Cậu Nhiếp sáng sớm đưa tiểu thư ra bến tàu, Đại thiếu gia thì đang dưỡng bệnh, đóng cửa từ chối tiếp khách, thiếu phu nhân thì như mọi buổi sáng bận rộn đối phó với tôn thiếu gia.
Người gác cổng không có việc làm, đóng cổng, tính trốn trong phòng nhắm đậu phộng hưởng nhàn thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng còi ô tô, cũng không biết là ai tới, sấp ngửa chạy ra.
– Tiểu thư? Cậu Nhiếp?
Người gác cổng sửng sốt, vội mở cổng lớn để cho xe vào.
– Tiểu thư, không phải cô đi rồi à, sao lại trở lại thế ạ?
Người gác cổng không kìm được tò mò, hỏi một tiếng.
Bạch Cẩm Tú bước xuống xe, cong môi cười, nắm chặt bàn tay người đàn ông vừa mở cửa xe cho cô, đi vào trong, nói:
– Tôi không muốn đi nữa!
Người gác cổng đứng ở cổng, nhìn tiểu thư kéo Nhiếp Tái Trầm đi nhanh vào trong, lắc lắc đầu, đi ra ngoài, ngó chung quanh không phát hiện hành lý đâu, kêu to:
– Tiểu thư, cô trở lại rồi, thế đồ đạc đâu rồi…
Anh ta quay đầu lại, thấy Bạch Cẩm Tú đã kéo Nhiếp Tái Trầm đi rồi, không còn bóng dáng đâu nữa.
Sáng sớm cô út được em rể đưa đi, con trai không hề lăn ra đất ăn vạ khóc lóc, chỉ ôm cây cột nước mắt lưng tròng, nom đến là đáng thương. Trương Uyển Diễm không đành lòng mắng cậu, cùng với bà Trương dỗ dành nửa ngày, cuối cùng cũng tách được cậu ra khỏi cây cột.
– Bà Trương, bà cho người đưa đồ đạc về phòng đi.
Bởi vì đến phút cuối mới quyết định không đi, mấy rương hành lý của chị ta và con trai vẫn còn chưa kịp xếp lại, vẫn còn để ở trong phòng khách.
Bà Trương vâng dạ, gọi mấy người làm tới khiêng. Người làm vừa xách lên một cái rương, A Tuyên đã nhào tới ngồi lên nó, ôm chặt lấy không cho ai động vào.
Cái rương này là chính tay cậu thu dọn, coi như bảo bối, ngủ cũng phải đặt ở đầu giường. Bên trong là toàn bộ đồ chơi mà cậu muốn mang đi, bao gồm cả bộ đồ chơi người lính mà lần trước cô út về nhà có tặng cho cậu.
– Cứ để đây đi, không cho ai động vào. Chờ cháu đi du học, cháu sẽ mang theo.
A Tuyên vừa rớt nước mắt vừa la lên.
Trương Uyển Diễm vừa buồn cười vừa bực, bảo người hầu không động vào rương của cậu nữa, mặc cho cậu ngồi lên đó mà canh giữ, khi nào không còn hứng thú nữa thì khác từ bỏ.
Chị ta dặn dò xong, nghĩ mình về nhà ngoại một thời gian, em chồng ngay cả chai dầu chai mắm cũng không để ý, việc trong nhà đã chất một đống, đang tính đến phòng thu chi xử lý việc quan trọng trước thì chợt thấy cô út kéo Nhiếp Tái Trầm từ ngoài đi vào thì sững hết cả người.
– Tú Tú, em không đi nữa à?
A Tuyên đang ôm cái rương nước mắt ràn rụa quay phắt đầu lại, mắt trợn tròn.
Trong phòng khách ngoài Trương Uyển Diễm thì còn có nhiều người hầu, mười mấy đôi mắt, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Tú và Nhiếp Tái Trầm đang tay trong tay.
