Vừa qua giờ, Nhiếp Tái Trầm hạ lệnh, lập tức nã quả pháo khai hỏa chính xác về tháp canh quan sát trong vòng m.
Năm khẩu pháo lớn nhất với tầm bắn lên tới km đồng loạt chĩa về phương vị tọa độ đã được thiết lập, tiếng pháo nổ rầm rầm.
Khi quả pháo đầu tiên gào thét bắn tới phá hủy cổng lớn doanh trại, binh lính Quế quân đang ngủ say bị động tĩnh lớn này làm cho giật mình choàng tỉnh, nhưng hầu hết mọi người đều không có phản ứng gì, cho đến khi quả pháo thứ hai bắn tới, rồi quả thứ ba ngay sát gần, sóng khí cùng tiếng nổ rầm trời làm vài lều trại bị cuốn bay, bên tai nghe được tiếng kêu gào thảm thiết của đồng đội thì mới hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Đúng như lời Nhiếp Tái Trầm đã cảnh cáo, qua giờ thì sẽ khai hỏa. Đáng sợ nhất là, đạn pháo lại như có đôi mắt dài, trong đêm tối lại ở khoảng cách xa như vậy, vậy mà lại có thể bắn tới nơi này.
Quân doanh Quế quân tức thì hỗn loạn, Lưu Vinh đang mơ màng ngủ choàng tỉnh, chạy ra khỏi doanh trướng, thấy doanh địa đã có vài nơi bốc cháy, binh lính tranh nhau bỏ chạy tán loạn thì vừa kinh hãi vừa tức giận, rút súng bắn lên trời, gào thét sai người đi trấn định mọi người. Còn chưa kịp làm gì thì “ầm” một tiếng, một quả đạn pháo rơi trúng vào một chỗ cách gã tầm hơn mười mét, nổ bay mấy binh lính Quế quân đang chen nhau chạy trốn, bùn đất và sóng khí cũng đánh bay gã ra ngoài.
Mấy quan quân hoảng loạn, chờ vụ nổ qua rồi thì cuống quít chạy tới đỡ gã đứng lên, thấy gã chỉ bị xước xát một chút mới thở phào nhẹ nhõm, cả đám khuyên gã mau chóng hạ lệnh, rút lui về địa bàn của mình.
Lưu Vinh mặt dính đầy bùn đất, lấy lại bình tĩnh, nhìn chung quanh mình, bắt gặp binh lính bị đánh bất ngờ chỉ lo chạy trốn, căn bản không có thể chỉ huy được nữa, trong tình huống này đã không thể tổ chức phản kích hữu hiệu gì được rồi, gã đành hạ lệnh rút lui về phía sau, được thủ hạ đỡ lên ngựa, trong khói đạn rút một mạch đến địa giới Ngô Châu Quảng Tây, xác nhận Việt quân không thừa thắng truy kích đuổi theo mới thở hắt ra, dừng đội ngũ lại.
Bình minh, Lưu Vinh hạ lệnh tập kết quân đội, kiểm kê tổn thất, được biết đêm qua đã có bảy tám chục người chết do đạn pháo oanh tạc, bị thương mấy trăm người, lương thảo thì không kịp mang đi theo.
Chiếm được một vài địa phương ở Quảng Châu, chưa được mấy ngày ấm chỗ thì đã bị đuổi về, lợi lộc gì cũng chẳng vơ vét được, còn tổn binh mất lương nữa chứ.
Lưu Vinh thở hổn hển chửi bới, đám tham mưu không dám hó hé răng, chờ gã bình tĩnh rồi mới hỏi gã hành động kế tiếp là gì.
– Tôi nuôi các anh để làm gì? Cái gì cũng hỏi tôi, mợ nó toàn là thùng cơm cả!
Một tham mưu vội nói:
– Nhiếp Tái Trầm xem ra có chuẩn bị, rất khó đối phó. Chúng ta cứng đối cứng với nó, trai cò đánh nhau, được lợi lại là đám Hồ Nam cùng phía Bắc kia. Hay là chúng ta án binh bất động, thúc phía Bắc chi tiền cho chúng ta, bức Hồ Nam phát binh. Hồ Nam bất động, chúng ta không đánh! Dù sao là phía Bắc cần, chúng ta không việc gì phải vội.
