Quyến Luyến Phù Thành

chương 74

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhiếp Tái Trầm không để cô chờ lâu, rất nhanh đã đến địa chỉ cô báo, vừa dừng xe lại, Bạch Cẩm Tú đã mở cửa xe đi lên, bảo anh lái xe đến hố Thanh Phổ.

Nhiếp Tái Trầm tối nay bận việc, nỗi lòng rối loạn, nghĩ về rồi không biết đối mặt với cô như nào nên mới gọi điện thoại nói không về, ngờ đâu cô lại gọi mình tới đây, dĩ nhiên khó hiểu. Nhưng thấy thần sắc cô cực kỳ khó coi thì không dám hỏi gì, lái xe đi theo dặn dò của cô. Nhưng trên đường thấy cô liên tục giục mình đi nhanh hơn, cuối cùng không kìm được dừng xe lại, quay qua hỏi cô:

– Tú Tú, xảy ra chuyện gì vậy? Muộn thế này rồi em đi phố Thanh Phổ làm gì?

Bạch Cẩm Tú nổi cáu:

– Đàn ông đúng chẳng ai tốt cả. Anh cả em lừa dối chị dâu sống chung với người phụ nữ khác ở phố Thanh Phổ! Giờ người đó đang ở đó.

Nhiếp Tái Trầm ngỡ ngàng.

Bạch Cẩm Tú trần thuật lại lời mà A Tuyên trước đó đã nói với mình.

– Giờ đã muộn thế này rồi mà anh cả còn chưa về nhà, nhất định là đang ở chỗ cô ta.

Nhiếp Tái Trầm nhíu mày.

– Anh còn thất thần làm gì, còn không mau đưa em đến đó.

Bạch Cẩm Tú nghĩ anh cả mình giờ có lẽ đang làm chuyện phản bội chị dâu ở bên đó thì lửa giận trong lòng trào dâng, thấy anh bất động thì hét lên với anh.

Nhiếp Tái Trầm vội vàng quay trở lại, tiếp tục lái xe, rất nhanh đã tới nơi đó. Thấy cô xuống xe như đang tìm ngõ nào đó thì không nhẫn nhịn được đi lên ngăn cô lại.

– Tú Tú, em làm vậy không ổn…

Sở dĩ Bạch Cẩm Tú gọi anh đi cùng mình là bởi không muốn người ngoài biết chuyện này.

– Ý anh là sao?

Cô thấy ngõ nhỏ có cái cây ở đầu hẻm đúng như A Tuyên nói, đang định chạy vào, thấy anh không những không đi theo mà còn ngăn mình lại thì lửa giận càng bốc cao hơn.

– Anh không muốn giúp em thì thôi, anh cứ về đi. Đúng là cá mè một lứa. Tự em khác đi.

Cô đẩy anh.

Nhiếp Tái Trầm vẫn nắm lấy cổ tay cô, kiên nhẫn khuyên.

– Tú Tú em hãy nghe anh nói, em đừng kích động như vậy. Giả dụ anh cả ở trong đó, em cứ thế xông vào, ngoài làm anh cả càng khó xử ra thì không hề có chút ích lợi gì cả, việc cũng không giải quyết được. Dù em là em gái của anh ấy, anh ấy cũng chưa chắc đã nghe em đâu. Hơn nữa, em xông vào trong thì ích gì, lẽ nào em định đánh chết người phụ nữ kia tại chỗ?

– Anh còn chưa nói xong!

Thấy cô vẫn kích động như muốn phản bác, Nhiêp Tái Trầm chặn lại.

– Còn nữa, anh cả em tối nay không về, chưa chắc là đến đây. Hoặc là dù có đến, nhưng biết đâu đã về nhà rồi. Nếu anh cả không ở đó, em cứ thế mà xông vào, người ta có chết cũng không nhận thì em làm gì được?

Bạch Cẩm Tú tức sắp khóc rồi.

