Bạch Cẩm Tú ngồi ô tô chạy đến Bộ tư lệnh lâm thời Quảng Châu, cũng chính là Nha môn lục quân cũ.
Nơi này rất rộng, là một tòa nhà tứ hợp nhiều lối vào, đằng trước là khu làm vệc, cuối cùng là khu nhà ở. Tuy rằng trước kia là Nha môn lục quân, nhưng nhiều trưởng quan Quảng Châu không ai muốn chi ngân sách để tu sửa cải tạo cả, lâu ngày, kiến trúc đã cũ nát, ngooài vẻ bề ngoài nhìn có có chút khí phái, đi vào trong, nền gạch xanh đã nứt toác, góc tường mưa dột để lại vệt nước, dấu vết hư hỏng thấy khắp mọi nơi.
Sau khi Bộ tư lệnh lâm thời Quảng Châu được thành lập, để tiện làm việc, bản bộ đã thiết lập tại nơi này.
Ô tô đỗ ở ngoài cổng, Bạch Cẩm Tú cầm đồ đi xuống xe, nhìn cổng lớn, bước lên thềm đá, đi vào trong.
Mấy vệ binh cầm súng đứng canh cửa nhìn có vẻ ngây ngô, không biết cô, ngăn cô lại.
Bạch Cẩm Tú đang định giải thích thì có một người từ cổng lớn đi vào qua hành lang tầng phía bên trái tòa nhà đến văn phòng làm việc của Thị tòng quan Bộ tư lệnh, nghe thấy thì nhìn lại, mắt sáng lên, vội vàng chay tới, đứng nghiêm, chào Bạch Cẩm Tú:
– Phu nhân!
– Biết cô ấy là ai không? Là phu nhân của Nhiếp Tư lệnh đấy! Đại tiểu thư Bạch gia! Còn không mau mời người ta vào!
Người kia nói với vệ binh.
Vệ binh ngây người, vội vã tránh sang bên, cúi chào Bạch Cẩm Tú, lại lén lút nhìn cô.
– Phu nhân tới tìm Nhiếp tư lệnh phải không ạ, cô đi theo ti chức, ti chức dẫn đường cho.
Thị Tòng quan ân cần dẫn đường cho Bạch Cẩm Tú.
Bạch Cẩm Tú nhận ra người này. Người này chính là binh lính trước kia từng các cổng tây doanh, cô còn từng bảo anh ta để ý “khách” tới thăm hỏi Nhiếp Tái Trầm. Sau khi Nhiếp Tái Trầm được cử làm Tư lệnh Quảng Châu, cô từng nhớ mình đã hứa hẹn báo đáp anh ta, đã thuận tiện nhắc tới một câu trước mặt anh. Về sau cô đã quên mất chuyện này, không ngờ hôm nay lại gặp.
– Phu nhân đi bên này, cẩn thận bậc cửa cao.
Thị Tòng quan thái độ cung kính, dẫn cô đi qua các phòng hành chính, quân vụ, cơ yếu, thông tin, hậu cần, thư ký, đi tới phòng của Tư lệnh.
Trong văn phòng đang có nhiều người, phát hiện Bạch Cẩm Tú tới, nhiều người trong đó đều biết cô, dừng hết việc xuống, đều chào cô, tiếng chào “phu nhân, phu nhân” vang lên liên tiếp.
Bạch Cẩm Tú bất giác trở thành tiêu điểm của mọi người, trong nhiều ánh mắt và tiếng chào hỏi liên tục, trong lòng cô bỗng thấy khó xử, hối hận nghĩ lẽ ra mình không nên tới đây. Nhưng đã tới rồi, đành phải căng da đầu tiếp tục đi vào. May mà nơi cần đến đã đến, Thị tòng quan đưa cô đến cửa, nói:
– Nơi này chính là nơi làm việc và nghỉ ngơi của Nhiếp tư lệnh. Sáng nay Tư lệnh trở về, nhưng lại đi đảo Trường Châu rồi, tạm thời chưa về, phu nhân cứ nghỉ ngơi trước đi.