Lưu Vinh đi tới đi lui, bực bội bất an, lại nghĩ nghĩ, mình vũ khí trang bị tuy kém so với thằng nhãi Nhiếp Tái Trầm kia, nhưng Quế quân có hai đội quân, binh lính chủ yếu đều là những người thân kinh bách chiến, chỉ cần có tiền thì chắc sẽ dốc hết mình, chưa chắc đã không đánh lại được đối phương, mà dù có không đánh lại thật, kéo cũng kéo chết thằng nhãi đó được.
Mấu chốt hiện tại chính là Hồ Nam.
Gã mau chóng đưa ra quyết định, tiếp thu ý kiến của tham mưu, hạ lệnh để binh lính xây dựng công sự, nghỉ ngơi chỉnh đốn ngay tại chỗ.
– Thằng oắt họ Nhiếp kia, mới mở đầu mà thôi, mày đừng đắc ý vội, chỉ cần Hồ Nam phát binh, ông đây không tin không giết được mày…
Gã nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt nói, còn chưa nói xong, Đội trưởng thông tin lại lao vào.
– Báo cáo! Không hay rồi, Hoài Tập vừa phát điện khẩn, nói đã bị Việt quân tấn công!
Qua Hoài Tập là Hạ Châu, lại qua tiếp nữa chính là Dương Sóc và Quế Lâm.
Lưu Vinh sau khi khống chế Quảng Tây vì e ngại vị trí Nam Ninh quá lệch mà năm ngoái vừa dời tỉnh phủ đến Quế Lâm phủ, mấy chục già trẻ trai gái trong nhà đều dọn tới nơi đó rồi.
Trong phòng họp tĩnh lặng vài giây, Lưu Vinh nhảy lên chồm chồm.
– Đối phương binh lực bao nhiêu? Hỏa lực thế nào?
– Hỏa lực cực mạnh, nhân số rất nhiều, bộ phận giữ lại ít nhất một sư đoàn. Các anh em ở Hoài Tập sắp chống đỡ không được nữa rồi. Thỉnh cầu khẩn cấp chi viện.
Nếu Hoài Tập bị hạ, Quế Lâm cũng sẽ nguy hiểm.
Lưu Vinh chửi to:
– Chẳng trách không đuổi theo. Thì ra là tính đánh Quế Lâm. Họ Nhiếp kia, mày chờ đó cho ông.
Gã điều chủ lực tới Ngô Châu hết rồi, ở Hoài Tập chỉ còn hai Bộ binh doanh và một Pháo doanh, lập tức hạ lệnh phân phối một đội quân tinh nhuệ, cộng thêm pháo binh doanh, hoả tốc chạy tới Hoài Tập ngăn Việt quân nhập cảnh, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ vững nơi đó.
Quân đội được khẩn cấp phân phối rời khỏi đây, Lưu Vinh không còn lòng dạ để hội họp nữa, ngủ cũng không ngủ được, sai người phát điện khẩn cho chính phủ phía Bắc xong, lại không ngừng thúc giục hỏi chiến báo của Hoài Tập. Cả đêm không ngủ, hai mắt đỏ ngầu, tới tối ngày hôm sau thì không chịu đựng nổi nữa, cho người theo dõi tình hình chiến đấu, mình thì đi ngủ. Vừa mới đặt đầu xuống, Đội trưởng thông tin cùng nhóm tham mưu lại chạy tới tìm mang theo tin tức mới.
Có hai tin tức.
Tin thứ nhất, sư đoàn suốt đêm hành quân, cuối cùng sau một ngày một đêm đã chạy tới Hoài Tập, pháo hỏa của Việt quân lại ngừng, chiến đấu cũng ngừng, phái người lẻn đi thăm dò thì mới biết, thì ra đối diện chỉ có mấy khẩu pháo bắn lung tung ở những phương vị khác nhau nhằm hư trương thanh thế, quân đội cũng chỉ là quân coi giữ địa phương Quảng Ninh, cộng thêm một sư đoàn mà thôi.
Lưu Vinh vô cùng tức giận, đang tính hạ lệnh cho quân đội phát động tấn công trả đũa lại Quảng Ninh thì tham mưu lại trình lên một bản điện báo khác “Nam Ninh báo nguy!”
Quân coi giữ Nam Ninh báo cáo, có rất nhiều Việt quân đêm qua chia nhau tập kết ở Liêm Châu, Tây Hương và Vĩnh Bình tại Quảng Châu, hình thành thế giáp công hai mặt đối với Nam Ninh, một khi tiến vào cảnh nội, với binh lực hiện tại của Nam Ninh thì căn bản không thể nào ứng phó được, thỉnh cầu chi viện hỏa tốc.
