Trương Uyển Diễm vội vàng đuổi tới Cổ Thành.
Bạch Kính Đường một chân quấn bột thạch cao, cằm cũng quấn băng vải, nằm trên giường đang nghỉ ngơi, bỗng nghe bên ngoài phòng có tiếng bước chân, rồi có tiếng nói chuyện, nhận ra là giọng của vợ đang nói chuyện với người làm thì mở choàng mắt ra, quay đầu nhìn.
Cửa bị đẩy ra, Trương Uyển Diễm đứng bên ngoài, không hề tiến vào, ánh mắt lướt đến.
– Thiếu phu nhân, cậu cả mấy hôm này đều phải nằm yên, cằm cũng sưng lắm, ăn uống thì đau nhức. Cô mau xem đi.
Hổ Nữu nói hộ Bạch Kính Đường, ánh mắt tràn ngập sự thông cảm đồng tình.
– Uyển Diễm…
Bạch Kính Đường giờ yếu ớt, giọng run lên, giãy giụa muốn ngồi lên.
– Ấy cậu mau nằm xuống đi.
Hổ Nữu chạy vào, thấy Trương Uyển Diễm vẫn đứng ở ngoài không chịu vào thì khó hiểu, dừng bước lại.
– Thiếu phu nhân?
Trương Uyển Diễm lạnh lùng nhìn chồng.
– Uyển Diễm, anh…Anh không phải cố ý làm phiền em…
Bạch Kính Đường há miệng cố gắng nói, sau đó lại từ từ đóng miệng lại.
– Hổ Nữu, em đi săn sóc đại thiếu gia đi.
Trương Uyển Diễm cuối cùng lên tiếng, một câu lạnh nhạt, sau đó thu ánh mắt, bỏ đi.
– Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân làm sao vậy? Cậu bị như này mà sao phu nhân chẳng thương chút nào, cứ như là còn giận cậu ấy?
Hổ Nữu cứ tưởng Đại thiếu gia bị ngã như vậy, Thiếu phu nhân ắt sẽ đau lòng đến chết, ngờ đâu chị ta tới rồi mà thái độ khác thường, thờ ơ chẳng quan tâm như thế.
Đại thiếu gia bình thường rất tốt, lúc nào cũng ôn hòa với đám người làm như họ, cô bé cũng không sợ anh ta, không nhịn được liền hỏi luôn. Hỏi xong thấy anh ta nhìn mình chằm chằm như tức giận thì thè lưỡi, chạy biến đi.
Trương Uyển Diễm đến thư phòng gặp cha chồng, hỏi thăm sức khỏe của ông.
Bạch Thành Sơn gật đầu, nói:
– Chuyện của các con cha biết cả rồi. Nó già đầu rồi còn ngu xuẩn như thế, cha cũng không cách nào quản nó được. Cha thấy, Lưu Quảng nói vậy cũng đúng. Con là con cưng của cha mẹ con, gả cho Kính Đường thì lại phải chịu bao ấm ức, mấy năm nay sống không dễ dàng, cha biết cả. Cha vẫn nói câu đó, con cứ yên tâm đi giải sầu đi, đi bao lâu cũng được, đừng lo lắng việc trong nhà, mọi việc đã có cha rồi.
Đối với chồng thì Trương Uyển Diễm vẫn còn rất giận, tim như đã chết, nhưng giờ nghe người cha chồng luôn luôn uy nghiêm nói như vậy với mình, nét mặt ôn hòa quan tâm thì không hiểu sao vành mắt đỏ lên, nói:
– Con vô cùng cảm kích. Thực ra có nhiều nơi con cũng chưa được đi cha ạ.
Bạch Thành Sơn nói:
– Ngay cả vàng cũng không thuần khiết. Con đã làm được như thế, không cần phải tự quá trách mình.
Trương Uyển Diễm nén chua xót trong mắt xuống, gật đầu:
– Cảm ơn cha. Cha đang bận, con không quấy rầy cha nữa, con đi xem Kính Đường thế nào.
Chị ta rời khỏi thư phòng, lau nước mắt đi, tự bình ổn cảm xúc rồi đến chỗ Bạch Kính Đường.