– Thế anh nói em phải làm sao đây. Lẽ nào cứ mặc anh cả với người phụ nữ kia…

– Em hãy nghe anh nói, vừa rồi anh cả không về nhà không chứng tỏ anh ấy không về. Chúng ta về trước. Anh cả về nhà là tốt nhất, hoặc là trong đó có hiểu lầm gì cũng nên. A Tuyên chỉ nhìn bề ngoài. Nếu chưa về, chúng ta sẽ bàn tiếp. Em yên tâm, bất kể thế nào anh cũng sẽ nhanh chóng tìm hiểu tình hình hộ gia đình này cho em. Khi biết rõ rồi thì sẽ tính toán nên làm gì tiếp theo. Nếu đúng là người của anh cả, chúng ta bàn bạc lại, em thấy được không?

Tuy rất muốn xông vào đập nát nhà người ta ra, xử lý anh cả cùng với người phụ nữ của anh cả một trận, nhưng lý trí còn sót lại vẫn nhắc nhở cô, Nhiếp Tái Trầm nói đúng.

Cô cố chấp đứng ở đầu ngõ, không nhúc nhích.

– Đừng tức giận mà hỏng việc. Đi, chúng ta về nhà.

Nhiếp Tái Trầm ôm lấy cô, nửa đẩy nửa ôm, cuối cùng cũng dỗ dành được Bạch Cẩm Tú đang nổi nóng trở lại xe, quay đầu lại nhìn ngõ nhỏ kia lần nữa, rồi lái xe trở lại Tây Quan.

Hai người về đến nhà đã là hơn giờ đêm, hỏi người gác cổng, nói là thiếu gia tầm giờ đã về rồi, tối nay chắc có xã giao, uống khá nhiều, say rượu, được người ta đưa về nhà.

Nhiếp Tái Trầm nhìn sang Bạch Cẩm Tú, đưa cô vào, việc tối nay cũng dừng lại ở đó.

Bạch Cẩm Tú cả đêm khó ngủ, trằn trọc ở trên giường mãi cũng làm cho Nhiếp Tái Trầm ngủ không được ngon. Sáng hôm sau, anh thức dậy, thấy cô nằm trên gối không nhúc nhích, hai mắt nhìn đăm đăm lên đỉnh màn, cũng không biết đang nghĩ gì thì chỉ biết khuyên nhủ cô chớ có quá kích động, anh sẽ mau chóng tìm hiểu tình hình cho cô.

Bạch Cẩm Tú chỉ ừ một câu.

Nhiếp Tái Trầm đi làm rồi, Bạch Cẩm Tú lăn lộn trên giường một lúc mới dậy.

Nhà xưởng đã vận hành đi vào quỹ đạo, hôm nay không có việc gì cần kíp, cô đi xuống, không thấy Trương Uyển Diễm, hỏi người làm thì được cho biết anh cả tối qua say rượu đến giờ vẫn chưa dậy, quản sự thì không ở đây, chị dâu đã đưa A Tuyên đi học rồi, chắc là sắp về rồi.

Tối qua tuy anh cả không đi nơi đó, nhưng lửa giận trong lòng Bạch Cẩm Tú không hề giảm đi chút nào, chỉ là bởi Nhiếp Tái Trầm khuyên giải mà miễn cưỡng đè nó xuống. Giờ nghe nói anh cả còn đang ngủ thì nào còn kiềm chế được nữa, lập tức đi lên lầu đến phòng của anh chị, đến trước cửa phòng ngủ, dùng hết sức mình đập rầm rầm mấy cái, sau đó thì ầm một tiếng, đá văng cửa ra.

Bạch Kính Đường tối qua uống khá nhiều rượu, đến giờ vẫn còn chưa tỉnh, đầu óc choáng váng lâng lâng, nghe có tiếng đập cửa như sét đánh thì đã tỉnh, nhưng không tài nào mở mắt ra nổi.

Bạch Cẩm Tú thấy anh cả vẫn còn đang ngủ thì giận sôi máu, chạy vào phòng tắm bưng ra một chậu nước, đến đầu giường dội một phát xuống đầu anh ta.

Bạch Kính Đường bị nước lạnh dội vào đầu thì giật mình, giận giữ, mở mắt ra, thấy đứng trước giường là em gái mình, mặt mày phừng phừng đang nhìn mình chăm chăm thì lửa giận tức thì tắt ngấm, lau nước trên mặt đi, túm chăn che lên người ngồi dậy.