Nam Ninh là tỉnh phủ cũ của Quảng Tây, giờ người của Quảng Tây nhắc đến tỉnh phủ thì đầu tiên vẫn nghĩ tới Nam Ninh, nơi này nếu bỏ mặc, ảnh hưởng không cần nghĩ cũng biết.
Lưu Vinh nổi giận nhấc chân đá vào cái bàn trước mặt.
– Tướng quân bớt giận! Hoài Tập và Nam Ninh một ở đông, một ở tây, chiến tuyến quá dài. Nhiếp Tái Trầm có lẽ là chơi chúng ta, muốn chúng ta mệt vì chạy qua lại, chưa chắc đã thật sự tấn công Nam Ninh đâu. Chúng ta không thể mắc mưu được.
Một tham mưu khuyên gã.
– Ai mà biết được, nhỡ chúng ta mặc kệ, nó thì dương đông kích tây thật sự đánh Nam Ninh thì sao. Nam Ninh giờ có chưa tới một ngàn người! Nếu bỏ mặc, nói lòng quân dao động còn nhẹ đấy.
Một tham mưu khác nói.
Quan tham mưu mỗi người một ý, tranh luận không ngừng.
– Im miệng hết cho ông.
Lưu Vinh hét to.
Đám quan tham mưu ngừng lại, tất cả đều nhìn gã.
Lưu Vinh đi qua đi lại vài bước, cắn răng nói:
– Nam Ninh không thể bỏ mặc được. Bỏ mặc, mặt mũi ông đây để vào đâu? Ông không tin họ Nhiếp kia giờ dám thâm nhập vào Quảng Tây đánh Quế Lâm. Lập tức truyền lệnh, điều hai sư đoàn cấp tốc đi Nam Ninh, liều chết bảo vệ Nam Ninh. Triệu một sư đoàn từ Hoài Tập quay về, để lại hai doanh phòng thủ.
Đám quan tham mưu tranh luận không ra kết quả, thấy gã hạ lệnh, thoạt nhìn cũng hợp lý, cả đám lập tức chấp hành.
Quân chủ lực Quế quân chạy đến Hoài Tập còn chưa kịp nghỉ ngơi thì lại nhận được lệnh điều về, người nào cũng chửi ầm lên.
Bộ binh phân phối chỉ dựa vào hai cái đùi. Không chỉ binh lính, ngay cả quan quân cũng vô cùng mệt mỏi. Nhưng quân lệnh như núi, chỉ có thể làm theo. Binh lính trên đường đi có mắng Lưu Vinh vô dụng, có mắng Nhiếp Tái Trầm thiếu đạo đức, chẳng còn nhiều sức mà lên đường, mang súng vác lương thực, đi đi dừng dừng, mất ba ngày với về tới nơi. Tới nơi rồi, ai nấy cũng đều kiệt sức, ngồi xuống là không đứng dậy nổi, quan quân mắng cũng mặc kệ.
Lưu Vinh ra ngoài bắn một phát súng lên trời, uy hiếp muốn bắn chết đám đi đầu lười biếng, binh lính mới miễn cưỡng bò lên.
– Nâng tinh thần lên cho ông. Hoài Tập không đánh giặc không phải tốt à? Vì sao phải triệu các người quay về Ngô Châu hả? Nơi này đi đánh Quảng Châu là tiện nhất. Ông năm xưa chính là xuất phát từ nơi này, một đường giết đến Quảng Châu! Quân lương sắp đến rồi, đến rồi thì lập tức xuất phát. Chờ tới Quảng Châu rồi không chỉ quân lương, mà muốn gì cũng được…
Gã đang gân cổ lên dạy bảo thì đội trưởng thông tin lại lần nữa chạy tới, thở hổn hển, ngay cả quân lệnh cũng không để ý, vung điện báo trong tay, la to:
– Đốc quân, không hay rồi…Hoài Tập lại lần nữa gửi điện khẩn, Việt quân lại phát động tấn công rồi. Lần này là thật, chủ lực thật sự đó…
Sáng sớm ngày hôm sau, chủ lực Quế quân đã mệt mỏi cực độ lại lần nữa quay đầu, còn đang trên con đường quay về Hoài Tập mà mấy hôm trước họ vừa đi qua, Lưu Vinh cũng nhận được điện báo tình hình chiến đấu mới nhất.
Chiều hôm qua Hoài Tập đã bị hạ rồi, tiếp đó chỉ một đêm, Hạ Châu cũng thất thủ.