Bạch Cẩm Tú thấy anh có vẻ như ngượng ngùng thì không những không buông ra, ngược lại còn lùa năm ngón tay với anh, nắm chặt, nói:
– Vâng, em không đi nữa chị ạ.
– Tại sao vậy?
Trương Uyển Diễm hết sức ngạc nhiên, hỏi.
Bạch Cẩm Tú nhìn A Tuyên, nói:
– A Tuyên à, cô sợ cháu đau lòng nên lên tàu rồi lại xuống. Cháu không đi, cô cũng không đi.
A Tuyên tức khắc thỏa mãn, cảm động rơi nước mắt bỏ cái rương xuống chạy tới, vừa khóc vừa nói:
– Cô ơi cô tốt với cháu quá. Lúc trước cháu còn nói xấu cô với chú Nhiếp. Về sau cháu không làm thế nữa đâu.
– Ngoan, không sao đâu. Khi nào lớn lên nhớ hiếu kính với cô là được.
Bạch Cẩm Tú mỉm cười đưa bàn tay khác lên xoa đầu A Tuyên, sau đó muốn kéo người đàn ông của mình lên lầu, bỗng thấy anh cả chống gậy từ cuối hành lang phòng khách khập khiễng đi tới.
Bởi vì đi lại không tiện, anh ta được Trương Uyển Diễm tạm thời sắp xếp ở tại lầu dưới.
Đằng trước có bậc thềm.
– Uyển Diễm, em qua đỡ anh một chút. – Anh ta gọi vợ.
Trương Uyển Diễm ngồi xổm xuống, rút khăn tay lau nước mắt nước mũi cho con trai, đầy phớt lờ.
Đám người hầu nhìn nhau, cũng không ai dám đi lên đỡ đại thiếu gia.
Nhiếp Tái Trầm thấy anh vợ loạng choạng, sợ anh ta bị ngã, nhìn không đặng, buông tay đang được cô nắm ra, chạy qua đỡ anh ta.
– Sao thế, em gái anh không đi nữa à?
Bạch Kính Đường giờ cũng không rảnh buồn bực chuyện bị vợ phớt lờ, đứng vững rồi thì thầm thì với em rể.
Nhiếp Tái Trầm gật gật đầu.
Bạch Kính Đường liếc em gái một cái, lại đánh giá em rể, vẫn còn nguyên lành, đừng nói là thảm giống mình, toàn thân, ngay cả một lỗ kim cũng không có, hiển nhiên là không phải vì nghe theo mình mà dỗ được em gái. Nhớ tới vừa rồi em gái trước mặt mọi người nắm chặt tay em rể không buông thì vừa bội phục vừa tò mò.
– Anh thấy con bé quyết tâm đi bằng được, làm sao mà em dỗ con bé trở lại được thế? – Bạch Kính Đường thì thà thì thào hỏi.
Nhiếp Tái Trầm không chịu nói.
Bạch Kính Đường một lòng chỉ muốn tham khảo biện pháp của em rể để mình có thể học theo dỗ dành vợ hồi tâm chuyển ý, dĩ nhiên không dễ dàng từ bỏ.
– Tái Trầm à, em làm vậy là không tốt đâu. Anh luôn đào tim móc phổi với em như thế, thế mà em còn không cho anh biết?
Vừa mới trở về, nỗi lòng đầy sóng, bao lời vẫn chưa được thổ lộ hết với nhau, Bạch Cẩm Tú chỉ muốn được ở bên anh, thấy anh cả lôi kéo anh ra một góc thì thà thì thầm không chịu buông thì hắng một tiếng, nói:
– Nhiếp Tái Trầm, anh thích thì cứ ở với anh cả đi. Em lên trước.
Cô tự đi lên lầu.
Nhiếp Tái Trầm cũng đã thất thần từ sớm, vừa rồi không ngừng liếc cô, quay đầu thấy cô đã đi lên rồi, anh cả thì túm lấy mình không chịu buông, lập tức chỉ vào miệng mình, sau đó bỏ mặc Bạch Kính Đường, chạy lên lầu theo cô.
