Sắc trời dần tối, bên kia sườn núi là một ánh sáng màu đỏ, tôi đi lên trên, vài chiếc máy bay quân dụng gào thét trên đầu, chúng nó ở bầu trời trở mình lộn nhào, thả ra làn khói hồng, vẽ khoanh tròn, cảnh tượng thật kỳ lạ. Tôi đi đến đỉnh sườn núi, phát hiện bên kia không phải là thảo nguyên vô biên vô hạn mà tôi tưởng tượng, mà là biển rộng im lìm vắng vẻ, ngay cả ánh sáng màu đỏ trên mặt biển như bụi tro, như có vẻ yếu ớt…
Sau đó, máy bay lao xuống phía tôi, tôi kinh ngạc nhìn chúng, không biết nên làm gì bây giờ, bên tai vang lên từng hồi chuông báo động. Tiếng chuông càng ngày càng vang, càng ngày càng lớn, nhưng tôi không thể động đậy…
Ngay lúc máy bay sắp đâm vào tôi, tôi mở to mắt, những hình ảnh vừa rồi bỗng nhiên tan thành mây khói. Lúc này trước mắt tôi chính là trần nhà trắng xoá, nhưng tiếng chuông náo động vẫn ồn ào. Tôi chợt ý thức được, đó là tiếng vang của di động.
Tôi tiếp máy, dùng thanh âm như sắp chết nói một câu: “A lô?”
“Lỗ Tây Vĩnh,” thanh âm của Lương Kiến Phi bất cứ lúc nào cũng nghe ra vẻ có phương thức, “Em có định bồi thường thiệt hại không?”
Tôi nhắm mắt lại, nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra.
“Đừng giả chết với chị,” dường như cách sóng điện từ chị ấy cũng có thể chui vào trong đầu tôi, “Ngày mai chính là hạn chót giao bản thảo, giao hay không thì tuỳ em.”
“Chị à,” tôi vội vàng xin khoan dung, “Bản nháp đã xong rồi, để em lấy nó cho chị xem trước nhé, chị gia hạn thêm cho em một thời gian nữa được không?”
“Một giờ trưa nay, cầm bản nháp của em đến văn phòng chị, không được đến trễ.”
Tôi vừa định mở miệng, chị ấy lại bổ sung một câu:
“Nếu em tìm cớ không đến, ngày mai chị sẽ bảo bọn họ gửi thư luật sư cho em.”
“…” Tôi á khẩu không trả lời được.
“Em bây giờ,” chị ấy nói, “Mẹ nó còn lớn bài hơn Hạng Phong.”
Nói xong chị ấy liền cúp điện thoại.
Tôi nhìn di động, đầu óc lập tức tỉnh táo lại: người này chắc là lại cãi nhau với đại tác gia. Mẹ nó…bị chọc tức lại đổ trên đầu tôi, coi là anh hùng hảo hán gì đây!
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nếu trưa nay không cho chị ấy biết tay thì tôi sẽ không mang họ Lỗ!
Vì thế một giờ trưa, tôi đúng giờ xuất hiện tại cửa văn phòng của Lương Kiến Phi, vẻ mặt tươi cười, hai tay cầm tách cà phê nóng hổi, dáng vẻ ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn nữa:
“Chị à, cà phê mà chị thích nhất đây, hai phần sữa thêm nửa gói đường.”
Lương Kiến Phi liếc nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn cà phê, miễn cưỡng nói: “Cám ơn. Ngồi.”
Tôi như lấy được thánh chỉ mà ngồi xuống chỗ đối diện, mông vừa đặt lên tấm đệm, chợt nghe chị ấy nói: “Đi vào cũng không đóng cửa.”
Tôi lập tức nhảy dựng lên, nhanh chân nhanh tay đi đóng cửa, lại nhớ tới trên chỗ ngồi có đồ liền lấy ra một xấp bản thảo.
“Đưa cho chị xem.” Chị ấy vươn tay.
