Bạch Cẩm Tú đi vào phòng khách ngồi xuống, chống cằm nhìn ánh nến trên bàn, nghĩ vừa rồi nếu đến chậm một bước, rất có khả năng cậu vì nghĩ quẩn mà đã tự sát rồi, cứ nghĩ đến là thấy sợ.
Còn đang thất thần, chợt nghe đằng sau có tiếng bước chân, ban đầu nghĩ là Nhiếp Tái Trầm, quay lại, thấy là mợ, cũng không biết bà muốn làm gì, vì thế đứng lên.
– Tú Tú, Tú Tú, lúc nãy mợ bận bịu quá mà có chuyện quên nói. Cậu mợ đi rồi, sau này thế nào còn không biết, mợ chỉ có một đứa cháu gái là chị họ của cháu, không thể để nó đi theo mợ chịu khổ được. Giờ nơi nơi đều nhiễu loạn, nghe nói bên Tô Châu loạn đảng cũng tấn công huyện thành, chị họ cháu không thể về quê được nữa. Mợ muốn nhờ cha cháu giúp, có thể tạm thời tiếp nhận săn sóc chị họ Đinh gia cháu được không?
Bạch Cẩm Tú nói:
– Mợ, nếu Tái Trầm đã đồng ý đưa cậu mợ đi, mợ dẫn theo chị họ cũng không vấn đề đâu. Nhưng nếu mợ quá không yên tâm, thì săn sóc chị họ chỉ là chuyện nhỏ với nhà cháu thôi, chỉ thêm đôi đũa thôi ạ. Nhưng cháu chỉ sợ chị họ khách sáo, không muốn. Nếu chị ấy không muốn, nhà cháu cũng không tiện giữ chị ấy. Hay là mợ gọi chị họ tới để cháu hỏi ý chị họ xem thế nào.
– Tú Tú, cháu biết đấy, chị họ cháu tính mạnh mẽ, da mặt lại mỏng, sao mà không biết xấu hổ mở miệng cơ chứ? Ý mợ là, bên nhà cháu có thể chủ động tiếp nhận con bé không…
Bạch Cẩm Tú lắc đầu:
– Mợ, tình cảm giữa chị họ với mợ luôn sâu sắc, biết đâu chị ấy không muốn rời mợ thì sao? Dù sao cũng phải tự chị ấy nói mới được. Nếu không nhỡ làm người khác khó xử, thì không hay đâu.
– Tú Tú…- Mợ mắt đỏ lên.
– Dì! – Giọng nói của Đinh Uyển Ngọc chợt vang lên.
Bạch Cẩm Tú quay lại, Đinh Uyển Ngọc cũng tới.
– Dì ơi, còn nhiều thứ còn chưa dọn xong, sao dì lại đến đây? Cháu vẫn tìm dì mãi đấy. Đi nào, chúng ta trở lại thôi.
Cô ta bước tới bên Tướng quân phu nhân.
– Uyển Ngọc, vừa rồi dì muốn…
Bà ta quay sang nhìn Bạch Cẩm Tú, như vẫn không cam tâm.
– Dì ơi, cháu đi với dì, dì đừng nghĩ nhiều.
Cô ta ngắt lời Tướng quân phu nhân, đỡ bà ta đi ra ngoài. Từ lúc đến cho đến lúc đi không hề nhìn Bạch Cẩm Tú lấy một cái.
Bạch Cẩm Tú nhìn theo bóng dáng hai người đi khỏi rồi, đứng trong chốc lát, thấy nơi thư phòng như không có động tĩnh gì, lại ngồi trở lại, đợi một lát nữa, đang định ra ngoài xem, ngoái lại đã thấy Đinh Uyển Ngọc không biết đã quay lại đây từ khi nào rồi, đứng ngay cửa phòng khách.
Đèn nơi hành lang đã bị gió thổi tắt, cũng không có người làm nào tới châm lên, rất tối tăm, chỉ có ánh nến le lói ở phòng khách chiếu lên mặt cô ta, lúc sáng lúc tối. Cô ta đứng yên, nhìn vào mình chăm chú, khiến cô thấy rùng mình.
Bạch Cẩm Tú không nghĩ cô ta quay lại, còn như một bóng ma đứng ngay sau mình thì giật mình hoảng sợ, lấy lại bình tĩnh hỏi:
– Chị họ có việc gì không ạ?
