Phạm Hồng Vũ lập tức gọi cho Lục Cửu. Ngồi đó hút thuốc đợi điện thoại, đoán rằng lúc này Lục Cửu đang ăn cơm. Vừa vặn hút xong một điếu thuốc thì Lục Cửu cũng gọi lại. Phạm Hồng Vũ nói dứt khoát: - Bí thư, bên nông trường Triều Dương xảy ra chút chuyện, tôi báo anh một tiếng rồi phải qua đó ngay để giải quyết. Lục Cửu nghe xong cảm thấy căng thẳng, vội hỏi: - Nông trường đã xảy ra chuyện gì thế? Thật sự là anh ta có phần sợ cái nông trường Triều Dương này. Lần trước quấy rối một chút, kết quả bị lãnh một trận thất điên bát đảo rồi mà còn lại phải lãnh thêm một Phạm Hồng Vũ “sao chổi” này nữa, từ sau hôm đó Lục Cửu không có được một ngày thư thái nữa. - Người liên lạc của tôi ở nông trường là Đỗ Song Ngư bị Công an thị xã bắt đi rồi. Phạm Hồng Vũ không có gì phải do dự cả, liền đem hết sự tình nói cho Lục Cửu nghe. Hắn biết rằng Lục Cửu rất mẫn cảm với nông trường Triều Dương, nếu bây giờ đã bắt tay hợp tác rồi thì không cần thiết phải gia tăng thêm gánh nặng tâm lý làm gì, khiến cho anh ta nghi nghi hoặc hoặc cả. - Ôi, sao lại thế được? Lục Cửu rất ngạc nhiên. Anh ta không có thiện cảm với Phạm Hồng Vũ nên càng không có tí thiện cảm nào với Đỗ Song Ngư cả, Đỗ Song Ngư bị bắt đi thì trong lòng Bí thư Lục ngập tràn niềm vui. Nhưng đây không phải điểm chính, chủ yếu là cán bộ lãnh đạo có lối suy nghĩ khuôn mẫu, không phải như vậy. Lục Cửu biết rất rõ, nếu như đồn Công an thị xã không đánh tiếng trước mà bắt luôn người liên lạc của Phạm Hồng Vũ đi thì là một “sự kiện” rất lớn. Cũng giống như chuyện đồn Công an không thông qua anh ta mà trực tiếp tới bắt Trần Hà hay Chu Tử Kỳ đi vậy. Đây đúng là một đòn khiêu khích trắng trợn! Chẳng có một ông sếp nào chịu nuốt quả đắng này cả. Càng không cần phải nói cái tính cách vô cùng cứng rắn của Phạm Hồng Vũ rồi. Nhưng mà tại sao đồn Công an thị xã lại bắt Đỗ Song Ngư vào lúc này nhỉ? Lẽ nào anh ta đã phạm tội gì? Tạm thời Lục Cửu không thể nghĩ ra được nguyên nhân Công an thị xã bắt Đỗ Song Ngư vì trận “gây rối” mấy tháng trước đó. - Tôi cũng vừa mới nhận được điện thoại thôi, tình hình cụ thể thế nào tôi cũng chưa nắm được, chỉ nghe nói là do cái chuyện ba tháng trước. Phạm Hồng Vũ cũng không giấu diếm gì cả, nói luôn. - Vậy à? Sao lại thế được? chỉ đơn giản là quấy rối chút thôi mà! Lục Cửu cũng không vui rồi, hừ một tiếng. Theo quy tắc quan trường, ngay cái lúc mà Phạm Hồng Vũ để cho Đỗ Song Ngư làm liên lạc viên ở đó cho mình, việc này cũng qua rồi, hắn hành động rất thực tế rõ ràng muốn nói với mọi người rằng: tôi thách đấy! Bây giờ viện vào lí do này để bắt Đỗ Song Ngư, thực ra là không có liên quan gì đến anh ta, mà là đánh vào thể diện của Phạm Hồng Vũ. Vấn đề là, không biết được ông cốp nào bên đồn Công an thị xã lại có ân oán với Phạm Hồng Vũ đây, nên mới dùng việc công để trả thù riêng. Lãnh đạo Công an thị xã Tế Hà không phải loại ngu mà làm