Anh bước vội đến trước cửa phòng, thấy cửa đã đóng lại, vặn mở cửa, lại phát hiện đã bị khóa bên trong thì gấp gáp gõ cửa. Bên trong không có phản ứng.
– Tú Tú! Mau mở cửa cho anh! – Anh đè thấp giọng, gọi cô.
– Nói, vừa rồi tại sao lại buông tay em ra? Mất mặt à? – Phía sau cánh cửa rốt cuộc vang lên giọng của cô.
– Không phải, không phải đâu. Em đừng hiểu lầm. Anh thấy anh cả sắp ngã mới vội đi đỡ anh ấy. Không buông tay, làm sao anh qua đó được?
– Anh thích ở cạnh anh cả hơn em nhỉ! Anh cứ đi hầu chuyện anh ấy đi, không cần quan tâm đến em.
– Đều là anh cả tìm anh. Chứ anh không có gì nói với anh ấy cả.
– A Tuyên từng nói xấu gì em với anh hả?
– Nói…về sau em sẽ không cần anh nữa…
– Có phải anh tin…nên mới đối xử với em như vậy đúng không?
Nhiếp Tái Trầm khựng lại.
– Tú Tú, em không mở cửa, anh quay về Bộ tư lệnh nhé. Hôm nay còn có việc, định tính đưa em đi xong thì…
– Anh dám! Nhiếp Tái Trầm anh quay lại cho em!
Cửa được mở ra, Bạch Cẩm Tú với tay túm người đàn ông trẻ tuổi đang giả bộ định đi vào trong, đóng sập cửa lại, hai tay ôm cổ anh.
– Hôn em đi! Hôn em rồi em sẽ không giận anh nữa.- Cô ngửa gương mặt xinh đẹp lên, ra lệnh.
Nhiếp Tái Trầm cúi nhìn cô, lại không nhúc nhích.
– Anh dám không nghe lời em?
– Tú Tú, em và anh đến giường đi, rồi anh hôn em…
Anh thì thầm một câu, giọng khàn đi, bế bổng cô lên, đi nhanh tới cửa trong đá văng cửa ra, đi vào.
Thời gian còn lại của ngày hôm nay, ngoại trừ sau đó quá đói không thể tạm dừng gọi người làm đưa đồ ăn tới ra, thì hai người không ngừng làm chuyện thân mật nhất giữa nam và nữa, mệt rồi thì ôm nhau ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục. Giống như anh mê luyến thân thể cô, cô cũng mê luyến anh, hoàn toàn không thấy thỏa mãn.
Nhiếp Tái Trầm lại lần nữa hóa thân thành dũng sĩ nơi chiến trường, chẳng qua lần này địa điểm tác chiến của anh từ chiến trường đầy khói thuốc súng biến thành hương khuê, từ trên giường chuyển dời đến dưới giường, sô pha, bàn làm việc, phòng tắm, bất luận là nơi nào có thể, cho đến đêm khuya muộn, thể lực lại lần nữa hao hết, hai người mới rốt cuộc ngừng lại, ôm nhau mà ngủ.
Bạch Cẩm Tú eo như sắp gãy, nhưng vẫn không chịu ngoan ngoãn nghỉ ngơi, hỏi anh bắt đầu thích cô từ khi nào.
Nhiếp Tái Trầm cũng không biết. Cho đến khi anh ý thức được mình thích Bạch tiểu thư thì đã lâm vào trong đó rồi. Anh bị cô ép buộc phải nói thời gian địa điểm rõ ràng, nhưng nói gì cô cũng không hài lòng. Cuối cùng bị bắt nói là ngày đó trên đường đưa cô về Cổ thành, khi nhìn thấy bức tự họa của cô. Bạch Cẩm Tú mắng anh không biết xấu hổ, vẫn không hài lòng. Nhiếp Tái Trầm hết cách, đành phải nói, là khi anh làm tài xế đến Hương Cảng để đón cô, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, khi đó, anh đã thích cô rồi.
