Tối, Bạch Cẩm Tú xách theo hành lý trở lại Bạch gia Tây quan.
Trương Uyển Diễm nói chuyện với quản sự ở đại sảnh, bỗng thấy tài xế xách hành lý của cô đi vào, như là muốn về nhà ở hẳn thì ngạc nhiên.
– Chị dâu, em dọn về nhà ở.
Cảnh cô em chồng không lâu trước đó phấn khởi dọn đi Trương Uyển Diễm vẫn còn nhớ rõ, giờ mới có bao lâu đâu mà lại dọn về nhà thế. Chị ta ngẩn ra:
– Sao thế em? Sao không ở bên kia nữa?
– Nhà cũ đó ẩm thấp quá, thời tiết ấm lên muỗi quá nhiều. Em chẳng muốn ở nữa.
Em chồng được nuông chiều từ bé, chưa từng phải chịu khổ một ngày nào, giờ ra ngoài chịu đủ thiệt thòi, không chịu được đòi quay về, Trương Uyển Diễm không hề thấy lạ. Dù sao chị ta cũng thấy em chồng ở đó không hợp, nói:
– Chị biết ngay em sẽ không ở được mấy ngày đâu. Chị đã không muốn em dọn đi rồi, giờ đã biết khổ chưa? Ở nhà lúc nào cũng tốt nhất.
Bạch Cẩm Tú không nói lời nào.
Trương Uyển Diễm lại nhìn ra sau lưng cô:
– Tái Trầm đâu rồi? Sao không về cùng em?
– Anh ấy dạo này rất bận, tạm thời chưa về được, ở bên kia tiện đi làm hơn. Chị ơi em mệt rồi, em đi lên nghỉ ngơi đây ạ.
Nom sắc mặt cô đúng là rất mệt, Trương Uyển Diễm bảo người hầu mang đồ đạc của cô lên, hỏi cô cơm nước chưa. Nghe cô nói đã ăn rồi thì thôi.
Bạch Cẩm Tú dọn về nhà ở, ban đầu chị ta cũng không mấy để tâm, nhưng đến ngày thứ ba phát hiện Nhiếp Tái Trầm vẫn không về nhà, em chồng thì cả ngày ở trong phòng vẽ vời, chưa ra lần nào, dần dà cảm thấy kỳ lạ.
Chạng vạng hôm nay, chị ta đi xã giao về, hỏi người làm có thấy Nhiếp Tái Trầm về nhà không, được cho biết là vẫn chưa về, lại hỏi em chồng, nói là hình như ở trong phòng.
Trương Uyển Diễm trầm ngâm, tính đi Bộ tư lệnh xem thế nào. Đang dặn dò người hầu đi nhà bếp chuẩn bị đồ ăn để mang đi thì nghe tiếng chào của người hầu.
– Cậu Nhiếp về rồi ạ.
Trương Uyển Diễm quay đầu lại, thấy Nhiếp Tái Trầm từ bên ngoài đi vào.
Anh mặc chế phục, tóc như vừa mới cắt, trông rất có tinh thần, tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ rất đẹp, kèm theo một hộp nhỏ được gói giấy xinh xắn có vẻ như là hộp kẹo sô cô la phương tây.
Dĩ nhiên, nhất định là tặng cho cô em chồng rồi.
Điều này hơi khác so với thường ngày. Trước kia Trương Uyển Diễm chưa từng thấy anh cầm thứ gì về nhà cả. Giờ anh chẳng những xong việc thì về nhà, đã thế còn học theo người phương tây biết dỗ dành cho em chồng được vui thì nén cười ra đón, hàn huyên với anh vài câu, hỏi anh ăn cơm chưa.
Nhiếp Tái Trầm có vẻ mất tự nhiên, nói mình ăn rồi. Chần chừ một chút, hỏi:
– Tú Tú….có ở đây không chị?
– Có có, trong phòng ấy. Mau lên đi.
Trương Uyển Diễm thúc giục.
Nhiếp Tái Trầm nhìn về hướng cầu thang, lại cảm ơn Trương Uyển Diễm rồi bước nhanh lên lầu, đi tới phòng của hai vợ chồng, đứng ở cửa, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa đang khép hờ.
