vậy thôi, nhiều nhất là mất ít tiền thủ tục, có kiểu kiếm tiền không phải bồi thường thì tại sao lại không làm?
Cao Khiết nghĩ cả ngày cũng không hiểu được, đây sao lại là kiểu làm ăn không bồi thường nhỉ?
Trong đầu của con người này rốt cuộc là đang chứa thứ gì đây!