Đinh Uyển Ngọc chậm rãi đi đến, đứng trước mặt Bạch Cẩm Tú, ánh mắt y như hôm qua lại đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt. Nhưng vẫn có điểm khác so với hôm qua. Hôm qua là lướt rất nhanh, mà hiện tại, Bạch Cẩm Tú cảm thấy ánh mắt cô ta như kim châm, không chút nào che đậy đâm lên người mình. Đánh giá xong, cô ta động khóe môi, nói:
– Bạch Cẩm Tú, giờ phút này gặp chị chắc trong lòng em chắc đắc ý lắm đúng không? Đầu tiên là đoạt được Nhiếp Đại nhân, tiếp đó là dượng dì đều phải dựa vào sự bố thí của em thì mới bảo toàn được tính mạng. Em thấy mình ghê gớm lắm đúng không?
Đinh Uyển Ngọc vẫn luôn là người vô cùng nhẫn nhịn.
Thực ra thì không phải bắt nguồn từ hiềm khích do hai người tranh giành một người đàn ông mà nên, mà trước đó nữa, trước khi Bạch Cẩm Tú xuất ngoại, lúc ở tại nhà cậu cũng đã gặp cô, biết cô ta không thích mình rồi.
Quả thực cô cũng không mấy được người khác yêu thích, may nhờ là có cha và anh chị cả bênh vực yêu thương, về điểm này, Bạch Cẩm Tú phải thừa nhận.
Nhưng từ trước tới giờ dù có không thích thì cô ta cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.
Còn hiện tại không hề che giấu, trực tiếp biểu đạt sự căm ghét của mình đối với cô, thì là lần đầu tiên.
Cũng không có gì là lạ cả. Gặp biến cố lớn, ngay cả cậu còn không chịu đựng nổi nữa, Đinh Uyển Ngọc không muốn tự gây áp lực cho mình cũng là điều thường tình.
Bạch Cẩm Tú không lên tiếng.
– Nhưng chị lại rất xem thường em. – Đinh Uyển Ngọc tiếp tục nói, cười nhạt. – Em có năng lực gì chứ? Nếu không có cha anh làm chỗ dựa, chỉ dựa vào em thôi thì làm được gì nên hồn không, toàn kiêu căng ngang ngược, không có giáo dưỡng, còn tự cho là không ai bằng mình.
Bạch Cẩm Tú đã hiểu rồi.
Cô ta từ trước đến nay vẫn luôn bị nghẹn ở cổ, trước khi đi không nhả không chịu được, bởi thế mới có màn hạ nhục này.
Bạch Cẩm Tú cô cũng không phải người hiền lành gì, nhịn một chút còn được, nhưng hơn nữa thì không thể nhịn nổi.
– Đúng vậy chị họ, chị nói không sai chút nào. Em số tốt, chị số nhọ, em biết phải làm sao?
Bạch Cẩm Tú bỗng nhớ tới câu nói của chị dâu Trương Uyển Diễm, thế là mượn luôn.
Đinh Uyển Ngọc mặt tái đi, đơ ra một giây, lại mở miệng, giọng đã hơi run lên:
– Bạch Cẩm Tú, em đừng đắc ý quá. Em xem bản mặt hiện giờ của em đi, đây mới là mặt thật của em đấy. Chị không tin Nhiếp đại nhân sẽ thích một người như em. Anh ấy chỉ tạm thời bị em che mắt thôi, chờ lúc anh ấy nhìn rõ bộ mặt thật của em rồi, xem anh ấy sẽ đối xử với em thế nào.
Cảm xúc cô ta như bị mất khống chế, nói nhanh hơn:
– Chị nhìn là biết, Nhiếp đại nhân tuyệt đối không phải là người ham mê quyền thế. Giờ anh ấy cưới em, nhưng bảo anh ấy cam tâm tình nguyện, chị không tin! Nhiếp đại nhân là người sáng suốt, sao không hiểu đạo lý “Tề đại phi ngẫu”? Là bởi em không muốn chị được hạnh phúc, mới dùng mọi thủ đoạn đoạt anh ấy đi.
Cô ta cả người run rẩy, khóe mắt chảy xuống hàng nước mắt trong suốt.
– Người như anh ấy, bất kể khi nào, bất kể đi đến đâu, anh ấy đều sẽ không bị mai một! Dựa vào chính anh ấy, anh ấy đều trở nên nổi bật, quang tông diệu tổ! Nhưng vì cưới em, bao nhiêu vinh quang của anh ấy đều sẽ bị thế nhân coi khinh, nhắc tới anh ấy là nói nhờ vào Bạch gia. Điều này với anh ấy lẽ nào không phải sỉ nhục, không phải gánh nặng? Chị không tin anh ấy cam tâm tình nguyện, không hề để ý. Chị thấy không đáng cho anh ấy.