Đảo Trường Châu nằm ở Hoàng Bộ, chính là điểm giao dịch đòi tiền chuộc đầu tiên mà khi bọn thổ phỉ bắt cóc Bạch Cẩm Tú, Hoàng Bộ vốn hẻo lánh, trên đảo càng hoang vắng hơn, nhưng có một trường quân sự mà triều Thanh từng sáng lập.
Bạch Cẩm Tú gật đầu, cảm ơn anh ta. Thị tòng quan vội xua tay:
– Không dám nhận ạ. Nếu không phải nhờ phu nhân dìu dắt ti chức, ti chức sao có thể được điều từ Tây doanh đến đây nhậm chức chứ? Phân phó trước đây của phu nhân, ti chức vẫn ghi nhớ.
Thị tòng quan này đích xác nhớ kỹ dặn dò của Bạch Cẩm Tú với mình. Anh ta cũng không hề lập được công lao gì, đột nhiên được điều tới đây, biết là bởi lời hứa hẹn của cô với mình, dĩ nhiên là muốn dốc sức với cô, còn trung thành với cô hơn cả Nhiếp Tư lệnh.
Hôm qua Tiểu Ngọc Hoàn của Hỉ Phúc Thuận lại tới đây, mặt mày u sầu, nói là muốn gặp Nhiếp Tư lệnh, dĩ nhiên, không gặp được người, ngồi trong kiệu đợi bên ngoài Bộ tư lệnh rất lâu, cuối cùng thất vọng ra về, tooàn bộ đều rơi vào mắt anh ta. Anh ta nhớ tới ơn dìu dắt của Bạch tiểu thư, không thể không báo, vì thế tối qua khi tan tầm, mượn điện thoại của phòng Thông tin, gọi điện cho Bạch gia.
Anh ta muốn tìm Bạch tiểu thư, nhưng Bạch tiểu thư không có nhà, tiếp điện thoại là thiếu phu nhân Bạch gia. Anh ta nói lại mọi chuyện, nhờ chị ta chuyển lời cho Bạch tiểu thư. Khi nói xong chuẩn bị cúp điện thoại, thiếu phu nhân Bạch gia bỗng lại nhờ anh ta, đừng nói lại chuyện này cho Bạch tiểu thư biết, còn nói về sau có chuyện như này thì cứ nói thẳng với chị ta là được.
Lúc ấy cách nói năng của Bạch thiếu phu nhân nghiêm túc, anh ta không dám từ chối. Cho nên giờ thấy Bạch Cẩm Tú tới, cũng không dám nhiều lời.
Bạch Cẩm Tú nghe anh ta nói vậy, nhớ tới chuyện xấu của mình hồi trước thì xấu hổ, chỉ cười gật đầu, bảo anh ta bận thì đi làm việc đi, cô thì đẩy cửa đi vào.
Văn phòng của anh rất rộng, giờ bên trong không một bóng người, bày biện cũng đơn giản. Nền vữa, thậm chí không phải tường trắng, ngoài lá cờ mới nổi bật treo ở bức tường sau bàn làm việc, thật sự không có gì đặc biệt cả.
Cô đặt hộp đồ ăn lên bàn, thấy trong góc phòng có một cánh cửa, đẩy ra, bên trong là phòng nghỉ tạm thời của anh. Một cái giường, một tủ quần áo, một kệ để đồ vệ sinh.
Bạch Cẩm Tú nhìn một lượt, ra ngoài ngồi trên ghế, đợi rất lâu không thấy anh về. Phòng bên cạnh là phòng làm việc của vị thư ký họ Vương, biết cô đến thì vội tới, sợ cô chờ sốt ruột, bèn giải thích nói bên kia hoang vắng, không có thông tin liên lạc, cách tốt nhất là phái người qua đó gọi Nhiếp tư lệnh về.
Bạch Cẩm Tú vội từ chối:
– Anh đang bận cứ đi làm việc đi, tôi cũng rảnh rỗi, cứ để tôi chờ là được.
