Khang Thành đã tỉnh lại, trên người ngoài mấy vết thương nhỏ do bị ảnh hưởng của đại pháo nổ tối qua ra thì không có tổn thương lớn gì khác.
Cha con Bạch Thành Sơn sáng sớm muốn đi nhà hàng thăm và trấn an khách quý, nhưng biết đêm qua Tướng quân phủ xảy ra chuyện bèn đến thăm Khang Thành trước. Tại đây còn có Cao Xuân Phát và mấy quan viên nha môn cao cấp trong Lục Quân và Tân Quân.
Lúc Nhiếp Tái Trầm đi vào đại sảnh nghị sự của Tướng quân phủ, bên trong người nào người nấy sắc mặt cũng nặng nề nghiêm trọng, bầu không khí cực kỳ áp lực. Khang Thành đã biết chân tướng “Tân đảng” đêm qua đánh lén, đang muốn Cao Xuân Phát lập tức dẫn người đi Cố gia bắt người.
Ông bảo đi bắt người, thực tế là bắt cha con Cố gia.
Cao Xuân Phát đã phái người qua đó rồi, nét mặt lộ vẻ khó xử.
– Bẩm báo Tướng quân, lúc tôi đến đó, cổng lớn Tổng đốc phủ đóng kín, Cố đại nhân không chịu ra gặp, chỉ phái một quản sự ra gặp tôi, nói Cố đại nhân hoàn toàn không biết công tử đêm qua đã làm gì, đến sáng nay mới biết anh ta tự tiện điều động binh mã bao vây Tướng quân phủ, cực kỳ tức giận, cũng đang truy tìm người khắp nơi, bắt được sẽ chủ động xử lý, đồng thời cũng tự nhận tội với triều đình…
Khang Thành giận giữ:
– Lão cáo già! Tôi không tin lão ta không biết gì cả. Thằng con đã chạy, phái người qua đó lập tức bắt lão ta lại.
– Cố đại nhân có đề phòng rồi, phủ đệ có nhiều thân binh canh giữ, tôi thấy còn có cả đại pháo nữa, cứ xông vào bât, sợ là gây xung đột, lửa đạn sẽ ảnh hưởng đến người dân chung quanh…
Phụ cận Tổng đốc phủ có rất nhiều nhà dân, cách đó không xa là sứ quán.
Khang Thành được nhắc nhở, lại nghĩ đến chức quan của đối phương chưa chắc đã chịu để mình bắt giữ, cố nén cơn phẫn nộ xuống, đứng lên nói:
– Tôi lập tức điện báo triều đình, tố cáo cha con ông ta tội đồng mưu mưu nghịch, xin thánh chỉ cách chức ông ta để tra hỏi thẩm vấn.
Nói xong gọi thư ký đến, đang chỉ thị làm điện báo thì thấy Nhiếp Tái Trầm đi vào, đứng ở ngay cửa sảnh thì mắt sáng lên, bước nhanh tới chỗ anh.
– Tái Trầm, mau vào đi.
Lại quay sang Bạch Thành Sơn nói:
– Tối qua nếu không có Tái Trầm tới kịp thời, em đã bị thằng nhãi kia hại rồi. Quảng Châu tối qua có thể được bình an đều là nhờ vào công lao to lớn của Tái Trầm, em sẽ báo cáo rõ với triều đình, phong quan cho Tái Trầm.
Bạch Thành Sơn nhìn con rể của mình, không nói gì, chỉ nở nụ cười hài lòng.
– Cha vợ, tướng quân, Cao đại nhân!
Nhiếp Tái Trầm đi vào, chào hỏi mấy người có địa vị cao trong sảnh.
– Tái Trầm, tối qua con vất vả rồi, ngồi đi.
Bạch Thành Sơn bảo anh ngồi xuống.
Nhiếp Tái Trầm cảm ơn ông. Cao Xuân Phát đi tới, vỗ vỗ lên cánh tay anh, hỏi về tình hình tối qua, rồi nói:
– Tái Trầm à, nghe nói lúc ấy cháu đoán phía cửa đông không phải Tân đảng, làm sao mà cháu biết được?