– Gõ gõ cái gì? Không đói! Khi nào đói tự tôi sẽ xuống ăn!
Trong phòng vọng ra giọng nói khó chịu.
Nhiếp Tái Trầm tim đập nhanh hơn.
Anh hòa hoãn hơi thở, chậm rãi đẩy cửa ra, thấy cô đứng đưa lưng về phía cửa, tựa vào cái bàn đặt trước cửa sổ, tay cầm bút, đang vẽ gì đó.
Ánh tà dương từ ngoài cửa sổ hắt vào, bao phủ toàn bộ lên người cô, cô bận rộn vẽ, không quay đầu lại.
Anh đứng ở cửa, ngắm nhìn cô, đợi một lát, thấy cô vẫn không quay đầu lại thì đi vào, gọi cô:
– Tú Tú!
Bạch Cẩm Tú tay khựng lại, quay lại, ánh mắt rơi trên người anh, quét qua bó hoa và hộp kẹo trên tay anh:
– Đã bảo anh đừng tới mà?
Giọng lạnh nhạt.
Nhiếp Tái Trầm đặt hoa và kẹo lên bàn, chậm rãi nói:
– Tú Tú! Anh mong em có thể cho anh một cơ hội.
Bạch Cẩm Tú quay đầu trở lại tiếp tục vẽ, nói:
– Em thấy ngày đó em đã nói rõ rồi. Anh đi đi.
Nhiếp Tái Trầm không đi.
Bạch Cẩm Tú lại tiếp tục vẽ vài nét, tay vẩy một cái, trên bản thảo hiện lên một đường cong bị hỏng.
Cô quăng bút chì đi, xoay người đi ra ngoài.
– Anh không đi, em đi.
Nhiếp Tái Trầm bắt lấy cánh tay cô.
Bạch Cẩm Tú dừng bước, cúi đầu cánh tay mình đang bị anh cầm chặt, ngước lên:
– Buông ra!
– Tú Tú! Em suy nghĩ lại được không, đừng ly hôn với anh. Sở dĩ anh vẫn luôn không nói cho em biết, là sợ em không chịu tha thứ cho anh…
Anh thì thầm khẩn cầu bên tai cô.
Bạch Cẩm Tú phớt lờ không nghe, đẩy anh. Hai người đang giằng co, bên ngoài có tiếng bước chân chạy gấp gáp và tiếng hô to:
– Chú Nhiếp ơi, họ nói chú đến. Lâu không được gặp chú rồi.
A Tuyên đẩy cửa ra, chạy vào.
Hai người liếc nhìn nhau.
Nhiếp Tái Trầm buông cô ra, Bạch Cẩm Tú nhíu mày, nhặt bút chì lên, tiếp tục vẽ.
– Chú Nhiếp ơi, cháu muốn sang chỗ chú chơi, nhưng mẹ cháu không cho cháu đi.
A Tuyên đã cắt bím tóc, giờ tóc mái đằng trước đã mọc dài ra, sửa bằng phẳng, trông như quả dưa hấu da. Cậu nhóc ngước lên nói với Nhiếp Tái Trầm.
Nhiếp Tái Trầm mỉm cười, gật đầu:
– Lần cháu chú sẽ đưa cháu đi.
– Thích quá! Cháu muốn đi Bộ tư lệnh chơi từ lâu rồi.
A Tuyên phấn khởi nhảy cẫng lên, ngoái nhìn thấy hoa và sô cô la trên bàn, kêu lên, chạy tới lật lên lật xuống, cầm hộp kẹo lắc lắc:
– Cô ơi, cháu ăn được không?
– Cháu ăn đi, cầm hết đi. Chú ấy mua cho cháu đấy.
Bạch Cẩm Tú nói, cũng chẳng quay đầu lại.
A Tuyên hai hàng lông mày nhăn lại như con sâu, nhìn chằm chằm vào Cẩm Tú, lại nhìn sang Nhiếp Tái Trầm, cầm kẹo đi:
– Vậy cháu ăn nhé.
Cậu xé hộp kẹo, lấy ra một viên, bóc vỏ kẹo ra, bỏ viên kẹo vào trong miệng, cười tít cả mắt.