– Bạch Cẩm Tú, không có em, anh ấy sẽ càng tốt hơn. Em là một người ích kỷ, em không hề suy nghĩ cho anh ấy. Em không xứng với anh ấy một chút nào cả. Cái anh ấy muốn, là một người vợ hiểu anh ấy thật sự, ủng hộ anh ấy, mà không phải là người kiêu căng chỉ biết thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình giống như em vậy. Em chỉ biết làm vướng chân anh ấy, một ngày nào đó, anh ấy sẽ không chịu nổi nữa, sẽ vứt bỏ em giống như vứt bỏ một chiếc giày rách thôi.
Cô ta phá lên cười.
– Con trai kết hôn là chuyện lớn trong đời, thế mà mẹ lại không có mặt. Dù nhiều lý do thì cũng chỉ có một thôi, đó là nhà người ta không hề thích mối hôn nhân này. Dùng thủ đoạn gì mới kết hôn được, cũng chỉ có em mới tự lừa mình thôi. Bạch Cẩm Tú, em vui là tốt rồi…
“Bốp” một cái vang dội, Bạch Cẩm Tú đánh vào mặt cô ta.
Cái tát này vừa xong, cô thấy lòng bàn tay đau đến chết lặng, như có vô số gai đâm vào tay, tê dại không có phản ứng.
Phòng khách đột nhiên yên tĩnh.
– Cô đánh tôi? Cô dám đánh tôi? – Đinh Uyển Ngọc che bên mặt nóng rát, sợ ngây người.
Bạch Cẩm Tú lấy lại tinh thần.
– Tôi đánh chị đấy! Đinh Uyển Ngọc, chị bớt nằm mơ đi được không. Bạch Cẩm Tú tôi dù có ích kỷ, không xứng với anh ấy, thì anh ấy cũng bị tôi mê hoặc, thích tôi, rồi cưới tôi! Chị có ghen đến hộc máu cũng thế mà thôi. Mà từ nay về sau, cũng không làm phiền chị nhọc lòng đâu. Tôi và anh ấy chẳng những bên nhau đến già, con cháu còn đầy nhà nữa. Tôi khuyên chị chị Đinh Uyển Ngọc à, số đã đen rồi thì nên tích nhiều đức vào, mà không tích đức được thì cũng nên tích khẩu đức, biết đâu ông trời đại phát từ bi trị được bệnh đau mắt của chị, để khỏi phải cứ mơ tưởng đến người đàn ông của tôi. Có xấu hổ hay không chứ?
Đinh Uyển Ngọc luôn cho mình thanh cao, bất hạnh gặp biến loạn, chỗ dựa là dì cũng sắp đổ. Bản thân cô ta dù có chết đói cũng sẽ không mở miệng đề nghị Bạch gia thu nhận mình. Vừa rồi thật sự là bị thái độ cự tuyệt của Bạch Cẩm Tú mà tổn thương sâu sắc, không chịu được mới quay trở lại đây.
Cô ta luôn luôn khinh thường “em họ” không có giáo dưỡng, kiêu căng vô lễ này, nhưng cho tới hôm nay, cô ta mới thật sự là chứng kiến được tính kiêu căng không kiêng nể ai của cô em họ này rồi, đúng là đáng sợ. Cô ta bị một cú tát mạnh phải mất một lúc lâu mới hồi hồn, che mặt cúi đầu, chạy vội đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở hành lang.
Đinh Uyển Ngọc chạy đi rồi, cánh tay vừa đánh người ta của Bạch Cẩm Tú vẫn còn run lên. Cô đứng đứng thẳng bất động, trong lòng không ngừng tự động viên mình, tất cả đều do Đinh Uyển Ngọc ác ý hãm hại thôi. Gì mà cưới cô là sỉ nhục, là gánh nặng cho anh, gì mà mẹ anh không tới là vì không muốn mối hôn nhân này, toàn là nói hươu nói vượn!
Cô ta vì ghen tị với cô nên mới như bị tâm thần dùng những lời ác độc mà nói mình. Bạch Cẩm Tú cô sẽ không bị mắc bẫy đâu.
Nhưng mà trong lòng cô như bị đâm vào một cây đao, hơi thở trong lồng ngực như bị tảng đá lớn chặn mất, thở không ra được, hô hấp không thông, đứng cũng không vững.
Cuối cùng, cô bám tay vào bàn, run rẩy ngồi xuống.
Thư phòng, Khang Thành lẩm bẩm:
– Phật Sơn, Trung Sơn, Triệu Khánh, Đông Hoàn, Sán Đầu…Tất cả đều sắp xong rồi, Quảng Châu trở thành cô thành rồi. Tôi hao hết tâm huyết bồi dưỡng đào tạo Tân Quân tinh nhuệ, giờ bản thân lại không thể điều động được. Nếu không phải cậu, trong tay có một chi quân đội như vậy, tôi vẫn còn chiến được một trận, cậu đừng nghĩ có thể dễ dàng đánh hạ được Quảng Châu. Chỉ cần Quảng Châu còn, phía nam còn có hi vọng. Đây rõ ràng là may áo cưới cho người khác!