Nhiếp Tái Trầm chỉ cần tiếp tục hạ được Bình Nhạc cùng Dương Sóc thì chính là Quế Lâm tỉnh phủ mới rồi.
Quá rõ ràng, mục tiêu của Nhiếp Tái Trầm lại là đánh Quế Lâm.
Lưu Vinh suýt thì hộc máu, bất chấp mọi thứ, nhanh chóng quyết định, lại lần nữa hạ lệnh mệnh chủ lực nửa đường quay về, cùng mình toàn bộ tiến về Bình Nhạc, ven đường thiết lập trạm kiểm soát các đạo, tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, bất kể thế nào cũng phải ngăn Việt quân thế đang ào ào ở ngoài Bình Nhạc, bảo vệ tỉnh phủ.
Gã giờ không muốn đánh cục không được. Gia môn bị phá hủy, viện tử còn bị mất, căn bản không có đường lui để đi nữa. Đến Bình Nhạc trú quân xong, trong vòng một ngày, lại gửi bốn năm điện khẩn cho phía Bắc, uy hiếp Hồ Nam nếu còn không xuất binh, gã sẽ vứt bỏ Quế Lâm, cùng lắm thì cá chết lưới rách, công khai bản ghi nhớ qua lại của đôi bên trước đó, tố giác với người trong nước sự thật trận chiến của Việt Quế lần này.
Lão thổ phỉ Lưu Vinh ở Bình Nhạc Quảng Tây nổi trận lôi đình cưỡng bức phía bắc, giờ phút này Hồ Nam ngoài ngàn dặm, tỉnh trưởng Đàm Hoành Chí lẳng lặng ngồi trong thư phòng biệt thư của ông ta, nhìn hai thứ bày ở trước mặt mình, cơ hồ không chút tốn sức mà lập tức đưa ra quyết định.
Ông ta cầm điện báo bên trái do phía bắc gửi lại lần nữa thúc giục phát binh lên xé nát, ném vào sọt giấy, cầm lấy thư do Hội trưởng Thương hội Hồ Nam, gọi thư ký của mình tới, chỉ thị:
– Phát điện báo cho Tổng thống, nói tôi vô cùng bằng lòng ủng hộ, nhưng trong lòng có nỗi khổ riêng. Quân đội thiếu thuế, không có lực để xuất binh, dân chúng trong tỉnh khốn cùng thất vọng, đánh nữa thì phải phân chia thuế má. Tôi thân là quan phụ mẫu không đành lòng tiếp tục chèn ép dân chúng nữa, sẽ nghĩ cách mau chóng thu thuế khác, chờ gom đủ rồi thì sẽ lập tức nam hạ.
– Mặt khác, lại phát điện báo đến Bạch lão gia tử Bạch Thành Sơn, nói Hồ Quảng gắn bó hỗ trợ nhau, cổng lớn mở rộng, hoan nghênh ông ta vào khảo sát bất cứ lúc nào, tôi sẽ đích thân chào đón.
Thư ký ghi nhớ xong, lập tức đi gửi điện báo.
……
Lưu Vinh mau chóng nhận được tin tức do mật thám gửi tới, phía mình bị đánh cho đất cũng nở hoa rồi, mà bên Hồ Nam thì chẳng có chút động tĩnh gì, quân đội vốn đóng trú ở Sâm Châu thì hai ngày này đã liên tục rút về, càng nhìn càng thấy không hợp lý.
Ngay lúc gã đang lo âu bất an thì lại nhận được điện trả lời của chính phủ phía Bắc, vẫn là nói, bảo đảm Hồ Nam sẽ mau chóng xuất binh, bảo gã yên tâm tiếp tục đánh trận, đồng thời hứa hẹn sẽ mau chóng điều phối quân phí cho gã, còn phái đặc sứ tới, ủng hộ hành động trả thù của gã.
– Mợ nó chứ!
Lưu Vinh xé điện báo, chửi ầm lên, nhóm tham mưu cũng chia làm hai phái, ầm ĩ hỗn loạn.
Bên Lưu Vinh ở Bình Nhạc đang tức đỏ con mắt thì bên Hạ Châu thì lại khác biệt rất lớn.
Nhiếp Tái Trầm đánh hạ Hạ Châu xong lập tức hạ lệnh cho quân đội đóng quân tại chỗ, tạm dừng hành động, cũng nghiêm lệnh với bộ hạ, không được quấy nhiễu dân chúng địa phương, ai dám phạm quân kỷ sẽ bắn chết tại chỗ.
