- Chi đội Cao, tôi muốn biết, tại sao lại muốn bắt Đỗ Song Ngư?
Đến văn phòng của Cao Chấn đông, Phạm Hồng Vũ trực tiếp hỏi.
Cao Chấn Đông chưa ngồi xuống, trên mặt lập tức lộ thần sắc khó xử, thở dài nói: - Chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi cũng chỉ thi hành mệnh lệnh thôi…chuyện hồi tháng ba năm nay, anh cũng tận mắt nhìn thấy đấy. Lúc đó gây ra động tĩnh lớn như vậy, Bí thư Tỉnh ủy Vinh và Chủ tịch tỉnh Vưu cũng bị kinh động đến, còn bị truyền thông nước ngoài đưa tin…chuyện này, sớm muộn đều phải xử lý.
- Chỉ là chuyện này? Không còn chuyện khác nữa? Cao Chấn Đông ngẫm nghĩ một chút, nói: - Tạm thời chỉ vì chuyện này, còn có tình huống khác hay không thì phải đợi hỏi đương sự rồi mới biết.
- Hỏi?
Hoàng Tử Hiên lập tức trợn mắt, giọng điệu rất không tốt.
- Chi đội Cao, Đỗ Song Ngư là cán bộ của nông trường Triều Dương chúng tôi. Các anh bắt cậu ấy, thì cũng phải thông báo cho nông trường chúng tôi chứ?
Đối với Hoàng Tử Hiên, Cao Chấn Đông cũng không thèm khách khí, liếc nhìn gã một cái, thản nhiên nói: - Giám đốc Hoàng, bắt giữ tội phạm là chức trách của cơ quan công an, pháp luật cũng không quy định khi chúng tôi bắt tội phạm là nhất định phải thông báo cho đơn vị khác.
Hoàng Tử Hiên tức giận nóiL - Trước khi bắt có thể không thông báo, nhưng sau khi bắt rồi, gọi điện cho chúng tôi thông báo tình huống thì được chứ? Nếu không chúng tôi đăng tin tìm người thì sao?
Cao Chấn Đông cười ha hả nói: - Giám đốc Hoàng, điện thoại thì nhất định phải gọi. Đây không phải là vì chưa đến giờ làm việc sao? Khi đến giờ làm, cán bộ phá án sẽ làm theo quy định.
Cao Chấn Đông là chi đội trưởng chi động cảnh sát hình sự thành phố, cũng không phải dễ đối phó. Y khách khí với Phạm Hồng Vũ, tuyệt đối không phải là vì chức Quyền Chủ tịch huyện Vân Hồ của Phạm Hồng Vũ, mà là nể cái tấm biển ‘cựu thư ký Chủ tịch tỉnh’ mà thôi.
Với một giám đốc nông trường như Hoàng Tử Hiên, Cao Chấn Đông sao để trong mắt được?
Hoàng Tử Hiên vẻ mặt giận dữ, còn muốn nói, nhưng Phạm Hồng Vũ khoát tay ngăn lại, vẻ mặt ôn hòa nói với Cao Chấn Đông: - Chi đội Cao, tôi muốn biết, các anh bắt Đỗ Song Ngư là thực hiện thủ tục gì? Chính thức bắt hay là tạm giam hình sự?
Về phần tạm giam hành chính, thì không cần phải hỏi, cảnh sát hình sự không quản cái này.
Cao Chấn Đông sửng sốt, lập tức đáp: - Tạm giam hình sự.
Phạm Hồng Vũ hỏi: - Quyết định tạm giam hình sự là vị lãnh đạo nào ký vậy? Ký bao giờ?
- Cái này…Chủ tịch huyện Phạm, cái này là quy trình của nội bộ cục Công an chúng tôi.
Trước mặt Phạm Hồng Vũ, thái độ Cao Chấn Đông trở nên vòng vo, chần chừ nói.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, thản nhiên nói: - Chi đội Cao, cái này không phải quy trình nội bộ. Là lãnh đạo của Đỗ Song Ngư, tôi nhất định phải biết, anh ấy rốt cuộc là phạm tội gì và thực hiện bắt tạm giam anh ấy với tội danh gì? Đỗ Song Ngư là cán bộ của nông trường chúng tôi, gánh vác nhiệm vụ quan trọng, những việc này nếu như không làm rõ ràng thì cán bộ của nông trường sao yên tâm công tác được? Tình hình nông trường như thế nào, tôi nghĩ Chi đội Cao ít nhiều cũng biết một chút. Cục thành phố dự định sẽ cử người xuống thuyết minh tình huống, làm công tác tư tưởng với công nhân viên chức của nông trường?