Ông chậm rãi quay đầu lại nhìn quan quân trẻ tuổi đứng trước mặt mình.
– Nhiếp Tái Trầm, lẽ ra tôi nên sớm biết cậu là người thế nào. Triều đình như vậy, làm sao có thể trông cậy vào người như cậu nguyện trung thành cơ chứ. Nhưng tôi rất coi trọng cậu, chính cậu cũng biết, lúc cậu phản bội tôi, thì đã không có chút do dự và áy náy đúng không?
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Tướng quân, đến giờ mà cậu vẫn không suy nghĩ cẩn thận. Toàn bộ việc cháu làm không phải nhằm vào cá nhân cậu. Cháu tôn trọng lập trường của cậu, cháu cũng có thể hiểu cậu, nhưng cháu không thể nào đồng tình được.
Khanh Thành yên lặng một lúc lâu, nhìn thái độ vị quan quân trẻ tuổi vẫn luôn cung kính với mình, cuối cùng cười gượng:
– Thắng làm vua thua làm giặc, cậu đã không phải cấp dưới của tôi nữa, giờ tôi phải dựa vào cậu mới có thể sống tạm, cậu cần gì phải cung kính với tôi như thế?
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Tướng quân là cậu của Tú Tú, cũng là cậu của cháu.
Khang Thành không lên tiếng, ngồi thẫn thờ ra, sau đó mới nói:
– Nhiếp Tái Trầm, cháu còn trẻ, phải biết rằng, thế đạo không phải lý tưởng. Cậu biết cháu theo đuổi chủ nghĩa gì, giờ các cháu nhìn có vẻ thắng lợi, nhưng đừng tưởng rằng cục diện này sẽ phát triển theo hướng mà cháu muốn. Lòng người khó dò, lại nhiều chủ nghĩa, cũng là ngụy trang tranh quyền đoạt lợi, hiện tại thay đổi cũng chỉ là tên gọi mà thôi. Xưa nay vốn là như thế, người thời nào nào có thể chạy thoát?
– Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Bọn cháu làm hết sức, cũng không thẹn với lương tâm.
Khang Thành nhắm mắt lại, lát sau mở mắt ra nói:
– Từ sau khi cậu đến nhận chức ở Quảng Châu, sợ triều đình đùn đẩy không phát quân lương, mấy năm nay có giữ lại chút thuế bạc, lấy danh nghĩa cá nhân cậu đặt ở tiền trang, nghĩ ngày nào đó sơn cùng thủy tận thì còn gắng gượng được một thời gian. Giờ vô dụng rồi..
Ông đứng lên, chân bước nặng nề đến trước giá sách, vặn khởi động cơ quan, từ vách tường lộ ra một cái tráp nhỏ trong đó, lấy một chồng ngân phiếu, bao gồm cả ấn giám của mình, đẩy qua.
Nhiếp Tái Trầm khá bất ngờ, nhìn ông, nói:
– Cung kính không bằng tuân mệnh, Tái Trầm cảm tạ tướng quân.
Khang Thành chậm rãi ngồi trở về, phất phất tay, lại nhắm lại mắt.
Nhiếp Tái Trầm hơi khom người với ông, đi ra khỏi thư phòng, tìm đến gian phòng khách ngay bên cạnh, thấy Bạch Cẩm Tú ngồi một mình trong đó. Cô nằm rạp xuống bàn, bất động. Ngọn đèn dầu ảm đạm, bóng dáng nhỏ bé yếu ớt, có vẻ như chờ anh không nổi quá buồn ngủ mà ngủ mất.
Đã là hai ba giờ sáng, là thời khắc mà con người mệt mỏi nhất.
Anh nhẹ nhàng bước tới bên cô, gọi nhỏ.
Bạch Cẩm Tú chậm rãi ngẩng đầu lên, mở mắt ra.
Một trận gió đêm không biết từ góc nào len vào, thổi tắt ánh nến. Trong bóng tối, Nhiếp Tái Trầm thấy bóng dáng cô đứng lên, có lẽ là không đứng vững, cơ thể nghiêng đi.
Anh lập tức đưa tay ra đỡ lấy cô.
Trong bóng đêm, Bạch Cẩm Tú gục trên vai anh:
– Nhiếp Tái Trầm, em không đi nổi, anh bế em đi.
Giọng cô líu nhíu, nghe mỏng manh yếu ớt.
Nhiếp Tái Trầm cảm giác được đầu cô áp vào ngực mình, vuốt mái tóc cô.
– Em mệt lắm đúng không? Không sao, chúng ta về nào.
Anh bế ngang cô lên, đi ra ngoài.
Hết chương