Ngày đầu tiên, dân chúng địa phương vô cùng sợ hãi đối với quân đội của tỉnh ngoài vừa đến này, đây là hạ huyện, huyện trưởng đã mang theo người nhà cùng gia sản đã bỏ chạy ngay trong đêm đi Quế Lâm rồi, huyện thành ngoài người già phụ nữ và trẻ em ra thì những ai chạy được đều đã chạy hết, có tránh ở nông thôn phụ cận, hoặc tránh né ở bên ngoài hoang dã. Qua mấy ngày, phát hiện đội quân này không những không đốt giết cướp bóc, cũng không hề bước vào cửa huyện thành, bấy giờ mới yên lòng, bắt đầu lục tục về nhà.
Lưỡng Quảng tiếp giáp nhau, rất nhiều thương nhân Quảng Tây thường xuyên ra vào Quảng Châu, một số ít thương nhân địa phương biết được là Tư lệnh Quảng Đông Nhiếp Tái Trầm đích thân lĩnh binh, tức thì chẳng còn e dè sợ hãi nữa, mà còn phấn khởi, đi đâu cũng tuyên dương, nói anh tốt thế nào, có cha vợ giàu có nhất thiên hạ ra sao, chẳng hề thiếu tiền, không giống Lưu Vinh giết người ép dân nộp thuế má, giờ trong nhà ngay cả thuế củi cũng phải nộp.
Dân chúng một truyền mười mười truyền trăm, mọi người lại mong mỏi Việt quân đừng có đi nữa, tốt nhất là cưỡng chế Lưu Vinh rời khỏi đây, để họ thuộc sự quản lý của Nhiếp tư lệnh. Rất nhanh, rất nhiều thanh niên trai tráng địa phương đều chủ động tới muốn giúp quân đội vận chuyển vật tư. Nhiếp Tái Trầm cho người đăng ký tên họ, hứa hẹn đánh giặc xong thì sẽ phát tiền công cho họ. Tin tức vừa lan ra, toàn huyện chấn động, ngày hôm sau có huyện công địa phương dẫn theo một đám người run rẩy chống gậy tới xin gặp Nhiếp Tái Trầm, yêu cầu anh đừng quay về nữa mà thu nhận nơi này luôn đi.
Nhiếp Tái Trầm tiễn dân huyện đi rồi, trở lại bộ chỉ huy tạm thời, người ở bộ phận thông tin tới trình một điện báo của Thiều Châu gửi tới.
Phương Đại Xuân báo lại, quân đội Hồ Nam không biết vì sao mấy ngày này đã lui về hết. Trước khi anh ta phát điện báo này thì trọng binh đóng trú ở biên cảnh hai tỉnh đã rút hết rồi. Anh ta sợ đối phương có trá, phái binh lính đi điều tra, xác nhận đã rút sạch sẽ, ngay cả sợi lông cũng không để lại, cứ như là không xảy ra chuyện gì cả.
Bên này sở dĩ không tiếp tục thâm nhập vào Quảng Tây mà tạm dừng ở hạ huyện, chính là vì băn khoăn phía Hồ Nam.
Từ lúc cho Lưu Vinh một đòn đau xong, Nhiếp Tái Trầm vẫn quan sát thế cục, lấy định chừa đường rút. Hiện tại đột ngột nhận được tin tức tốt như thế, toàn bộ tham mưu đều mừng rỡ, đoán già đoán non Hồ Nam vì sao lại đột nhiên rút quân, cuối cùng cùng khẳng định, hẳn là Đàm Hoành Chí cùng với chính phủ phía Bắc nói điều kiện không hợp nhau, quan hệ đã đóng băng rồi.
Nhiếp Tái Trầm nhìn điện báo, mày nhíu lại.
Nhóm tham mưu đang thảo luận sôi nổi, kiến nghị anh nhân cơ hội này, khi Lưu Vinh còn chưa dựng xong công sự thì mau chóng lấy Bình Nhạc, uy hiếp Quế Lâm, tạo áp lực cho Lưu Vinh, buộc gã đầu hàng, ép gã cắt một vài địa phương, nhả ra chút thịt, bồi thường chút tiền, cuối cùng chiến sự sẽ kết thúc.
Nhóm tham mưu đang sôi nổi, thấy Nhiếp Tái Trầm yên lặng thì dừng lại, nhìn sang anh.