Thư ký lui ra ngoài, Bạch Cẩm Tú đứng lên đi vào phòng nghỉ của anh, ngồi lên giường thư thử, cảm giác rất cứng, nhấc đệm lên xem, là tấm chăn cũ mỏng, bụng nghĩ về nhà sẽ đổi cho anh cái mới. Tiếp đó thì đến trước tủ quần áo, mở ra.
Quần áo hằng ngày của anh sau khi kết hôn thì đều để ở chỗ cô, cô lại thêm cho anh không ít trang phục đông hạ chất liệu may tốt nhất. Hiện giờ quần áo ở trong tủ này có một vài bộ chế phục, ngoài ra còn có mấy bộ quần áo được khâu vá bằng tay, xếp gọn gàng trong đó.
Bạch Cẩm Tú lấy ra một cái, lật xem.
Tuy cô được nuông chiều từ bé, không phải làm lụng tay chân, dù ngũ cốc không phân biệt được thì nhìn một cái là nhận ra, quần áo không phải loại vải công nghiệp phổ biến được dệt bằng máy trong các nhà máy hiện nay, mà là vải dệt được dệt bằng tay thủ công ở nông thôn.
Cô chưa từng thấy anh mặc loại quần áo này bao giờ, cầm trong tay, nhìn mấy lượt, lòng đã hiểu.
Cô tin tưởng anh sẽ không làm cái việc là giữ quần áo mà người phụ nữ khác tặng cho mình.
Đây chắc là lần trước anh về quê, mẹ anh đã tự khâu cho anh. Anh mang theo, có lẽ là không muốn cô nhìn thấy, cho nên bình thường không mặc, còn cố tình để ở đây.
Cảm giác bị gạt bỏ ra ngoài này làm cô hết sức khổ sở. Tâm trạng của cô sa sút nghiêm trọng, thần người chốc lát lại đánh lên tinh thần, sợ bị anh biết mình đã phát hiện ra cái này, cẩn thận gấp lại như cũ, lúc đặt lại, ánh mắt lại dừng ở một góc tủ.
Hồi trước anh đi Cổ thành cầu hôn, buổi sáng hôm anh đi, cô còn đuổi theo tặng cho anh hộp đồng hồ này.
Cô cầm hộp lên mở ra, đồng hồ ở bên trong, vẫn mới cóng, rõ ràng là chưa từng sử dụng.
Bạch Cẩm Tú chậm rãi đặt lại chỗ cũ, đóng cửa tủ lại, đứng ngây ra rất lâu, không còn tâm tư nào ở lại đây nữa, đi ra ngoài.
Vị thư ký lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh bên trong văn phòng của Tư Lệnh, thấy cô đi ra, tay cầm túi, có vẻ như muốn đi thì vội chạy ra:
– Phu nhân, cô định về à?
Bạch Cẩm Tú cười gượng gạo:
– Tôi còn có việc phải làm, tiện tới đây một chút thôi. Tôi đi trước.
Cô gật đầu với anh ta, đi ra ngoài.
Người của Bộ tư lệnh thấy tư lệnh phu nhân, đại tiểu thư Bạch gia đi về, tất cả đều đi theo tiễn cô ra tới tận cổng lớn, xếp hàng tiễn cô.
Bạch Cẩm Tú mỉm cười gật đầu với mọi người, bảo tài xế lái xe đi. Vừa lên xe, nụ cười trên mặt đã biến mất, trở lại Bạch gia, lên lầu về phòng mình, nằm vật xuống giường, nhắm mắt lại, chưa tới chốc lát đã nghe chị dâu Trương Uyển Diễm đứng ngoài cửa gọi cô mở cửa.
Cô ép rối loạn trong lòng xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Trương Uyển Diễm quan sát sắc mặt cô:
– Sao em về sớm thế? Gặp Tái Trầm chưa? Cậu ta không về cùng em à?
Bạch Cẩm Tú cười gượng:
– Anh ấy còn có việc, lại đi ra ngoài rồi. Em không muốn chờ nên quay về.