Bạch Kính Đường thấy vợ trở lại, đứng ở đầu giường nhìn mình chằm chằm thì cố gắng ngồi dậy, yếu ớt nói:
– Uyển Diễm, anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh được không…Về sau anh nhất định sửa đổi…
Cú ngã kia quá mạnh, chẳng những làm cằm bị thương, mà hai má cũng sưng lên, lúc nói chuyện không được rõ ràng.
Nói xong, vẫn thấy vợ mình không chút phản ứng thì không dám nói gì nữa, ủ rũ cúi đầu.
Trương Uyển Diễm thất thần một lát, nói:
– Anh cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi, đợi đi được rồi thì cùng nhau về Quảng Châu.
– Được được, nghe em hết…Uyển Diễm, nếu hôm nay em muốn về, anh cũng vẫn đi được…
– Bảo anh nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, dông dài làm gì? – Trương Uyển Diễm lạnh lùng nói.
– Biết rồi, biết rồi, anh nằm đây..
Bạch Kính Đường không còn đại thiếu gia oai phong nữa, thấy vợ như sắp nổi cáu thì lập tức ngậm miệng, nằm xuống.
Trương Uyển Diễm ở Cổ Thành mấy ngày, chờ mặt chồng tiêu sưng, ăn uống có thể trở lại bình thường rồi, chân cũng đã bớt đau nhức thì hôm nay từ biệt cha chồng, cùng chồng quay về Quảng Châu.
Buổi tối Bạch Cẩm Tú về nhà, biết được vợ chồng anh cả đã về thì vội qua thăm anh cả. Phát hiện anh ta chân vẫn bó thạch cao, cằm quấn băng vải, trông thảm hại vô cùng, vành mắt thì đen sì. Mấy ngày không gặp như đã thay đổi thành người khác, hoàn toàn không còn tinh thần như trước thì trách:
– Anh cả đúng là ăn no rằm rỗi, tự gây chuyện thì tự mà chịu. Ai bảo anh giấu chị dâu làm chuyện xấu cơ.
– Mặt anh còn đau không?
Trách xong, cô lại hỏi han.
– Anh cả không sao. Em đừng lo cho anh…
Bạch Kính Đường yếu ớt lắc đầu.
A Tuyên quan tâm nhất là cằm của cha còn nguyên không, còn cử động được không, nay thấy người, cằm vẫn còn, cử động vẫn được, ăn uống thì tốt thì hết lo, hét toáng lên:
– Cha không sao thì tốt quá. Vậy là con với mẹ có thể yên tâm cùng cô út đi du lịch nước ngoài rồi.
Bạch Kính Đường càng ủ rũ, không nói một lời.
Trương Uyển Diễm ngồi ở một bên xếp quần áo, cũng không nói gì.
Bạch Cẩm Tú còn chưa thu dọn đồ đạc xong, thăm anh cả xong thì trở lại phòng mình. Đang bận rộn thì nghe có tiếng gõ cửa, đi ra mở cửa, thấy là Trương Uyển Diễm.
– Chị dâu, mọi thứ thu dọn sắp xong rồi, sáng ngày kia là xuất phát, chặng đường đi tầm ngày, chúng ta sẽ qua Hongkong, Tây cống, Singapore, Djibouti, Hồng Hải. Sau đó thì qua kênh đào Suez Ai Cập, đó là con đường gần nhất đi Châu Âu. Hồi trước muốn đi đường còn xa hơn nữa ấy. Nếu chị có hứng thú, lúc quay về, chúng ta có thể đi đường cũ, thăm quan được mọi nơi…
Trương Uyển Diễm hắng giọng, nói:
– Tú Tú à, có chuyện này chị muốn bàn với em…
Bạch Cẩm Tú ngừng lại, nhìn chị ta.
– Anh cả em bị ngã thành thế kia, trong nhà lại có một đống việc lớn nhỏ, cha rất tốt với chị, bảo chị cứ yên tâm đi du lịch, kêu chị cứ yên tâm. Nhưng cha tuổi tác đã cao, chị thật sự không yên lòng mà đi. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là…
Chị ta ngừng lại, nhìn Bạch Cẩm Tú.
