Tôi "cướp" thành công Đoàn Minh Phong về nhà, để tránh gặp phải bảo mẫu nhà họ Vương mà tôi đã cố ý đi cổng sau rời khỏi trường.
Quá trình gian nan hiểm nguy làm tôi sức cùng lực kiệt, Triệu Dịch Lam tôi thề sau này không bao giờ cõng Đoàn Minh Phong nữa! Mệt muốn chết luôn, tôi vứt em lên sofa sau đó ngồi phịch xuống bên cạnh.
Mẹ tôi lấy thuốc đỏ và oxi già ra xử lý vết thương trên đầu gối của em, hỏi em bị té sao, em gật đầu không nói gì, nước mắt tràn quanh viền mắt, tình mẹ của mẹ tôi dâng trào: "Oh~ cục cưng ơi, mợ bôi thuốc cho cục cưng nha, bôi lên là khỏi liền nè."
Tôi nhìn họ chỉ thấy buồn cười, có lẽ vì tôi cứng đầu từ nhỏ, sự dịu dàng của mẹ tôi không có chỗ để dùng, Đoàn Minh Phong trắng trẻo non nớt tội nghiệp thế này khá là đúng ý bà.
Nói đến cũng kỳ, trước mặt tôi Đoàn Minh Phong khóc bù lu bù loa, thế mà trước mặt mẹ tôi thế này lại không khóc ra tiếng, bôi oxi già khá đau vậy mà em cũng siết nắm tay lại không lên tiếng.
Tôi đổi tư thế, nhàn nhã hỏi mẹ tôi: "Lỡ dượng tới tận nhà đòi con thì sao?"
Đoàn Minh Phong nhìn mẹ tôi.
Mẹ tôi nói chuyển chuyển: "Giải thích đàng hoàng là được rồi, Minh Phong cũng muốn ở nhà cậu chơi lắm đúng không nào?"
Đoàn Minh Phong nhìn tôi ngơ ngác, gật đầu.
Tôi kéo tay của Đoàn Minh Phong, tuốt một cục kẹo hồ lô nhai rộp rộp: "Lỡ như dượng không nghe, nhất định phải dẫn về cho bằng được thì sao?"
Đoàn Minh Phong lại nhìn mẹ tôi, khóe miệng hơi mếu xuống.
Mẹ tôi dọn dẹp hộp thuốc, cúi đầu hừ một tiếng, khôi phục lại với khí phách kiêu ngạo thường ngày của bà: "Bước qua cửa căn nhà này rồi thì là nhà chúng ta, địa bàn nhà mình, mình nói thế nào thì là thế nấy.
Dượng ấy không yên tâm thì cứ ở lại, đây không thiếu phòng cũng chẳng thiếu cơm đâu."
Tôi cười vỡ cả bụng, đá đá lên mông của Đoàn Minh Phong: "Nhìn đi, vô nhầm hang gấu rồi đấy."
Đoàn Minh Phong vẫn giống hệt với lúc nhỏ, vừa khóc là mũi và mắt đều đỏ cả lên, đã vậy còn khó phai đi, em cười ngốc với tôi, tôi không nhịn được đưa tay ra véo lên gò má em: "Khóc đã rồi cười, mắc cỡ quá đi."
Mẹ tôi xuống bếp rồi, tôi kéo Đoàn Minh Phong cùng nằm xuống, tôi bắt chéo chân, hai anh em nằm ôm nhau: "Rồi, nói xem sao đánh nhau thua vậy?"
Đoàn Minh Phong ăn kẹo hồ lô rất chậm, một viên thôi mà mà phải liếm rất lâu, đường đỏ nhuộm đôi môi và lưỡi em, màu đỏ tươi hiện lên khi em cất lời: "Em không đánh ai cả."
Nể tình đang thưởng thức môi đỏ răng trắng của em, tôi nhịn sự xúc động muốn búng vào trán em lại, cười khan một tiếng: "Anh biết, em là đứa bị đánh."
Tôi định dạy em chút đỉnh, dù gì thì tôi cũng rất có kinh nghiệm về mặt đánh nhau này, nhưng Đoàn Minh Phong lại nhận định một cách không chút bản lĩnh nào rằng: Đánh nhau là sai.
Thậm chí em còn không dám thừa nhận mình và bạn cùng lớp xảy ra xung đột, tôi lại cười khan một tiếng, không hổ danh là đứa con mà Vương Thủ Trung nuôi dạy.
"Được, em không làm gì hết, vậy cái quai ba lô thì sao...!?" Tôi túm lấy quai ba lô bị đứt phẳng lì một cách khác thường kia đưa đến trước mặt Đoàn Minh Phong.
Đoàn Minh Phong ấp úng: "Đứt rồi."
Ba lô hai dây nhãn hàng thể thao thường làm bằng vải bạt rất, dày và chịu được tính mài, mặc dù cái ba lô này không cũ không mới, nhưng thường thì khả năng dùng được đến lúc đứt dây không cao, tôi đoán đây là bị cắt đứt bằng kéo đấy.
"Vậy chuyện em bị nhốt trong lớp học là thật đúng chứ." Tôi dần nổi giận, kéo tay em qua ăn thêm một viên kẹo hồ lô nữa, nhai nghiến răng nghiến lợi.
"Còn cái chân này nữa, không lẽ trong lớp có buổi cơm dã ngoại, tự em xung phong lên dùng đầu gối đánh lửa à?"
Đoàn Minh Phong đỏ mặt lên vâng vâng dạ dạ, trân mắt nhìn tôi ăn sạch kẹo hồ lô, tay trái em còn đang cầm một xiên trúc trụi lủi, tay phải đang cầm quả sơn tra đã bị liếm sạch lớp đường, ánh mắt của tôi quét sang, em rục lại phía sau theo bản năng, do dự một lúc rồi lại dâng nó đến.
Tôi bực mình thành ra cười luôn, quả hồng mềm dễ ức hiếp thế này, không bị bóp sao được? Hơn nữa còn không có chút ý chí phản kháng nào, tôi hận sắt không rèn được thành thép, tức không thở được, nói thật, Đoàn Minh Phong bị bắt nạt cũng đâu phải tôi, tôi không cần phải quan tâm tới em, nghĩ tới đây tôi dứt khoát nhảy xuống sofa đi về phòng, mắt không thấy tim không phiền.
Qua một lúc sau tôi nằm trên giường liu thiu sắp ngủ, nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên, tôi nghe thấy mẹ nói chuyện với một người đàn ông, giật mình thức giấc ngay.
Đứng sát cánh cửa mở hơi hé ra một chút, là Vương Thủ Trung, xách một túi nilon to, mang theo đồ chơi và quần áo đến cho Đoàn Minh Phong, ông ấy không vào nhà, cũng không phản đối để Đoàn Minh Phong ở lại, chỉ sờ lên đầu Đoàn Minh Phong nói: "Ở nhà cậu phải ngoan ngoãn phép tắc, muốn về nhà thì gọi cho ba."
Hình như Đoàn Minh Phong hơi bị lung lay, kéo lấy ống quần của Vương Thủ Trung lưu luyến không rời, mẹ tôi bế Đoàn Minh Phong lên, bảo dượng vào ăn cơm tối, ông ấy cười khách sáo từ chối, nói: "Phiền mợ và mọi người rồi."
Vì giận lẫy nên tôi không để ý Đoàn Minh Phong, Đoàn Minh Phong chỉ có thể đi vào thư phòng làm bài tập, khi ăn tối cứ hay nhìn tôi chăm chú, lúc tôi nhìn lại thì em lại cúi đầu và cơm, cơn giận của tôi đến nhanh mà đi cũng nhanh, quay lưng một cái là biến mất rồi, nhưng Đoàn Minh Phong thì không phải vậy, em rất nhạy cảm và yếu đuối.
Đoàn Minh Phong còn nhỏ, không thích hợp để ngủ một mình, thế là nhiệm vụ ngủ chung vinh quang ấy được giao lại cho tôi, em ngủ phía bên trong vách tường, quay lưng lại với tôi như đang úp mặt vào tường vậy, tôi cũng không nghĩ nhiều mà tắt đèn luôn, nửa đêm mắc tiểu quá nên thức giấc, mà Đoàn Minh Phong thì lại đang nằm trốn trong chăn khóc.
Tôi lúng túng cứng đờ người, em cố ý nén tiếng khóc lại, chỉ có tiếng nấc be bé trôi nổi trong bóng tối mà thôi, từng chút từng chút một chui vào tai tôi thật rõ ràng, tôi nhất thời thấy rầu, lần đầu tiên ở nhà họ hàng chắc chắn sẽ nhớ nhà nhỉ.
Trong môi trường lạ người đồng trang lứa thân nhất cũng chỉ có tôi, hơn nữa em còn nhỏ hơn tôi sáu tuổi, tôi cương với em làm gì không biết.
Vì để không làm đôi bên khó xử, tôi cố ý ngáp một cái thật lớn giả vờ như vừa mới thức dậy, tiếng khóc của Đoàn Minh Phong dừng lại ngay lập tức, tôi lề mề trong nhà vệ sinh một lúc, khi quay trở lại Đoàn Minh Phong đã lau khô nước mắt rồi.
Em cũng xoa viền mắt đỏ ửng của mình giả vờ như mình vừa thức dậy, ngồi dậy hỏi tôi bằng giọng nghẹn ngào chưa kịp vơi đi: "Anh ơi, đừng tắt đèn có được không?"
Tôi lập tức cười khẽ: "Đương nhiên được rồi."
Đoàn Minh Phong ngẩn người, rồi cũng cười theo tôi.
Tôi nằm xuống giường định xoa lên mái tóc của em, nhưng lại sờ đến tóc mai ướt đẫm, tâm trạng càng trở nên phức tạp: "Sợ tối hả?"
Em gật đầu, dựa sát vào tôi nhắm mắt lại.