Trương Uyển Diễm nhìn cô chăm chú. Bạch Cẩm Tú biết chị ta tinh tế, không muốn bị phát hiện, xoay người đi đến trước bàn, đưa lưng về phía chị ta, giả bộ thu dọn chồng phác thảo của mình, hỏi:
– Còn có chuyện gì không chị?
Trương Uyển Diễm đến bên cô, túm tay cô kéo ngồi xuống ghế, hai người ngồi xuống, nói:
– Tú Tú, em thấy chị và anh cả em quan hệ thế nào?
– Tốt ạ.
Bạch Cẩm Tú biết quan hệ hai anh chị không quá mật thiết nhưng cũng không tính là có vấn đề. Ngoài thời gian trước có hơi là lạ ra thì gần đây có vẻ tốt trở lại, cho nên đáp bừa.
Trương Uyển Diễm thở dài:
– Thôi bỏ đi. Lúc trước em là cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện đời, có một số việc, chị không tiện tâm sự với em. Giờ em đã có gia đình, chị nói với em chắc là được rồi. Chị và anh cả em, chắc em cũng biết, trước kia anh cả bị ép cưới chị. Bản thân chị cũng không tốt, quá hiếu thắng, tính tình rất tệ, không muốn làm những chuyện kiểu như cúi đầu khom lưng dỗ dành đàn ông, cho nên không có được trái tim anh cả em. Anh ấy đối với chị, chắc cũng là như thế.
Bạch Cẩm Tú sửng sốt, chưa hiểu mục đích chị ta nói với mình điều này là gì,
– Chị dâu, nếu chị có ấm ức gì thì cứ nói với em. Anh cả mà làm chuyện có lỗi với chị, em sẽ mắng chết anh ấy cho chị. Em còn nói cho cha biết nữa.
– Không không, em hiểu lầm rồi. – Trương Uyển Diễm làm sao chịu để cho em chồng biết chuyện Liễu thị kia, vội lắc đầu.
– Chị nói với em, là muốn nhắc nhở em, đàn ông thường thích kiểu phụ nữ yếu đuối mong manh, ngoan ngoãn nghe lời, hồ ly tinh hay là chuột tinh, thì cứ giả bộ trước mặt đàn ông là được. Tính cách của em…
Trương Uyển Diễm liếc cô.
– Chị coi em như em gái, mới nói thẳng thật với em. Tính cách của em, trên đời này chỉ sợ không có người đàn ông nào thích đâu…
Bạch Cẩm Tú cúi đầu lặng thinh.
Trương Uyển Diễm hắng một tiếng.
– Em đừng hiểu lầm, ý chị không phải nói Tái Trầm không thích em, cậu ta chắc là thích. Nhưng nếu em có thể sửa tính đi, chịu thay đổi một chút, đối xử với cậu ta tốt hơn nữa, thì dù là giả vờ, cậu ta chắc càng thích hơn, có đúng không? Tuy chúng ta không quan tâm cậu ta có thích hay không, nhưng thành thân rồi, là vợ chồng rồi, nếu trói được trái tim người đàn ông, dĩ nhiên càng tốt, đúng không em?
Nói xong, chị ta lại thở dài:
– Đây là kinh nghiệm mười năm hôn nhân của chị đúc kết ra đấy. Chị nói với em, là muốn tốt cho em.
Bạch Cẩm Tú vẫn cúi đầu, vẫn bất động.
Trương Uyển Diễm nhìn dáng vẻ của cô, không đoán được em chồng đang nghĩ gì.
Trước khi cô và Nhiếp Tái Trầm kết hôn, Trương Uyển Diễm thấy dáng vẻ biếng nhác thờ ơ kia của cô rồi, nghi ngờ cô không tình nguyện, chắc là bị áp lực từ cha nên mới miễn cưỡng gật đầu, không khác gì tình cảnh chồng mình lúc cưới mình. Nhưng tính cách cô em chồng lại khác với chồng mình. Cô dù giờ có đồng ý, về sau biết đâu lại thay đổi. Cho nên khi đó cô không thật sự xem trọng cuộc hôn nhân này.