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Quảng Châu tuy không tính là phòng thủ kiên cố, nhưng tuyệt đối không dễ bị đánh hạ. Người của Tân đảng phát động khởi nghĩa không hề dễ dàng, nhân mã cùng vũ khí cũng không tân tiến, lần trước hành động đã thất bại, lần này chắc chắn sẽ càng phải cẩn thận hơn. Tối qua phòng thủ bên cửa đông gần như không có, chỉ có mấy chục điều thương mà thôi, muốn đánh hạ thì dễ như trở bàn tay. Nếu họ muốn đánh lén trong đêm thì chính là đánh úp, nhưng lại nã pháo nhiều nhiều lần, như là sợ người khác không biết, dĩ nhiên là có vấn đề rồi.
Cao Xuân Phát gật đầu:
– Chính xác! May mà Tái Trầm kịp thời phá âm mưu của Cố Cảnh Hồng, nhanh chóng quyết định, nếu không tình huống khó mà tưởng tượng được.
– Nhiếp tiêu thống giỏi quá! Bội phục, bội phục! Bạch lão gia quả đúng là tuệ nhãn, chọn được rể hiền nha.
Mấy quan viên lục quân nha môn khen ngợi Nhiếp Tái Trầm, lại nịnh bợ Bạch Thành Sơn.
Bạch Thành Sơn chỉ mỉm cười khiêm tốn, ánh mắt nhìn con rể lại lộ ra tia hài lòng, quay sang nói với Khang Thành:
– Đêm qua Tái Trầm cũng bận rộn vất vả, chắc là mệt rồi. Chỗ cậu không còn gì đáng ngại nữa, hay là bảo nó về nhà nghỉ ngơi. Anh cũng muốn cùng Kính Đường đi nhà hàng xem khách khứa thế nào.
– Được được ạ…
Khang Thành đang gật đầu, bên ngoài một quản sự chạy vào, thông báo một tin tức, lãnh sự các quốc gia phái các đại biểu tới, nói là nghe được tình huống tối qua, rất lo lắng cho an nguy của Quảng Châu, muốn Khang Thành lập tức đưa ra biện pháp ứng phó, trấn an kiều dân.
Khang Thành bình thường vốn không ưa người nước ngoài, giờ phút này lửa giận đang công tâm, nào có tâm tư đi giải quyết, nhưng biết người nước ngoài khó đối phó, việc xảy ra tối qua đúng là gây động tĩnh lớn, bèn nín nhịn nói với Nhiếp Tái Trầm:
– Tái Trầm, hay là phiền cháu đi thay cậu một chuyến được không? Chuyện tối qua cháu rõ nhất, xử lý như nào, cháu cứ ứng phó đôi ba câu cho cậu là được, xong rồi cháu về nghỉ ngơi được không?
Tối qua là đêm tân hôn của cháu gái mà lại xảy ra động tĩnh lớn, buộc cháu rể phải đi một chuyến, giờ còn phải nhờ anh giúp mình, trong lòng Khang Thành cũng rất áy náy, nói xong rồi quay sang Bạch Thành Sơn:
– Chỗ Tú Tú, chờ bên em xử lý ổn rồi thì sẽ đến xin lỗi con bé, mong Tú Tú chớ có trách cậu của nó.
Bạch Thành Sơn dĩ nhiên nói không sao, bản thân cũng muốn đi xem tình huống của khách, nói đôi câu rồi cùng Bạch Kính Đường rời khỏi.
Nhiếp Tái Trầm cũng đi ra chuẩn bị đi sứ quán, lúc tiễn Bạch Thành Sơn lên xe ngựa, hỏi:
– Tối qua Tú Tú có bị hoảng sợ không ạ?
Bạch Thành Sơn nói:
– Tối qua có một đám nhân mã khả nghi xuất hiện ở gần nhà, nhưng bởi có người của con phái đến nên bình an không xảy ra chuyện gì. Giờ con bé ở nhà, không sao cả đâu.
Nhiếp Tái Trầm gật đầu, đỡ Bạch Thành Sơn lên xe ngựa, nói với Bạch Kính Đường mình xong việc sẽ về nhà ngay.
Anh nhìn theo xe ngựa đi rồi mới đổi hướng đi Tô giới Sa Diện, tới sứ quán, lãnh sự mấy nước đã tụ tập ở đó, đang thảo luận chuyện xảy ra tối qua, ngoài lãnh sự, còn có mười mấy thương nhân, trong đó có thương nhân Johnson Hoa Kỳ lúc trước từng đến làm giao dịch làm ăn với Bạch Thành Sơn ở Cổ Thành, vừa thấy đến Nhiếp Tái Trầm tiến vào, mắt ông ta sáng bừng lên.