– Cám ơn chú, cháu đi đây. Lần sau nhớ đưa cháu đi chơi nhé!
A Tuyên cầm hộp kẹo chạy vút ra ngoài, đang định về phòng mình thì bị Trương Uyển Diễm bắt gặp, gọi qua.
– Con cầm gì đấy?
– Sô cô la ạ.
Trương Uyển Diễm túm tay cậu con:
– Đây là quà chú tặng cô con, con ăn cái gì? Mau trả lại cho mẹ.
A Tuyên giữ chặt lấy.
– Cô với chú cãi nhau. Cô còn không cho chú ôm nữa. Con thấy hết rồi. Cô không cần nên cho con.
Trương Uyển Diễm giật mình, tay thả lỏng, bị A Tuyên giật được ra.
A Tuyên chạy đi rồi, Bạch Cẩm Tú cũng ném bút chì, thu hết toàn bộ bản thảo của mấy ngày, nói với Nhiếp Tái Trầm vẫn còn đang đứng sau lưng mình:
– Muốn làm gì thì làm.
Rồi đi vào trong buồng ngủ, nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Nhiếp Tái Trầm đứng bên gian ngoài, chiều hôm dần dày đặc, trời tối xuống.
Cuối cùng anh chậm rãi xoay người đi ra ngoài, bước chân nặng trĩu.
Trương Uyển Diễm ngồi ở phòng khách dưới lầu, thấy anh đi xuống thì đứng lên bảo anh đi theo mình.
Anh đi theo vào một gian sảnh bên cạnh không có ai, Trương Uyển Diễm bảo anh ngồi xuống, hỏi:
– Tái Trầm, có phải Tú Tú và em giận nhau đúng không?
Hỏi xong, chị ta thấy anh không phủ nhận thì biết là thật rồi, than một tiếng.
– Chị đã nói mà, sao con bé lại tự dưng dọn về nhà cơ chứ? Nó gây chuyện gì với em vậy? Tính tình con bé còn trẻ con lắm, lấy chồng rồi mà không trưởng thành lên chút nào.
Chị ta trách em chồng, lại nhìn Nhiếp Tái Trầm.
– Có phải con bé giận em quá bận không có thời gian bên nó đúng không? Em là đàn ông, đừng chấp nhặt với nó. Tính nó nóng nảy nhưng qua là qua không để bụng. Em yên tâm, nó sai ở đâu, em cứ nói với chị, chị nhất định sẽ nói nó hộ em.
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Không phải do cô ấy đâu chị. Là lỗi của em, em có lỗi với cô ấy.
Trương Uyển Diễm ngớ người:
– Em có lỗi với Tú Tú?
Chị ta lập tức nghĩ tới chuyện mình xử lý Tiểu Ngọc Hoàn, lẽ nào ngoài Tiểu Ngọc Hoàn, cậu ấy còn có dính líu với người phụ nữ khác nữa?
Chị ta nhìn anh chăm chú.
Nhiếp Tái Trầm yên lặng một lát, nói:
– Hôm hôn lễ mẹ em không có mặt, là bởi vì em không nói cho bà biết hôn sự giữa em và Tú Tú. Bà không biết chút gì.
Trương Uyển Diễm cứ nghĩ mình nghe nhầm, mắt mở to, một lát sau mới phản ứng.
– Cái gì? Ý cậu là, mẹ cậu không biết cậu cưới Tú Tú nhà tôi? Cậu chưa nói gì cả?
– Là lỗi của em…
Trương Uyển Diễm giận tím mặt, cắt ngang anh.
– Nhiếp Tái Trầm, cậu thật quá đáng. Kết hôn là chuyện hệ trọng như thế, dù là lý do gì, nhưng nếu cậu đã muốn cưới, thế sao không báo cho mẹ cậu biết? Cậu coi Tú Tú nhà tôi là hạng người gì?
Chị ta phẫn nộ đứng lên, chỉ vào anh:
– Có phải cậu thấy mình ghê gớm lắm, Tú Tú nhà tôi không xứng với cậu đúng không? Tôi nói cho cậu biết, quan to Bạch gia chúng tôi quen nhiều, không có cậu, chỉ cần nhà tôi muốn, Tú Tú còn gả được người có danh vọng hơn cậu nhiều gấp bội. Tôi thật không ngờ cậu lại…
– Chị dâu!