Chị ta không ngờ mới kết hôn được mấy ngày, em chồng và em rể lại vô cùng hòa hợp hạnh phúc, ánh mắt cô nhìn Nhiếp Tái Trầm đều đong đầy tình cảm. Chị ta nghĩ chắc có lẽ do Nhiếp Tái Trầm trẻ tuổi khỏe mạnh, trong chuyện riêng tư có năng lực, bởi vậy mới thu phục được cô, khiến cô không rời được anh.
Nếu ván đã đóng thuyền, chị ta dĩ nhiên cũng hy vọng hai người hạnh phúc, bằng không sau này có xảy ra chuyện, tổn thương nhiều nhất lại là em chồng và thanh danh Bạch gia, cho nên mới thấy nhẹ nhõm.
Nhưng hiện tại tình huống lại đột nhiên biến hóa ngoài sức tưởng tượng của chị ta.
Nước Đại Thanh đã sụp đổ, Dân quốc đã thay thế, Nhiếp Tái Trầm được quân đội ủng hộ, trở thành Tư lệnh Quảng Châu, bận rộn thường xuyên tới mức chẳng thấy bóng người, thời gian ở bên em chồng dĩ nhiên cũng ít đi, chị ta lo em chồng bị lạnh nhạt.
Huống chi đại đa số đàn ông trên đời này người nào mà không phải có tiền có quyền thì đều thay đổi đâu chứ? Nhiếp Tái Trầm giờ thành nhân vật lớn, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm, dù cậu ta không có ý nghĩ gì khác, nhưng ai mà đảm bảo không có người phụ nữ khác có lòng với cậu ta.
Trương Uyển Diễm đã từng bị một vố đau điếng người ở chuyện này, cho nên hận vô cùng. Hôm qua vừa khéo nhận được điện thoại của Thị tòng quan Bộ tư lệnh, chuông cảnh báo trong lòng réo liên hồi, sợ cô em chồng biết được không nhịn được sẽ làm lớn chuyện, như vậy không những không làm nên chuyện, ngược lại sẽ càng đẩy Nhiếp Tái Trầm ra xa hơn, bởi vậy đã quyết định không cho cô biết, tự mình âm thầm xử lý, tránh hậu hoạn về sau. Hôm nay lại nghe nói Nhiếp Tái Trầm về Quảng Châu, cũng không biết khi nào với về nhà, vì thế hầm canh bổ kia thúc em chồng mang đi.
– Canh hầm chị bảo em cầm đi đâu rồi? – Trương Uyển Diễm hỏi.
Bạch Cẩm Tú đang thẫn thờ, nghe chị ta hỏi thì dạ một tiếng, ngẩng lên đáp:
– Em để lại chỗ anh ấy rồi, nhờ thư ký anh ấy chuyển lời, khi nào anh ấy về thì uống.
– Chị ơi, chị hầm gì đấy? Em chưa xem, nhưng mùi hơi lạ.
Bạch Cẩm Tú cảm giác sẽ không ngon lắm, dù sao thì cô cũng không uống, cộng thêm mấy thứ trong đó nhìn đã không thấy muốn ăn rồi, tiện thì hỏi thôi.
Trương Uyển Diễm cười, ghé vào tai cô nói:
– Là thứ tốt, canh nhân sâm tam tiên. Ngưu tiên lộc tiên hắc cẩu tiên, toàn thứ tốt cả. Hầm chung ba thứ, tráng dương lực tuấn. Thêm nhân sâm đại bổ nguyên khí, càng trợ lực cho ba thứ kia. Còn bỏ thêm táo đỏ, điều hòa tì vị, trừ tính hàn, không tổn hại cơ thể. Hầm cách thủy hai canh giờ, đại bổ!
Bạch Cẩm Tú ngớ người ra, lúc này mới hiểu.
Chị dâu bảo cô đưa đi, tức là…
Cô tức thì rối hết cả ruột, sợ nhất là bị anh nhận ra dược liệu, hiểu sai mình thì cuống lên.