– Tú Tú, sáng sớm em làm gì vậy?

Bạch Cẩm Tú nhìn anh cả, cười nhạt.

– Làm gì à? Anh tự hỏi bản thân mình ấy! Chuyện anh làm đúng là khó tin. Có tin em đi nói với cha không. Để cha biết xem cha có lột da anh ra không. Rồi anh đừng mơ em cứu anh như hồi nhỏ nhé.

Bạch Kính Đường còn chưa hiểu mô tê gì, không rõ vì sao em gái sáng sớm lại vô cớ nổi cơn với mình, còn uy hiếp mình nữa, đột ngột nhớ tới một chuyện thì tim đánh thót một cái, vội hỏi:

– Tú Tú, em nói vậy là sao? Anh cả làm gì nào?

Bạch Cẩm Tú thấy anh ta còn thử lại mình thì càng giận, quay người tính bỏ đi.

Bạch Kính Đường vội mặc quần áo xuống giường, đuổi theo ngăn em gái lại:

– Tú Tú, Tú Tú, em ơi, em đừng giận, rốt cuộc là em nói gì, anh làm sao, em nói rõ ràng cho anh xem nào. Em muốn gì cũng được, anh chiều em hết, nhưng em chớ có nói gì với cha đấy…

Đáng thương cho đại thiếu gia Bạch gia oai phong bên ngoài người khác gặp đều phải khom mình chào đụng phải cô em gái của mình thì cũng chỉ có thể ăn nói khép nép dỗ dành mà thôi.

Chị dâu không hề làm ra chuyện gì có lỗi với anh cả, thế mà anh ta lại làm ra chuyện như vậy.

Bạch Cẩm Tú thấy anh cả còn giả vờ giả vịt như không biết chuyện gì thì càng giận. Đang định chất vấn thì chợt nghe bên ngoài có tiếng nói ở cửa:

– Tú Tú, sao em lại ở đây?

Bạch Cẩm Tú ngoái lại, thấy Trương Uyển Diễm đã về, đứng ở cửa, nhìn mình và anh cả thì khựng lại, lời đến miệng lại nuốt trở về, nói mình không có việc gì cả, sau đó lườm Bạch Kính Đường một cái rồi đi ra ngoài.

Cô trở lại phòng, nỗ lực bình ổn cơn tức giận xuống, thay quần đến nhà xưởng.

Buổi sáng hôm nay, cô không thể nào tập trung để làm việc được. Cũng may Nhiếp Tái Trầm đã nhanh chóng gọi điện thoại tới, trưa anh không tới được nên gọi điện để báo cô biết, anh đã điều tra xong rồi.

Anh gọi cho người chủ nhà cho thuê mang hợp đồng thuê nhà đến, chủ nhà cho thuê khẳng định người thuê là Bạch Kính Đường. Chuyện từ nửa tháng trước rồi, người ở là một người phụ nữ họ Liễu, hầu hết thời gian đều ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài, trong nhà có người giúp việc.

– Tú Tú, tối nay chờ anh về, chúng ta sẽ bàn tiếp có nên nói cho chị dâu biết không, rồi xem giúp chị ấy. Hoặc là anh nói với anh cả trước. Dầu sao thì đây là chuyện của anh chị.

Trong điện thoại, Nhiếp Tái Trầm nhắc nhở cô liên tục.

Có vẻ như anh đang bận, lúc nói chuyện đầu bên kia rất ồn ào. Bạch Cẩm Tú đồng ý qua loa rồi cúp điện thoại, ngồi trong văn phòng, ném bút chì đi, ép mình phải cố kìm nén. Đúng lúc này nghe thư ký gõ cửa, nói là Bạch thiếu phu nhân tới.

Bạch Cẩm Tú ngạc nhiên vội vàng ra ngoài đón, thấy Trương Uyển Diễm bước xuống xe ngựa, đang đứng ở cổng nhà xưởng, đi theo là bà Trương người nhà ngoại chị dâu, cô bước tới hỏi:

– Chị, sao chị lại tới vậy?

Trương Uyển Diễm nói:

– Em tiếp nhận nhà xưởng này cũng được một thời gian, hôm nay rảnh rỗi nên chị đến đây xem thế nào.