– Lần sau đi. Lần sau có cơ hội chị sẽ đi cùng em có được không?
Chị ta nhìn sắc mặt cô út, cẩn thận nói.
Bạch Cẩm Tú thấy tối nay trở về chị dâu tâm sự nặng nề, đã đoán được có lẽ chị dâu không đi cùng cô được rồi. Giờ thấy dáng vẻ chị ta như sợ cô trách chị ta vậy thì thở dài, phụ nữ thường mềm lòng, may mà cô không giống chị ấy.
– Được mà chị, không sao đâu. Chị dâu đã không yên tâm mà đi, đi rồi cũng sẽ không thoải mái. Lần khác vậy, lần khác có dịp, em sẽ đưa chị đi chơi.
Thực ra lần đó khi gặp cha chồng, nghe những lời tâm huyết chân thành của ông với mình, Trương Uyển Diễm cũng đã quyết định không đi rồi. Chị ta lo là lo em chồng. Sợ cô biết được lại trách chị ta không biết nghĩ cho bản thân. Giờ thấy cô hiểu mình, Trương Uyển Diễm thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói:
– Được được, em không giận thì tốt quá. Vậy quyết định thế nhé. Nhưng tiếc vé tàu quá, sợ là không trả được rồi.
– Chuyện vé tàu không có gì đâu chị. Chị dâu, chị không đi, thế A Tuyên…
A Tuyên đang vô cùng háo hức và hy vọng về chuyến đi du lịch này vô cùng.
– Chị không đi, nó dĩ nhiên không đi rồi. Để nó đi theo em, em làm sao mà làm việc được.
Trương Uyển Diễm lại phát huy sức mạnh của người mẹ, quyết định thay cho cậu con, sau đó ra khỏi phòng.
Kết quả thế nào không cần nói nhiều. Chỉ thương cho A Tuyên, nghe được tin dữ thì gào lên thảm thiết, vang vọng cả toàn Bạch phủ:
– Mẹ! Sao mẹ lại đối xử với con như vậy, trái tim con tan nát rồi!
Bị mẹ nghiêm khắc cấm chỉ, cậu chỉ có thể trốn trong chăn khóc cả đêm, nước mắt nước mũi ướt đẫm gối. Cuối cùng cô út an ủi cậu, nói đợi mấy năm nữa cậu lớn hơn thì muốn đi chơi thế nào cũng được. Trái tim đau thương của A Tuyên mới miễn cưỡng được chữa khỏi, lúc ấy mới nấc nghẹn đi ngủ.
Tối nay Nhiếp Tái Trầm về muộn một chút, biết anh chị cả đã về thì lập tức đi thăm hỏi. Phát hiện anh cả trông vô cùng tiều tụy, thương tật chồng chất, nhưng tinh thần có vẻ không tệ lắm thì khá bất ngờ.
Bạch Kính Đường bảo người làm ra ngoài hết, rồi trách móc em rể:
– Tái Trầm à, em nghĩ cách trời ơi gì cho anh vậy hả. Nếu không phải anh không cẩn thận bị ngã, bị quỳ cả một đêm, chị dâu có khi chẳng thèm để ý tới anh nữa ấy.
Nghe giọng điệu anh ta có vẻ như hai người đã làm hòa rồi thì phải.
– Chị dâu đã bỏ qua cho anh rồi à? Làm hòa rồi ạ? – Nhiếp Tái Trầm không nén nổi kinh ngạc.
– Làm hòa thì chưa hẳn…- Bạch Kính Đường ngập ngừng.
– Nhưng chị em không đi nước ngoài nữa, đây là sự thật!
Lại nói tiếp,
– Nếu biết chiêu này dùng được thì anh không cần tốn nhiều sức như thế, tự lăn cầu thang xuống cho xong.
Nhiếp Tái Trầm không khỏi bội phục anh vợ.