Cô rốt cuộc vừa lòng, vô cùng thỏa mãn hôn anh một cái, mềm mại rúc vào lòng anh mà ngủ.
Nhiếp Tái Trầm vì cô đã liên tục ác chiến một ngày một đêm, sáng hôm sau thức dậy, bất giác phát hiện mình chưa bao giờ dậy muộn như lần này, cô lại còn dậy sớm hơn anh, trên người là bộ quần áo ngủ màu trắng rộng rãi, ngồi trên sô pha bên cửa sổ, mặt hướng về anh, tay cầm kẹp vẽ, tay kia cầm bút chì, như là đang vẽ anh.
Bên ngoài cửa sổ là tia nắng ban mai tươi sáng, cửa sổ hé mở một nửa, bức rèm thiên nga cũng đã được kéo ra, chỉ còn chừa nửa tấm lụa mỏng màu trắng trong suốt theo làn gió từ bên ngoài cửa sổ lùa vào khẽ lay động nhẹ nhàng.
Cô hơi cúi đầu, ánh mắt dừng ở ngòi bút di chuyển không ngừng, thần sắc vô cùng chuyên tâm.
– Tú Tú…
Nhiếp Tái Trầm gọi cô, muốn xoay người ngồi dậy.
– Nằm yên cho em, đừng nhúc nhích. – Cô chợt nói.
Nhiếp Tái Trầm sửng sốt, nhìn vào cơ thể của mình, theo bản năng đưa tay muốn kéo chăn để che lên.
– Em kêu anh đừng cử động mà. Em vẽ sắp xong rồi.
Bấy giờ Nhiếp Tái Trầm đã hiểu, cô đang vẽ anh, lấy anh làm người mẫu cho cô.
Tuy rằng cả người không được tự nhiên, nhưng cô muốn vẽ, hình như hồi trước anh cũng từng đã hứa với cô rồi, hết cách, chỉ có thể cố kiên nhẫn.
– Được chưa Tú Tú? – Một lát sau, anh hỏi.
– Sắp rồi. Anh đừng giục!
Anh lại cố kiên nhẫn, tiếp tục chờ.
Lại qua một lát.
– Tú Tú, xong chưa?
– Còn chưa đâu. Anh đừng lộn xộn! – Cô nói.
Lại qua một hồi lâu, lần thứ ba anh hỏi:
– Tú Tú, xong chưa?
– Anh giục cái gì? Còn chưa xong đâu, cứ nhích tới nhích lui, bảo em làm sao mà vẽ…
Nhiếp Tái Trầm không thể nhẫn nại được nữa, xoay người xuống đất, đi chân trần đến trước mặt cô, rút cây bút và kẹp vẽ trong tay cô ra, bỏ sang một bên, đè cô xuống sô pha.
– Nhiếp Tái Trầm, anh muốn làm gì…
Cô giãy giụa, nhưng sức anh lớn, tiếng trách cứ chợt im bặt.
Buổi sáng hôm nay, chờ đến khi hai người có thể nói chuyện đàng hoàng được thì mặt trời đã lên cao. Nhiếp Tái Trầm để cô tiếp tục ngủ, anh thì đi Bộ tư lệnh, bàn giao công việc xong xuôi để mau chóng đưa cô về quê.
– Mẹ anh rất thích em, chắc là cũng ngóng được gặp em đấy.
Bạch Cẩm Tú rốt cuộc buông cánh tay đang ôm cổ anh ra, gật đầu. Lại nghĩ một chút, nói lần này đi rồi thì đón bà về cùng, cả nhà cùng ở bên nhau. Để một mình bà ở nơi xa xôi như vậy cô không yên tâm.
Nhiếp Tái Trầm mỉm cười với cô, nói:
– Anh nghe em hết!