Nhiếp Tái Trầm có chút không rõ, quan hệ giữa chính phủ phía Bắc và Hồ Nam vì sao ngay vào thời khắc mấu chốt lại đột ngột phản bội đối phương?
Đúng lúc này, bộ phận thông tin lại đưa tới một điện báo, nói là gửi riêng cho Nhiếp Tái Trầm.
Anh nhận lấy mở ra xem.
Là cha vợ Bạch Thành Sơn gửi tới, chỉ có một câu, lão Đàm Hồ Nam mời ông cụ đi Tương khảo sát thương nghiệp, hỏi khi nào thì kết thúc chiến sự Lưỡng Quảng để ông còn đi.
(Tương: Tên gọi khác của Hồ Nam)
Nhiếp Tái Trầm tức thì hiểu ngay.
Tuy anh không biết cha vợ đã bàn gì với Đàm Chí Hoành, nhưng hiển nhiên, Hồ Nam đột nhiên rút quân, nhất định là kết quả do cha vợ ở giữa đã làm nên.
Anh đè nén trái tim đang đập nhanh hơn, ngẩng lên, thấy nhóm tham mưu đều nhìn mình thì thở hắt ra, chậm rãi đứng lên, nói từng câu rõ ràng:
– Các anh nói sai rồi. Trận chiến này, không phải là đe dọa Quế Lâm, mà là đánh hạ Quế Lâm.
Bộ chỉ huy lặng như tờ, các tham mưu nhìn nhau, không giấu được sự kinh ngạc.
Một tham mưu mở miệng: – Tư lệnh, ý anh là…
Anh ta dừng lại.
Nhiếp Tái Trầm cất bước mang theo sát khí, đến trước tấm bản đồ quân sự Lưỡng Quảng treo trên tường, dùng gậy chỉ huy vẽ một đường tròn lớn trên đó, dừng lại, nhìn mọi người.
– Chính là ý các anh đó. Giờ đã không còn nỗi lo phía sau nữa, nếu đã đánh, thì đánh cho sảng khoái. Lúc nào cũng đề phòng, không bằng chủ động khống chế!
Nhóm tham mưu chần chừ.
– Tiền Thanh có tổng đốc Lưỡng Quảng, đây dĩ nhiên không thành vấn đề, vấn đề duy nhất, chính phủ phía Bắc không thể ngồi xem mặc kệ. Dù họ không thể phái binh tới đánh, nhưng có dư luận. Hiện tại các tỉnh phân trị, nếu chúng ta cưỡng chế di dời Lưu Vinh, đóng quân Quảng Tây, sau này ứng phó với dư luận như nào?
Rốt cuộc, có người hỏi ra vấn đề băn khoăn trong lòng mọi người.
Nhiếp Tái Trầm cười cười:
– Có dư luận gì cần ứng phó hả? Tôi chỉ thuận theo ý của ngàn vạn dân chúng Quảng Tây, cưỡng chế di dời một thủ lĩnh thổ phỉ đánh tới cửa, tạm thời tiếp quản mà thôi, sau đó họ sẽ cử tân tỉnh trưởng là được.
Nhóm tham mưu bừng tỉnh.Chính phủ phía Bắc muốn từ phía Bắc phái binh đánh Quảng Đông, điều này là không thể. Xung quanh Nam Kinh vẫn còn ba vạn Tân Quân từ các tỉnh được thành lập với danh nghĩa ủng hộ lập nên Trung Hoa Dân Quốc, chỉ riêng ứng phó cái này đã đủ cho chính phủ phía Bắc sứt đầu mẻ trán rồi. Họ muốn tiếp tục đánh, cũng chỉ có thể sử dụng các tỉnh quanh Quảng Đông. Nhưng ai cũng không phải kẻ ngốc, nào có bất chấp hậu quả mà nhảy ra đánh giặc chứ?– Đúng vậy! Dân chúng Quảng Tây ủng hộ tư lệnh chúng ta, xem con báo nào có gan nghịch ý dân không. Dám đến một con, thì tiễn luôn một con.
Nhóm tham mưu cất tiếng cười to.
Nhiếp Tái Trầm thu lại nụ cười.
– Truyền lệnh của tôi, giờ sáng mai, tấn công Bình Nhạc. Mục tiêu, Quế Lâm!
– Rõ.
Bộ tư lệnh chỉ huy tác chiến tạm thời Việt quân bên ngoài Hạ huyện vọng ra tiếng hô vang dội.
Hết chương