Bên ngoài chợt có tiếng cắt ngang, Bạch Cẩm Tú đi vào.
– Trước đó là do em cứ đòi gả cho anh ấy bằng được, chứ anh ấy không hề muốn cưới em, bởi hết cách mà phải gật đầu. Chị đừng trách anh ấy, là chuyện của em. Em sẽ tự giải quyết với anh ấy. Chị không cần phải xen vào đâu ạ.
Trương Uyển Diễm cứng họng:
– Tú Tú, em…
Bạch Cẩm Tú nhìn sang Nhiếp Tái Trầm:
– Anh đi đi!
Nhiếp Tái Trầm chậm rãi đứng lên.
Cô bước ra, dẫn Nhiếp Tái Trầm ra đến cổng lớn, mở cổng, lạnh nhạt nói:
– Anh đáng lắm, tự để bị mắng. Ai kêu anh nói. Có giỏi thì đi nói với cha em ấy. Hoặc ngày mai đăng báo, cũng công khai hết luôn đi.
Nhiếp Tái Trầm yên lặng, nhìn cô.
– Anh đừng tới nữa. Em không muốn nhìn thấy anh.
Cô đẩy anh ra ngoài, sau đó đóng sập cổng lại.
Một chiếc xe ngựa chạy tới, đỗ ngay cổng, Bạch Kính Đường từ trên xe đi xuống, thấy Nhiếp Tái Trầm đứng bên ngooài cổng thì ngạc nhiên.
– Tái Trầm, sao đứng ngoài thế mà không vào? Trong nhà không có ai à? Vào đi!
Nhiếp Tái Trầm vội quay người lại, cười gượng:
– Em vừa gặp Tú Tú rồi. Em còn có việc đi trước, lần tới sẽ đến thăm anh chị sau ạ.
Nói xong, anh gật đầu với Bạch Kính Đường rồi đi.
Em rể hiện giờ thân phận đã khác trước, Bạch Kính Đường biết anh rất bận. Mấy ngày này em gái về nhà ở, anh cũng không về nhà, thấy anh đi, cũng không nghi ngờ gì cả, đi vào nhà, đến phòng gặp Trương Uyển Diễm thì kể lại chuyện gặp em rể ở bên ngooài.
Trương Uyển Diễm tuy lúc nãy vì giận quá mà mắng em rể, nhưng cũng không tính sẽ đem chuyện Nhiếp Tái Trầm giấu giếm hôn sự với mẹ anh cho mọi người đều biết.
Đừng nói cha chồng, dù là chồng mình cũng không tính cho anh ta biết, chỉ đáp qua loa lấy lệ. Đợi muộn một chút, bê khay trái cây vừa gọt xong đi vào phòng cô út, thấy cô đang vẽ tranh, đặt khay trái cây lên bàn, xiên một miếng táo đưa cho cô, nhìn bản vẽ:
– Ban ngày vẽ, tối cũng vẽ, sao vẽ mãi chưa xong thế? Em bận gì à?
Bạch Cẩm Tú nhận miếng táo cắn một miếng, nhìn vào bản vẽ phác thảo:
– Lúc trước em nghe anh cả nói bên Đông Sơn có xưởng dệt lụa mỏng, kiếm không được bao nhiêu, việc thì lại nhiều, muốn đóng cửa. Em muốn nhận lại tiện làm chút việc. Tại giờ đang rảnh quá.
Trương Uyển Diễm không nghĩ nhiều.
– Em muốn làm thì cứ làm thôi, chỉ cần đừng vất quá là được.
– Chị ơi chị còn việc gì không? Không việc gì thì chị đi nghỉ trước đi. Em lát mệt sẽ tự đi ngủ.