– Tái Trầm, em gái anh đi không phải một ngày hai ngày, ít nhất là nửa năm đấy. Nửa năm cơ đấy! Em thật yên tâm để nó bỏ em, đi cùng gã người Pháp trông đã biết không phải người tốt kia hay sao?
Bạch Kính Đường bản thân còn vùi nửa thân mình trong bùn lầy chưa ra được, thế mà đã lại bắt đầu lo lắng thay cho em rể rồi.
Nhiếp Tái Trầm lặng thinh.
– Sao em còn chưa thông suốt thế? Anh còn chưa phải tấm gương sẵn có à? Con bé ngày kia đi rồi, nhân còn ngày mai, em ở Bộ tư lệnh tự lấy súng làm thương ở tay hoặc ở đâu cũng được chẳng hạn, nói là súng cướp cò gì đó. Em gái anh thấy em bị thương chắc chắn sẽ mềm lòng, mà mềm lòng thì không đi nữa đúng không? Dù sao không phải cứ bắt buộc phải đi bằng được.
Nhiếp Tái Trầm vẫn yên lặng.
– Anh vì tốt cho em thôi, tự em suy nghĩ đi. Mà không nghĩ được cách, con bé cũng đi mất rồi.
Nhiếp Tái Trầm lòng mang tâm sự nặng trĩu trở lại phòng, nhìn thấy có chừng bảy tám rương hành lý đã thu dọn xong, trông chẳng khác gì sắp chuyển nhà, Bạch Cẩm Tú thì ngồi ở bàn, đang viết lại mấy việc cần bàn giao trước khi đi cho Phó giám đốc nhà xưởng.
Anh nhìn cô chốc lát.
– Anh về rồi à? Anh đi tắm đi. Em còn có chút việc chưa xong, anh cứ ngủ trước đi.
Cô không quay đầu lại, dặn dò như thế.
Nhiếp Tái Trầm đi vào gian trong, tắm rửa xong, nằm xuống, chờ cô lên giường.
Ngày hôm sau, Nhiếp Tái Trầm bận rộn cả một ngày, một mình ngồi trong văn phòng, thất thần rất lâu, mở ngắn kéo ra, nhìn chăm chú khẩu súng để bên trong, Một lát sau, anh chậm rãi lấy ra, chĩa vào cánh tay mình, vừa lúc thư ký gõ cửa rồi đi vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó thì sợ đến hồn vía lên mây.
– Tư lệnh, anh làm gì đấy? Cẩn thận cướp cò!
Nhiếp Tái Trầm thu súng, cất lại vào ngăn kéo, ngẩng lên nói:
– Không có việc gì đâu.
Thư ký đi lên đặt mấy văn bản lên bàn, sau đó báo cáo công việc. Nhiếp Tái Trầm lại thất thần, chợt đứng lên.
– Tôi có việc, ngày mai hẵng nói tiếp.
Anh rút áo khoác vắt trên ghế lên, bỏ lại thư ký đi ra ngoài.
Anh lái xe tới nhà xưởng.
Sáng mai đã lên đường rồi, mà đi ít nhất nửa năm, rất nhiều việc cần phải bàn giao lại cẩn thận, mấy ngày này cô bận như con quay. Giờ mới tầm giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn chiếu gay gắt, cô vẫn còn ở trong nhà xưởng.
Quả nhiên, bảo vệ đã chứng thực suy đoán của anh.
– Nhiếp Tư Lệnh, anh vào đi.
Nhiếp Tái Trầm xua tay.
Anh chờ ở một góc vắng vẻ bên ngoài nhà xưởng, ngồi trên bờ sông gần bụi cỏ, tay dứt một ngọn cỏ, lột ra, nhấm nhấm ở trong miệng, nhai chậm rãi.
Vị đăng đắng của cỏ lan toả trong miệng, anh híp mắt nhìn ngọn núi phía xa, vẫn luôn chờ, chờ cho tới hơn giờ tối, trời tối đen như mực, cuối cùng cô mới cùng phó giám đốc, thư ký và mấy nhân viên quản lý khác ra ngoài.
– Sao anh lại không vào? Em nói rồi, không cần anh phải chờ ở ngoài. Đi vào với anh là chuyện khó khăn lắm à?