Tôi giao cho chị ấy.
Chị ấy cầm lấy, phát hiện rút ra không được, nên trừng tôi: “Buông tay!”
Tôi bất đắc dĩ đành phải buông tay.
Lương Kiến Phi nheo mắt lại nhìn tôi, như là cảnh cáo tôi tốt nhất đừng làm trò. Tôi xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn chị ấy.
Chị ấy lật bản thảo, bắt đầu đọc. Một lát sau, tôi nghe được chị ấy dùng giọng điệu bình tĩnh nói:
“Lỗ Tây Vĩnh, mời em ngẩng đầu lên.”
“Em không có mặt mũi nào để nhìn chị…”
Chị ấy cười lạnh một tiếng: “Hoá ra bản thân em cũng biết à.”
“Chị…” Tôi dùng chiêu ra vẻ đau khổ, hai mắt rưng rưng nước mắt.
“Tạm thời không nói tới chuyện này,” chị ấy liếc nhìn tôi một cái, bất vi sở động, “Lỗ Tây Vĩnh, chị vẫn muốn tìm em nói chuyện.”
“?”
Chị ấy buông bản thảo trong tay, nhìn tôi nói: “Sau khi em đi du lịch về, chị luôn cảm thấy em không tập trung làm việc.”
“…”
“Lần trước truyện thiếu nhi chỉ có một trăm trang, em lại kéo đến ba tháng mới hoàn thành, hơn nữa bên trong có phân nửa là tranh minh hoạ.”
Đầu tôi tưởng chừng như muốn cúi xuống trước ngực.
“Chị hiểu được, năm ngoái trong nhà em xảy ra rất nhiều chuyện, chị hy vọng em có thể thả lỏng tâm tình mới khuyến khích em đi du lịch, nhưng chị phát hiện sau khi em trở về, tình trạng càng tệ hơn trước kia. Em nói cho chị biết, đây là chuyện gì?”
“…Em xin lỗi.”
“Chị không phải muốn em xin lỗi với chị, hiện tại chị cũng không hoàn toàn đứng ở góc độ của người biên tập nói chuyện với em, chị muốn biết có phải đã xảy ra chuyện gì khiến cho tâm tình của em không ổn.”
“Em…” Tôi mở lời, còn chưa nói xong, “Thực ra em…”
“Em không cần nói với chị đã có chuyện gì, chị chỉ hỏi em có phải đã xảy ra một chuyện.”
“Phải.” Tôi gật đầu.
“Em cảm thấy tự mình có thể giải quyết không?”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi cười khổ nói: “Chuyện này… Không tồn tại vấn đề cần giải quyết…”
“Như vậy vấn đề chính là tâm tình của em…” Lương Kiến Phi dường như có chút đăm chiêu bĩu môi, “Vậy em có nghĩ đến phương pháp nào để làm cho tâm tình của mình tốt hơn không?”
Tôi cụp mắt xuống, thở dài: “Nếu em nghĩ ra thì còn ngồi ở chỗ này để chị mắng sao…”
Nghe tôi nói vậy, Lương Kiến Phi vẫn phụng phịu rốt cục nhịn không được cười lên: “Chị hy vọng em có thể vui vẻ lên, ít nhất khôi phục lại Lỗ Tây Vĩnh mà chị quen biết trước kia. Hy vọng của chị….không chỉ là vì công tác trì trệ của em.”
Tôi nhìn chị ấy, bỗng nhiên cảm thấy chị ấy không đáng ghét như khi thúc giục bản thảo.
“Nhưng chị vẫn muốn nói,” chị ấy cũng nhìn tôi, “Tốt nhất đừng đưa tâm trạng cá nhân vào công việc. Công việc chính là công việc.”
Tôi hơi nản lòng gục đầu xuống: “Chị nói xem nếu mỗi ngày em đi làm ở văn phòng có thể tốt hơn một chút không?”