Bạch Cẩm Tú dẫn chị dâu đi tham quan toàn bộ nhà xưởng. Trương Uyển Diễm có vẻ rất tò mò hứng thú, đi theo cô, cuối cùng đi vào văn phòng cô, quan sát bài trí một lượt, ánh mắt cuối cùng rơi vào mô hình quả địa cầu khảm đồng lớn được đặt trên bàn.

Bạch Cẩm Tú chỉ cho chị dâu xem vị trí hiện tại của họ, lại chỉ vào Châu Âu mà hồi trước mình đi du học, nói:

– Chị, chỗ này là hồi trước em đi du học này.

Trương Uyển Diễm sờ vào quả địa cầu, thở dài:

– Tú Tú, hồi trước chị còn không tán thành việc để em đi du học, giờ xem ra là chị đã sai rồi. Em như vậy mới tốt, là phụ nữ thì nên suy nghĩ cho bản thân.

Chị dâu đột ngột tới đây, Bạch Cẩm Tú đã cảm nhận được có gì đó kỳ lạ, giờ nghe chị dâu nói vậy thì trong lòng càng nghi hoặc.

Trương Uyển Diễm ngồi xuống, nói:

– Tú Tú, sáng nay em tìm anh cả muốn nói gì, thực ra chị biết cả. Em không cần phải nói với anh cả làm gì. Cứ để thế đi, chị cũng nghĩ thông rồi.

Bạch Cẩm Tú ngỡ ngàng:

– Chị dâu, chị nói vậy là sao ạ?

Trương Uyển Diễm nói:

– Anh cả em bố trí cho người phụ nữ họ Liễu sống ở phố Thanh Phổ, chị cũng đã biết rồi.

– Chị cũng biết rồi?

Bạch Cẩm Tú giật mình.

– Phải. – Trương Uyển Diễm gật đầu.

– Chị biết rồi, vì sao không nói, cứ để mặc anh em làm vậy ạ?

Trương Uyển Diễm lặng thinh một lát.

– Người phụ nữ này chính là người yêu cũ của anh cả em, hai năm trước trở thành quả phụ. Năm ngoái gặp lại anh cả em, còn vay tiền anh em nữa. Khi đó chị biết còn gây gổ với anh em một trận, đúng là chẳng ra sao cả. Về sau chị nhẫn nhịn, nghĩ dù sao vẫn còn sống chung với nhau, nên ra mặt hỗ trợ nhà họ về quê sinh sống. Chị nghĩ việc qua rồi thì qua, về sau nếu anh cả em hồi tâm thì thôi…

Chị ta khẽ cười, trong mắt lại có nước mắt.

– Người làm đi theo chị nói chị quá mềm lòng, ra tay không mạnh về sau sẽ có hậu hoạn. Chị tuy rất hận nhưng không làm được chuyện tuyệt tình, mình thì chẳng sao, chỉ muốn tích chút phúc cho A Tuyên thôi, Tú Tú em thấy đúng không? Nhưng anh cả em vẫn chứng nào tật đó, chuyện đã qua lâu mà không dứt được cô ta, còn thuê nhà cho cô ta. Chị giờ có thể làm gì đây? Lẽ nào đón người ta về nhà làm thiếp thành toàn cho họ? Nhưng chị lại không rộng lượng được như thế, huống hồ biết đâu người ta không chịu thì sao. Mà gây với anh em, anh em cũng chẳng thương chị, chỉ thương cô ta mà thôi. Mà gây thành chuyện lớn, nhỡ bị người ngoài biết được lại ảnh hưởng đến thanh danh Bạch gia, lại bị chê cười. Giờ chị cũng chẳng trông cậy được vào đâu, đành coi mình như kẻ ngốc chẳng biết gì cả vậy, ai lo phận người ấy. Chị tính nuôi dạy A Tuyên khôn lớn, chờ cha trăm tuổi, chị sẽ tự sống một mình, vừa thanh tĩnh vừa thoải mái.

Chị ta nhìn Bạch Cẩm Tú.