chuyện vô duyên vô cớ. Chui đầu vào chỗ chết – đắc tội với người tiền nhiệm chính phủ làm gì? Xúc phạm đến Phạm Hồng Vũ thì vui lắm sao? - Bí thư, bây giờ tôi đến nông trường giải quyết công việc đây, tôi lo rằng các cán bộ công nhân viên chức bên đó đang rất hoang mang. Lục Cửu rất hợp tác, lập tức ra quyết định: - Được rồi, được rồi! Chủ tịch huyện mau đi qua đó đi, tôi sẽ đến Thập Nguyên ngay. Mấy người Lâm Vũ Tường tuyệt đối cũng không được chậm chễ, Phạm Hồng Vũ có việc gấp phải giải quyết nên lập tức chạy qua để “tiếp nhận công việc” - Được, cảm ơn Bí thư! Phạm Hồng Vũ gác điện thoại xong lập tức phóng ra cửa, trở lại nhà ăn chào hỏi mấy người Lâm Vũ Tường, Long Hải Cẩn, Diệp Lâm rồi lên chiếc xe Nissan, chạy thẳng về phía thị trấn Triều Dương. Từ thi trấn Thập Nguyên đến thị trấn Triều Dương chỉ có vài km thôi, không đầy phút chiếc xe Nissan đã đỗ xịch ngay trước văn phòng của nông trường Triều Dương rồi. Toàn cảnh văn phòng đã ồn ào từ lâu, hai ba mươi con người tụ tập xung quanh Hoàng Tử Hiên, mồm năm miệng mười thi nhau nói. Lo lắng nhất là vợ và em gái của Đỗ Song Ngư, đặc biệt là cô em gái Đỗ San San, nước mắt giàn dụa từ bao giờ. Chiếc Nissan vừa mới đỗ bên ngoài văn phòng, mọi người lập tức kéo đến vây quanh, trên mặt mỗi người đều rất xúc động. Ông Bí thư Đảng ủy Phạm Hồng Vũ không mấy khi thấy mặt ở nông trường vô tình đã trở thành một trụ cột tinh thần lớn nhất của anh chị em cán bộ nông trường rồi. Hoàng Tử Hiên rẽ đám người, bước nhanh tới, nét mặt xanh mét. - Bí thư! Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, quăng ánh mắt nhìn thì phát hiện trong đám hai ba mươi con người đang vây xung quanh này, ngoài người thân và bạn bè của Đỗ Song Ngư ra còn lại đều là những người mà lần trước đã tham gia vào vụ “gây rối trật tự”. Nghe nói Đỗ Song Ngư bị Công an thị xã bắt đi, những người này không thể ngồi yên được nên đều chạy cả đến đây nghe tin tức. - Bí thư Phạm, anh đến rồi đấy à? Tại sao bọn họ lại bắt chủ nhiệm Đõ đi rồi? - Đúng thế, đúng thế, chuyện này đã trôi qua được mấy tháng rồi, tại sao lại còn bắt người nữa? Đoàn người vây quanh, mỗi người một câu, thật là hỗn loạn. Trước đó không lâu, nông trường ban bố văn kiện bổ nhiệm Đỗ Song Ngư nhận chức phó Chủ nhiệm văn phòng nông trường. Anh ta xuất thân từ phòng khoa học, tốt nghiệp cử nhân chính quy, lại từng đảm nhận đội trưởng nông trường, nên lý lịch đã đủ để lên chức phó Chủ nhiệm văn phòng rồi. Phạm Hồng Vũ giơ tay lên, rồi nhẹ nhàng vẫy xuống. Những âm thanh huyên náo cũng dừng lại. - Các đồng chí, tôi cũng vừa mới biết tin và vội tới đây ngay, mọi người đừng sốt ruột quá, chuyện này rốt cuộc là thế nào thì bây giờ còn chưa biết. Tôi sẽ lập tức lên thị xã cùng với Giám đốc nông trường Hoàng ngay, làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói sau. Phạm Hồng Vũ nói rất rõ ràng chậm rãi, âm giọng rất bình tĩnh. Cho dù giờ đây Bí thư Phạm là người tức giận hơn ai hết nhưng cũng đành phải nén cơn giận lại, không thể biểu lộ ra một cách dễ dàng được. Nếu chủ soái mà không khống chế được cảm xúc của mình rồi thì những người xung quanh sẽ bùng nổ lên hết. - Thế thì, Bí thư Phạm! bây giờ bắt chủ nhiệm Đỗ đi rồi, sau đó sẽ còn tới bắt chúng tôi nữa hay không? Có người hỏi một câu vô cùng lo lắng. Mọi người tuy rằng có bất bình cho Đỗ Song Ngư, nhưng mà cũng rất lo lắng cho sự an nguy của chính mình. Đỗ Song Ngư còn có tư cách là Phó chủ nhiệm văn phòng nông trường, thư ký của Bí thư Phạm mà cũng bị bắt rồi thì những người thấp cổ bé họng như bọn họ lại càng bị nguy hiểm hơn nữa. Ngay lập tức tiếng huyên náo lại vang lên. Phạm Hồng Vũ nói: - Chuyện này xin mọi người đừng lo lắng, tôi đảm bảo rằng chuyện đó không xảy ra. Đước rồi, mọi người đừng tụ tập ở đây nữa, trở về làm việc đi. Tử Hiên! Đi, tôi với anh lên Công an thị xã. - Được! Hoàng Tử Hiên bị đám người quay tối đầu tối mũi, đã mất hết kiên nhẫn từ lâu. - Bí thư Phạm! Bí thư Phạm! chúng tôi cũng muốn đi theo anh lên đồn Công an thị xã một phen. Người vợ Ngô Chi Tâm và em gái Đỗ San San của Đỗ Song Ngư chạy vội đến, dồn dập nói, nước mắt lưng tròng, vừa lo lắng vừa ấm ức. Cứ tưởng rằng sự việc đã qua rất lâu rồi, Đỗ Song Ngư cũng đã làm thư ký cho Phạm Hồng Vũ thì nhất định không có chuyện gì nữa, ai ngờ đâu lại xảy ra chuyện như thế này? Phạm Hồng Vũ khẽ nhíu đôi hàng lông mày lại, rồi lập tức giãn ra, ôn tồn nói: - Các chị tạm thời không nên đi, để tôi với Giám đốc Hoàng đi tìm hiểu tình hình rồi hẵng hay. Nhưng mà hai người hãy yên tâm, chỉ cần Đỗ Song Ngư không phạm phải những sai lầm gì khác thì tôi đảm bảo sẽ không sao cả. Giong điệu rất ôn tồn nhưng ngữ khí chắc chắn như đinh đóng cột. Đỗ San San khóc nức nở nói: - Bí thư Phạm, anh hãy cho chúng tôi đi cùng đi, tôi… tôi muốn đi thăm anh trai tôi… Hoàng Tử Hiên trợn tròn mắt, nói: - San San, đừng làm ồn nữa, lẽ nào mấy người còn không tin Bí thư Phạm hay sao? Anh ấy đã nói là không sao rồi thì nhất định sẽ không sao hết. Đỗ San San lau nước mắt, không lên tiếng nữa, dánh vẻ cực kỳ thiểu não. Ngô Chi Tâm thì rất bình tình hơn nhiều so với cô em chồng, gật gật đầu nói: - Được rồi! Bí thư Phạm, Giám đốc Hoàng vậy thì chúng tôi không lên thị xã nữa, chúng tôi đợi tin tốt của các anh. - Ừ! Hoàng Tử Hiên gật mạnh đầu, hai quai hàm bạnh ra. Phạm Hồng Vũ không nói lời nào nữa, quay người bước vào xe phóng đi. Đám người đứng đó ngơ ngác, chỉ đến khi chiếc xe Nissan khuất dạng rồi mới lại lên tiếng bàn luận huyên náo trở lại. - Tiểu Liêu đã trở về chưa? Trên xe, Phạm Hồng Vũ rút một điếu thuốc đưa cho Hoàng Tử Hiên và hỏi. Ngô Huy thấy vậy vội vàng quay kính xe xuống. - Chưa về, đang đợi chúng ta trên Công an thị xã đó. Hoàng Tử Hiên châm thuốc, rít một hơi dài, rồi nhả khói ra “phù” một