Biên tập đại nhân đảo mắt: “Mỗi ngày chị phải gọi em tỉnh dậy à? Miễn đi, Lỗ Tây Vĩnh, chị không muốn, cũng không có nhiều thời gian để lãng phí, chúng ta nên quý trọng hiện tại một chút được không?”
Tôi cũng biết rằng mình chỉ là người sắp chết đang giãy dụa thôi.
“Em không cần tìm lý do,” Lương Kiến Phi thẳng thắn với tôi, “Từ khi em trở về đã qua nửa năm, nửa năm nay rốt cuộc em đã cố gắng làm gì, em rốt cuộc có tích cực đối diện với cuộc sống và công việc của em hay không, điểm này chỉ có bản thân em mới biết.”
“…”
“Nhưng mà em còn muốn xuống dốc như vậy sao? Tỉnh lại đi, Lỗ Tây Vĩnh!”
Tôi thở dài thật sâu, nhìn Lương Kiến Phi: “Khi nào thì em có thể giống chị, trong lòng mạnh mẽ như vậy…”
Chị ấy khẽ cười một cái rồi nói: “Lời chị vừa nói với em ban nãy, hy vọng em trở về suy ngẫm lại, có gì khó khăn có thể nói với chị, nhưng chị cũng không cam đoan có hứng thú để ý em. Yêu cầu thấp nhất của chị đối với em chỉ có một câu: đừng đưa tâm tình của cuộc sống vào công việc.”
Tôi nhíu đầu lông mày, hồi tưởng lại tình trạng của nửa năm qua, thật sự cảm thấy có chút ân hận.
“Sau đó,” giọng nói của chị có chứa một tia dịu dàng, “Tây Vĩnh, chị hy vọng em tốt hơn, vui vẻ một chút.”
Nói thật, quen biết chị ấy nhiều năm như vậy, hình như đây là lần đầu tiên chị ấy có vẻ hoà nhã, trong lòng tôi không biết có bao nhiêu kích động. Ngay lúc tôi nước mắt vui mừng định gọi chị ấy một tiếng “Chị” thân thiết, cửa văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Một người đàn ông cao lớn mà lại không có vẻ mặt thân thiện đang đứng ở cửa, tôi nhận ra anh ta… Anh ta là đại tác gia Hạng Phong.
“…”
“…”
“…”
Không khí thật sự có chút gượng gạo, bởi vì không ai nói chuyện cả. Nếu ánh mắt cũng có thể giết người, tôi tin Lương Kiến Phi và Hạng Phong đã sớm đánh nhau mấy trăm hiệp. Cánh tay tôi kê lên thành ghế rồi lại buông xuống, chân trái gác lên đùi phải, sau đó đổi từ đùi phải gác lên đùi trái… Tất cả những động tác đó làm xong, tôi vẫn cứ có cảm giác như ngồi trên kim châm.
“Tiểu thư, phiền cô có thể đến vào thời gian khác hay không?” Thanh âm của Hạng Phong nghe ra rất bình tĩnh.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, nhìn mười giây đồng hồ tôi bỗng nhiên ý thức được anh ta đang nói chuyện với tôi.
Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, vô cùng luống cuống tay chân.
“Không cần, em cứ ở đây, chúng ta nói xong chuyện rồi em hẵng đi.” Biên tập đại nhân không nhanh không chậm trừng mắt liếc tôi một cái.
Tay tôi đang thu dọn đồ đạc lúng túng dừng ở không trung.
“Đi mau.” Tiểu thuyết trinh thám gia ung dung cảnh cáo tôi.
“Ngồi xuống.” Biên tập đại nhân bình tĩnh nhìn tôi.
“…” Lúc này mông tôi đã rời khỏi ghế, đi không được, ngồi cũng không xong.
Nhà văn nhíu mày, nhìn Lương Kiến Phi nói: “Em nhất định muốn cãi nhau sao?”
“…” Lương Kiến Phi quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh ta.
“Anh lập tức nói với ông chủ của em, quyển sách này anh không ký với các người.”