Trương Uyển Diễm không chịu đi, nói:
– Tú Tú à, chị muốn nói với em, việc này là Tái Trầm không đúng, chị dâu đã mắng cậu ấy rồi, thấy cậu ấy cũng rất hối hận. Dù sao thì cũng chỉ có vài người biết, chị thấy hay là bỏ qua đi, em đừng so đo với cậu ấy làm gì. Đàn ông mà, đừng thấy bên ngoài uy phong bao nhiêu, về nhà có một số việc thì lại xử lý rất ngốc nghếch. Em mà giận cậu ấy, có mà giận suốt ấy chứ, mệt lắm.
Bạch Cẩm Tú không nói gì.
– Nghe chị đi em, giận mấy ngày là được rồi. Cậu ấy giờ là Tư lệnh Quảng Châu, chức không nhỏ, nhỡ đâu bị người ta biết các em giận dỗi nhau thì ảnh hưởng không tốt đâu. Huống chi bọn em là vợ chồng mới cưới, cũng không thể ở riêng mãi được. Em để cậu ấy về nhà ở đi, về nhà rồi, nếu có giận nhau thì đóng cửa lại, muốn phạt thế nào thì phạt.
Khuyên hết lời, vẫn thấy cô út không nói gì, nói tiếp:
– Thế nhé, ngày mai bảo cậu ấy về nhà là xong.
Bạch Cẩm Tú nói:
– Chị dâu, nếu chị đã biết, vậy em xin nói thẳng. Em đã nghĩ kỹ rồi, bọn em sẽ ly hôn, chờ lúc nào thuận tiện thì sẽ đăng báo công bố.
Trương Uyển Diễm giật mình.
– Cái gì?
Chị ta giật lấy cây bút trong tay Bạch Cẩm Tú.
– Đừng có vẽ vời nữa. Em nói bậy bạ gì đấy. Chị biết em từng đi du học, không coi trọng chuyện này. Nhưng giận thì giận, cũng đừng động một chút là nói ly hôn chứ.
– Chị dâu, em không nói lung tung. Em đã nghĩ kỹ rồi.
Bạch Cẩm Tú lấy lại bút, tiếp tục vẽ.
Trương Uyển Diễm bực bội đi đi lại lại:
– Chị biết ngay mà. Lúc em kết hôn chị đã lo lắng rồi. Giờ xem đi, đúng y như vậy. Nói kết hôn là kết hôn, nói ly hôn là ly hôn. Kết hôn ly hôn là việc nhỏ à? Tái Trầm đúng là có lỗi, nhưng cũng không đến mức phải ly hôn chứ. Em muốn làm cha tức chết hay sao?
Chị ta trách một lúc, thấy cô út không có chút phản ứng gì, biết rõ tính tình cô út, giờ mình nói như vậy sợ là chẳng có tác dụng gì.
Bất kể là danh dự, lợi ích hay là cuộc sống sau này của cô út, Trương Uyển Diễm thấy, hôn nhân này không thể bỏ là bỏ được.
Nhiếp Tái Trầm giờ địa vị đang được củng cố, với năng lực của anh, về sau sẽ càng ngày càng thăng cao. Ngoài chuyện kia làm người ta tức giận ra, anh cũng không có sai lầm gì cả. Cũng không phải lo cô út không có anh thì sau này không lấy được người khác, lo là lo cô út giờ đang giận đòi bỏ anh, đến khi hối hận rồi thì lại khó mà làm lại từ đầu được.
Chỉ cần Nhiếp Tái Trầm cương quyết không đồng ý, em chồng có làm ầm ĩ lên cũng không có tác dụng gì. Chờ cơn giận qua rồi, vợ chồng son đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, mọi chuyện sẽ qua thôi.
Trương Uyển Diễm quyết định rồi, không nói nhiều nữa, định đi ra ngooài.
– Chị dâu!
Bạch Cẩm Tú chợt gọi.
Trương Uyển Diễm dừng bước.
– Chị muốn đi tìm anh ấy đúng không? Đây là chuyện giữa em và anh ấy, tự em có suy nghĩ của em, em sẽ cố gắng không để ảnh hưởng xấu gì. Mong chị đừng xen vào nữa.
Cô nói vô cùng nghiêm túc.
Trương Uyển Diễm thấy tâm tư của mình bị em chồng nói trúng thì thở dài, lắc đầu đi ra.