Cao Chấn Đông nghẹn họng. Lời này, thật sự y không dám trả lời.
Nông trường Triều Dương, cho tới bây giờ cũng không phải là mảnh đất yên bình, đây chính là ổ thị phi. Đừng nói đến một chi đội cảnh sát hình sự như Cao Chấn Đông màn ngay cả Bí thư Tiêu Hàn Nguyệt và Cục trưởng Nhậm Uy cũng không dám “nói cứng rắn” với nông trường Triều Dương.
- Chủ tịch huyện Phạm, cái này, haiz, anh là lãnh đạo mà tỉnh cử xuống. Xin anh hãy hiểu cho sự khó xử của cán bộ cơ sở chúng tôi. Chúng tôi thật sự rất khó khăn…không nói dối Chủ tịch huyện Phạm, đây chính là do Cục trưởng Nhậm Uy tự mình ra lệnh.
Cao Chấn Đông chần chừ một chút, khẽ cắn môi, nói ra sự thật.
Nhớ với việc lúc Phạm Hồng Vũ mới đến Vân Hồ nhậm chức, Nhậm Uy tự mình đến văn phòng của Phạm Hồng Vũ, nói chuyện có liên quan đến vấn đề của Đỗ Song Ngư, Phạm Hồng Vũ cứng rắn đáp lại, hai bên đều không vui ra về.
Lúc đó Nhậm Uy không phát tác, hiện tại cuối cùng đã phát tác rồi.
Cao Chấn Đông đem hai chữ “Nhậm Uy” nói ra, Phạm Hồng Vũ liền không có bất kỳ “hứng thú” gì đối với y nữa, ngậm cười nói: - Chi đội Cao, tôi hoàn toàn hiểu sự khó xử của anh. Như vậy đi, mời anh giúp tôi liên lạc một chút với cục trưởng Nhậm, tôi sẽ thỉnh giáo ông ấy.
Cao Chấn Đông bất đắc dĩ nói: - Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, cục trưởng Nhậm sáng nay đã đi kiểm tra công tác ở huyện An Dân rồi, khả năng phải sáng mai mới về cục.
Huyện An Dân là một huyện trực thuộc của thành phố Tề Hà, cách nội thành chừng km, tình hình giao thông rất không tốt. Nhậm Uy có tình đến An Dân công tác, ý tứ đã rất rõ ràng.
Ông ta biết Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ đến tìm tận cửa, nên cứ tránh đi trước đã rồi nói sau.
Phạm Hồng Vũ liền cười hỏi: - Vậy Bí thư Tiêu có ở trong cục không?
Cao Chấn Đông vội nói: - Bí thư Tiêu bình thường đều làm việc ở bên Thành ủy, rất ít khi đến cục…tuy nhiên, Bí thư Tiêu quả thật không ở thành phố, hôm qua lên tỉnh họp rồi.
Tình hình hệ thống công an thành phố Tề Hà, Phạm Hồng Vũ cũng khá rõ ràng. Tiêu Hàn Nguyệt và Nhậm Uy không hợp nhau. Tiêu Hàn Nguyệt trước kia từ bộ phận khác chuyển sang nên công không tinh thông nghiệp vụ của công an.
Công tác nghiệp vụ công an, từ trước đến giờ đều do Phó cục trưởng thường trực Nhậm uy phụ trách.
Nhậm Uy là công an kỳ cựu, quen thuộc nghiệp vụ công an, rất có uy vọng trong cục Công an thành phố.
Tình hình này, thật ra là giống với hệ thống công an của huyện Vân Hồ trước kia. Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật Tạ Hậu Minh không xuất thân từ công an. Tuy nhiên khi đó, trưởng công an huyện Lý Văn Hàn là do một tay Tạ Hậu Minh cất nhắc lên, giữa hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới. Còn giữa Nhậm Uy và Tiêu Hàn Nguyệt thì không tồn tại quan hệ lệ thuộc.