Biên tập đại nhân bỗng chốc từ chỗ ngồi nhảy dựng lên: “Anh không cần uy hiếp tôi, tôi hận nhất người khác uy hiếp tôi! Bà đây cùng lắm thì mặc kệ, anh thích ký với ai thì ký đi!”
Nhà văn hiển nhiên tức giận, bởi vì sắc mặt tệ hơn so với lúc đầu: “Lương Kiến Phi, em đừng ép anh.”
Biên tập cười lạnh một cái: “Tôi nào dám ép anh chứ, đại tác gia…”
Hai người đều hung hăng giương mắt nhìn nhau, có vẻ không ai chịu nhượng bộ.
“Ha ha…” Đợi tôi phát ra tiếng cười gượng xấu hổ đến mức không thể xấu hổ hơn, tôi mới phát hiện không biết mình mượn mật gấu ở đâu mà có ý đồ tiến hành hoà giải, “Hai vị, thiếu sót trên công việc, tranh chấp là điều khó tránh khỏi, mỗi người đều có lý giải khác nhau về văn học, nhưng mà…”
Tôi nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Nhưng mà, thảo luận học hỏi có phải nên bình tĩnh hoà nhã một chút không, dù sao tất cả mọi người đều vì công việc… Ách, vì nghệ thuật.”
“Câm miệng!” Lúc này đây hai người trái lại không hẹn mà cùng lên tiếng. Ngay cả ánh mắt trừng tôi cũng giống nhau như đúc.
“…” Tôi lập tức cúi đầu lùi về chỗ ngồi của mình.
Hai người lại trừng mắt với nhau một lúc, Hạng Phong rốt cục đầu hàng, trong nháy mắt nói ra một câu khiến tôi muốn nhảy khỏi ghế: “Bà xã, đừng cãi nhau được không? Anh thề anh thật sự không biết cô gái kia…”
“Không biết thì tại sao hàng năm đều ký một quyển ‘Tình nhân’ cho anh? Còn ở trên bìa mặt viết nhiều như vậy, nói thật văn phong của cô ta không tệ —— hơn nữa người ta còn tìm tới tận cửa đấy!”
Hạng Phong dằn lòng giải thích vài câu, tôi không nghe rõ ràng, bởi vì giờ lúc này trong đầu tôi chỉ là một mớ bòng bong. Tôi mơ hồ nhớ lại, trước kia tôi còn mặt dày làm trò với Lương Kiến Phi, bàn luận về cách miêu tả cảnh nam nữ hoan ái trong sách của Hạng Phong thật là ngây thơ cỡ nào, lúc ấy Lương Kiến Phi chỉ mỉm cười, tôi còn cho rằng chị ấy đồng ý với quan điểm của tôi, nhưng ngại vì đó là sách do chị ấy biên tập nên chị ấy không tiện phát biểu bình luận mà thôi…
Đợi đến lúc tôi phục hồi tinh thần thì hai người kia đã gần như muốn ôm nhau, hơn nữa cùng đồng thanh nói với tôi:
“Em / Cô có thể đi rồi.”
Tôi vội vàng thu dọn rồi chạy trối chết.
Đến khi ra khỏi toà nhà chọc trời, đi trên con đường cái, khi làn gió mùa đông thổi vào khiến mặt tôi hơi đau, tôi có một loại ảo giác trốn thoát.
Đây là vị biên tập đại nhân…luôn mồm dạy tôi đừng để tâm tình trong cuộc sống ảnh hưởng đến công việc sao?
Cuộc sống…có đôi khi khiến người ta thất vọng.
“Suy nghĩ gì đó?” Hạ Ương vừa nhai thịt nướng vừa hỏi tôi.
Tôi cười khổ lắc đầu, thật sự không biết phải nói thế nào với anh trưa nay tôi đã gặp việc gì.
“Gần đây em rất ít cười.” Anh nhìn tôi nói.
“Thật vậy sao? Cười khổ có tính không?”