Khi nhìn thấy anh xuất hiện, cô vô cùng tức giận, sắc mặt biến đổi, đặc biệt còn biểu lộ ngay trước mặt mấy người phó giám đốc đi cùng, lạnh lùng nói anh.
Nhiếp Tái Tràm không nghĩ cô lại đột ngột nổi nóng như thế, nhất thời dừng bước.
Những người kia thấy tình huống không ổn vội giả như không có việc gì chào hỏi Nhiếp Tái Trầm, chúc giám đốc Bạch chuyến đi thuận đường xuôi gió, sau đó thì vội vã đi hết.
– Tú Tú, anh biết hôm nay em rất bận, sợ làm phiền em làm việc nên mới không vào. Ở ngoài chờ em cũng giống nhau mà.
Nhiếp Tái Trầm giải thích.
Bạch Cẩm Tú đứng yên một lát, không nói gì, đi về hướng ô tô.
Nhiếp Tái Trầm nhanh chóng đi theo, mở cửa xe cho cô.
Trên đường về, cô có vẻ rất mệt, ngồi nghiêng một bên, tay chống lên gờ cửa, nhắm mắt nằm yên, có vẻ như đã ngủ. Tới Bạch gia thì mới mở mắt, tự xuống xe.
Toàn bộ hành lý đều đã chuyển xuống đại sảnh dưới lầu cho ngày mai đi rồi, chất thành hai đống. Cô đi lướt qua chúng.
Hai người trở lại phòng, cô tắm trước. Khi Nhiếp Tái Trầm đi ra, thấy cô đã nằm trên giường, đưa lưng về phía mình, nhìn như đã ngủ rồi.
Anh nhẹ nhàng lên giường, tắt đèn, nằm xuống, một lát sau, nghe cô nói:
– Xin lỗi anh Nhiếp Tái Trầm, mấy hôm nay em bận quá, em hơi mệt. Vừa nãy không nên nổi nóng với anh.
– Anh biết.
Nhiếp Tái Trầm đắp chăn cho cô.
Cô cuộn lại, lại thấp giọng nói tiếp:
– Sáng mai em đi rồi, anh còn muốn không? Nếu muốn, em cho anh.
Nhiếp Tái Trầm khựng lại.
– Không sao, anh không sao. Em mệt rồi, em mau ngủ đi.
Cô không nói gì nữa, cả một đêm này không nói chuyện cũng không cử động, cứ nắm như vậy bên anh, nặng nề mà ngủ.
Nhiếp Tái Trầm lại trắng đêm khó ngủ. Bắt đầu từ , giờ sáng, anh chỉ nằm ngắm nhìn bóng dáng cô ở bên mình.
Thời gian từng một từng giây trôi qua, cuối cùng trời vẫn sáng.
giờ, Bạch Cẩm Tú thức dậy, chậm rãi mở mắt, thấy anh ngồi dựa đầu giường, đang chăm chú nhìn mình.
Cô ngửa mặt lên nhìn anh, một lát sau cười với anh, duỗi eo, ngồi dậy nói:
– Nên dậy rồi.
Cô kéo màn ra.
Nhiếp Tái Trầm nhìn qua, ánh nắng tươi sáng, trời trong không mây, đúng là một ngày thời tiết rất đẹp.
Chuyến tàu xuất phát lúc giờ, bởi vì có rất nhiều hành lý mang theo nên cần phải đến trước thời gian.
giờ, ăn sáng xong, thu dọn một vài đồ đạc tùy thân còn lại, tạm biệt A Tuyên đang nước mắt lưng tròng ôm chặt cây cột, cô chuẩn bị xuất phát đi ra bến tàu.
Bạch Kính Đường muốn chống gậy đưa em gái đi nhưng bị cô khuyên ở lại, cũng bảo chị dâu không phải tiễn.
– Có anh ấy rồi. Anh ấy sẽ đưa em đi.
Bạch Cẩm Tú liếc sang Nhiếp Tái Trầm, đôi môi màu cam cháy hơi nhướn lên, tạo thành một độ cong đẹp mắt.