- Người đó rất nham hiểm.
Ngồi trong quán trà của câu lạc bộ Hồng Phong, Lý Thu Vũ khẽ lắc lắc ly cốc-tai màu xanh, bỗng thốt ra một câu như vậy.
- Liêu Khởi Chính?
Phạm Hồng Vũ uống cà phê, hỏi lại một câu.
- Đúng thế, đừng nhìn y phong độ như vậy, thật ra bên trong đó là một con người dơ bẩn thật sự, không phải người tốt…
Lý đại tiểu thư nhấp một hớp cốc-tai, khẳng định nói.
Phạm Hồng Vũ liền cười, liếc mắt nhìn cô một cái. Vì vừa chơi bóng xong hên hai gò má Lý Thu Vũ vẫn còn đỏ ửng, trông kiều diễm vô cùng.
Phạm Hồng Vũ rất thích ngắm cô như vậy.
Tuy nhiên vẻ giả vờ thâm trầm của Lý Thu Vũ, khến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy buồn cười.
- Cười cái gì? Nói cho anh biết, những người làm bộ tao nhã như anh em đã gặp nhiều rồi. Nhất là mỗi khi Tết đến, một ngày không biết phải gặp bao nhiêu người. Liêu Khởi Chính còn kém hơn anh nhiều. Anh ta nhiều nhất chỉ có thể hò hét với Lý Xuân Vũ thôi, không giống anh, đến ba mẹ em cũng bị dụ dỗ, ai cũng coi anh là người tốt, thật sự thì…Hừ.
Thấy Phạm Hồng Vũ cười cười, Lý đại tiểu thư lập tức phát hỏa, chiếc mũi nhỏ nhếch lên, hung hăng nhìn thẳng hắn.
Phạm Hồng Vũ lập tức mở hai tay ra, tỏ vẻ vô tội.
- Thu Vũ, không phải chứ, anh hư hỏng như vậy sao? Không cần nói chú Lý và cô Hùng coi anh là người tốt, mà anh cũng tự thấy mình là người tốt.
- Vậy sao?
Lý Thu Vũ cười lạnh hỏi ngược lại.
- Năm nay, chậm nhất là sang năm anh sẽ kết hôn với Cao Khiết đúng không? Vậy anh lại còn ở cùng một chỗ với em như vậy? Trong lòng anh có chủ ý gì, tưởng em không biết sao? Có phải anh nghĩ…haiz, anh đừng vội phủ nhận, em rất nghiêm túc đấy.
Phạm Hồng Vũ cười khổ.
- Anh không có ý định phủ nhận.
Phạm Hồng Vũ nhẹ giọng nói. Lý Thu Vũ nói câu này, hoàn toàn nói trúng suy nghĩ của hắn.
- Thu Vũ, anh không xấu xa như em nghĩ, da mặt cũng không dày như em nghĩ đâu. Anh có một vài suy nghĩ kỳ quái, bất kể là ai, ở cùng một chỗ với em, nếu không bị choáng váng thì không có khả năng. Dưới gầm trời này, không có người đàn ông nào lợi hại như vậy, trừ phi…trừ phi anh ta không phải là đàn ông. Nhưng anh chỉ là nghĩ một chút thôi, anh biết, đó không có khả năng.
Phạm Hồng Vũ than thở, chậm rãi nói, lời nói có chút rối rắm và bất đắc dĩ.
- Làm sao anh biết không có khả năng?
Lý Thu Vũ vẫn hung tợn nhìn hắn. Nhưng vẻ hung tợn chỉ là tượng trưng mà thôi, ánh mắt đã sớm thay đổi rồi, trở nên mông lung vô cùng, giống như một miếng bảo thạch bị lớp sương mỏng manh bao phủ.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, không nói gì thêm. Từ từ khuấy ly cà phê đã bắt đầu chuyển lạnh.
- À đúng rồi…
Lý Thu Vũ bỗng nhiên thốt lên. Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, hỏi: - Có chuyện gì vậy?
- Tên Liêu Khởi Chính đó, em nhớ ra rồi, em đã từng nghe nói đến anh ta.
Phạm Hồng Vũ rất kinh ngạc: - Em đã nghe nói đến anh ta?
- Đúng vậy, nghe Lý Xuân Vũ nói, hình như người này là một thương nhân rất lợi hại bên Giang Nam, có rất nhiều tiền, thường xuyên đi thủ đô, quan hệ nhóm với Lý Xuân Vũ cũng không tồi, nhất là Vương Thiền và Cổ Hiểu Lượng, là bạn của anh ta…
- Vương Thiền và Cổ Hiểu Lượng?
Lần này, Phạm Hồng Vũ cũng giật mình kinh hãi.
Hai vị này đại danh đỉnh đỉnh, không cần nói đến tiếng tăm trong đám con ông cháu cha, cho dù ở chốn quan trường cũng có rất nhiều người phải kính nể, rất nhiều cán bộ cấp sở, cấp cục đều tranh giành nhau tiếp cận.
Cổ Hiểu Lượng thì không cần phải nói, vì cơ duyên, Phạm Hồng Vũ đã gặp y một lần. Nhưng Vương Thiền thì chỉ nghe danh chứ chưa được gặp. Trong hội con ông cháu cha ở thủ đô, “top ” bao giờ cũng có mặt anh ta, không ai uy hiếp được vị trí “lão nhất” của anh ta. Cha của Vương Thiền, chức vụ còn trên cả cha của Cổ Hiểu Lượng, là một đại nhân vật chấn danh thiên hạ.
Dù là Lý Xuân Vũ nhìn thấy Vương Thiền, cũng phải quy củ.