– Xin chào người bạn của tôi. Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Johnson bước lên ôm lấy Nhiếp Tái Trầm, thân thiết như hai anh em thất lạc nhiều năm, buông anh ra, nói với vị lãnh sự:
– Cậu ta chính là vị Nhiếp đại nhân nước Thanh mà tôi từng nhắc với các vị đó.
Rất nhiều đôi mắt đều nhìn lại bên này.
Thực ra tại buổi hôn lễ tối qua, Nhiếp Tái Trầm từng gặp mấy người nước ngoài này, gật đầu chào hỏi đối phương.
Một vị lãnh sự tươi cười đi tới bắt tay anh, nói:
– Tôi biết rồi, cậu chính là Nhiếp Tái Trầm Nhiếp đại nhân cưới tiểu thư của Bạch lão gia hôm qua. Cậu rất giỏi nha! Chúng tôi đều biết rồi! Tối qua vất vả cậu rồi. Tôi cũng biết Cố Cảnh Hồng, không ngờ anh ta lại làm ra chuyện như vậy, phá hủy cục diện yên ổn của Quảng Châu, điều này là không đúng! Chúng tôi rất không hài lòng chút nào. Sáng nay chúng tôi cũng đã phái người đi Tổng đốc phủ đưa ra kháng nghị nghiêm chỉnh, nhưng Cố đại nhân không hề có trả lời thỏa đáng, chúng tôi rất thất vọng. Chúng tôi hy vọng anh từ nay về sau tiếp tục bảo vệ Quảng Châu!
Nhiếp Tái Trầm trình bày đơn giản quyết định của Khang Thành đã thảo luận trong sáng nay, ứng phó với người nước ngoài xong thì rời khỏi. Mấy lãnh sự nhờ anh chuyển lời thăm hỏi của họ đến Bạch Thành Sơn.
– Nhiếp đại nhân, về sau nếu anh có yêu cầu mua sắm gì thì cứ tìm tôi, thứ tốt nhất, giá cả cũng tốt nhất.
Nhiếp Tái Trầm nhìn Jonhson, bắt tay từ biệt, lấy ngựa của mình, đang định đi thì lại nghe phía sau có tiếng gọi:
– Nhiếp Tái Trầm?
Nhiếp Tái Trầm quay đầu lại, thấy một ông cụ có bộ râu vểnh, tuổi tác tầm tầm Bạch Thành Sơn đứng bên xe chiếc xe ngựa ngay gần sứ quán, tay chống gậy nhìn mình. Bên cạnh là mấy thị vệ mặc quân trang mang súng ống.
Tuy ông cụ mặc trường bào nhưng trên người toát lên khí chất quân nhân đặc thù.
Tên của ông cụ ai nấy đều biết, là đại thần phái thực lực Bắc Dương đếm trên đầu ngón tay trên triều đình hiện giờ, giữ chức vị quan trọng trong triều Thanh, họ Mã, tối qua cũng tham gia tiệc cưới, Nhiếp Tái Trầm cũng đã gặp ông.
Lúc anh đến có nhìn thoáng thấy chiếc xe ngựa này đỗ ở đây, bởi vì không thấy ông cụ đâu, hơn nữa đang gấp gáp nên không để ý nhiều. Giờ mới phát hiện ra, ông cụ có vẻ như cố tình ở đây chờ mình một lúc rồi, do dự đôi giây, anh bước nhanh tới hành lễ:
– Mã đại nhân!
Ông cụ mỉm cười, vẫy vẫy tay:
– Nghe nói cậu từng tốt nghiệp trường quân đội ra phải không? Hồi trước tôi từng làm Tư chính khoa quân sự của Cục quân huấn Trung ương, cũng coi như là thầy của cậu. Cậu gọi tôi là thầy cũng được.
– Học sinh không dám. – Nhiếp Tái Trầm đáp.
Mã đại nhân cười nói:
– Đừng khách sáo. Tối qua là đêm tân hôn của cậu, là ngày quan trọng cậu cưới thiên kim Bạch gia, không ngờ lại xảy ra nhiễu loạn, đúng là không vui. Tối qua có cậu phái người tới bảo vệ khách, tôi mới được ngủ yên ở nhà hàng. Bạch lão gia đúng là tinh tường. Bạch gia cũng có làm ăn ở phương Bắc, thế nào, cậu có hứng thú nhậm chức ở phương Bắc không? So với Quảng Châu thì nơi đó càng có cơ hội tốt cho người trẻ tuổi như cậu kiến công lập nghiệp hơn đấy.
Nhiếp Tái Trầm biết ông ta lòng dạ thâm sâu, không hề hiền hòa như vẻ bề ngoài. Huống chi hiện tại thế cục phương Bắc như nào lòng anh biết rõ, không thể lăn lộn nơi đó được, cung kính nói:
– Cảm ơn ý tốt của thầy, nhưng em đã gắn bó ở nơi này rồi, không có duyên lên phương Bắc ạ.
Mã đại nhân nhìn anh chăm chú:
– Người trẻ tuổi chỉ cần có bản lĩnh đi đâu mà chẳng nổi bật chứ? Tôi nghe nói Khang Thành rất coi trọng cậu, tối qua cậu lại cứu người ta, chắc sẽ báo đáp thôi, giờ đưa ra yêu cầu, là thời cơ tốt đấy.
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Em không có chí lớn, hơn nữa lại là người phương Nam, sợ đi phương Bắc không hợp khí hậu.
Mã đại nhân trầm ngâm một lát, cười nói:
– Nếu cậu không muốn đi, vậy tôi cũng không ép. Khéo là hôm qua phương Bắc cũng xảy ra chuyện, tôi cần phải trở về ngay. Mà là chuyện gì, cậu sẽ biết nhanh thôi. Quốc gia giờ đang cần những người trẻ tuổi có bản lĩnh như cậu. Ngày sau nếu cậu muốn đi thì cứ tới tìm tôi. Chỉ cần cậu đến, tôi sẽ hết lòng dìu dắt.
– Em cám ơn thầy.
Mã đại nhân gật đầu, vỗ vỗ vai anh, lên xe rời đi.
Nhiếp Tái Trầm nhìn theo xe ngựa đi rồi cũng lên ngựa.
Mới xa có một đêm thôi mà anh đã vô cùng nhớ nhung cô rồi.
Anh nghĩ đến dáng vẻ không manh áo che thân của cô ngoan ngoãn rúc trong ngực mình thì lại cảm thấy như có một luồng điện nhỏ tê dại bắt đầu từ nơi sống lưng, sau đó chảy khắp cơ thể, xuyên qua thiên linh cùng với lòng bàn chân.
Trái tim anh bất giác đập liên hồi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, khát khao tới mức ngay cả chuyện lớn xảy ra hôm qua ở phương Bắc mà Mã đại nhân nói anh cũng không để tâm tới, chỉ nghĩ về gặp cô mới là quan trọng nhất.
Anh vội vã đi về hướng Bạch gia Tây quan, đi được nửa đường, chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa.
– Nhiếp đại nhân! Nhiếp đại nhân! Đã xảy ra chuyện rồi! Cao đại nhân bảo anh lập tức đi Lục quân Nha môn!
Nhiếp Tái Trầm quay đầu lại, thấy một sĩ binh cưỡi ngựa đuổi theo đang hô to với mình.
Anh lập tức nghĩ tới câu nói vừa rồi của Mã đại nhân.
Người của Cao Xuân Phát đã đuổi tới, anh lập tức gạt bỏ tạp niệm trong đầu đi, quay trở lại, đi đến Lục quân Nha môn, vào phòng Điện báo.
Cao Xuân Phát cầm một chuỗi điện báo giấy do điện tín viên vừa mới nhận được đánh ra, đi đi lại lại trong phòng, thần sắc nghiêm trọng, thấy anh đi vào thì đưa tờ điện báo cho anh.
– Tái Trầm, chuyện lớn rồi.
Nhiếp Tái Trầm nhận lấy, đọc lướt qua.
Tin tức trên Điện báo là của ngày hôm qua, phía bắc có Tân Quân khởi nghĩa thành công chiếm lĩnh địa phương, đồng thời tuyên bố thoát ly khỏi sự quản chế của triều Thanh.
– Cháu xem đi, chẳng bao lâu nữa, những nơi khác cũng sẽ đồng loạt làm theo. Người Tân đảng Quảng Châu hoạt động vốn hung hãn, chú sợ cũng sẽ xảy ra chuyện. Chúng ta cần nghĩ biện pháp, gia tăng phòng bị.
……
Đêm qua lúc Nhiếp Tái Trầm đi rồi, Bạch Cẩm Tú không chợp mắt được chút nào, vẫn luôn đợi anh, đợi tới tận hừng đông.