– Chị dâu, em chợt nhớ ra em còn có việc, cần phải ra ngoài một chút…
Cô bỏ mặc Trương Uyển Diễm, chạy ra.
– Này, chị còn chưa nói hết…
Trương Uyển Diễm đuổi theo, thấy cô đã ra khỏi phòng, vội vàng xuống lầu, chốc lát, chiếc xe hơi Buick kia đã đi ra ngoài thì lắc đầu:
– Trời ạ, cái tính tình này…lúc nào mới sửa được đây! Hài!
Bạch Cẩm Tú thúc tài xế lái thật nhanh.
Khi cô ở Bộ tư lệnh mong ngóng anh mau chóng trở về, nhưng lúc này thì lại ước gì anh chưa kịp về, để cô có thể kịp thời vứt canh hầm làm cho mất mặt kia đi. Nhưng đường trong thành Quảng Châu hơi nhỏ, giờ lại đang sâm sẩm tối, trên đường đông đúc các loại xe ngựa xe la cùng với người đi đường, hơn nữa ô tô thường gây chú ý, người lại đông, khiến nhiều ánh mắt đều nhìn vào. Cuối cùng cũng tới Bộ tư lệnh, xe vừa dừng lại, tài xế còn chưa kịp mở cửa xe cho cô thì cô đã tự xuống, chạy lên bậc thang.
Vệ binh thấy cô lại tới nữa, không đợi cô lên tiếng đã chủ động:
– Phu nhân, Nhiếp tư lệnh vừa mới trở về!
Bạch Cẩm Tú tim nảy lên, vội vàng bước vào, chạy tới hướng văn phòng kia.
Nhiếp Tái Trầm vừa từ ngoài thành trở về, thư ký ôm tập công văn đi theo anh vào văn phòng Tư Lệnh, thấy anh cởi mũ xuống thì vội buông đồ trong tay xuống, muốn nhận mũ từ anh. Nhiếp Tái Trầm tự treo mũ lên, quay lại thấy trên bàn có hộp đồ ăn.
Thư ký vội nói:
– Là phu nhân mang tới ạ. Chiều phu nhân có tới đây, đợi Tư lệnh khá lâu, anh không về, cô ấy lại đi, dặn tôi chuyển lời, bảo khi nào anh về thì uống.
Nhiếp Tái Trầm cũng đang đói bụng, mở hộp ra, là canh hầm.
Thư ký tò mò không biết phu nhân mang món ngon gì cho Tư lệnh, thò đầu vào, liếc nhìn.
– Canh tam tiên?
Anh ta trước kia là quan văn trong Nha môn lục quân, tuổi tác cũng trên bốn mươi, tuy là biên chế quân nhân, nhưng ngày thường ngồi lâu, thể lực theo không kịp nhu cầu, vợ ở nhà thường hầm canh này cho anh ta, nên chỉ nhìn một cái là biết ngay, bởi vậy mà kinh ngạc thốt lên, nhìn sang vị quan tư lệnh trẻ tuổi.
Nhiếp Tái Trầm cũng ngây cả người, nhìn thư ký.
Bỗng đúng lúc này, anh nghe hành lang bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, như tiếng gót giày rơi xuống của nữ giới. Tiếp đó, cửa văn phòng bị người ta đẩy ra.
Bạch Cẩm Tú vội vã tới, đẩy cửa ra, tìm hộp đồ ăn trên bàn, thấy đã bị lấy ra, nhưng nắp vẫn còn, chắc là chưa động tới thì thở hắt ra.
Thư ký tự thấy mình lắm miệng, lại đụng phải ánh mắt của Nhiếp tư lệnh đang nhìn mình, lòng hối hận vô cùng, lại thấy Bạch tiểu thư đi rồi lại quay lại, thì giả vờ như không biết gì, mỉm cười nói văn bản cần tư lệnh thẩm duyệt ký tên đã để trên bàn, xong rồi thì hơi khom người với Bạch Cẩm Tú, lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.