Hạ Ương kéo khoé miệng: “Em thật sự không giống phụ nữ chút nào.”
“?”
“Em như vậy thì làm sao có thể gả ra ngoài.”
Tôi đảo mắt: “Việc này không phiền anh quan tâm.”
Hạ Ương trừng mắt liếc nhìn tôi, tiếp tục ăn thịt nướng của anh.
Từ công ty xuất bản đi ra, tôi đến thẳng ngân hàng chờ Hạ Ương. Giống như mỗi lần tâm tình tôi phiền muộn, tôi đều rất muốn nhìn thấy anh, dáng vẻ đối với bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng của anh thật có thể cho tôi dũng khí sống sót.
Ăn xong thịt nướng, hai chúng tôi rất buồn chán mà cùng nhau đi xem phim, phim này hẳn là rất hài hước, bởi vì những người xung quanh đều cười ngả nghiêng, nhưng tôi không có cách nào giống họ cười to thoải mái.
Xem phim xong, Hạ Ương lái xe đưa tôi về, lúc tôi muốn xuống xe anh chợt nói:
“Tây Vĩnh, em có thể nói cho anh biết chuyện gì có thể khiến em vui một chút không?”
Tôi cụp mắt, có phần không dám nhìn anh, vì vấn đề này, ngay cả chính tôi cũng không trả lời được.
Anh thấy tôi không nói lời nào, đành phải cười khổ sờ đầu tôi, bảo tôi vui lên đi.
Về đến nhà, tôi không bật đèn mà thuần thục đi đến phòng bếp, đổ nước vào trong nồi điện, mở điện, ngẩn ngơ đứng một bên chờ nước sôi.
Đây là một quá trình nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Nhưng tôi có chút hưởng thụ sự chờ đợi lặng lẽ trong đêm đen.
Đợi nước sôi rồi, tôi rót toàn bộ vào trong bình giữ nhiệt, trở lại phòng mở điều hoà, đi tắm gội một cái cho sảng khoái, sau đó sấy tóc, ngồi trước bàn, dùng nước nóng trong bình giữ nhiệt mà pha cà phê.
Ban đêm thuộc về tôi bắt đầu như vậy.
Tôi bật máy tính, mở bản thảo ra bắt đầu làm việc. Sau khi trải qua một ngày rối bời này, tâm tình của tôi lại bình tĩnh khác thường. Trong ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tôi gần như làm xong những việc của ba tháng trước. Dù thế nào, trưa nay khi Lương Kiến Phi nói đừng để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc, tôi thật tình hy vọng mình có thể cố gắng làm được điều này.
Trước kia tôi luôn sẵn lòng nhận công việc dịch song song, bởi vì như vậy kiếm tiền càng nhiều mà lại nhanh. Nhưng nửa năm nay, tôi chỉ hoàn thành hai phần công việc, hiện tại trên tay là cái thứ ba, đều là phiên dịch sách báo tiếng Anh. Bởi vì tôi dường như hiếm khi có thể tĩnh tâm để làm chút chuyện, tôi sợ bản thân không thể đảm nhiệm, cho nên dứt khoát không làm.
Dưới màn hình máy tính bỗng nhiên hiện ra một dòng nhắc nhở: bạn có một email đến từ Tử An.
Tôi kinh ngạc nhìn dòng nhắc nhở kia, chần chừ một chút, dùng con chuột di chuyển mũi tên lên.
Là thư của Tử An, chỉ có vài câu ngắn gọn ——
Chị à:
Gần đây chị khoẻ không?
Qua tết âm lịch em sẽ về nước đấy, sức khoẻ của bà em không tốt lắm, em muốn trở về thăm bà. Đến lúc đó em có thể tới tìm chị không?
Nhớ chị,
Tử An.