Cả ngày, cô vẫn không đợi được chú rể của mình về nhà, lại chờ tới tối mịt mới nhận được lời nhắn, Nhiếp Tái Trầm nhờ người đến nhắn cho cô, anh có việc gấp quan trọng, tối sẽ về nhưng khá muộn, bảo cô đừng chờ mình.
Đã xảy ra chuyện gì, Bạch Cẩm Tú cũng đã biết rồi.
Ngày hôm qua trên các tờ báo đều đưa tin về hôn lễ long trọng của cô, nhưng qua một đêm đã chuyển sang một tin tức lớn khác.
Chuyện lớn thật sự. Phương Bắc có địa phương đi đầu tuyên bố thoát ly khỏi tự trị của triều đình nhà Thanh. Đầu đường cuối ngõ chỗ nào cũng bàn tán chuyện này.
Ngay từ lúc đọc được tin này trên báo, Bạch Cẩm Tú đã biết mình khó mà gặp được anh. Nhưng biết tối nay có lẽ anh cũng chưa thể về được, trong lòng khó tránh khỏi thấy thất vọng, đồng thời lại lo lắng.
Chủ cửa hàng trang sức phái nhân viên tới thông báo, số hàng mới vừa tới rồi. Trương Uyển Diễm rủ cô đi xem. Bạch Cẩm Tú nào có tâm trạng ra ngoài, lúc trời vừa tối là đã trở về phòng tân hôn, cũng chẳng có tâm trạng mà vẽ tranh, nằm trên giường, cầm tập bản thảo gốc Tiếng Anh, gầy mòn đợi đến tận nửa đêm về sáng, chịu không nổi cơn buồn ngủ cuối cùng đã ngủ thiếp đi.
Tầm giờ sáng Nhiếp Tái Trầm mới trở về, anh đẩy cánh cửa khép hờ ra, khẽ khàng đi qua gian ngoài có để đèn cho anh, vào phòng ngủ, thấy Bạch Cẩm Tú đang ngủ, quyển sách úp trên mặt, đèn đầu giường còn sáng.
Anh rón chân đến bên mép giường, lấy quyển sách trên mặt cô ra, gấp lại đặt bên cạnh, ngắm cô ngủ một lát, tắt đèn, đi đến sô pha, để mặc quần áo nằm xuống.
Lúc Bạch Cẩm Tú tỉnh dậy phát hiện đèn đầu giường đã tắt, quyển sách đang đọc cũng không thấy, trong phòng rất tối, nhưng đó là bởi chiếc rèm nhung đã được kéo lại.
Đã là hơn giờ sáng, trời đã sáng rồi.
Cô tức khắc tỉnh táo, quay đầu lại, thấy trên chiếc sô pha có một người đang nằm ngủ.
Nhiếp Tái Trầm đã về nhà rồi!
Bạch Cẩm Tú hất chăn ra đi xuống giường, để chân không, rón rèn đến bên anh, mượn tia nắng sớm chiếu qua khe hở của tấm rèm ngắm nhìn người đàn ông của mình đang ngủ say, là người đàn ông mà khó khăn lắm cô mới giành được.
Anh rõ ràng là lúc mờ ráng mời trở về, trên gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi, nằm ngửa trên sô pha, nặng nề ngủ.
Bạch Cẩm Tú muốn cho anh lên giường ngủ, như vậy thoải mái hơn, nhưng do dự một chút cô quyết định không đánh thức anh nữa, cầm chăn, nhẹ nhàng đắp cho anh, sau đó ngồi bệt dưới đất, tay chống cằm, khuỷu tay chống ở đùi, nghiêng đầu ngắm anh ngủ.
Trông anh rất dễ nhìn, sống mũi cao thẳng, chiếc cằm có đường cong hoàn mỹ toát lên vẻ cấm dục lạnh lùng, cô thích nhất là hôn ở đó. Chọc ghẹo anh phải đỏ mặt lên, mang đến cho cô một cảm giác thành tựu và thỏa mãn lớn lao. Ngay cả nếp nhăn giữa chân mày bởi thường xuyên nhíu mày mà để lại cũng đầy gợi cảm khiến người ta ngứa ngáy.
Cô càng ngắm càng mê mẩn. Nếu không phải sợ đánh thức anh thì cô đã hôn anh luôn rồi.
Phải là một người mẹ như nào mới đẻ được người con trai như vậy?