Không hoàn toàn vì chức vụ của cha anh ta, mà là “địa vị giang hồ” của Vương Thiền lớn hơn Lý Xuân Vũ một bậc, nghe nói là người rất nghĩa khí, chỉ cần anh ta coi bạn là bạn tốt thì không còn gì để nói cả.
Mấu chốt là, bạn có đủ tư cách để Vương Thần coi là bạn tốt hay không.
- Anh cũng biết Vương Thiền và Cổ Hiểu Lượng?
Lý Thu Vũ nhìn hắn, ánh mắt hơi kỳ lạ. Người này, rõ ràng là ở tỉnh Thanh Sơn ngàn dặm xa xôi công tác, chỉ thỉnh thoảng mới đến thủ đô một lần, vậy là nhân vật đứng đầu nhóm con ông cháu cha ở thủ đô mà hắn cũng quen thuộc.
- Anh biết anh ta là ai rồi…
Trong đầu Phạm Hồng Vũ bỗng lóe lên một ý tưởng, đoạn ký ức mơ màng bỗng nhiên hiện ra, tuy ràng không rõ ràng lắm, nhưng việc Liêu Khởi Chính là một trong những nhân vật chính tuyệt đối của đại sự lần này, vẫn là rất rõ ràng.
Sự kiện lần này cuối cùng dẫn đến một trận đấu đá kịch liệt trong quan trường, liên quan đến tầng cao, hiệu quả nghiêm trọng, khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Trong đó những nhân vật chính, ngoại trừ Liêu Khởi Chính, còn có Vương Thiền và Cổ Hiểu Lượng, thậm chí cả siêu cấp đại nhân vật đứng sau hai người này cũng bị liên lụy ít nhiều...
Đối với mấy cái này, Phạm Hồng Vũ không quan tâm.
Bất kể Vương Thiền hay Cổ Hiểu Lượng, khoảng cách với hắn là quá xa, với không tới. Cổ Hiểu Lượng thì coi như được gặp lần, còn Vương Thiền thì chưa thấy bao giờ.
Nhưng Lý Xuân Vũ thì khác.
- Xuân Vũ nói với em à, cậu ấy thường xuyên qua lại với người này không?
Phạm Hồng Vũ lập tức hỏi, thần sắc ngưng trọng.
Lý Thu Vũ lắc đầu nói: - Không biết, em cũng chỉ tình cờ nghe anh ấy nhắc đến thôi…Bạn bè của anh ấy, em cũng không biết nhiều lắm.
Phạm Hồng Vũ khẽ vuốt cằm, cầm ly cà phê lên uống một hơi cạn sạch, nói: - Đi thôi.
- Đi đâu?
Lý Thu Vũ nhìn hắn, hơi không hiểu ra sao.
Người này, uống cà phê mà giống như uống bia vậy.
- Đến bộ tổng tham mưu, tìm chị dâu em.
- Hả?
Lý Thu Vũ càng không hiểu, hoàn toàn không biết lần này Phạm Hồng Vũ đến tìm Thượng Quan Thâm Tuyết để làm gì.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Đừng có hả gì cả, bộ tổng tham mưu quá lớn, anh không vào được, phải mang theo quân cờ là em.
- Anh phải nói trước cho em biết, anh tìm chị ấy làm gì?
Lý Thu Vũ hiếu kỳ, hỏi bằng được.
- Em đừng hỏi nữa, đi đâu là biết ngay ấy mà.
- Được rồi, đi.
Lý Thu Vũ thấy Phạm Hồng Vũ thần thần bí bí, lập tức hưng phấn, không hỏi gì nữa, xách ba lô lên, đi cùng Phạm Hồng Vũ rời khỏi quán trà.
Hai người ngồi lên một chiếc việt dã biển quân đội.
Lý Thu Vũ lái xe. Đây là một chiếc việt dã hoàn toàn mới, thân xe cao lớn, treo biển quân đội, rất uy phong.
Lý Xuân Vũ tâm trạng tốt, gần sang năm mới, tự nhiên muốn tặng em gái một món quà.
Lý Xuân Vũ tính tặng Lý Thu Vũ một chiếc BMW, hoặc là một chiếc xe khác phù hợp với phụ nữ. Nhưng Lý đại tiểu thư lại chọn xe việt dã.
“Lái xe BMW thì có gì hay chứ? Đi thì phải đi việt dã mới đã”.
Đây là câu mà Lý đại tiêu thư đã nói.
Lý Xuân Vũ không có cách nào khác, đành phải thuận theo cô.
Lý Xuân Vũ thừa biết, chuyện gì mà Lý Thu Vũ đã quyết thì khó mà thay đổi được. Hơn nữa, tặng quà chính là để cho cô vui, nếu Lý Thu Vũ đã thích xe việt dã thì Lý Xuân Vũ cần gì phải mất hứng?
Đương nhiên, xe việt dã cũng là nhập khẩu, giá cả không rẻ hơn BMW. Giai đoạn hiện tại, kỹ thuật của xe việt dã trong nước, thật sự không qua quan, vẻ ngoài khó coi không nói, độ thoải mái không thể so sánh được với xe nhập khẩu được.
Mỗi lần nhìn thấy Lý Thu Vũ ngồi trên chiếc việt dã cao lớn, hai tay cầm lấy vô lăng, Phạm Hồng Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thật sự là không hợp.
Chỉ có điều mỗi lần Phạm Hồng Vũ vừa mới nhếch miệng lên là đã bị tiểu ma nữ phát hiện. - Không được cười, cười nữa em sẽ đánh chết anh đấy.
----------oOo------.