Tôi bất giác mỉm cười, trả lời nói:
Tử An:
Chị rất hoan nghênh em đến đây. Đến lúc đó, chỉ sẽ dẫn em đi ngắm cảnh đêm ở Thượng Hải và ăn bánh bao. Chỉ có điều tốt nhất em nên báo ngày cụ thể cho chị biết trước, để chị sắp xếp mọi thứ.
Tây Vĩnh.
Sau khi gửi email xong, tôi ngồi một hồi lâu trước bàn, ngớ ngẩn nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như đang chờ gì đó.
Dường như. Đúng là đợi rất lâu, đợi không được trả lời của Tử An, nhưng tôi không buồn bực chút nào.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hai giờ sáng, tôi tắt máy tính, lên giường ngủ.
Kỳ thật tôi không mệt mỏi chút nào, chỉ là cảm thấy tôi nên ngủ. Tôi tìm được một quyển triết học trên giá sách, chờ mong nó có thể làm cho tôi ngủ, nhưng đọc mãi, lời văn tối nghĩa này không nằm trong đầu tôi, mà những chuyện trong nửa năm qua lại hiện lên trong đầu.
Đêm hôm đó ở Madrid, sau khi tôi và Hạ Ương đến sân bay vào rạng sáng thì mua hai vé máy bay đi Bắc Kinh lúc tám giờ sáng, sau đó từ Bắc Kinh chuyển máy bay đến Thượng Hải vào ban đêm.
Sáu ngày sau, tôi nhận được tin của Tử An, Lộ Thiên Quang đã qua đời.
Sau khi xem xong tin nhắn này, tôi rất bình tĩnh, không giật mình chút nào. Tôi vào phòng tắm, tắm gội thật lâu. Nước ấm giội trên mặt tôi, ngay cả tôi cũng không phân biệt rõ ràng, rốt cục mình rơi bao nhiêu nước mắt.
Cho dù ông lừa gạt tôi, nhưng tôi không có cách nào để hận ông.
Có lẽ đây là sức hấp dẫn riêng của Lộ Thiên Quang, hoặc là tôi ngu xuẩn, tóm lại tôi không hận ông.
Sau khi Hạ Ương biết chuyện, thần sắc anh hơi cứng lại rồi nhìn tôi, tôi lại mỉm cười nói: “Em không bao giờ muốn đi tìm ‘người cha’ kia nữa, cho dù ông ta là ai, cho dù ông ta ở đâu, nếu ông ta không xuất hiện nhiều năm như vậy, điều đó đã nói lên ông ta không hề quan trọng trong cuộc sống của em.”
Hạ Ương nhìn tôi, trong mắt có kinh ngạc, cũng có mất mát.
Sau khi Tử An hỏi địa chỉ hộp thư của tôi, chúng tôi có thư từ qua lại với nhau. Cậu ấy nói Lộ Thiên Quang chôn cất ở nghĩa trang tại thị trấn đất đỏ Roussillon, cậu ấy còn nói, trước khi “ba” qua đời, ông vẫn nói xin lỗi với tôi.
Tôi nghĩ có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ quay về Roussillon. Tuy rằng cho đến bây giờ tôi cũng không biết thị trấn đất đỏ kia cuối cùng có liên hệ thế nào với tôi, nhưng quan hệ này không thể cắt đứt mà còn rối rắm, đem tôi và thị trấn kia liên hệ chặt chẽ với nhau. Nếu tôi lại đến đó, tôi sẽ đến trước mộ của Lộ Thiên Quang, dâng tặng ông một bó hoa. Cho dù chỉ là một tháng ngắn ngủi, ông cũng từng đảm nhận vai diễn “người cha” ở trong cuộc sống của tôi.
Đêm đã rất khuya, tôi đóng sách lại, tắt đèn, nhắm mắt nằm trên giường.
Tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Lại bắt đầu nằm mơ, trong mơ cũng là một mảnh tối đen. Trong bóng đêm, có người ở sau lưng gọi tên tôi:
“Tây Vĩnh, Tây Vĩnh.”
Tôi xoay người, nhưng không có cách nào nhìn thấy hình dáng của người đó…