Nghe nói lúc trước lãnh đạo thành phố Tề Hà muốn đề cử Nhậm Uy đảm nhiệm chức cục trưởng cục Công an, ở bên chính quyền thì treo quan hàm Phó Chủ tịch thành phố. Tiêu Hàn Nguyệt chỉ đảm nhiệm chức Chủ nhiệm UB Chính trị Pháp luật, không kiêm nhiệm cục trưởng cục Công an.
Nhưng về sau không biết vì nguyên nhân gì, mà Tiêu Hàn Nguyệt lại được kiêm nhiệm chức Cục trưởng công an. Còn tính toán của Nhậm Uy thì bất thành.
Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến uy tín của ông ta ở cục. Nhiều năm, trong cục Công an, mọi người gần như đều mong muốn Nhậm Uy trở thành cục trưởng…
- Hóa ra là như vậy. Chi đội Cao, tôi có thể mượn điện thoại một chút được không?
Cao Chấn Đông không biết mà Phạm Hồng Vũ muốn làm gì, vội vàng nói: - Được được, Chủ tịch huyện Phạm, mời, điện thoại ở bên này.
Phạm Hồng Vũ đi đến trước bàn làm việc của Cao Chấn Đông, cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi đến máy nhắn tin của Tiêu Hàn Nguyệt. Số liên lạc của lãnh đạo, Phạm Hồng Vũ đều nhớ trong đầu.
Sắc mặt Cao Chấn Đông thay đổi từng đợt.
Phạm Hồng Vũ đứng trước mặt y, gọi vào máy nhắn tin của Tiêu Hàn Nguyệt, nói có chuyện quan trọng muốn báo cáo, mời Bí thư Tiêu gọi lại.
Cao Chấn Đông vừa rồi nói rõ ràng, lệnh bắt Đỗ Song Ngư là do Nhậm Uy hạ. Phạm Hồng Vũ không liên hệ với Nhậm Uy mà trực tiếp liên hệ với Tiêu Hàn Nguyệt. Điều này đồng nghĩa với việc Phạm Hồng Vũ trực tiếp nói cho Cao Chấn Đông: Cục trưởng Nhậm đối với tôi chẳng là cái gì cả.
Tôi khách khí đối với Cao Chấn Đông ông, đó là bởi vì ông hoàn toàn không đủ tư cách để khiến tôi tức giận. Chuyện này căn bản ông không làm chủ được.
Cao Chấn Đông trong lòng thấp thỏm không yên.
Mặc dù y chỉ thi hành mệnh lệnh của Nhậm Uy, nhưng người mà mình chọc vào, thật sự không phải là loại lương thiện. Chuyện này tất nhiên sẽ có một trận long tranh hổ đấu, ai biết kết quả cuối cùng như thế nào? Hai bên đương sự, y đều không thể động vào.
Có thể không đến mức ảnh hưởng đến tiền đồ của y, nhưng phải nếm mùi răn dạy hoặc bị người ta trào phúng, cảm giác không hề dễ chịu chút nào.
Phạm Hồng Vũ cứ đứng bên bàn làm việc chờ như vậy, không có ý định ngồi xuống, dường như hắn chăc chắn Tiêu Hàn Nguyệt nhận được lời nhắn của hắn nhất định sẽ gọi lại.
Cao Chấn Đông cầm lấy chai nước khoáng, hai tay đưa đến cho Phạm Hồng Vũ, mặt mỉm cười.
- Cảm ơn.
Phạm Hồng Vũ nhận lấy, còn chưa kịp uống, chuông điện thoại đã reo lên. - Xin chào, Bí thư Tiêu.
Phạm Hồng Vũ nhấc ống nghe lên, cũng không hỏi ai mà trực tiếp gọi quan hàm của Tiêu Hàn Nguyệt luôn.
- Ha ha, xin chào, Chủ tịch huyện Phạm.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tiêu Hàn Nguyệt, nghe có chút nho nhã.
- Chủ tịch huyện Phạm, có việc gì khẩn cấp à?
- Bí thư Tiêu, là thế này, chi đội cảnh sát hình sự thành phố, vừa mới đến bắt đồng chí Đỗ Song Ngư của nông trường Triều Dương chúng tôi. Bí thư Tiêu, ông có biết việc này không?
Phạm Hồng Vũ cũng không quanh co, mà đi vào chủ đề chính luôn.
- Có chuyện này à?
Tiêu Hàn Nguyệt có vẻ kinh ngạc.
Khóe miệng Phạm Hồng Vũ cười cười.
----------oOo------.