Chị dâu đi rồi, Bạch Cẩm Tú cũng không còn tâm trạng làm gì nữa, dọn đồ đạc, rửa mặt mũi, thấy bó hoa ban ngày anh đưa tới đã được người làm cắm vào bình, đặt ở đầu giường, dưới ánh đèn, cánh hoa long lanh rực rỡ.
Cô nhìn một chốc, cầm lọ hoa mang ra ngoài ném vào sọt rác, trở lại phòng lên giường ngủ.
Từ đêm đó nói chuyện với cô út xong, Trương Uyển Diễm cũng không dám giấu cô út đi gặp Nhiếp Tái Trầm, nhưng thấy Nhiếp Tái Trầm từ hôm đó không về nhà thì lo lắng cho quan hệ của hai người thật sự quá xa lạ, lại thấy cô út bắt đầu bận rộn đi xưởng dệt Đông Sơn, ngày nào cũng đi sớm về muộn, nhìn dáng vẻ như bỏ mặc Nhiếp Tái Trầm rồi thì vô cùng sốt ruột lo âu, sợ vợ chồng son ở riêng lâu ngày tình cảm phai nhạt, chẳng những phái người lấy danh nghĩa cô út đến Bộ tư lệnh đưa đồ ăn thức uống, còn đặc biệt chú ý tin tức liên quan đến Nhiếp Tái Trầm trên báo chí.
Ước chừng nửa tháng sau, sáng sớm hôm nay, Trương Uyển Diễm nhân cô út đang ăn sáng còn chưa kịp đi thì đẩy tờ báo đến trước mặt cô, nói:
– Tú Tú, báo chí đều đăng tin Tái Trầm ngày mai phải hộ tống Tổng thống lên phương bắc rồi, đây là chuyện hệ trọng, chuyến đi này cũng không biết đi bao lâu nữa.
Chị ta thở dài:
– Bên ngoài thì không biết rối loạn thành dạng gì, may là Quảng Đông chúng ta còn tạm yên ổn. Đang lúc binh hoang mã loạn, đúng là làm người ta không yên tâm, còn chẳng bằng thời còn Hoàng thượng ấy.
Bạch Cẩm Tú buông bát xuống, nói:
– Chị dâu em xin phép, em đi Đông Sơn đây. Hôm nay có lô máy móc mới về, em rất bận.
Cô cầm lấy áo khác vào túi của mình đi ra ngoài, lên ô tô, mau chóng ra khỏi nhà.
Trương Uyển Diễm không kiên nhẫn được nữa, ra phòng khách gọi điện thoại đến Bộ tư lệnh.
Điện thoại mau chóng được chuyển, người nghe là thư ký. Nghe nói là thiếu phu nhân Bạch gia gọi điện tới thì bảo chị ta chờ một lát, để mình đi phòng họp gọi Nhiếp Tái Trầm.
Nhiếp Tái Trầm nhanh chóng đến nghe điện thoại, gọi “chị dâu” một tiếng.
Trương Uyển Diễm cười nói:
– Mấy hôm đưa đồ ăn tới, em có ăn không đó? Là cô út cho người đưa tới đấy. Con bé chỉ mạnh miệng thôi, qua một vài ngày là hết giận thôi.
Cô thật sự không cần anh, không cho anh đi tìm cô, giờ ngày nào cũng bận rộn ở nhà xưởng Đông Sơn, làm gì đưa đồ ăn đến cho anh được.
Trong lòng anh trào lên tia chua xót, đáp:
– Em biết rồi. Cảm ơn chị.
– Chị xem báo thấy nói ngày mai em lên phương bắc à? Tối nay có rảnh thì về nhà, Kính Đường nói muốn làm bữa cơm tiễn em.
– Làm phiền chị chuyển lời cảm ơn tới anh cả hộ em, tối nay em có việc rồi, không về được.
Trương Uyển Diễm thất vọng, nhưng cũng biết anh thật sự bận không tới được, đành nói:
– Vậy được, em cẩn thận nhé. Xong việc thì về sớm. Về rồi cả nhà sẽ làm bữa cơm đón em.
– Cám ơn chị dâu.
Nhiếp Tái Trầm buông điện thoại, thất thần một lát, ra khỏi văn phòng, vội vã đi đến phòng họp.
Hết chương