tiếng, như là muốn nhổ hết cái bực bội trong lòng ra theo. Từ trước đến nay, Hoàng Tử Hiên đều vô cùng coi trọng Đỗ Song Ngư, để cứu anh ta thậm chí còn không tiếc mà đem cả đội võ trang tấn công vào trụ sở Công an. Thời gian này, Đỗ Song Ngư trên danh nghĩa thì là người liên lạc của Phạm Hồng Vũ, bởi vì hắn không thường xuyên đến nông trường, nên trên thực tế thì Đỗ Song Ngư như cánh tay phải đắc lực của Hoàng Tử Hiên rồi, hai người phối hợp rất ăn ý. Các hạng mục của công trường có thể phát triển một cách thông suốt thẳng đều thì công lao của Đỗ Song Ngư là rất lớn. Phạm Hồng Vũ đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, chậm rãi rít một hơi thuốc. Hoàng Tử Hiên nói trong do dự: - Bí thư, việc này tôi luôn cảm thấy không hợp lý. Bên chỗ anh vừa mới tiếp xong đoàn lãnh đạo trên Ủy ban Trung ương mặt trận tổ quốc xuống thăm thì đồn Công an thị xã lại thọc ngay một dao sau lưng thế này, chắc chắn không phải là vô tình trùng hợp rồi. Mặc dù Hoàng Tử Hiên vẫn ở nông trường suốt, kinh nghiệm chốn quan trường chưa có là bao nhưng đầu óc vô cùng nhạy bén, trong một thời gian ngắn mà đã nhận định được hai sự việc này có liên quan đến nhau như vậy. Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói: - Rất giỏi đấy! Tử Hiên, nhìn vấn đề càng ngày càng toàn diện rồi! Rõ ràng Hoàng Tử Hiên lớn hơn hắn ta những gần mười tuổi, lời nói này lại giống như là người anh trai đang giáo huấn em mình vậy. Nói và nghe đều không cảm thấy chút ngượng ngùng nào. Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ mỉm cười, Hoàng Tử Hiên lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn nói: - Bí thư, nếu như là cố ý, chỉ sợ Đỗ Song Ngư không được thả ra một cách dễ dàng đâu. Biết rõ Đỗ Song Ngư là thư ký của Phạm Hồng Vũ mà người ta còn dám ra tay, chứng tỏ rằng đối phương cũng không sợ bàn tay của Phạm Hồng Vũ rồi. Chỉ sợ thể diện của Chủ tịch huyện Phạm sẽ bị ảnh hưởng thôi. Hoàng Tử Hiên vừa lo lắng cho sự an nguy của Đỗ Song Ngư, vừa lo sợ vì chuyện này mà Phạm Hồng Vũ sẽ bị lộ cái gì đó. Tính cách của hắn thì anh ta cũng hiểu không hề ôn hòa hơn gì chỉ là giữ không biểu lộ ra bên ngoài như Hoàng Tử Hiên mà thôi. Thật là chọc tức hắn ta mà, người này chắc chắn là có thế lực rất lớn mạnh. Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói: - Không sao, tìm hiểu tình hình trước rồi nói sau, bất kể là chuyện gì đều có phương pháp tốt nhất để giải quyết. Quan trọng là anh có tìm ra được hay không thôi. Tử Hiên, chuyện mà càng lớn thì càng phải bình tĩnh, không được làm loạn trận đồ của mình lên trước. Hoàng Tử Hiên gật gật đầu, rít từng hơi thuốc, không lên tiếng thêm nữa. Anh ta từ lâu đã không còn nghi nghờ gì về bản lĩnh của Phạm Hồng Vũ nữa rồi. Rất nhanh, chiếc Nissan đã tiến vào thị xã Tế Hà, thêm mười mấy phút sau đã đến ngay văn phòng làm việc nguy nga to lớn của đồn Công an thị xã rồi.