Tuy cô hơi lo lắng bà không thích mình, nhưng cô thật lòng muốn anh có thể nhanh chóng đưa cô đi gặp bà.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng, cô ngắm nhìn anh rất lâu, cuối cùng cố nén ý nghĩ muốn hôn trộm anh xuống, đứng lên rón ra rón rén đến trước cửa sổ, kéo bức rèm kín mít, không cho ánh sáng quấy nhiễu giấc ngủ của anh, sau đó đi mặc quần áo đàng hoàng, rửa mặt mũi rồi đi xuống.
Bình thường cha vẫn luôn thức dậy sớm, chắc là đang ăn sáng, giờ này lại không thấy bóng một ai cả. Anh cả đã đưa A Tuyên đi học, dưới lầu chỉ có chị dâu Trương Uyển Diễm.
Nom chị ta có vẻ lo lắng gì đó, nhìn thấy Bạch Cẩm Tú thì hỏi Nhiếp Tái Trầm tối hôm qua trở về có nói lại tình thế gì với cô không.
Bạch Cẩm Tú lắc đầu:
– Anh ấy lúc trời sáng mới về, giờ đang ngủ chị ạ.
– Cả một triều đình, lẽ nào sắp không chống đỡ được ư? Thế này thì…
Chị ta thở dài.
Bạch Cẩm Tú không nói gì, ngồi xuống, cúi đầu ăn sáng, vừa lúc quản sự đi tới, hỏi:
– Tiểu thư, lão gia hỏi cô gia dậy chưa? Nếu dậy rồi thì đến thư phòng ạ.
Trương Uyển Diễm nói:
– Nãy quên nói với em, cậu em sáng sớm đã tới rồi, đánh thức cha dậy. Hình như là Quảng Châu chúng ta có nhiễu loạn thì phải…Ôi, xảy ra chuyện gì thế nhỉ!
Bạch Cẩm Tú nghĩ một chút, nói với quản sự:
– Anh ấy vừa mới ngủ được một lát thôi. Để cháu đi xem sao.
Cô buông đũa, dùng khăn lau lau miệng, đi đến thư phòng của cha.
Cửa thư phòng khép hờ, tiếng nói của cậu bay ra ngoài, nghe đầy vẻ lo âu:
– …Anh rể, phương Bắc vừa có chuyện thì toàn bộ đều rối loạn rồi. Em nhận được tin tức, loạn đảng bên này cũng muốn nhân loạn đi đánh Huệ Châu! Cao Xuân Phát nói Tân Quân lòng người tan rã, giờ anh ta cũng chưa chắc đã trấn an được lòng người, biết đâu Tái Trầm lại làm được. Anh rể, anh giúp em nói với Tái Trầm, bảo cháu nó cần phải quản lý binh lính, thu nạp nhân tâm, toàn lực đối phó Tân đảng đang tác loạn kia. Ngay hôm nay em sẽ thăng cháu nó lên làm Thống chế!
Bạch Cẩm Tú nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào.
Cha ngồi trên ghế, mày chau lại, chưa nói gì.
– Anh rể, em quỳ xuống cầu xin anh…
Khang Thành hất vạt áo bào lên, quỳ xuống trước Bạch Thành Sơn.
– Cậu!
Bạch Cẩm Tú rốt cuộc không nhịn được, gọi lên.
Khang Thành quay đầu lại, thấy cháu gái ngoại đi vào, đến trước mặt mình.
– Cậu, cậu tỉnh táo lại đi. Dù là Nhiếp Tái Trầm giúp cậu bảo vệ Quảng Châu, thậm chí toàn bộ Quảng Đông, thì cậu có thể làm gì nữa? Để Đại Thành khôi phục lại thể diện địa vị đã thối nát của nó à, để tất cả mọi người ngoan ngoãn giữ lại bím tóc tiếp tục tự hào vì làm nô tài ư? Cậu, trong lòng cậu hiểu rõ xu thế tất yếu, cậu không ngăn được đâu.
– Tú Tú, sao lại nói năng như thế?
Bạch Thành Sơn nhìn Khang Thành mặt mày xám như tro tàn, hắng giọng, ngăn con gái lại.
– Cậu, cậu có kiên định của cậu, Tú Tú tôn trọng ý chí của cậu. Nhưng Nhiếp Tái Trầm là người của cháu, dù là anh ấy có gật đầu thì cháu cũng không để anh ấy phải chôn vùi cùng cậu và bộ máy chính quyền hủ bại thối nát này đâu. Anh ấy bận rộn cả một ngày đêm, vừa về mới ngủ được một chút thôi, cháu không muốn đánh thức anh ấy.
Nói xong, cô bỏ đi ra ngoài.