– Tú Tú, chị biết tính em còn nóng hơn chị. Việc này chị rất cảm kích em, nhưng em không cần phải xen vào đâu. Mà có xen vào cũng chẳng ích gì. Dù là cha biết, anh em có sợ cha thì cũng nghe lời qua loa cho xong chuyện. Mà sự việc đã không còn như trước nữa, chẳng phải sẽ là chị đã làm hai người họ không được ở bên nhau hay sao? Trong lòng anh em càng thêm hận chị mà thôi. Một người chồng như thế, chị cũng không cần nữa.

Bạch Cẩm Tú cố nén cơn giận:

– Chị dâu, chị có thể nghĩ thoáng thì quá tốt. Nhưng tốt nhất chị nên thể hiện rõ với anh cả, ly hôn với anh cả em thì tốt hơn. Nếu chị còn điều lăn tăn mà không muốn ly hôn, cũng không sao cả, nhưng không cần phải đi hầu hạ anh cả làm gì nữa. Qua một thời gian ngắn nữa em đi Châu âu, hay là em dẫn chị và A Tuyên đi cùng em. Chúng ta đi Châu Âu giải khuây một hai năm, bản thân vui vẻ mới quan trọng.

Trương Uyển Diễm lắc lắc đầu:

– Không được đâu. Chị đi rồi, trong nhà ai quản lý đây.

– Anh cả bên ngoài phong lưu sung sướng, chị cần gì phải lo cái đó? Bạch gia nuôi nhiều quản sự như thế để ngồi không à? Ăn cơm không à? Không cần nói gì nữa, cứ quyết định như thế nhé.

Trương Uyển Diễm do dự:

– Thế…nên nói với cha như nào? Có vẻ không hay lắm…

– Bên chỗ cha để em nói cho. Anh cả làm ra chuyện bôi nhọ gia phong, cha còn nói gì được chị.

Trương Uyển Diễm cứ chần chừ mãi, cuối cùng nói:

– Tú Tú, để chị suy nghĩ đã nhé.

Bạch Cẩm Tú không ép, gật đầu:

– Vâng ạ. Chị cứ suy nghĩ cho kỹ. Mặc kệ có đi hay không, chị cũng không cần phải nhìn mặt mũi anh em làm gì nữa. Chị cả và mẹ chị đang ốm đúng không, chị về nhà chăm họ đi, lúc nào trở về cũng được. Lần đầu thì thôi đi, giờ anh cả như thế, thật chẳng có thuốc nào chữa được.

Trương Uyển Diễm lặng thinh một lát nói:

– Chị biết rồi. Chị về thu dọn đồ đạc, rồi về nhà ngoại chị mấy ngày vậy. Chị đến đây là sợ em bênh vực chị, nhỡ đâu gây chuyện lớn, làm hỏng thanh danh Bạch gia, ảnh hưởng đến tình cảm anh em trong nhà. Em đừng lo cho chị, chị không khổ sở đâu, chị tự biết mình.

Bạch Cẩm Tú vâng dạ liên tục.

Trương Uyển Diễm tâm tình không tốt, nói xong thì ngồi một lát rồi ra về.

Nhà xưởng cũng không có việc gì, Bạch Cẩm Tú đi về cùng chị dâu về nhà, giúp chị dâu thu dọn đồ đạc, nói tối sẽ đưa A Tuyên qua đó. Tiễn Trương Uyển Diễm đi rồi, cô ngồi ở phòng khách, thừ người ra.

Cô đồng ý không gây chuyện nữa, nhưng không có nghĩa là để mặc người phụ nữ họ Liễu thích làm gì thì làm được.

Cô chẳng quan tâm anh cả và người phụ nữ kia hồi trước bị chia rẽ thế nào, giờ là anh cả mình lôi kéo chị ta hay là chị ta bám lấy anh cả, biết rõ anh cả đã có vợ con, thế mà còn nuôi người ta ở bên ngoài, đúng là đồ không biết xấu hổ.

Thời gian còn sớm, mới tầm giờ chiều. Bạch Cẩm Tú suy nghĩ một lát, gọi bà Trương đến, dặn dò bà ta vài câu. Bà Trương nghe chuyện đã nôn nóng sốt ruột. Bạch Cẩm Tú dẫn theo bà Trương, bảo tài xế lái xe đưa cô đến phố Thanh Phổ.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio